Mục lục
Ma Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không ngờ sau khi sư tôn xuất chinh thì Hoàng Phủ Chiêm Thiên lại cấu kết với Long gia mưu đồ soán vị, may nhờ có hắn chế phục được bọn chúng. Năm trăm năm không thấy thực lực của hắn đã đến một trình độ kinh thiên động địa như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi.” Triệu Thiên Dĩnh thở dài, lẩm bẩm nói.

“Mặc dù Liễu Minh không chính thức lộ diện, nhưng có thể thúc giục lực lượng pháp tắc mạnh mẽ giam cầm mười vạn đại quân Liễu gia lại một chỗ, như cá nằm trên thớt vậy, để người Thanh gia tùy ý tới đoạt mạng. Thực lực bực này đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vi Thông Huyền cảnh, chẳng lẽ hắn đã đạp bước Vĩnh Sinh trong truyền thuyết?” Hoàng Phủ Ngọc Phách hít nhẹ một ngụm khí lạnh, nói.

Cảnh tượng cách đây không lâu quá mức rung động, đến nay vẫn còn hiện rõ trong mắt nàng.

“Không sai, chính là như vậy.” Triệu Thiên Dĩnh khẽ gật đầu.

Sắc mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách hơi phức tạp, mặc dù đã mơ hồ đoán trước việc này, nhưng đến khi nghe tin xác thực thì trong lòng nàng vẫn như có một đợt sóng to gió lớn cuộn trào.

Số lượng Ma Nhân Thông Huyền tại trên đại lục Vạn Ma cũng không tính là ít, nhưng chân chính đạt tới Vĩnh Sinh cảnh thì hầu như mới nghe lần đầu. Dù sao muốn tìm hiểu thấu triệt một loại lực lượng pháp tắc thì không chỉ dựa vào sự cố gắng thôi là đủ, mà còn cần đến cơ duyên, vận khí, năng lực lĩnh ngộ…, cùng nhiều yếu tố khác nữa. Kết quả năm trăm năm trước vẫn còn là một Liễu Minh Thiên Tượng cảnh, nhưng năm trăm năm sau đã trở thành tồn tại Vĩnh Sinh Cảnh mà ngay cả mình cũng muốn ngưỡng mộ, điều này làm cho Hoàng Phủ Ngọc Phách cảm khái không thôi.

“Đáng tiếc, từ sau khi hắn ra tay đến nay đã không còn xuất hiện nữa. Trên đường về ta cố ý đến hỏi thăm vị Thanh Phương nọ của Thanh gia, nhưng cũng không thu được tin tức gì, dường như Liễu Minh cũng không có gặp lại người của Thanh gia." Hồi lâu sau Hoàng Phủ Ngọc Phách mới thở dài nói.

"Chỉ sợ… sau này hắn cũng không còn xuất hiện nữa…” nét mặt Triệu Thiên Dĩnh thoáng ảm đạm, mơ hồ toát ra vài phần u oán.

Hoàng Phủ Ngọc Phách và Triệu Hủy đứng một bên thấy vậy không khỏi liếc mắt nhìn nhau, thở dài một tiếng.

"Dĩnh nhi, nếu có duyên phận, cho dù chân trời góc biển thì cuối cùng cũng sẽ có ngày đoàn tụ. Ngươi nay thân là Ma Hoàng, trên người gánh vác toàn bộ sứ mạng của gia tộc cùng đại lục, mà hắn, có lẽ cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình." Triệu Hủy nhẹ nhàng kéo tay Triệu Thiên Dĩnh, dịu dàng nói.

"Đa tạ mẫu hậu, ta biết rõ lợi hại mà. Việc cấp bách hôm nay là cần phải mượn uy thế còn lại của hắn mà mau chóng thu phục tam đại gia tộc, trọng chấn uy vọng Hoàng Triều. Triệu Thiên Dĩnh rất nhanh khôi phục lại sắc mặt, bình tĩnh nói.

