Kim tiền thoát xác, Yêu hồn chi bạo
Chủ động quyền biến, Liễu giả chi mưu.
(Duy Trúc)
Trong lúc đám đông bên dưới còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thi thể khô gầy của lão già đang nằm trên mặt đất bỗng khẽ nhúc nhích. Tiếp theo, chỉ nghe một tiếng “Phốc” thật nhỏ vang lên, một bóng người tí hon màu xanh liền phóng ra từ phần đầu của lão sau đó hóa thành một đạo u ảnh màu lục bay nhanh chóng rời khỏi đại điện.
“Muốn chạy!”
Liễu Minh cười lạnh một tiếng sau đó giơ cao tay áo phóng ra một đạo hắc quang với tốc độ vượt xa đạo u ảnh. Khi gần bắt kịp người tí hon màu lục, hắc quang liền biến thành bàn tay màu đen chụp thẳng xuống. U ảnh bé nhỏ màu xanh thấy vậy bèn hét lớn một tiếng, khiến cho lục quang quanh người rực sáng kéo theo độn tốc bạo tăng gấp đôi, đồng thời thân hình của nó cũng liền phân thành năm đạo thân ảnh màu xanh chia ra bỏ chạy theo các hướng khác nhau, miễn cưỡng tránh thoát một trảo của họ Liễu.
“Hừ!”
Chỉ nghe Liễu Minh “Hừ” lạnh một tiếng, cự trảo đen kịt giữa không trung đã nhanh chóng biến thành năm đóa mây đen bất định, rẽ ngoặt quỷ dị, dễ dàng bao phủ năm gã tí hon vào giữa. Ngay sau đó, mây đen lại hóa ra cốt lao vững chãi khiến cho năm u ảnh màu xanh lá có giãy dụa thế nào cũng không làm nên cơm cháo gì cả. Chỉ thấy họ Liễu vẫy nhẹ một tay, cốt lao liền bị kéo đến trước mặt hắn. Trong đó, bốn đạo u ảnh đột nhiên nổ tung thành đám khói xanh, biến mất vô ảnh vô tung. Khi Liễu Minh đang định thi triển thủ đoạn sưu hồn với đạo u ảnh còn lại thì đối phương bỗng nhiên thét lớn một tiếng, thân thể của nó cũng theo đó phồng lên rồi hóa thành một đám quang diễm màu xanh lá. Họ Liễu thấy vậy bèn thở dài, vung tay đánh tan những đốm lửa này.
Biến cố vừa rồi diễn qua bất quá chỉ trong vài nhịp thở khiến cho những người chứng kiến đều không khỏi bàng hoàng nhất là Mộ Dung Huyễn, sắc mặt của lão lúc này đã trở nên vô cùng khó coi. Đến lúc này, mọi người đều nhìn ra lão già khô gầy khi nãy tuyệt có vấn đề. Hóa Nhất Tông cũng vì thế xem như phải chịu mất đi thể diện trước mặt mọi người.
“Liễu tiền bối, thứ vừa nãy là gì?” Sau khi lấy lại sự bình tĩnh, Nguyên Ma bèn chắp tay hỏi Liễu Minh một câu.
“Nếu như ta đoán không lầm, vừa rồi hẳn là một loại bí thuật phân hồn.” Liễu Minh suy nghĩ một chút rồi mới chậm rãi đáp lời.
Lời nói vừa dứt, đám đông bên dưới không khỏi hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên có chút khó hiểu đối với điều vừa nghe được.
“Cái gọi là bí thuật phân hồn kỳ thật rất đơn giản. Khi thi triển bí pháp này, người sử dụng có thể tách rời tinh phách của mình ra một phần nhỏ để hóa thành một đám phân hồn có liên hệ với chủ hồn của bản thân. Một số tu sĩ sở hữu đại thần thông thường lợi dụng điều này để lẻn vào địch doanh, thu thập tình báo.” Liễu Minh thấy vậy bèn lên tiếng giải thích.
Nghe đến đó, mọi người có đều không khỏi biến sắc.
