Liễu Minh biến sắc, đối phương tính toán thời gian công kích quá chuẩn khiến hắn muốn tránh cũng không tránh được nữa. Nguy cơ ở ngay trước mắt, tâm niệm họ Liễu thay đổi nhanh chóng, đột nhiên một tay bấm pháp quyết, lệnh kỳ màu lam từ từ hiện ra trước người, đồng thời quay tròn một vòng. Trong phút chốc, nước biển xung quanh quay cuồng rồi mở ra, lần lượt va chạm với phong nhận cùng phát ra âm thanh “Phụt” “Phụt” trầm đục. Tuy rằng Nam tử mũi ưng chiếm được tiên cơ, thế nhưng hoàn cảnh xung quanh đối với Liễu Minh mà nói là tuyệt đối có lợi, nước dâng lên thành từng lớp từng lớp sóng, chỉ mấy hơi thở thôi đã nhấn chìm hết vô số phong nhận và tách rời chúng ra. Ngay sau đó, nhục sí sau lưng Liễu Minh hơi động rồi cả người bay vụt lên xuất hiện ở đàng xa.
“Xem ra là do mình chủ quan rồi.”
Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng chỉ dựa vào ưu thế của Bát Túc Hải Yêu thì dù cho không thể chiến thắng Nam tử mũi ưng nhưng cũng đủ sức tự bảo vệ mình, ai ngờ lại bị Nam tử mũi ưng một hơi nhìn thấu độn pháp, suýt nữa đã bị thương dưới những phong nhận sắc bén kia rồi.
“Đi!”
Hắn vừa mới đứng vững thân thể, trong miệng lẩm bẩm niệm pháp quyết, sau khi vung cây lệnh kỳ trong tay thì ngay lập tức dòng nước xung quanh bỗng dâng lên như bị kéo, tuôn nhanh về phía Nam tử mũi ưng, còn bản thân hắn thì khẽ vỗ đôi cánh rồi lại biến mất không tung tích ngay trong nước một lần nữa.
Nam tử mũi ưng sắc mặt chợt trầm xuống, hai cánh tay điên cuồng trảo một lần, trảo mang màu đen bộc phát ra, trảo nát bấy những con sóng đang tuôn về phía hắn. Vào đúng lúc này, ngân quang chợt lóe lên, bóng dáng Liễu Minh bỗng xuất hiện sau lưng Nam tử mũi ưng, hai nắm tay được hắc khí bao phủ hung hăng đánh tới. Nam tử mũi ưng không quay đầu lại, nhưng thần thức nhanh chóng cảm ứng được mọi chuyện phía sau, khẽ quát một tiếng, yêu khí trên người đại thịnh, cả cơ thể hóa thành một luồng thanh ảnh, bay thẳng lên trên. Dù cho xung quanh có sóng nước quấy nhiễu nhưng đối với hắn mà nói cũng không sinh ra ảnh hưởng gì quá lớn.
“Muốn đi, không dễ như vậy đâu!”
Liễu Minh cười lạnh một tiếng, Khống Thủy kỳ bên cạnh chợt lóe lam quang, nước biển xung quanh bỗng xuất hiện một vòng xoáy chuyển động vô cùng nhanh, một lực kéo khổng lồ khiến cho độn quang đang bay lên trời phải ngưng lại ngay lập tức.
Nam tử mũi ưng bên trong thanh quang lúc này đã hoảng hốt.
Nhưng một khắc sau đó, “Oanh” một tiếng, Liễu Minh tung ra một quả đấm ngoặt sang phía Nam tử mũi ưng, sức mạnh to lớn cách không đánh vào bả vai của Nam tử mũi ưng khiến gã há miệng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể theo đó không tự chủ được bay ngược ra ngoài. Một quyền đánh vừa rồi vô cùng bất ngờ, sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong đó khiến cho yêu lực hộ thể của gã cuồng rung một hồi, xem ra đã bị nội thương không nhẹ.
Nhưng những người đang xem cuộc chiến nhìn thấy tình hình này trên mặt đều lộ ra vẻ giật mình.
Còn người của Yêu tộc thì đa số sắc mặt bắt đầu khó coi rồi!