Đại quân Hoàng Phủ thế gia xuất chinh, trước sau nhiều lắm chỉ mất hơn mười ngày liền nhất cử bình định phản loạn trên phạm vi lớn, đem dư nghiệt Liễu gia tiêu diệt hầu như không còn. Đồng thời hai đại gia tộc Cao Hách, Khổng Tường lâm trận đầu hàng, hơn nữa trước mặt song phương, hai vị gia chủ còn tự mình thừa nhận sai lầm, loại tin tức không thể tin nổi này trong vòng mấy ngày liền truyền khắp đại lục Vạn Ma.

Loạn cục mấy trăm năm qua trên toàn bộ đại lục vì đó mà chấm dứt trong thời gian cực ngắn, đây là điều chưa từng có trong lịch sử đại lục Vạn Ma. Ngay khi Hoàng Phủ Ngọc Phách chiến thắng trở về, Ma Hoàng Triệu Thiên Dĩnh đã tổ chức một thịnh yến khải hoàn với quy mô rất lớn tại Trung Ương Vương Triều. Không chỉ tất cả gia chủ của tam đại gia tộc Cao Hách, Khổng Tường, Long thị đều tham gia, mà còn có hơn một ngàn gia chủ các thế gia nhỏ khác cũng đáp ứng lời mời tới dự tiệc, khiến cho yến hội đạt tới trình độ trước nay chưa từng có. Kết quả là trên yến tiệc, Triệu Thiên Dĩnh đã tuyên bố một quyết định làm cho người khác kinh ngạc:

Trong tương lai lấy Hoàng Phủ thế gia và tam đại gia tộc làm chủ, đem đại quân liên minh thế gia duy trì ở trạng thái thời bình. Tam đại gia tộc và các gia tộc khác định kỳ phái tinh anh trong tộc gia nhập liên quân, nhằm để củng cố cục diện ổn định không dễ dàng có được của đại lục Vạn Ma hôm nay. Người mắt sáng liền nhìn ra ngay đây là Triệu Thiên Dĩnh đang muốn chia nhỏ và khống chế thế lực của tam đại gia tộc cùng các thế gia.

Gia chủ của những tiểu thế gia ở đây tự nhiên là oán thầm không thôi, có điều phần lớn bọn họ đều chú ý tới thái độ của tam đại gia chủ kia, xem xem bọn họ ứng phó thế nào. Dù sao những tiểu gia tộc này hầu hết đều phụ thuộc vào tam đại gia tộc, giống như là thiên lôi sai đâu đánh đó. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là tam đại gia chủ từng người đều mở miệng tán đồng quyết định này, hơn nữa còn ký kết khế ước, tỏ ra vĩnh viễn thần phục Hoàng Phủ thế gia. Điều này làm cho gia chủ các thế gia khác đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng không thể không theo sát bước chân của tam đại gia tộc.

Càng làm cho mọi người giật mình hơn là, sau đó Triệu Thiên Dĩnh còn tuyên bố chuẩn bị đem lãnh thổ và khế ước thái ấp vốn thuộc về Liễu gia, phong cho Thanh gia ở Tuyền Châu, gia tộc lập được công đầu trong đại chiến bình định phản quân. Thanh gia vốn không có chút tiếng tăm nào, nhưng sau lần yến hội này đã triệt để vang danh khắp đại lục Vạn Ma.

Càng có lời đồn đại, Triệu Thiên Dĩnh cực kỳ coi trọng Thanh gia, chẳng những sắc phong lãnh thổ, còn ban thưởng cho bọn họ rất nhiều tài vật trân quý, muốn đem Thanh gia nâng tới địa vị vô cùng cao, mơ hồ sánh ngang với tam đại gia tộc. Vốn có nhiều người không phục chuyện này, nhưng sau khi nghe được một tin tức động trời thì tất cả đều yên tĩnh lại.

Không biết từ đâu truyền ra lưu ngôn, sở dĩ Hoàng Phủ thế gia có thể nhanh chóng bình định phản loạn như vậy là nhờ sau lưng được sự trợ giúp của một vị đại năng có tu vi vượt xa Thông Huyền cảnh. Vị đại năng Vĩnh Sinh trong truyền thuyết này chính là một vị lão tổ lánh đời xuất thân từ Thanh gia. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà ở lần đại chiến nọ Thanh gia lập được nhiều chiến công như thế.

