Mục lục
Ma Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lưu Thủy trưởng lão, còn có Kỳ trưởng lão, hai vị từ xa đến đây đã chịu nhiều khổ cực.” Liễu Hồi Phong cười một tiếng rồi nâng tay ôm quyền cao giọng nói ra.

Lão già áo gai bên cạnh y thấy vậy cũng gật nhẹ đầu một cách hờ hững xem như chào hỏi.

“Liễu hầu khách khí. Những người này ngươi vì Hoàng Triều ra sức phòng thủ biên cương, có thể xem như tận tâm tận lực. Ma Hoàng đại nhân vì vậy cảm thấy vô cùng vui mừng nên đã đặc biệt dặn dò hai người bọn ta khích lệ Liễu hầu một phen.” Tráng hán cao lớn không vội lên tiếng, nam tử áo bào tím bên cạnh đã hào sảng cười to đáp lời.

“Ma Hoàng đại nhân thật sự đã quá khách khí, khiến lão phu cảm thấy xấu hổ.” Liễu Hồi Phong trả lời một cách khách sáo.

Liễu Minh đứng trong đám người, nghe được hai người trả lời qua lại, ánh mắt có chút chớp động. Theo những gì mà hắn được biết, gia tộc Cao Hách, gia tộc Khổng Tường, gia tộc Liễu thị cùng gia tộc Long thị, bốn gia tộc lớn này sở hữu thế lực vô cùng mạnh mẽ, trải rộng toàn bộ đại lục Vạn Ma. Thậm chí vị thế của họ ngay tại Hoàng Triều cũng vô cùng cao quý. Vì vậy gia chủ của những nhà này đều được sắc phong là tứ đại Ma Hầu với địa vị tôn quý gần ngang với Ma Hoàng. Đương nhiên hắn cũng không thể biết được những nhân tố cân bằng quyền lực bên trong.

“Đúng rồi, Lưu Thủy trưởng lão, thiếu chút nữa đã quên giới thiệu, những vị bằng hữu này đều là gia chủ các nơi tại Tàng Châu và Dụ Châu đến đên tương trợ.” Liễu Hồi Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì bèn quay đầu nhìn về phía đám người Liễu Minh đồng thời lên tiếng giới thiệu.

Thanh niên áo bào tím nghe vậy liền xoay chuyển ánh mắt, nhìn theo hướng chỉ của họ Liễu. Chỉ thấy một vầng sáng màu tím chợt lóe lên trong mắt y sau đó nhanh chóng biến mất. Gần như cùng lúc, đám người Liễu Minh chợt cảm thấy thân thể đột nhiên trở nên mát lạnh giống như bí mật của họ đều bị thanh niên áo tím nhìn thấu vì vậy trong lòng không khỏi cảm thấy rùng mình. Khi ánh mắt của vị trưởng lão này đảo qua trên người Liễu Minh, sắc mặt của hắn liền hơi đổi, ấn ký Chân Ma nơi mi tâm cũng chợt nóng lên. Thanh niên áo tím thấy vậy liền nhíu mày. Ánh mắt dừng lại trên người Liễu Minh một lúc bất quá rất nhanh sau đó liền mang theo một tia nghi hoặc dời đi nơi khác.

“Chư vị gia chủ vì Hoàng Triều không ngại cực khổ, tận trung ái quốc. Đợi khi bình định nghịch tặc Đại Sóc, Hoàng mỗ nhất định bẩm báo chi tiết lên Ma Hoàng đại nhân, tiến hành luận công ban thưởng.” Thanh niên áo bào tím cao giọng tuyên bố.

“Đa tạ Lưu Thủy đại nhân.” Đám đông bên dưới tuy rằng mỗi người đều theo đuổi ý nghĩ của riêng mình thế nhưng tất cả đều khom người đáp lễ.

Sau khi hàn huyên vài câu, mọi người liền trở về đại điện bên trong thành U Nhung sau đó chia ra ngồi xuống vị trí của mình. Liễu Hồi Phong cùng Hoàng Phủ Lưu Thủy sóng vai ngồi trên ghế chủ tọa. Hoàng Phủ Kỳ và lão già áo gia thì ngồi dưới một chút. Hết thảy thoạt nhìn đều vô cùng ngay ngắn trật tự.