Dù sao Yêu tộc Chân Đan Kỳ dùng tốc độ nổi danh lại bị một kẻ Nhân tộc Giả Đan đánh trúng thì làm sao Yêu tộc mình có thể tưởng tượng ra việc này được chứ.
“Chậc chậc, không hổ danh là kẻ đứng đầu đám đệ tử nội môn của Thái Thanh, không ngờ có thể đả thương Yêu tộc họ chim.” Bên phía Nhân tộc, ánh mắt của thiếu phụ da đen Vũ Hồng chợt sáng lên tán thưởng nói.
“Hừ, bất quá là đánh trúng một tý thôi mà, tiếp theo mới là chiến đấu thật sự” Lập tức có vài kẻ trong đám người không phục mà nói liên tục.
Tu sĩ họ Tôn thấy vậy cũng hơi hơi giật mình, nơi sâu trong đôi mắt chợt lóe lên một tia huyết quang.
“Nhân tộc đáng chết, lại cả gan tổn thương ta!”
Sắc mặt của Nam tử mũi ưng tái nhợt, một chút thương thế này đối với hắn mà nói không xem là gì cả, thế nhưng bị Nhân tộc đả thương là một điều nhục nhã, khiến cho hắn trước giờ cao ngạo không cách nào tiếp nhận được chuyện này.
Một tiếng “Oanh” thật lớn vang lên.
Y bào của hắn nổi phồng lên một trận, yêu lực trên người bỗng nhiên bộc phát ra, một luồng không khí màu xanh mang theo sự cuồng bạo phóng lên trời, khiến cho dòng nước hơn mười trượng quanh đấy trực tiếp bị đẩy ra, hư không bốn phía đều vang lên một trận âm thanh “Ong Ong”…
Liễu Minh nhìn thấy cảnh này trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, lam quang của Khống Thủy Kỳ liên tục lóe lên, thủy vực xung quanh hiện ra mười vòng xoáy nước giống như gió lốc vậy, chắn ngay giữa hắn và Nam tử mũi ưng. Cũng cùng lúc đó, thanh quang đang bộc phát trên người Nam tử mũi ưng cũng từ từ ngừng lại, sau khi ánh sáng thu lại thì hắn lại hiện hình một lần nữa.
Mắt Liễu Minh hơi nheo lại nhìn sang bên đó, trong lòng rùng mình. Giờ phút này hình tượng của Nam tử mũi ưng đã đại biến rồi, đôi đồng tử đã hoàn toàn hóa thành màu vàng rực rỡ, cơ thể hắn cũng đột ngột mọc ra những chiếc lông vũ đen nhánh phát sáng, phân bố chi chít toàn cơ thể, còn cái mũi vốn có hơi cong thì lại biến thành mũi ưng nhọn hoắt màu xanh đen, bên ngoài cánh thì hiện ra một tầng sắc thái màu xanh trong suốt, mơ hồ có từng luồng yêu lực khủng bố lưu chuyển bất định trên đôi cánh. Nhưng tay chân hắn thoạt nhìn vẫn còn bảo trì hình người một cách đại khái.
Liễu Minh đối với tình huống này cũng không xa lạ gì, đây là trạng thái chuyển hóa sang bán yêu, đối với một vài yêu tu mà nói thì hình thái này còn thích hợp chiến đấu hơn cả hình thái yêu hóa hoàn toàn. Lúc này, hắn thấp giọng niệm vài câu thần chú, hắc khí trên người tuôn ra cuồn cuộn, ngưng tụ trước người hắn sau một cái quay tròn rồi biến ảo thành năm đầu hổ màu đen lớn hơn mười trượng, gào rống xông về phía Nam tử mũi ưng.
“Tiểu bối Nhân tộc, ngươi cũng dám tấn công ta, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”
Nam tử mũi ưng đối với năm đầu hổ đang xông tới trước mặt giống như không thấy, sau một tiếng quát chói tai hắn khẽ đảo tay, trong lòng bàn tay chợt lóe thanh quang rồi bỗng đâu có thêm một móng vuốt dài chừng một trượng, cả móng vuốt có màu xanh đậm, bốn chiếc lợi giáp phần đầu có hàn quang lập lòe, thoạt nhìn vô cùng sắc bén.
