Liễu Minh luyện hóa Lôi Trạch Sa
Cả bọn tiến vào Ma Uyên Tháp.
(vuongtuphuong)
Khuôn mặt Liễu Minh hiện nét vui, bàn tay lật một cái, Lôi Văn thủ trạc* đen sì hiện ra.
*thủ trạc: vòng tay.
Đây là pháp khí trữ vật của Cao Hách Yểm mà hắn đoạt được, cũng bởi vì không có thời gian nên chưa kịp nhìn kỹ các thứ đồ bên trong.
Hắn há mồm phun ra luồng hắc khí bọc thủ trạc lại.
Sau một hồi, Liễu Minh từ từ mở mắt, nét mừng rỡ hiện rõ ràng.
Cao Hách Yểm là đại năng Thông Huyền của Cao Hách thế gia nên đồ trên người thập phần phong phú.
Riêng thi thể của Thiên Khốc Ma Quân đã là chí bảo thế gian khó tìm.
Ngoài cái đó, thì số lượng vô vàn Ma tinh không kể xiết, chừng hơn ngàn vạn và một vài linh tài pháp bảo, cái nào cũng là trân phẩm.
Thế nhưng tu vi tới cảnh giới như Liễu Minh thì dù những vật kia có trân quý c mà trợ giúp lại rất hãn hữu. Cái phần hắn cảm thấy hứng thú nhiều hơn là công pháp điển tịch của Cao Hách gia tộc.
Bỗng, hắc quang lóe lên, trên bàn tay Liễu Minh có thêm một tấm vải đen, trên tấm vài mơ hồ hiện ra tia Lôi văn huyền ảo, chính là vật Cao Hách Yểm lấy ra chiến đấu với Liễu Minh, rồi lại thêm một ngọc giản màu đen nữa.
Hắn nắm tấm vải, mắt nhìn ngọc giản, khuôn mặt mừng rỡ.
Tấm vải mềm mịn, chẳng rõ là chế tác bằng loại tài liệu nào nhưng lôi điện chi lực ẩn chứa bên trong thật đáng kinh ngạc. Hơn nữa Liễu Minh từng nhìn thấy tận mắt nó có thể biến ảo thành chiến giáp mà ma nhận không thể nào trảm phá được, có thể thấy độ bền của nó rất tốt.
Khi đoạt được vật ấy từ trên thi thể Cao Hách Yểm, hắn đã từng thử luyện hóa nhưng mãi vẫn chưa thành công, mới rồi hắn tìm trong trữ vật của lão ta thấy một vài vết tích liên quan tới bảo vật này.
Căn cứ vào ngọc giản màu đen kia thì tấm vải có tên là Lôi Trạch sa. Nó là kiện bảo vật Cao Hách Yểm ngẫu nhiên tìm thấy từ thượng cổ di tích mấy vạn năm trước, ẩn chứa một tia lôi điện pháp tác chi lực. Nó hỗ trợ công pháp lôi điện, là ma bảo Cao Hách Yểm một mực giữ kín.
Lôi Trạch sa phải dùng thủ pháp độc môn tế luyện, thủ pháp đó được ghi chép kỹ càng trong ngọc giản.
Liễu Minh đương nhiên là rất cao hứng, lôi pháp có hiệu quả khắc chế ma vật không nhỏ, trước đây hắn đã luyện Thiên Lôi thuật đến đại thành, trong người lại phong ấn Cửu Thiên thần lôi. Lôi Trạch sa khá phù hợp với hắn, có thể nói nó là một kiện dị bảo gồm cả công thủ hiếm có.
Nghĩ tới đây, hắn há mồm phun một luồng hắc khí bao bọc Lôi Trạch sa, nhanh chóng luyện hóa nó.
Đám Liễu gia tạm thời chưa có động tính gì. Thừa dịp này luyện hóa nó để khiến thực lực tăng thêm một tầng nhằm ứng đối các nguy cơ có thể gặp phải trong Ma Uyên tháp.
…
Ba ngày sau, ở gần đại môn Ma Uyên tháp, Liễu Tung Dương mở bừng cặp mắt, thét dài một tiếng, thân hình dựng thẳng, tinh quang cặp mắt lập lòe.
“Tốt rồi, mấy ngày qua điều tức xem ra thực lực các ngươi đều đã khôi phục. Nếu vậy, chúng ta xuất phát thôi.” Liễu Tung Dương quét mắt qua ba người kia, đầu gật gật.
Dứt lời, không chờ ba người đáp lại, lão bèn phất tay làm một trận gió cuốn ba người kia bay tới đại môn Ma Uyên tháp.
Lão hạ xuống, lật tay tế ra chìa khóa Ma Uyên, một luồng hắc quang bốc lên bọc cả bốn người lại.
“Vèo”, hắc quang xuyên qua cấm chế lối vào, biến mất vô tung.
Nửa canh giờ sau, trước đại môn Ma Uyên tháp hiện ánh sáng màu xanh nhạt. Khi ánh sáng tắt đi, thân hình ba người hiện ra, chính là đám Liễu Minh.
Liễu Minh ngoái đầu nhìn một nơi cách đó không xa, chính là nơi Ma Thi màu vàng tổ tiên Liễu gia đã từng tiềm phục, nhưng lúc này không thấy động tĩnh gì, khiến hắn thở phào trong lòng.
“Đám Liễu gia đã vào trong, không nên chậm chễ nữa, chúng ta mau vào thôi.” Âu Dương Minh vội vã lấy ra chìa khóa Ma Uyên. Lão phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết. Lập tức trên chiếc chía khóa Ma Uyên tản mát ra một tầng quang mang màu đen bao phủ ba người lại.
“Tình huống bên trong tháp không rõ, tuy chúng ta né tránh đám Liễu gia nhưng tiếp theo có thể sẽ gặp lại, mọi người ngàn vạn lần thận trọng.” Liễu Minh ngưng trọng thốt lên.
Triệu Thiên Dĩnh và Âu Dương Minh đồng thời khẽ gật.
Sau đó, Âu Dương Minh thúc dục pháp quyết, hắc quang bọc ba người lóe lên, nhập vào bên trong tháp.
Ở gần đại môn Ma Uyên tháp, tại nơi cự hoa trên tít trên cao, sương mù màu đỏ khẽ cuộn, bỗng hiện một con mắt màu xám nhìn xuống lối vào.
Con mắt lóe lên rồi mờ dần và biến mất.
…
Liễu Minh cảm thấy cảnh sắc mơ hồ, thân thể nhẹ bẫng.
Lúc nhìn rõ cảnh vật, bỗng thấy mình xuất hiện bên trong không gian xanh biếc. Triệu Thiên Dĩnh và Âu Dương Minh đứng cách đó không xa.
Không gian vô bờ, dưới đất là từng ngọn núi cao liên tiếp, trên trời là từng đóa mây trắng phiêu đãng, cảnh sắc rất ưu mỹ.
“Đây chính là bên trong Ma Uyên tháp sao?” Âu Dương Minh lướt nhìn một vòng, tỏ ra kinh ngạc.
“Bên trong Ma Uyên tháp tự thành Động thiên, nghe kể có cả thảy chín tầng. Đây là tầng thứ nhất, e rằng đám Liễu gia đã rời khỏi đây lên tầng hai rồi.” Triệu Thiên Dĩnh thốt lên.
“Triệu đạo hữu có biết cánh cửa lên tầng hai ở đâu không?” Âu Dương Minh hỏi.
“Ta không biết.” Triệu Thiên Dĩnh nhíu hàng mi, lắc đầu.
Chuyện liên quan tới Ma Uyên tháp là tuyệt mật trong hoàng triều trung ương, chỉ mấy vị Thông Huyền tham dự việc này mới biết một chút.
Tiếc là Hoàng Phủ Ngọc Phách đang hôn mê, nếu không sẽ hỏi ra nhiều tin tức cụ thể.
“Thì ra thế…” Âu Dương Minh nghe thế thì thất vọng.
Triệu Thiên Dĩnh khẽ thởi dài, nhưng ngay lập tức ánh mắt lóe lên, quay đầu lại nhìn Liễu Minh.
Dù Liễu Minh hoàn toàn không biết gì Ma Uyên tháp nhưng lai lịch Ma Hồn trên người hắn không nhỏ, chắc chắn biết rất nhiều chuyện.
Liễu Minh cảm giác thấy ánh mắt Triệu Thiên Dĩnh nhưng buộc phải lắc đầu.
Lúc này Ma Thiên đang ở trong Hồn Thiên Bia cô đọng ma thân đến thời khắc mấu chốt nên không thể phân thân được.
Tình huống bên trong Ma Uyên tháp, Ma Thiên cũng chẳng nhiều lời với hắn, chỉ nhắn là đến tầng năm hãy liên lạc với lão.
“Liễu gia không có ở đây là tốt rồi, chúng ta cứ chia nhau ra tìm thông đạo lên tầng hai đã, nếu tìm được thì lợi dụng quang diễm làm tín hiệu. Tuy nhiên Ma khí ở đây nồng đậm, tuy tầng thứ nhất thoạt nhìn không mấy nguy hiểm nhưng hai vị phải cẩn thận mới được.” Liễu Minh nhàn nhạt khuyên.