Tuy rằng người của Long thị, Cao Hách, Khổng Tường không chính thức thừa nhận việc này nhưng bọn họ cũng chẳng phủ nhận nó, lại thêm thái độ của Ma Hoàng đối với Thanh gia như vậy càng làm cho lời đồn thêm phần chân thật. Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng Thanh gia vang dội toàn bộ đại lục, có thể nói là không người không biết.

Hôm sau.

Trong lầu hai của một cái tửu lâu thuộc một tòa thành nhỏ ở gần Vũ Châu. Một thanh niên áo xanh có gương mặt bình thường đang dựa cửa sổ mà ngồi, trước mặt có một cái bàn tròn, trên bàn có chút thức ăn và bình rượu nhạt. Hắn đang tự rót tự uống, bộ dạng vô cùng thoải mái.

Người này chính là Liễu Minh.

Tửu lâu ở đây bố trí có chút lịch sự tao nhã, lầu hai có mấy gian phòng rộng rãi, khách nhân lui tới rất nhiều, mọi người vui vẻ chuyện trò, phần lớn là bàn về những đại sự phát sinh gần đây trên đại lục. Tuy giữa những gian phòng này có bố trí cấm chế cách âm, nhưng thứ đó làm sao chống đỡ nổi tai mắt Liễu Minh, khách nhân nói chuyện với nhau đều lọt vào tai hắn.

"Không thể tưởng tượng được chuyện của ta vậy mà vẫn truyền ra ngoài…" Sau một hồi lâu, Liễu Minh mới thở dài, thì thào nói.

"Tuy ngươi đã căn dặn người của Thanh gia không được nói tin tức cho ai, nhưng cũng không có yêu cầu Triệu Thiên Dĩnh phải làm vậy. Theo ta thấy, nàng đã đem tin tức của ngươi lan truyền đi, mục đích là để chấn nhiếp mấy cái thế gia kia." Một đạo thanh quang từ túi Linh Thú bay ra, hiện lên thân ảnh La Hầu.

Thoạt nhìn La Hầu lớn hơn không ít so với trước, màu xanh trên da cũng đậm hơn nhiều, khí tức tản ra đã đạt đến trình độ Ngưng Dịch kỳ.

"Không sao, ta dẫu sao vẫn còn mắc nợ nàng ấy, nếu như vậy có thể giúp được nàng, ta cũng yên tâm." Liễu Minh nhìn La Hầu một cái, khẽ thở dài nói.

La Hầu lắc lắc cái đuôi, dường như chẳng muốn để ý tới chuyện này.

"Sự tình ở đại lục Vạn Ma coi như đã xong, tiếp theo ngươi định quay về đại lục Trung Thiên, tìm chỗ bế quan, sau đó chuẩn bị nghênh đón thiên kiếp phải không?" La Hầu có chút không kiên nhẫn hỏi.

"Ý định của ta là trước trở lại đại lục Man Hoang một chuyến, ở đó cũng còn một số chuyện cần giải quyết." Ánh mắt Liễu Minh chớp động, dường như có chút áy náy.

"Tùy ngươi, có điều ta muốn nhắc nhở rằng thời gian của ngươi ở Hạ Giới này không còn nhiều, nếu chỉ phi hành thôi thì không đến kịp đâu. Tuy nhiên trải qua tìm hiểu Hồn Thiên Pháp Điển những ngày vừa rồi, chính xác là ta đã tìm được một ít manh mối về phiến đá kia ở trong đó." La Hầu hừ một tiếng, thanh quang trước người lóe lên, hiện ra một phiến đá màu xanh, sau đó tiếp lời:

"Chất liệu của phiến đã này cực kỳ không đơn giản. Loại đá xanh này vào thời kỳ thượng cổ được gọi là Vấn Thiên Thạch, một loại tài liệu trân quý dị thường. Bên trên nó còn có khắc một loại cấm chế thượng cổ, ẩn chứa không ít lực lượng pháp tắc Không Gian."

Liễu Minh nghe đến đây khẽ gật đầu, trên mặt không lộ chút kinh ngạc nào. Từ sau khi Càn Như Bình nghiên cứu không ra kết quả, hắn liền cảm thấy phiến đá này không phải chuyện đùa, chẳng qua lại không ngờ tới nó có lai lịch như vậy.

"Vậy làm sao mới có thể thúc giục được nó? Ta có thể nhờ vào lực lượng pháp tắc Không Gian của nó mà tiến về đại lục khác được hay không?" Liễu Minh suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng hỏi.

"Vật ấy vốn là từ hai phiến đá hợp thành, lại bị phân ra đặt ở hai nơi xa nhau, một khi dẫn phát pháp tắc Không Gian ẩn chứa trong đó thì có thể mượn nó để phá vỡ hư không, xuyên thẳng qua một đoạn khoảng cách. Phù văn trận pháp trên phiến đá này hẳn là đã bị phá hủy đi không ít, tuy dấu vết cho thấy có người tìm cách tu phục lại nó, nhưng hôm nay cũng không thể nào cùng một nửa phiến đá còn lại kiểm chứng, có tu phục cũng vô dụng mà thôi." La Hầu dường như có chút cảm thán nói.

Liễu Minh nghe vậy nhưng cũng không cảm thấy thất vọng, nếu La Hầu đã nhắc đến việc này thì tất nhiên phải có lý do của y.

"Mấy ngày qua, ta căn cứ vào Hồn Thiên Pháp Điển, kết hợp với một ít trí nhớ vừa khôi phục, đem trận văn bên trên phiến đã này cải biến xong rồi. Chỉ cần pháp lực của ngươi đầy đủ, hơn nữa đồng thời mượn lực lượng pháp tắc Không Gian ẩn chứa trong Hồn Thiên Kính, là có thể miễn cưỡng thúc giục cấm chế trên đó, cách không truyền tống đi một khoảng cách rồi. Nếu phương hướng không sai thì nhờ vào đó đi tới đại lục khác là hoàn toàn có khả năng." La Hầu tiếp tục nói.

“Thật sao?” Sắc mặt Liễu Minh mừng như điên, vội chụp lấy phiến đá quan sát cẩn thận một phen.

Trân văn bên trên nó so với trước kia thì khác nhau rất nhiều, hơn nữa thanh quang tỏa ra càng thêm huyền diệu.

“Vừa rồi La Hầu tiền bối nói là cần pháp lực đầy đủ, không biết là hạng pháp lực gì mới được?” Liễu Minh chớp mắt, hỏi.

“Thiên Tượng cảnh là ổn rồi, hiện giờ ngươi đã đạt tới Vĩnh Sinh, tự nhiên không cần lo lắng vấn đề đó. Có điều phương hướng truyền tống của phiến đá này không thể cố định chính xác, chỉ có thể khống chế thoáng một phát mà thôi. Cho nên ngươi muốn trở về đại lục Man Hoang thì nên chuẩn bị trước hướng đi, truyền tống nhiều lần thì mới tới được.” La Hầu nhàn nhạt nói.

“Tốt, vậy xin đa tạ La Hầu tiền bối.” Liễu Minh liên tục gật đầu, chỉ cần có thể tiến về đại lục Man Hoang, còn tốn nhiều công sức thì cũng không sao cả.

“Hiện tại ngươi chưa khống chế hoàn mỹ lực lượng pháp tắc Không Gian trong Hồn Thiên Kính, cần phải tế luyện lại nó một phen, lúc đó mới sử dụng phiến đá màu xanh được tốt hơn.” La Hầu suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm.

Liễu Minh nghe vậy hơi giật mình, khẽ gật đầu. Hắn lật tay đem phiến đá màu xanh thu vào, đứng lên nhìn khung cảnh xa xa ngoài cửa sổ, trong lòng nổi lên một tia gợn sóng. Nếu mọi chuyện thuận lợi, sẽ rất nhanh thôi là hắn có thể quay về đại lục Man Hoang, không nghĩ tới ngày đó biệt ly nhoáng cái đã là năm trăm năm. Vừa nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi hiện lên hình bóng của Dao Cơ, Diệp Thiên My, Càn Như Bình. Không biết hôm nay các nàng thế nào rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK