Quân đoàn Huyết Sư hóa thành tám con trường long phối hợp chặt chẽ với nhau vẫy đuôi lao về phía đại quân Liễu gia, lôi hỏa bùng lên ngợp trời. Sau đó lấy thế vạn cân mà xuyên vào trận địa của Âm Lôi và Ma Hỏa Doanh. Hai bên lập tức sáp vô chém giết.
Tuy sức tấn công của hai Doanh này bất phàm nhưng nhân số lại quá ít so với đối phương, nên cho dù chiến đấu điên cuồng vẫn rất nhanh bị chém thành hơn mười mảnh.
Tuy vậy trận địa của Âm Lôi và Ma Hỏa Doanh cũng không tan vỡ ngay mà mấy trăm, ngàn người của những bộ phận bị phân ra đó tập trung lại thành những đội hình nhỏ, hành động càng nhanh nhẹn hơn. Đồng thời từng đạo công kích lôi điện và hỏa diễm bùng ra với khí thế càng kinh người. Dưới khoảng cách gần như vậy, vòng bảo vệ màu tím của quân đoàn Huyết Sư cũng bắt đầu bị phá, nhiều tướng sĩ tử thương.
Tướng sĩ của Huyết Sư quân đoàn hóa thành tám con trường long cũng nhanh chóng phóng ra tầng tầng lớp lớp các loại linh quang pháp thuật như bão táp mưa sa, lấy khí thế hừng hực cùng đối phương đánh đến quên trời đất.
Tuy vậy cuối cùng nhân số của Âm Lôi Doanh và Ma Hỏa Doanh của Liễu gia vẫn ở thế ít nên rất nhanh bị dồn ép.
Chỉ qua vài hơi thở đã có ba con trường long bắt đầu lao tới đại quân của Liễu gia ở đằng sau.
Trong đại quân Liễu gia, một tên tướng Chân Đan hậu kỳ vừa mới đem thủ hạ của mình hơn năm trăm quân sĩ xếp thành một chiến trận phòng ngự. Hắn vất vả ổn định xong trận hình, vừa quay đầu lại mặt đã không còn giọt máu ^^.
Một rừng tướng sĩ Huyết Sư quân đoàn như đầu rồng đong đưa trong gió, với khí thế như cầu vồng ngang trời giết tới.
"Mau, mau chóng phòng thủ!" tên tướng lĩnh Chân Đan hậu kỳ điên cuồng hét toáng lên, trận kỳ trong tay phất mạnh một cái.
Vừa dứt lời thì một lồng sáng màu đen tỏa ra phủ kín lấy toàn bộ chiến trận, bảo hộ bên trong.
Tuy nhiên lồng sáng màu đen vừa hiện lên liền bị đủ các loại linh quang, hỏa diễm, phong nhận phía trước bắn xuống như mưa. Lồng sáng chỉ duy trì trong phút chốc rồi ầm ầm vỡ nát ra bốn phía, hơn năm trăm tên quân sĩ ngay cả một chỗ trống để né cũng không có, bị ánh sáng tán loạn bao trùm.
Tên tướng lĩnh Chân Đan cảnh kia cũng bị mấy đạo kiếm quang sắc bén chia năm xẻ bảy.
Một màn máu tanh như vậy ở chỗ nào trường long đi qua cũng đều có, đại quân Liễu gia trong chớp mắt tổn thất mấy ngàn người.
Dưới sự chỉ huy của tám vị thống lĩnh Thiên Tượng cảnh, quân đoàn Huyết Sư kề vai sát cánh thừa thế xông lên, như đem toàn bộ đại quân Liễu gia xuyên thủng.
Nếu cứ mặc cho đối phương tung hoành ngang dọc như vậy thì đại quân Liễu gia cách xa bại cục cũng không xa!
Giữa không trung, tên nam tử áo tro Thông Huyền cảnh của Liễu gia sắc mặt chuyển xấu trầm giọng nói:
"Các ngươi cũng xông lên đi."
Vừa dứt lời thì mười mấy ma nhân Thiên Tượng Cảnh phía sau nhất tề bay ra, lập tức có hơn mười đạo bảo quang chói mắt oanh kích về phía tám cái phân đội của quân đoàn Huyết Sư.
Nhưng mà quân đoàn Huyết Sư hình như đã sớm phòng bị, trong quân cũng bay ra mười mấy ma nhân Thiên Tượng đón lấy những công kích này.
Nếu bàn về số ma nhân Thiên Tượng Cảnh, quân đoàn Huyết Sư nghiễm nhiên nhiều hơn không ít so với Liễu gia.
Nam tử áo tro trầm mặt lại, thân hình mơ hồ nhoáng một cái xuất hiện giữa không trung bên trên quân đoàn Huyết Sư, toàn thân lóe lên hắc khí, trong tay hắn hiện ra một thanh đại kiếm đen thui.
Tay phải hướng trời ném đi, một đạo hắc quang trống rỗng xuất hiện hóa thành một thanh cự kiếm dài trăm trượng như sơn nhạc đè xuống. Uy áp mãnh liệt khiến không gian xung quanh cũng run rẩy lên, vệt nứt không gian ở chung quanh mũi kiếm luân phiên hiện ra như cánh cửa tử vong lập lòe.
"Đi!"
Cự kiếm màu đen mang theo khí thế vô tận hướng một đầu trường long của quân đoàn Huyết Sư chém xuống.
Tốc độ nhanh tới mức cơ bản không tránh kịp!
Nếu bị chém trúng thì ít nhất cũng hơn ngàn người diệt vong!
Ngay khi ngàn cân treo sợi tóc, một đoàn băng diễm màu lam to khoảng mấy trăm trượng không chút dấu hiệu hiện ra, vừa lúc đỡ lấy cự kiếm màu đen.
"Phốc" một tiếng trầm thấp vang lên!
Cự kiếm rơi vào băng diễm màu lam liền ngừng lại như bị đông cứng giữa trời. Trên thân còn ngưng tụ ra băng tinh màu lam thật dày.
Nhưng một khắc sau, theo ma diễm hừng hực trên thân kiếm bốc cháy, băng tinh màu lam trên kiếm cũng tức khắc tán loạn thành tinh mang bay đầy trời.
Cự kiếm màu đen phủ trong hắc diễm cuồn cuộn tiếp tục lao xuống.
Nhưng lúc này, tinh mang đầy trời một lần nữa tụ lại hóa thành một con cự giao dài hơn năm trăm trượng màu lam. Giao vĩ bỗng lắc ngang, trong tiếng vang kinh thiên động địa như kim thiết chạm nhau, cự kiếm rốt cục bị đánh bay đi.
Trên cao hắc quang lóe lên, cự kiếm đen thui lần nữa trở lại trong tay của nam tử áo tro. Chẳng biết khi nào Hoàng Phủ Ngọc Phách đã đứng trên lưng giao long màu xanh cách hắn hơn mười trượng lạnh nhạt nhìn hắn.
Sắc mặt nam tử áo tro càng thêm khó coi, vừa rồi giao phong hắn nhìn ra thực lực của đối phương phải mạnh hơn mình mấy phần.
Trong thời gian ngắn ngủi hai người giao đấu thì Liễu gia đã tổn thất không dưới năm ngàn người, còn quân đoàn Huyết Sư chỉ tử thương không tới ngàn người.
"Lui, trước hết lui về cứ điểm!"
Sắc mặt nam tử áo tro lúc trắng lúc xanh biến hóa mấy lần cuối cùng giậm chân một cái, âm thanh cuồn cuộn truyền khắp chiến trường.
Ma nhân Liễu gia nghe vậy nhất thời chiến ý lặng xuống.
Hàng vạn tướng sĩ ma nhân mặc “áo giáp Đại Sóc quân” màu xám giống như từng đợt sóng xám lui nhanh về phía sau.
Hơn mười ma nhân Thiên Tượng Cảnh đằng sau nam tử áo tro càng đào thoát nhanh hơn, gần như là dẫn đầu đại quân Liễu gia tháo chạy.
Quân đoàn Huyết Sư đang hăng máu nên truy đuổi sát sao.
Thần sắc nam tử áo tro ảm đạm, bóng người khẽ động xoay lưng bay về phía xa.
Hoàng Phủ Ngọc Phách như tùy ý liếc mắt một cái cũng lập tức đuổi theo hắn.
Xuy xuy xuy!
Chín đạo bạch sắc kiếm quang từ tay áo nàng bay ra hóa thành một kiếm luân như trăng tròn chém tới nam tử áo tro.
Nam tử áo tro một chút cũng không dám xem thường, miệng lẩm bẩm, nâng tay vung ra một tấm khiên màu xanh rồi đánh liên tiếp lên trên mấy đạo pháp quyết.
Tấm khiên màu xanh đón gió căng phồng to đến trăm trượng.
Ngay sau đó tiếng nổ ầm ầm truyền ra, hai màu sáng trắng xanh bao trùm cả hai. Bầu trời bắt đầu biến đổi chóng mặt, lúc xanh thẳm lúc đỏ rực, còn có đạo đạo kiếm quang chói mắt xẹt qua.
Hai người đều là Thông Huyền cảnh, Hoàng Phủ Ngọc Phách muốn nhất cử giải quyết đối phương cũng không phải chuyện đơn giản.
Trong lúc quân đoàn Huyết Sư toàn diện truy kích thì trên đại phi xa hình tháp phía sau lại có hai người đứng nguyên tại chỗ.
Chính là Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh.
Hoàng Phủ Ngọc Phách trước lúc ra tay đã nghiêm lệnh cho bọn họ đứng đó, nhưng Triệu Thiên Dĩnh mắt thấy Liễu gia đại quân binh bại như núi đổ, không khỏi nóng lòng muốn thử.
Khuôn mặt hưng phấn của nàng lộ vẻ do dự, nhún chân định bay ra.
"Chờ đã."
Nhưng đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt chặn nàng lại, chính là Liễu Minh.
"Làm gì thế? Lẽ nào ngươi cũng coi thường ta?" Đôi mi Triệu Thiên Dĩnh cong vút lên hơi bực bội trừng mắt Liễu Minh.
" Hành vi của Vị Thông Huyền đại năng Liễu gia kia có chút kỳ quái, tạm thời không nên manh động." Liễu Minh không trả lời câu hỏi của Triệu Thiên Dĩnh mà ngược lại nói.
"Ngươi nói vậy là sao?" Nghe thấy thế thần sắc Triệu Thiên Dĩnh hơi nguôi giận, lại nhìn về phía xa, tò mò hỏi.
"Từ lúc hai bên bắt đầu giao chiến, đối phương vẫn thủ nhiều công ít. Thật ra tổng binh lực hai phe cũng không hơn kém nhau nhiều, Liễu gia lại là bên thủ, càng chiếm địa lợi. Bây giờ tuy nhìn như binh bại nhưng tổn thất tối đa gần vạn người mà thôi, vậy mà đối phương vẫn hạ lệnh lui quân..." Liễu Minh ánh mắt lấp loé nói.
Triệu Thiên Dĩnh nghe thế ngẩn ra, lập tức trông thấy đại quân Liễu gia tuy bắt đầu rút lui nhưng dưới sự truy kích của quân đoàn Huyết Sư thì thương vong lại tăng thêm không ít, đối phương “đại động can qua” như vậy chẳng phải là chết uổng hay sao?
"Ý ngươi nói Liễu gia rút quân là có âm mưu?" đầu óc Triệu Thiên Dĩnh cũng rất nhạy cảm, càng nghĩ càng nhìn ra vấn đề.
"Ta cũng đoán không ra bọn chúng định làm gì, có điều từ khi chiến đấu đến giờ ngay cả một bóng Ma thi cũng không thấy..." Liễu Minh lắc lắc đầu điều khiển phi xa từ từ bay tới, đồng thời dõi mắt nhìn về phía trước nói.
Triệu Thiên Dĩnh nhìn theo Liễu Minh, mặt hoa cũng chợt biến sắc.
Lúc này đại quân Liễu gia đã bắt đầu lui nhanh, quân đoàn Huyết Sư bám sát theo sau, đang cùng tiến sâu vào trong một thung lũng, hai bên đều là núi hiểm trở vô cùng.
Tuy hai người Liễu Minh ở trên phi xa vẫn theo sau nhưng khoảng cách đã giãn ra rất nhiều.
Đúng lúc này, không trung sơn cốc nổi lên gợn sóng, chung quanh bỗng dưng hiện ra mảng mảng sương mù màu xám, rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một màn sáng hình bán cầu. Giống như một cái cự bát úp sấp chụp xuống toàn bộ sơn cốc.
Những khí xám này mang theo hơi thở tử vong cùng mục nát nồng đậm, mơ hồ truyền ra âm thanh như quỷ khóc.
Lúc này đại quân Liễu gia cùng quân đoàn Huyết Sư một trước một sau đang đi qua sơn cốc, tuy nhiên đại quân Liễu gia chạy trước nên hơn nửa đã xuyên qua sơn cốc, còn lại một phần nhỏ quân Liễu gia và quân đoàn Huyết Sư đã bị cự bát màu xám chụp vào trong.
"Đây là Đại Hỗn Độn Ma La Trận!"
Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh vì ở phía sau khá xa nên không bị cự bát màu xám ảnh hưởng, hai người nhìn thấy cảnh này cũng mất cả hồn.
Liễu Minh vừa nhìn đã nhận ra lai lịch đại trận màu xám này, lúc trước ở ngoài thành U Nhung Liễu gia chính là dựa vào đại trận này mà nhất cử đánh chết hai Thông Huyền đại năng của Hoàng Phủ thế gia.
Tuy nhiên đại trận trước mắt này so với lúc ngoài thành U Nhung thì nhỏ hơn nhiều, hơn nữa uy lực cũng không đáng sợ như vậy, hình như là lâm trận mới vội vội vàng vàng bày xuống.
"Cái gì!" Tuy Triệu Thiên Dĩnh chưa thấy Đại Hỗn Độn Ma La Trận bao giờ nhưng cũng đã từng nghe qua nên có chút khiếp sợ.
Trên không, Hoàng Phủ Ngọc Phách cùng tên nam tử áo tro kia của Liễu gia còn đang giao chiến, họ cũng không bị Đại Hỗn Độn Ma La Trận bao phủ.
Có điều lúc này Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn thấy tình hình phía dưới, sắc mặt cũng đại biến.
Nàng cũng rất nhanh nhận ra lai lịch trận pháp bên trong sơn cốc.
Ngay lúc này, không trung bên ngoài Đại Hỗn Độn Ma La Trận lại lóe lên, hiện ra mười mấy ma nhân Thiên Tượng Cảnh, chính là những kẻ lúc trước chạy thoát nhanh nhất.
Trong tay mười mấy người này không biết khi nào đều xuất hiện một cây trận kỳ màu xám quái dị, miệng chúng lẩm bẩm, trận kỳ bắn ra đạo đạo sáng tro phóng vào giữa cự bát màu xám, giữ vững cho trận pháp vận chuyển.