Xuy!
Cánh tay hắn khẽ động, thanh trảo hung hăng vung về phía trước, ngay trong tiếng nổ vang dội thì vùng trời đằng trước hiện ra một luồng quang hồ màu đen dài chừng mười trượng.
Quang hồ hiện ra hình trăng cong, lặng lẽ không tiếng động đón đỡ năm đầu hổ đang đánh về phía này, nơi nó đi qua, thủy lưu gập ghềnh xung quanh chẳng những không ảnh hưởng được mà ngược lại còn tan biến khi vừa mới chạm đến nó, phảng phát như trực tiếp bị thôn phệ vậy.
Tiếp theo, sau vài tiếng trầm đục thì năm hư ảnh đầu hổ cũng hung hăng đánh lên quang hồ màu đen, kết quả giống như một đi không trở lại vậy, trực tiếp chui vào bên trong không thấy đâu nữa.
“Vết nứt không gian!”
Rốt cuộc Liễu Minh cũng biến sắc, nhục sí sau lưng mở ra, cả người nhanh chóng bắn ngược ra đằng sau. Hồ quang màu đen sau khi lóe lên, liền sượt qua thân thể của Liễu Minh, hơn nữa còn bay ra thêm vài chục trượng nữa, chớp động vài cái rồi biến mất vô ảnh vô tung.
“Lại có thể rạch phá không gian, hình thành khe hở…” Những tu sĩ Nhân tộc đang quan sát cuộc chiến thấy vậy thì liền ngẩn ra, gần như không thể tin được việc trước mắt.
“Thần thông bổn mạng của Liệt Ưng tộc vốn là phong lực, tu luyện đến cảnh giới đại thành liền có thể xé rách không gian, chẳng qua thực lực tên yêu tu Ưng tộc này còn chưa đủ, sở dĩ có thể làm được như vậy, quá nửa là dựa vào vật trong tay hắn.” Tu sĩ họ Tôn tỉnh táo phân tích.
“Thì ra là thế!” Những người khác nghe vậy thì mới chợt hiểu ra, chẳng qua là nhìn về chiếc móng vuốt màu xanh dương kia, ánh mắt tràn đầy vẻ kiêng kỵ.
“Tên yêu tu Ưng tộc kia có dị bảo lợi hại như thế, Liễu đạo hữu chỉ sợ dữ nhiều lành ít.” Có người có chút lo lắng nói.
“Liễu đạo hữu là người quyết đoán, nếu thật sự không địch lại thì hắn chắc hẳn sẽ nhận thua.” Tu sĩ họ Tôn chậm rãi nói, sau đó giơ cánh tay trái lên, hào quang lóe lên, liền hiện ra một cái ngọc bài.
Trên ngọc bài có đồ án thất tinh, trong đó có một ngôi sao lập lòe, mà những cái khác vẫn ảm đạm vô quang. Vào đúng lúc này thì lại có một ngôi sao lóe lên một cái rồi sáng lên. Tu sĩ họ Tôn thấy vậy thì liền thở ra một hơi, thu ngọc bài lại. Liễu Minh cảm ứng được ngọc bội bên hông mình vỡ vụn thì cũng thở phào một cái, lệnh kỳ màu lam trong tay vung lên, nước biển ngập trời bỗng nhiên hiện ra mấy chục cột nước to như vạc nước, từ bốn phương tám hướng lao về phía nam tử mũi ưng, còn bản thân thì thừa cơ hóa thành một đạo ánh sáng đen, bỏ chạy về phía sau.
“Mơ tưởng, nạp mạng đi!”
Nam tử mũi ưng thấy vậy giận dữ, ánh sáng xanh dương trên mình đại phóng, thân hình giống như con thoi, cứng rắn từ bên trong một cột nước mà lao ra, trong chớp mắt đã đuổi đến sau lưng Liễu Minh. Gã đột nhiên vung móng vuốt trong tay ra, một đạo vết đen hình cung dài hơi một trượng hiện ra, lóe lên liền đuổi theo Liễu Minh.
