Hạt Nhi đang lơ lửng giữa không trung thấy vậy bèn điều động hào quang màu vàng đất khiến cho thân thể theo đó trở nên rồi như thuấn di, đột ngột xuất hiện bên cạnh chiếc đầu to lớn của Thánh Thú hình rắn mang theo đôi cạnh hạ xuống một cách mạnh mẽ.
“Phanh” một tiếng vang thật lớn!
Chỉ thấy đôi càng mang theo lưu quang lóe lên giữa không trung tựa như thần binh lợi khí kẹp nát lục giáp quanh người Thánh Thú rồi bổ thẳng vào mắt của nó. Lập tức, hai vòi máu đỏ từ đó bắn vọt ra xa mấy trượng.
“Gào…”
Đau nhức kịch liệt khiến hải xà Thánh Thú gào rống dữ dội. Thân hình đồ sộ theo đó trì trệ giữa không trung, cái đầu cực lớn vung vẩy điên cuồng như muốn hất văng Hạt Nhi khỏi đó. Nào ngờ Cốt Hạt vẫn có thể bám chặt cái đầu của nó, đồng thời vĩ câu sau lưng không ngừng phát ra từng đạo hắc tuyến khiến người ta hoa mắt, như mưa dày đặc đâm lên phần trán của con thú khổng lồ này!
“Ầm ầm” nổ vang!
Gần như lập tức, phần trán của hải xà liền xuất hiện vô số điểm đen nhưng không hề có tí máu nào chảy ra. Tiếp đó, một màu tím bầm bắt đầu từ đó lan ra, bao trùm toàn bộ phần đầu khổng lồ của nó. Rất nhanh về sau, thân thể hải xà lập tức run lên bần bật sau đó mềm nhũn rơi nhanh xuống dưới, không có cách nào nhúc nhích mảy may.
Lúc này, Hạt Nhi vốn đang kẹp chặt đầu lâu của đối thủ bỗng nhiên quanh thân nổi lên hào quang màu vàng đất, trong khoảnh khắc hóa thành một đầu Cốt Hạt lớn hơn mười trượng.
Hai tiếng “Rắc rắc” vang lên!
Đôi càng kẹp chặt đầu lâu hải xà lúc này mạnh mẽ đè ép thân thể của nó chìm vào biển nước bên dưới, tạo thành cột sóng cao vài chục trượng.
Hai tiếng “Phốc phốc” trầm đục qua đi.
Chỉ thấy bọt biển liên tục nổi lên, tiếp đó thân thể đứt đoạn của hải xà Thánh Thú cũng theo đó hiển hiện mang theo máu tươi nhuộm đỏ một vùng rộng lớn. Tiếp đó, kim quang lóe, Hạt Nhi đã lần nữa nương theo ánh sáng xuất hiện trên không mặt biển. Chỉ là lúc này nàng ta đã biến nhỏ trở lại kích thước ban đầu đồng thời không ngừng vung vẩy đôi càng nhỏ về phía Liễu Minh như muốn khoe khoang thắng lợi của mình.
Từ khi Liễu Minh thả ra Cốt Hạt đến lúc hải xà Thánh Thú bị đánh chết chỉ kéo dài không quá hai ba nhịp thở.
“Đây là… Linh thú cấp Chân Đan!”
“Quá kinh khủng!”
“Nhanh… chạy mau…”
Nhìn thấy Thánh Thú có tu vi Hóa Tinh hậu kỳ trong tộc bị đánh chết một cách dễ dàng như vậy, đám tu sĩ Hải tộc trên đảo đều tỏ ra vô cùng hoảng sợ. Không biết kẻ nào hét lớn một tiếng, cả bọn không hẹn mà cùng bỏ chạy tán loạn.
Lão già râu dài của Kim Lân tộc cũng không thể tiếp tục bình tĩnh, vội vàng đánh ra mấy đạo pháp quyết điều động lân quang toàn thân, tiếp đó khẽ cong thân hình nhằm thừa loạn trốn chạy. Nào ngờ, lão chỉ vừa bay được chừng trăm trượng, quanh người đã bị hắc quang bao phủ, tiếp đó một chiếc lồng giam do xương trắng tạo thành cũng liền vây bọc xung quanh. Trong lúc hoảng hốt, lão bèn lấy ra một thanh trường đao màu xanh da trời đánh ra mấy chục phiến đao ảnh đánh xuống như mưa về phía cốt lao.
“Choang choang”, “Leng keng” âm thanh vang lên như kim loại ma sát dữ dội!
Vừa chạm phải xương trắng, ánh đao liền bị bắn ngược trở lại vì thế không thể tạo thành chút ít thương tổn nào cho lồng giam xung quanh. Lão già Kim Lân tộc thấy vậy lập tức cả kinh. Chuôi cực phẩm linh khí của lão bình thường có thể bổ đôi một ngọn núi nhỏ một cách dễ dàng thế mà lúc này không thể làm gì cốt lao trước mắt. Trong lúc sợ hãi, lão liền há to miệng như muốn nói gì đó. Nào ngờ đúng lúc này, theo tiếng gió truyền đến vun vút, một đạo kiếm tím biếc không ngừng lóe lên. Lập tức, mấy tên Linh sư Hải tộc đang muốn tránh đi liền hóa thành một mảnh huyết vụ. Thương thay bọn chúng chưa kịp rên la tiếng nào, xương cốt đã bị tiêu tán hoàn toàn. Lão già râu dài thấy vậy liền bỏ ngay ý định vọng động còn lại.
Đúng vào lúc này, bên ngoài cốt lao lóe lên hắc quang, để lộ thân hình Liễu Minh. Chỉ thấy hắn lạnh lùng điểm vào hư không trước mặt, kiếm quang tím biếc liền chui ngược vào trong tay áo. Động tác dứt khoát, không hề có chút dư thừa khiến cho đám người Huyết Tàn xem đến lúc này đã ngạc nhiên đến há mồm trợn mắt.
“Điều này… sao có thể…” Trương Tú Nương cũng cảm thấy rung động đến không nói nên lời.
Nhóm tu sĩ phía sau hiện tại nhìn theo bóng lưng đang chắp tay trên bầu trời của Liễu Minh chẳng khác nào như nhìn thấy thần linh. Lúc này, sau khi ra hiệu cho Hạt Nhi ở phía xa xa, họ Liễu mới nhẹ gật đầu, ánh mắt quét qua đảo Lân Quang, đồng thời vẫy tay về phía sau một cái. Tu sĩ Nhân tộc lập tức hiểu ý, sau khi hò reo vang đội liền đồng loạt tản ra, vây chặt hòn đảo bên dưới như nêm cối. Sau khi hoàn thành tất thảy, Liễu Minh lại chỉ về phía cốt lao một cái khiến nó biến thành khói đen, mang theo Kim Tuần bay đến bên người họ Liễu.
“Ngươi… ngươi đến cùng là kẻ nào… Có điều dù có lợi hại ra sao, ngươi cũng tuyệt đối không thể là đối thủ của Hải Yêu Hoàng đại nhân!” Kim Tuần mặc dù sợ hãi nhưng mở miệng nói cứng.
Liễu Minh nghe vậy, thần sắc liền lộ vẻ không kiên nhẫn bèn khẽ vỗ lên tráng lão giả râu dài mang theo một đoàn hắc vụ chui thẳng vào đầu lão ta. Vị tộc trưởng Kim Lân tộc dường như nhận ra điều gì bèn hoảng sợ há to miệng như muốn nói gì đó nhưng chỉ kịp ú ớ một vài âm thanh kỳ lạ gì đó, bản thân đã bị họ Liễu tiến hành sưu hồn. Với tu vi hôm nay của Liễu Minh, việc này chỉ là tiện tay mà thôi. Một lát sau, hắn khẽ nhíu lông mày, bàn tay thu hồi hắc khí. Lập tức, thân thể lão già râu dài liền trở nên mềm nhũn, thất khiếu chảy máu không ngừng, trong nháy mắt đã hoàn toàn tuyệt khí. Liễu Minh thấy vậy, nhìn cũng không thèm nhìn mà chỉ tiện tay ném xác của lão về phía Trương Tú Nương đang bước tới từ xa.
“Thủ lĩnh của các ngươi đã chết, kẻ nào phản kháng sẽ bị xử tử ngay lập tức.” Trương Tú Nương thấy vậy bèn mang theo thi thể của lão giả râu dài bay lên cao đảo Lân Quang rồi giương giọng quát to đủ để toàn bộ tu sĩ Hải tộc trên đảo có thể nghe thấy.
Không ngoài dự đoán, nhìn thấy thi thể vị trưởng lão Hóa Tinh Ký, thần sắc đám người Hải tộc đều lộ vẻ tuyệt vọng. Huyết Tàn thấy vậy lộ vẻ vui mừng, vẫy tay một cái liền dẫn tu sĩ Nhân tộc bốn phía tràn lên hòn đảo.
Lúc này, một ít tu sĩ Hải tộc không cam lòng chờ chết nhìn thấy Liễu Minh không có hành động gì khác bèn cắn răng thi triển Linh khí tìm kiếm cơ hội đột phá vòng vậy. Trong số đó còn lại vài tên Linh sư bày trận lúc trước, đột nhiên khai mở đường máu liền khiến vài tên tu sĩ Linh Đồ tử thương để lộ lỗ hổng giúp đám đông Hải tộc hóa thành độn quang nhiều màu xông thẳng lên trời.
Liễu Minh thấy vậy liền khẽ búng ngón tay phóng ra vài đạo lôi điện ánh kim đuổi sát phía sau. Chỉ nghe vài tiếng kêu thảm thiết gần như vang lên cùng lúc, cả đám độn quang ở phía xa xa đã lập tức nổ văng tung tóe. Đám tu sĩ Hải tộc còn lại vừa thấy cảnh này đều không dám hó hé gì thêm. Tự biết chạy trốn cũng vô ích, bọn chúng đều dừng chân tại chỗ rồi quay người quỳ lạy Liễu Minh.
Rất nhanh sau đó, Trương Tú Nương cùng Huyết Tàn đã dẫn theo đệ tử liên minh Vân Xuyên đến trấn áp Hải tộc đầu hàng đồng thời thu lấy linh khí cùng túi trữ vật của bọn họ. Đã không còn vũ khí, Nhân tộc cũng không lo bọn chúng sẽ phản kháng. Sau khi đuổi hết Hải tộc, đệ tử liên minh Vân Xuyên dưới sự dẫn dắt của Trương Tú Nương cùng Huyết Tàn rất nhanh đã chiếm được đảo Lân Quang. Thế nhưng Liễu Minh thoạt nhìn không hề tỏ ý vui vẻ, chỉ thấy hắn chắp tay đứng giữa không trung như đang suy nghĩ gì đó. Sau một lát, một đạo kiếm quang bạch sắc đã tiến đến sau lưng họ Liễu.
“Liễu sư thúc, toàn bộ dư nghiệt của Hải tộc đã bị thu phục, các loại cấm chế trên đảo cũng bị phá hủy hoàn toàn.” Trương Tú Nương bẩm báo một cách cung kính, ánh mắt ẩn chứa sự vui mừng.
Hải tộc thành lập căn cứ đã lâu vì vậy kho tàng cất giấu quả thật không ít. Bọn họ thu lấy chỗ này đã đủ chi tiêu cho việc thành lập cứ điểm tại đảo Song Ngao, không cần phải thỉnh cầu liên minh Vân Xuyên thêm nữa.
“Vậy là tốt rồi.” Liễu Minh gật đầu.
“Bất quá, chúng ta lục soát khắp nơi trên đảo nhưng vẫn không tìm được Hàn Lê đạo hữu.” Trương Tú Nương khẽ nhướng mày.
“Theo thông tin ta vừa sưu hồn được, Hàn đạo hữu đã bị Hải Yêu Hoàng phái người mang đi hai ngày trước.” Liễu Minh trả lời.
“Nếu như vậy, chúng ta trước tiên trở về đảo Song Ngao rồi tính tiếp.” Trương Tú Nương tỏ ra tiếc nuối.
Thời gian kế tiếp, sau khi thuận lợi khống chế đảo Lân Quang, đoàn người Nhân tộc liền mang tin thắng lợi trở về đảo Song Ngao.
…
Trong lúc này, mạch nước ngầm cũng đã rục rịch chuyển động. Tin tức Nhân tộc đột nhiên xuất hiện một vị cường giả vô danh dễ dàng chinh phục đảo Lân Quang đã được truyền đi nhanh chóng, khiến các thế lực lớn nhỏ đều oanh động không thôi. Trong đó, một ít thế lực do Hải tộc phái đến tiềm phục nghe được phong phanh cũng cảm thấy sợ hãi bèn đồng loạt án binh bất động theo dõi tình hình. Đến khi biết được thi thể Kim Tuần, vị trưởng lão Hóa Tinh kỳ của Kim Lân tộc bị Trương Tú Nương đem về đảo Song Ngao, các thế lực Hải tộc phụ cận liền tranh thủ thời gian triệt binh, tránh xa phạm vi hòn đảo này. Một ít thế lực dị tộc nhỏ khi biết được nghe được tin tức liền bắt đầu tận lực xây dựng mối quan hệ với tu sĩ Nhân tộc. Trong lúc nhất thời, dưới sự chấn nhiếp của Liễu Minh, liên minh Vân Xuyên đã nhanh chóng nắm giữ quyền khống chế đảo Song Ngao.
Mấy ngày sau, tại một đại điện thuộc thành Song Ngao, Liễu Minh đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, bên cạnh là hai gã tu sĩ cung kính đứng hầu.
“Liễu sư thúc, cũng may lần này có người nếu không đảo Song Ngao thật sự sẽ gặp nguy hiểm. Bằng vào thực lực chúng ta lúc đó, quả thật chỉ có thể giơ tay chịu trói. Hiện tại thế cục Song Ngao đã định, không biết sư thúc có dự tính gì chưa?” Trương Tú Nương lên tiếng tạ ơn Liễu Minh.
“Ta và ngươi vốn từng quen biết, không cần khách khí như thế. Liễu mỗ định sẽ về Man Quỷ Tông một chuyến. Nghe nói nơi này có truyền tống trận dẫn đến đại lục Vân Xuyên, không biết có thể cho ta mượn dùng một lát.” Liễu Minh khoát tay một cái sau đó uyển chuyển thay đổi chủ đề.