Tuy phong cảnh trong không gian này ưu mỹ nhưng ma khí vô cùng nồng đậm, phải gấp hai lần bên ngoài tháp. Hơn nữa chỗ này vẫn không cách nào tán thần thức ra ngoài cơ thể, chỉ có thể bằng mắt tìm cửa thôi.
Âu Dương Minh đưa mắt nhìn Triệu Thiên Dĩnh, cả hai cùng khẽ gật.
Ba người tự chọn phương hướng, chia nhau phi độn tìm kiếm.
Toàn thân Liễu Minh bao phủ ánh sáng Xa Hoạn màu xanh, một đạo u ảnh mơ hồ tiến về phía ngọn núi gần đó.
Diện tích khá lớn, thần thức không thể vận dụng mà muốn tìm kiếm cẩn thận sẽ mất không ít thời gian.
Một lát sau, Liễu Minh kiểm tra được vài dãy sơn mạch. Hắn dừng lại trên không trước một hạp cốc.
Hạp cốc bên dưới tràn ngập hắc khí nhàn nhạt giống như sương mù thông thường. Chỉ có điều ma khí rất nồng nặc dường như bị cấm chế của trận pháp mà không thấy lan tràn ra xung quanh.
Hắn trầm ngâm rồi hạ xuống. Hạp cốc không sâu lắm, chẳng mấy đã đến đáy.
Dưới đáy hạp cốc, Liễu Minh bất ngờ khi nó khá bằng phẳng tựa hồ có người đã tu sửa, xung quanh có dấu vết kiến trúc bị tàn phá, xem ra trước đây có người từng cư trú.
Liễu Minh hồi tưởng lại câu nói của Ma Thiên, Ma Uyên có thể coi là một tòa thành di động của Thượng cổ Ma Nhân, có người cư trú tại đây cũng là bình thường.
Hắn chậm rãi lướt qua những kiến trúc này, chỉ nửa khác đã tới một giếng cạn.
Chân Ma chi khí cuồn cuộn từ chỗ giếng cạn đùn lên, bên dưới tối om sâu không thấy đáy.
“Không tưởng tượng được ở đây là một chỗ Chân ma nguyên…” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, miệng lầm bầm.
Ma nguyên tản mát Chân Ma chi khí vô cùng nồng đậm, đây là ma nguyên tốt nhất hắn từng nhìn thấy, khó trách Ma khí trong hạp cốc nồng đậm đến vậy.
Mặt dù trong Ma nguyên có lẽ có bảo bối đấy nhưng giờ đây hắn chẳng có thời gian tìm kiếm. Hắn ở đây tìm kiếm một hồi không thấy thông đạo bèn rời đi ngay.
Chẳng mấy chốc, Liễu Minh đã tìm hơn một canh giờ.
Hơn một canh giờ tìm, hắn không tìm thấy thông đạo nhưng không phải không tìm ra cái gì.
Không gian ở đây nồng đậm Ma khí nhưng không có Ma thú, lâu như thế mà Liễu Minh không bị bất cứ thứ gì tập kích. Với hoàn cảnh nguy cơ trùng trùng trong Ma Uyên thực khó có thể tưởng tượng nổi có chỗ bình yên như thế.
Bên trong sơn mạch hắn tìm được vài chỗ Ma nguyên, khó trách ma khí ở đây nồng đậm dường ấy, hơn nữa xung quanh ma nguyên đều có dấu tích kiến trúc.
Ý niệm trong đầu Liễu Minh chuyển động, đại khái phán đoán tám phần tầng thứ nhất Ma Uyên tháp dùng làm chỗ tu luyện cho thượng cổ ma tộc.
Đúng lúc này, đột nhiên hắn vọt lên không, nhìn về phương xa.
Ở cực xa có một điểm hắc quang phóng tận trời, lập tức một mảnh hỏa diễm bốc lên rồi nhanh chóng biến mất.
“Đã đã tìm thấy rồi sao?” Liễu Minh mừng rỡ, hóa thành đạo thanh ảnh vùn vụt về phương đó.
Một lúc sau, hắn tới chỗ phát ra quang diễm. Đó là nơi gần với một ngọn núi hiểm trở hình lưỡi đao chọc thẳng lên trời.
Chân ngọn núi có một cung điện sừng sững, trải qua tuế nguyệt mà nó vẫn khá nguyên vẹn. Lúc này Âu Dương Minh đứng trước cung điện cảm thấy Liễu Minh đã đến thì xoay người lại.