“Không biết Liễu tiền bối có thể đoán ra kẻ nào là người thi thuật?” Người đàn ông họ Mặc chợt mở miệng hỏi.
“Chỉ có tu sĩ Chân Đan, với tinh phách vững chắc, mới có thể thi triển loại bí thuật phân hồn này.” Liễu Minh nhìn về phía nam tử họ Mặc rồi không nhanh không chậm trả lời.
“Nói như vậy, chỉ có thể là Hải Yêu Hoàng tự mình động tay! Cũng may Liễu tiền bối kịp thời phát hiện, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.” Nguyên Ma nhíu mày trầm giọng nói ra.
Khi Liễu Minh nhắc đến tu sĩ Chân Đan, đại đa số mọi người đã có vài phần suy đoán. Đến khi Nguyên Ma lên tiếng xác nhận suy nghĩ này, đám đông lập tức bàn tán xôn xao. Trong đó, Mộ Dung Huyễn đã bị dọa đến tái xanh cả mặt. Lão không ngờ bên cạnh mình lại có phân thân của Hải Yêu Hoàng ẩn nấp. Nếu không nhờ Liễu Minh kịp thời phát hiện, chỉ sợ đối phương một khi ra tay, sẽ có thể uy hiếp sự tồn vong của cả tông môn. Về phía những người còn lại, sự việc vừa rồi đã khiến hào khí của đại điện trở nên có chút khác thường.
“Có thể thể phát hiện ẩn họa bậc này, thật sự đều nhờ vào tiền bối, nếu không chỉ sợ sẽ lưu lại đại họa không cách nào tưởng được. Mặt khác có mấy lời Nguyên mỗ cũng xin nói thẳng. Hôm nay, mấy nhà chúng ta tề tụ tại đây, thứ nhất là để chào đón đạo hữu, mặt khác là nhằm thương thảo kế sách đối phó Hải tộc. Hy vọng Liễu tiền bối nhớ đến tình cảm ngày xưa từ đó ra sức giúp đỡ Nhân tộc tại Vân Xuyên.” Nguyên Ma chợt đứng lên, cất giọng cung kính.
Tu sĩ các tông nghe vậy cũng đồng loạt đứng dậy, khom mình hành lễ sau đó chờ đợi phản ứng của họ Liễu.
“Chư vị yên tâm, thân là một thành viên của Nhân tộc, tại hạ nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn sự việc liên quan đến Hải Yêu Hoàng.” Liễu Minh bình tĩnh lên tiếng.
Mọi người nghe vậy đều tỏ ra vui mừng.
“Chỉ là Liễu mỗ vừa mới trở về, không quá rõ ràng với tình thế hiện tại. Không biết chư vị đã có kế hoạch ra sao?” Liễu Minh bỗng nhiên xoay chuyển chủ đề.
“Hải tộc hiện nay với Hải Hoàng Cung làm chủ lực đã chinh phục ba phần tư khu vực Thương Hải. Tuy đại lục Vân Xuyên nằm nơi hẻo lánh thế nhưng phụ cận đã có vài chỗ bị đối phương chiếm giữ…” Nguyên Ma nhanh chóng nói rõ phạm vi phân bố thế lực của Hải tộc cùng tình thế của liên minh Vân Xuyên cho Liễu Minh được biết.
Mọi người ở dưới trong lúc lắng nghe đều không quên quan sát kỹ càng họ Liễu để phỏng đoán thái độ của hắn đối với đại chiến trước mắt. Sau khi nghe xong, Liễu Minh mới trầm tư một lúc rồi chậm rãi nói ra:
“Hôm nay, Hải Yêu Hoàng đã thống nhất thế lực khổng lồ của Hải tộc cùng không ít dị tộc. Nếu để hắn tùy ý phát triển thêm nữa chỉ sợ Vân Xuyên bị phá chỉ là chuyện sớm hay muộn. Tiếp tục phòng thủ bị động không bằng thừa dịp đối phương chưa kịp chú ý để liên hợp với các thế lực khác, cùng xuất kích chủ động phản công Hải Yêu Hoàng.”
Lời vừa nói ra liền khiến toàn trường trở nên yên tĩnh. Phần lớn mọi người đều lắp bắp kinh hãi, tỏ vẻ khó tin. Nguyên Ma cùng nam tử họ Mặc sau khi nhìn nhau vài lần đều lộ vẻ trầm tư.
“Liễu tiền bối, Hải Yêu Hoàng tốt xấu gì cũng là đại tu sĩ Chân Đan. Trong khi hai người tranh đấu, chúng ta căn bản không cách nào nhúng tay vào. Vạn nhất… vạn nhất tiền bối thực lực kém hơn một chút, liên minh Vân Xuyên chỉ sợ gặp phải tai họa ngập đầu.” Sau một lúc, Nguyên Ma mới chần chờ phá tan sự im lặng.
“Các ngươi không cần lo lắng việc này. Hải Yêu Hoàng sử dụng tu vi Chân Đan để thi triển bí thuật phân hồn là một hành động rất mạo hiểm, tương đương với việc tách rời một phần tinh phách ra khỏi cơ thể, một khi phân hồn bị diệt, bản thể cũng sẽ vì thế gánh chịu tổn hại không nhỏ. Ta vừa tiêu diệt một tia phân hồn của Hải Yêu Hoàng có lẽ khiến hắn nhận lấy trọng thương. Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để ra tay đối phó với bọn chúng.” Liễu Minh vừa mỉm cười vừa bất động thanh sắc thả một tia uy áp tinh thần mạnh mẽ về phía những tu sĩ bên dưới.
Trong khoảnh khắc, đám đông có mặt đều cảm thấy trong đầu khẽ “Oanh” một tiếng tạo thành cảm giác đầu váng mắt hoa cùng chấn động không nhỏ bên trong thức hải. Cũng may Liễu Minh đã sớm khống chế lực lượng vì vậy bọn họ mới có thể khôi phục sắc mặt sau một thời gian. Ngay cả hai gã tu sĩ Giả Đan là Nguyên Ma cùng nam tử họ Mặc cũng mang thần sắc hoảng sợ nhìn về phía họ Liễu.
“Đã có lời này của tiền bối, chư tông Vân Xuyên chúng ta nguyện ý mạo hiểm một phen.” Sau một lúc, Nguyên Ma rốt cuộc lên tiếng thể hiện quyết tâm.
Nam tử họ Mặc cũng không hề tỏ ý phản đối. Về phần những người khác, sau khi chứng kiến thực lực của Liễu Minh cũng như nhìn thấy hai người có tu vi cao nhất tỏ rõ thái độ, bọn họ đều bỏ qua một tia nghi ngại cuối cùng để thể hiện ý nguyện xuất chiến. Thời gian tiếp theo, mọi người liền mượn đại điển lần này để thảo luận kế hoạch tiến hành sắp tới.
…
Trong nháy mắt khi Liễu Minh hủy đi đám tàn hồn màu xanh lá, tại nơi đáy biển xa xôi cách đại lục Vân Xuyên ngàn dặm xa, có thể thấy một cung điện sơn son thếp vàng lộng lẫy với diện tích chừng hơn mười dặm. Toàn bộ cung điện được bao phủ trong màn sáng trong suốt màu xanh da trời, xung quanh còn có nhiều đội vệ sĩ Hải tộc không ngừng dò xét cẩn thận. Nơi này đúng là Hải Hoàng Cung với quy mô lớn hơn nhiều lần so với trăm năm về trước.
Trong một gian mật thất ở nơi này, một bóng người nằm trong quang mang màu lam bất chợt kêu rên đau đớn. Ngay khi quang mang tiêu tán, bên trong liền lộ ra một gã nam tử trẻ tuổi anh tuấn mặc áo bào trắng với làn da trắng nõn. Nếu như Liễu Minh có mặt lúc này sẽ nhận ra người này chính là Hải Yêu Hoàng năm đó. Chỉ là giờ phút này, thần sắc của y có chút tái nhợt, trên khóe miệng cũng chảy ra một vệt máu dài vô cùng bắt mắt.
“Tiểu tử Nhân tộc đáng chết, lại dám hủy đi một đạo phân hồn của ta.” Hải Yêu Hoàng gào lên giận dữ.
“Không thể ngờ được hắn cũng có thể trở về khu vực Thương Hải hơn nữa còn đạt được tu vi Chân Đan hậu kỳ, khó trách có thể nhận ra một tia phân hồn của ta. Bổn hoàng quả thật có chút coi thường kẻ này rồi.” Gào thét qua đi, Hải Yêu Hoàng mới lật tay lấy ra một viên thuốc cho vào miệng.
Sau một hồi thổ nạp chậm rãi, sắc mặt của y mới trở lại hồng hào một chút. Bí thuật phân hồn này là do y tu luyện theo một bản điển tịch ngẫu nhiên đoạt được. Trước giờ vốn không nghĩ sẽ gặp trở ngại gì vì dù sau toàn bộ khu vực Thương Hải cũng chỉ có gã là tu sĩ Chân Đan, người khác căn bản không có khả năng nhận ra điểm gì bất thường. Cách đây không lâu, nhằm đẩy nhanh tiến độ thống nhất toàn bộ khu vực Thương Hải, Hải Yêu Hoàng mới thi triển thuật này để nằm vùng tại Nhân tộc không nghĩ tới phân hồn kia lại bị Liễu Minh phát giác từ đó khiến thần hồn của y nhận lấy trọng thương, tối thiểu phải cần mấy năm mới có thể khôi phục hoàn toàn. Nghĩ đến những thứ này, Hải Yêu Hoàng lại không kìm được tức giận, ánh mắt cũng theo đó lộ ra một tia ý chí sát phạt.
Sau một lát, y mới đứng dậy rời khỏi mật thất. Chỉ thấy trong đại sảnh là một gã đại hán đầu trọc áo xanh đang đi tới đi lui, thỉnh thoảng gã lại nhìn về phía thạch môn mật thất. Kẻ này chính là thuộc hạ năm đó của Hải Yêu Hoàng, Thanh Cầm.
Khi cửa đá mở ra, Hải Yêu Hoàng liền nhanh chóng xuất hiện.
“Yêu Hoàng đại nhân, cuối cùng ngài đã xuất quan. Thuộc há có chuyện quan trọng liên quan đến Nhân tộc tại đảo Vân Xuyên cần bẩm báo…” Thanh Cầm tỏ vẻ vui mừng, sau khi khom mình hành lễ, gã vội vàng nói.
“Ngươi muốn nói đến gã tu sĩ Chân Đan đột nhiên xuất hiện ở Vân Xuyên, ta đã biết rồi. Việc này quả thật có chút phiền toái.” Hải Yêu Hoàng nhàn nhạt nói ra.
“Yêu Hoàng đại nhân minh giám.” Thanh Cầm nghe vậy khẽ giật mình, lập tức kính sợ nhìn về phía Hải Yêu Hoàng.
“Truyền lệnh của ta, triệt thối các thế lực của chúng ta gần bên đảo Vân Xuyên, đồng thời ra lệnh cho tu sĩ hai tộc Kim Lân và Ngân Lân trở về Hải Hoàng Cung chờ lệnh.” Sau khi suy nghĩ một hồi, Hải Yêu Hoàng mới trầm giọng phân phó.
“Tuân mệnh.” Thanh Cầm nghe xong lập tức gật đầu đáp ứng đồng thời quay người rời đi.
“Nhiệm vụ tìm kiếm tu sĩ sở hữu linh mạch Phong thuộc tính tiến hành tới đâu rồi?” Hải Yêu Hoàng bỗng nhiên hỏi một câu.
“Mười mấy ngày trước, chúng thần đã bắt được một gã tu sĩ Nhân tộc với điều kiện phù hợp ở đảo Song Ngao.” Thanh Cầm trả lời.
“Tốt, mang hắn đến đây, ta muốn nhìn qua một phen.” Hải Yêu nghe vậy liền tỏ vẻ hài lòng.
“Tuân mệnh.” Sau khi đáp ứng, Thanh Cầm liền nhanh chóng rời đi.