“Liễu hầu, không biết tình huống hiện tại của quân Đại Sóc bên thành U Nhung là như thế nào?” Hoàng Phủ Lưu Thủy vừa ngồi xuống lập tức hỏi thăm.

“Lão phu đang muốn bẩm báo với Lưu Thủy đại nhân về việc này. Tình huống hiện tại chính là…” Liễu Hồi Phong nghe vậy liền nói rõ tình huống hiện tại ở thành U Nhung.

Đám đông gia chủ trong đại điện thấy vậy cũng lắng nghe một cách chăm chú.

“… Căn cứ hồi báo từ mật thám của chúng ta, quân đoàn Đại Sóc tại thung lũng Hắc Phong tuy có thêm mười tên Ma Nhân Thiên Tượng cảnh tiếp viện thế nhưng cấp bậc Thông Huyền vẫn chỉ có ba người mà thôi.” Liễu Hồi Phong nói ra.

Nghe đến đây, đám đông bên dưới liền tỏ vẻ vui mừng. Hôm nay đã có hai vị đại năng Thông Huyền là Hoàng Phủ Lưu Thủy và Hoàng Phủ Kỳ ở đây. Chỉnh thể thực lực của bọn họ đã hoàn toàn vượt trên quân đội Đại Sóc. Bất quá Liễu Minh vẫn không hề biểu lộ chút gì vui vẻ.

“Tốt, chiến cuộc quyết định trong khoảnh khắc. Nếu như địch yếu ta mạnh vậy nên lập tức nắm lấy cơ hội. Liễu hầu, không bằng hạ lệnh lập tức tiến quân.” Sau khi suy nghĩ một phen, Hoàng Phủ Lưu Thủy lập tức đứng lên, cao giọng nói ra.

“Lưu Thủy trưởng lão, hay là chúng ta thảo luận kế hoạch tác chiến trước đã rồi hãy quyết định? Lỗ mãng xông lên như vậy không phải là thượng sách.” Lão già áo gai bên cạnh Liễu Hồi Phong tỏ vẻ chần chừ.

“Tung Dương trưởng lão quả nhiên cẩn thận trầm ổn như mọi người đã nói. Bất quá, ta vừa mới quan sát thoáng qua doanh trại của địch ở phía xa thành U Nhung. Khoảng cách hai bên chỉ chừng vài ngàn dặm, hầu như có thể bay tới trong chớp mắt. Quá trình điều động binh lực của chúng ta chỉ sợ rất khó giấu được tai mắt của đối phương. Huống chi thực lực của chúng ta hiện tại mạnh hơn bọn chúng rất nhiều, cũng không cần quanh co lượn vòng như vậy.” Hoàng Phủ Lưu Thủy cười to một tiếng rồi trả lời một cách tự tin.

“Lưu Thủy trưởng lão nói có lý. Đã như vậy, mời chư vị gia chủ trở về tập hợp tộc nhân của mình. Đêm nay, chúng ta sẽ tiến công vào thung lũng Hắc Phong.” Liễu Hồi Phong nhận thấy đối phương tâm ý đã quyết bèn đứng dậy, trầm giọng hạ lệnh.

Đám đông bên dưới vội vàng đứng dậy, lên tiếp đáp ứng sau đó rời khỏi đại điện rồi phi độn trở về nơi cư trú của gia tộc mình. Liễu Minh cũng mang thần sắc hờ hững rời khỏi đại điện. Đúng vào lúc này, hắn chợt cảm ứng được một ánh mắt rơi lên thân mình khiến nội tâm lập tức rùng mình. Bất quá hắn cũng không quay đầu lại, thân hình cũng chẳng hề có dấu hiệu đình chỉ, giống như không hề nhận điểm gì bất thường, cứ tiếp tục bay về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất bên ngoài đại điện.

Trên ghế chủ tọa, Hoàng Phủ Lưu Thủy chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhãn thần hiện lên một tia quang mang kỳ lạ. Giờ phút này, lão già áo gai Liễu Tung Dương cũng cáo từ những người còn lại tiếp đó rời khỏi đại điện, phân phối đại quân Liễu gia. Trong nháy mắt, nơi đại điện trống rỗng chỉ còn lại ba người Liễu Hồi Phong, Hoàng Phủ Lưu Thủy và Hoàng Phủ Kỳ.