Liễu Minh khẽ quát một tiếng, hắc quang quanh thân đại phóng, thân hình thoáng cái mơ hồ, bỗng nhiên hóa thành bốn bóng người giống nhau như đúc, tản ra tứ phía.
“Ồ, thuật phân thân?” Nam tử mũi ưng ồ nhẹ một tiếng, nhưng mà móng vuốt trong tay không chút do dự, nhanh chóng điểm ra bốn phương tám hướng.
Hồ quang màu đen bỗng nhiên chia làm bốn, từng cái liền đuổi theo một đạo hư ảnh.
Phốc!
Hai đạo hư ảnh bị vết nứt không gian đuổi theo, lóe lên một cái liền bị nuốt vào, mà hai đạo hư ảnh khác nhanh hơn, miễn cưỡng tránh khỏi hồ quang màu đen, chạy thoát ra ngoài.
Lúc này, toàn bộ thủy vực đã bị vết nứt không gian thôn phệ, diện tích đã thu lại chỉ còn hơn một nửa. “Phốc phốc” hai tiếng, mặt nước gợn sóng, hai đạo ảo ảnh lóe lên, một đạo trong đó trong nháy mắt liền vỡ vụn, mà đạo còn lại sau khi ngưng tụ lại, hiện ra thân hình của Liễu Minh. Họ Liễu thở ra một hơi, quay đầu nhìn về phía nam tử mũi ưng đang nổi trận lôi đình, không chút do dự liền lật tay, lấy ra một tấm phù lục, bóp chặt.
Ầm!
Liễu Minh bị một đoàn ánh sáng trắng bao trùm, sau một thoáng mơ hồ liền biến mất, sau đó trực tiếp xuất hiện giữa đám tu sĩ Nhân tộc, không chút hoang mang chắp tay nói một câu:
“Thực lực các hạ quả nhiên cao cường, tại hạ nhận thua.”
Nam tử mũi ưng nghe vậy thì chỉ hừ nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc, nhưng mà thân hình vẫn dừng lại. Ngay sau đó, gã liền thu lại móng vuốt trong tay, hai tay lại chập lại tạo thành một pháp quyết, ánh sáng xanh dương ngoài thân liền đại thịnh, vô số phù văn ngoài thân lưu chuyển không ngừng, từng vòng từng vòng đan vào nhau, thân hình của hắn liền trở lại nguyên dạng. Bóng người lại nhoáng một cái, vị cường giả yêu tu này liền mang theo một dãy tàn ảnh, bay về phía Yêu tộc. Liễu Minh thấy vậy thì mỉm cười, vẫy lệnh kỳ trong tay, phất tay đánh ra từng đạo pháp quyết, rồi dùng lệnh kỳ chỉ vào hư không.
Ầm ầm, vài tiếng nổ vang, nước biển vốn bồng bềnh trên không trung liền rơi xuống, hơn nữa còn nhanh chóng chui xuống dưới đất. Ánh sáng ngoài thân, cũng theo sự biến mất của nước biển mà thu lại. Liễu Minh lúc này mới thu lại lệnh kỳ, bất động đứng giữa đám đông. Vị yêu tu Liệt Ưng tộc này, mặc dù cường đại hơn xa những tu sĩ Chân Đan thông thường, nhưng mà Liễu Minh trước đây đã giao chiến qua Thiên Tượng Ma Nhân và sau này là Cực Ảnh, thì hắn còn xa mới sánh bằng được.
“Liễu đạo hữu, lần này vất vả rồi.” Tu sĩ họ Tôn đi tới, chắp tay nói.
“Tại hạ đại bại trở về, khiến đạo hữu thất vọng rồi.” Liễu Minh nghe vậy thì lắc đầu.
“Liễu đạo hữu sao lại nói như vậy, đạo hữu có thể kiên trì thời gian dài như vậy đã là ngoài dự đoán của ta, sự tình sau này cứ giao cho ta là được.” Tu sĩ họ Tôn trấn an, nói.
Liễu Minh gật đầu, lấy ra một viên Kim Nguyên Đan ăn vào, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.