“Hai vị trưởng lão từ xa mà đến, phải chăng vẫn nên nghỉ ngơi một chút? Khoảng cách từ Hoàng đô đến đây xa xôi diệu vợi thế mà hai vị chỉ cần thời gian hai ngày, hẳn là nhờ vào bí thuật kỳ diệu nào đó?” Liễu Hồi Phong tươi cười hỏi thăm.

“Cái này cũng không phải. Ta và Kỳ huynh đã được Ma Hoàng đại nhân thúc giục Động Thiên chí bảo trực tiếp truyền tống đến phụ cận Tàng Châu. Về sau bất quá chỉ phải phi hành một ngày một đêm mà thôi, cũng không phải tiêu hao quá nhiều Pháp lực.” Hoàng Phủ Lưu Thủy khoát tay áo trả lời một cách tùy ý.

“Đúng rồi, bên trong những người ban nãy có một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào xanh. Chính là kẻ này, Liễu hầu có biết gì về hắn hay không?” Hoàng Phủ Lưu Thủy sau khi cười xong chợt mở miệng nói ra đồng thời vung tay phát ra một đạo tử quang tạo thành bóng người trôi nổi, thình lình chính là Liễu Minh.

“Người này… Ta nhớ tên của hắn là Liễu Minh, là một gia chủ của trung đẳng thế gia tại Tàng Châu. Như thế nào, chẳng lẽ Lưu Thủy trưởng lão lại cảm thấy hứng thú đối với nhân vật này hay sao?” Liễu Hồi Phong tỏ vẻ kinh ngạc.

“Họ Liễu… Chẳng lẽ hắn là tộc nhân lưu lạc bên ngoài của Liễu thị các ngươi?” Hoàng Phủ Lưu Thủy cười nhạt một tiếng rồi hỏi.

“Lưu Thủy trưởng lão nói đùa, tất nhiên là không phải. Tại đại lục Vạn Ma, Liễu thị chúng ta cũng không phải gia tộc duy nhất sở hữu họ ‘Liễu’ này.” Liễu Hồi Phong lắc đầu cười một tiếng.

“Thật có lỗi, ta nhìn thấy chấn động Pháp lực của kẻ này vượt xa tu vi cảnh giới của hắn nên mới thuận miệng hỏi thăm một câu, Liễu hầu chớ trách.” Sau khi trả lời một câu, ánh mắt Hoàng Phủ Lưu Thủy liền thoáng hiện một tia quang mang kỳ lạ, sau đó chuyển dời về phía thung lũng Hắc Phong ở phía xa xa.

“Lưu Thủy trưởng lão không cần lo lắng. Hôm nay thực lực của chúng ta vượt xa nghịch tặc Đại Sóc. Trận chiến sắp tới cho dù không thể toàn diệt bọn chúng nhưng cũng khiến đối phương trọng thương từ đó tranh thủ không ít thời gian để Hoàng Triều triệu tập binh lực vây quét kẻ thù.” Liễu Hồi Phong nhìn ra vẻ mặt của Hoàng Phủ Lưu Thủy bèn chậm rãi lên tiếng.

“Liễu hầu nói rất đúng.” Hoàng Phủ Lưu Thủy cười một tiếng rồi gật đầu tỏ vẻ tán thành nhưng trong đầu lại đang suy tính những ý niệm khác nhau.

Nội tình cụ thể của vương triều Đại Sóc chỉ có tài liệu trong bí khố của trung ương Hoàng Triều ghi chép lại. Hơn nữa chỉ có đại năng của hoàng thất mới có thể xem qua vì vậy vị gia chủ Liễu gia này cũng không biết địch nhân mình phải đối phó thật sự mạnh mẽ đến mức nào. Ma Hoàng vì sự xuất hiện của vương triều Đại Sóc đã sớm điều động mấy chục vạn quân di chuyển đến Tàng Châu một cách bí mật. Về phần Hoàng Phủ Lưu Thủy, sở dĩ y chủ trương lập tức động thủ cũng là vì một ít tư tâm của mình. Tuổi y không cao nhưng đã tu luyện đến cảnh giới Thông Huyền, hơn nữa còn là thành viên dòng chính của hoàng thất của trung ương vì vậy trở thành một trong những người khả năng cạnh tranh ngôi vị Ma Hoàng kế nhiệm. Lần này vương triều Đại Sóc ngóc đầu trở lại, vài vị ứng viên khác cho ngôi vị Ma Hoàng cũng đã rục rịch hành động vì vậy y muốn ra tay trước một bước để giành lấy công lao về phía mình. Bất quá y sẽ không nói rõ chuyện này cho Liễu Hồi Phong. Dù sao lập trường của Liễu gia đối với người thừa kế Hoàng Triều vẫn chưa rõ ràng. Nếu lúc này nói rõ việc kia rất có thể sẽ khiến tình hình trở nên xấu đi.

Trong lúc này, Hoàng Phủ Kỳ vẫn lặng yên đứng cạnh Hoàng Phủ Lưu Thủy. Sắc mặt của y từ đầu đến cuối vẫn duy trì bộ dáng băng lãnh như sương, tựa như thiên lôi sai đâu đánh đó chỉ có hành động khi Hoàng Phủ Lưu Thủy lên tiếng yêu cầu. Liễu Hồi Phong thì chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn về thung lũng Hắc Phong ở phía xa xa như đang suy nghĩ gì đó.

Cùng lúc đó, tại điểm dừng chân của Thanh gia. Sau khi nghe Liễu Minh nói lại, Thanh Phương lập tức hạ lệnh tập hợp tộc nhân Thanh gia. Hai ngày nay, vì chuẩn bị cho chiến tranh, tất cả thành viên của Thanh gia đều tĩnh tu chờ đợi vì vậy rất nhanh đã tập hợp đông đủ.

“Thanh Phương, còn nhớ rõ lời ta nói với người lúc trước không? Một khi cuộc chiến nổ ra, hãy mang theo tộc theo sát phía Liễu mỗ, nhất địch không được tạo thành khoảng cách quá xa.” Liễu Minh cẩn thận dặn dò.

“Vâng, gia chủ.” Thanh Phương nghiêm nghị đáp ứng một tiếng.

“Tốt lắm, chúng ta đi thôi.” Liễu Minh vung tay ra hiệu cho mọi người bay về phía đại điện trong thành.

Thanh Phương thấy vậy liền dẫn theo tu sĩ Thanh gia theo sát phía sau. Trong đại sảnh nơi nghỉ chân của Thanh gia, một thiếu nữ áo lụa đen đang đứng tựa cửa, ánh mắt u u nhìn theo bóng lưng của Liễu Minh, thình lình chính là Hạt Nhi. Chỉ thấy hào quang trong mắt nàng chớp lên, sau đó thân thể lập tức hóa thành một đoàn ánh sáng màu vàng ẩn sâu vào lòng đất, không còn chút tung tích.

Bất kể là quân đoàn của Liễu gia hay là tập hợp tu sĩ của các gia tộc khác đều có thể xem là lực lượng tinh nhuệ. Vẻn vẹn sau nửa canh giờ, khi sắc trời dần tối, tất cả mọi người đều đã tập hợp đầy đủ bên ngoài thành U Nhung. Ngay cả quân đoàn chủ lực của Liễu gia cũng được chỉnh đốn hoàn tất. Các đại thế gia tuy rằng đứng chung một chỗ nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra vài điểm khác biệt. Có gia tộc đứng riêng một mình. Lại có vài thế gia tập trung thành nhóm. Lúc này, Thanh gia, Lôi gia… năm gia tộc đã đứng chung một chỗ. Liễu Minh và đám người Lôi Qua thỉnh thoảng lại trao đổi ánh mắt với nhau. Trên không trung thành u Nhung, Liễu Hồi Phong chợt phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, thu hồi cấm chế bao quanh thành trì.

Một tiếng chuông xa xưa truyền ra từ trong nội thành!

“Xuất phát!” Liễu Hồi Phong mặt không biểu tình vung tay lên.

Sau một khắc, linh quang liên tiếp, tiếng xé gió rít gào!

Nhân thủ nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày nay nghe hiệu lệnh liền bay thẳng lên trời rồi hóa thành vô số đạo độn quang rợp trời kín đất bay về phía thung lũng Hắc Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK