“Ha ha, Càn tiên sinh không cần đa lễ như vậy. Ngày mai, ta sẽ cho người mang lệnh bài Khách khanh tới cho tiên sinh. Còn về vấn đề chỗ ở của tiên sinh …” Tiền Siêu nói chuyện với vẻ rất cao hứng.
“Vấn đề chỗ ở thì không cần làm phiền đông chủ, Càn mỗ luôn thích thanh tĩnh nên đã thuê một động phủ trên Tiên Hà Sơn. Đợi hội đấu giá kết thúc và sau khi bức hết độc tố còn dư lại trong người Hổ công tử, ta sẽ dời qua đó.” Liễu Minh không chút do dự ngắt lời.
“Nếu như vậy, chỉ sợ số Linh Thạch mà tiên sinh cần mỗi tháng cũng không ít. Như vậy đi, sau này số Linh Thạch cung phụng cho tiên sinh mỗi thàng, ta lại làm chủ nâng cao lên một thành.” Tuy có chút ngạc nhiên, nhưng Tiền Siêu vẫn đưa ngay ra một đề nghị.
“Càn mỗ đa tạ sự ưu ái của đông chủ.” Sau khi nghe xong, Liễu Minh đương nhiên sẽ không từ chối, lập tức lên tiếng cảm ơn.
Vị đông chủ Bách Linh Cư trò chuyện với Liễu Minh thêm vài câu, sau đó chủ động cáo từ rời đi.
Lúc quay lại phòng sau khi tiễn Tiền đông chủ ra khỏi cửa, vẻ mặt của Liễu Minh trở nên đăm chiêu.
Khoảng thời gian sau đó, Liễu Minh phải nhanh chóng dựa theo phương thức kia, phối chế Băng Ngân Thảo thành nước thuốc, rồi cho Càn Như Bình uống. Liên tục vài ngày sau đó, hắn một hơi áp dụng thêm vài thủ đoạn mới đem quái bệnh của nữ đồng chữa trị tận gốc.
Cùng thời gian đó, Tiền Siêu đã trở về đến gian đại sảnh.
Tại đó, Miện lão đang ngồi trên ghế, nhàn nhã thưởng thức một ly trà thơm trong tay.
“Đông chủ, ngài đã trở về. Nhìn vẻ mặt vui mừng của ngài, chẳng lẽ ngài đã thuyết phục được Càn tiên sinh gia nhập Bách Linh Cư thành công rồi sao?” Sau khi quan sát vẻ mặt của Tiền Siêu, lão giả áo đen mỉm cười hỏi.
“Ha ha, ánh mắt Miện lão lúc nào cũng sáng như đuốc, Tiền mỗ làm sao có thể giấu giếm được. Sau khi ta đề nghị, Càn tiên sinh đúng là đã đáp ứng gia nhập, nhưng hắn cũng đưa ra hai điều kiện. Để đáp ứng hai điều kiện đó, sợ rằng Tiền mỗ sẽ phải lãng phí một khoản nhân tình không nhỏ.” Tiền Siêu cười to trả lời.
“A, mất một khoản nhân tình không nhỏ! Ý của đông chủ là …?” Trên mặt Miện lão hiện lên chút kinh ngạc.
“Điều kiện thứ nhất của vị Càn tiên sinh này thì không đáng nói, nhưng điều kiện thứ hai hắn đưa ra là muốn Phàm đại sư chỉ điểm cho hắn một chút thuật luyện đan.” Sau khi thu lại vẻ mặt vui mừng, Tiền Siêu có vài phần nghiêm trọng nói.
“Thuật luyện đan, Phàm đại sư! Người đông chủ nói tới chẳng lẽ là Đại sư Phàm Bách Tử?” Miện lão nghe xong, có chút kinh ngạc hỏi lại.
“Đúng vậy, ngoại trừ Đại sư Phàm Bách Tử, trong cả Huyền Kinh, còn có ai được xưng hô như vậy nữa sao?” Tiền Siêu trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Thế nhưng bình thường Đại sư Phàm Bách Tử không hề khách khí với ai bao giờ. Làm sao chúng ta có thể nhờ vả ông ta chỉ điểm thuật luyện đan cho Càn đạo hữu bây giờ?” Giọng nói Miện lão vẫn còn chút run run.
“Đương nhiên ta biết rõ việc này, nhưng Càn tiên sinh chỉ yêu cầu ta giúp giới thiệu hắn với bên kia mà thôi. Hình như, hắn định tự mình thuyết phục Phàm đại sư thì phải.” Tiền Siêu thở dài rồi trả lời.
“Nếu chỉ là tiến cử, với quan hệ của đông chủ và Phàm đại sư, cũng coi như miễn cưỡng làm được. Hèn chi, đông chủ lại nói lần này sẽ tốn một lần nhân tình. Thế nhưng, ý định lần này của Càn đạo hữu chỉ sợ là uổng phí tâm cơ mà thôi!” Nghe xong, Miện lão có chút giật mình, sau đó chậm rãi nói.
“Chỉ cần tu vi thực sự của vị Càn tiên sinh này giống như Miện lão, đều là Linh Đồ hậu kỳ, vậy thì trả giá như thế vẫn đáng. Nhưng Miện lão, ta thấy vị Càn tiên sinh này có vẻ còn rất trẻ. Tu vi của hắn thật sự kinh người như vậy sao?” Vốn đang gật gù hài lòng, Tiền Siêu đột nhiên hỏi, trong giọng nói có chút lo lắng.
“Sao vậy, chẳng lẽ đông chủ không tin vào phán đoán của lão phu hay sao? Ha ha, mặc dù vị Càn đạo hữu này không chính miệng thừa nhận. Nhưng thông qua những miêu tả trước kia của Hồng tẩu và quá trình tiếp xúc mấy ngày qua, lão phu có thể khẳng định, tu vi của hắn tuyệt đối không thua lão phu, thậm chí còn có thể cao hơn. Dù đông chủ phải trả một cái giá lớn, nhưng chỉ cần có thể lôi kéo hắn gia nhập Bách Linh Cư, đó tuyệt đối là một giao dịch có lợi nhất.” Miện lão cười cười nói.
“Có những lời này của Miện lão thì Tiền mỗ an tâm rồi. Hiện tại, một vị Khách khanh Linh Đồ hậu kỳ sẽ là một cánh tay đắc lực đối với Bách Linh Cư. Cho dù chúng ta chỉ thả ra một ít phong thanh, Miện lão cũng sẽ được rảnh tay mà xử lý một vài chuyện quan trọng.” Tiền Siêu nói, vẻ mặt có chút thả lỏng.
“Đúng rồi, không biết đông chủ đã điều tra ra điều gì liên quan đến lai lịch của Càn đạo hữu rồi? Một vị Linh Đồ hậu kỳ trẻ tuổi như vậy, nếu hắn đúng là một gã tán tu của bản quốc, chỉ sợ danh tiếng của hắn cũng không nhỏ đâu.” Miện lão hơi suy nghĩ một chút rồi lên tiếng hỏi.
“Việc này ta đương nhiên đã sớm phái người điều tra, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có chút manh mối nào. Theo ý của ta, Càn tiên sinh có khả năng lớn không phải là người bản quốc, rất có thể hắn là tu luyện giả của quốc gia khác. Nếu không thì tại sao hắn không có đặc điểm nào giống với bất cứ người nào trong tư liệu.” Vẻ mặt Tiền Siêu hơi trầm xuống.
“Điều này cũng khó nói. Có một ít tán tu, tuy không có duyên tiến vào tông môn, nhưng cũng đều hướng đến con đường khổ tu. Chỉ cần có đủ tài nguyên, việc ở một nơi tu luyện trăm năm không ra ngoài cũng là chuyện thường tình. Thế nhưng, dựa theo cử chỉ lời nói của vị Càn tiên sinh này, ta thấy hắn không giống loại tu sĩ khổ tu. Phương án hắn là một tu luyện giả của nước khác có lẽ đúng hơn. Một Linh Đồ hậu kỳ trẻ tuổi như vậy, chưa chắc đã không phải là một tu sĩ trong tông môn của quốc gia khác.” Miện lão suy đoán.
“Cái gì! Chẳng lẽ Miện lão cho rằng Càn tiên sinh là tu sĩ phản bội của một tông môn ở quốc gia khác?” Sau khi nghe xong lời Miện lão, sắc mặt Tiền Siêu lập tức biến đổi.
“Ha ha, Tiền đông chủ không cần phải lo lắng. Đừng nói vừa rồi chỉ là suy đoán của lão phu, cho dù hắn thật sự là tu sĩ phản bội tông môn của quốc gia khác thì chúng ta chẳng có gì phải sợ cả, nơi này dù gì cũng là đô thành của Đại Huyền quốc. Vả lại, chuyện thu lưu một vài tu sĩ của quốc gia khác làm Khách khanh cũng không phải là chưa có tiền lệ.” Miện lão cười to mà nói.
“Như vậy cũng đúng, chỉ cần người này không có ác ý với Bách Linh Cư của ta, Tiền mỗ cũng không cần để ý người này là ai. Tu luyện giả ở Huyền Kinh này, chỉ sợ trong mười người thì thân phận ba bốn người là có vấn đề.” Sau khi suy nghĩ một chút, Tiền Siêu cũng khôi phục lại vẻ mặt cười cười.
Miện lão cũng mỉm cười, im lặng vân vê chòm râu.
Khoảng thời gian năm sáu ngày còn lại, ban ngày thì Liễu Minh vẫn ra ngoài đi dạo các nơi trong Huyền Kinh. Hắn cũng mua một ít tin tức có liên quan đến Huyền Kinh từ một vài thế lực ngầm chuyên môn bán tin tức. Nhờ đó, hắn đã hiểu đại khái về tình hình hiện tại của Huyền Kinh.
…
Buổi tối hôm nay, sau khi Liễu Minh rút cây châm bạc cuối cùng trên người Càn Như Bình ra, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đã hồng hào lên rất nhiều của nữ đồng đang ngủ say, hắn liền mỉm cười rồi đưa tay lấy tấm chăn bằng lụa mỏng ở bên cạnh đắp lên người nó. Sau đó, hắn đứng dậy đi sang gian phòng bên cạnh.
Bên trong gian phòng, hắn lên giường ngồi khoanh chân, sau đó lặng yên suy nghĩ tất cả những việc đã làm trong những ngày qua.
Trải qua mấy ngày bận rộn, quái bệnh của Càn Như Bình đã khỏi hẳn, sau này chỉ cần điều dưỡng một thời gian là sẽ trở lại như bình thường.
Hiện tại, cuối cùng hắn cũng đã có thể đặt toàn bộ tâm tư vào mục đích vào kinh lần này.
Lần này hắn vào Huyền Kinh, việc tra xét tung tích đệ tử giám sát tiền nhiệm cùng với chức trách giám sát của bản thân chỉ là thứ yếu. Mục đích chủ yếu của hắn chính là chờ đợi Pháp lực một lần nữa được chiết xuất, tìm kiếm thật nhiều Chân Sát Khí và điều tra rõ bí mật mà cha hắn dặn dò năm đó.
Hai việc đầu tiên tạm thời không nói đến, mỗi một việc đều cực kỳ tốn thời gian và công sức, không phải một sớm một chiều có thể thực hiện được.
Về việc cuối cùng thì lại có liên quan đến “Tam Vương Phủ”.
Dựa theo di ngôn của cha hắn, ông có để lại một vật tại một nơi được giấu rất kín trong Tam Vương Phủ. Hắn phải tìm được cách tiến vào trong đó thì mới có thể vạch trần hoàn toàn bí mật ẩn sâu trong lòng nhiều năm qua.
Vốn dĩ Liễu Minh định sau khi đến Huyền Kinh rồi sẽ nghĩ cách lẻn vào trong đó, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ mọi việc lại trùng hợp như vậy. Quan hệ với Bách Linh Cư vốn chỉ là việc làm tiện tay của hắn, không ngờ nơi này lại có quan hệ mật thiết với Tam Vương Phủ.
Nếu không, hắn chưa chắc đã đáp ứng làm Khách khanh của Bách Linh Cứ này.
Dù sao với thực lực của hắn, chỉ cần lộ ra một chút năng lực là sẽ có thể dễ dàng gia nhập bất cứ thế lực nào. Vì thế, hắn cũng không cần thiết phải vội vàng gia nhập vào một thế lực nào đó.
Nhưng với tình hình hiện tại, đương nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt trước mắt.
Với quan hệ mật thiết của Bách Linh Cư và Tam Vương Phủ, hắn tin tưởng, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi một thời gian, chuyện trà trộn vào Tam Vương Phủ chắc cũng không quá khó khăn.
Điều này so với việc mạo hiểm lẻn vào Tam Vương Phủ thì ổn thỏa hơn nhiều.
Trong lòng nghĩ đến đó, khóe miệng Liễu Minh khẽ nhếch lên. Sau khi hai mắt hắn khép lại, trong Thần thức hải hiện ra một quả cầu ánh sáng màu vàng nhạt. Nhưng khi dùng Tinh thần lực đụng nhẹ vào thì nó lập tức xoay tròn, sau đó biến thành một quyển điển tịch màu vàng nhạt., từng trang từng trang cũng chậm rãi mở ra.
Nó chính là Thái Cương Kiếm Quyết mà hắn nhận được từ chỗ Lục Âm Chân Nhân.
Bản kiếm quyết này cực kỳ huyền ảo. Mặc dù hắn có chút thông minh, nhưng từ lúc nhận được nó đến nay, hắn cũng chỉ mới lĩnh ngộ được một hai phần mười trong đó mà thôi.
Những thứ hắn lĩnh ngộ được cũng chỉ là công pháp cơ bản nhất của cả bộ kiếm quyết, hướng dẫn hấp thu linh khí thuộc tính Kim trong Thiên địa để bồi dưỡng phôi Kiếm Linh của bản thân.
Mà lúc này, hắn cũng đã hiểu rõ được cái gọi là phôi Kiếm Linh là gì. Nó chính là điều kiện tiên quyết quan trọng nhất để luyện chế ra Nguyên Linh Phi Kiếm.
Theo như những ghi chép trong phần kiếm quyết này, phi kiếm chính thức được chia làm hai loại.
Một loại, chính là tế luyện những Linh Khí loại kiếm bình thường qua một phen. Chỉ cần nó có thể tương liên cùng tâm thần của bản thân là có thể điều kiển nó như một thanh phi kiếm bình thường.
Uy năng của loại phi kiếm này tuy bình thường, gần như không khác biệt quá lớn với loại Linh Khí bình thường. Nhưng nếu bị hủy diệt, nó sẽ không ảnh hưởng quá lớn đối với chủ nhân của thanh phi kiếm đó.
Nhưng loại phi kiếm này, bình thường kiếm tu đẳng cấp cao chinh thức sẽ chẳng thèm ngó ngàng tới, cơ bản không cho vào trong nhận thức.
Đối với loại còn lại, đầu tiên phải dùng tinh huyết và tinh hồn của bản thân đào tạo thành phôi Kiếm Linh. Sau đó, đưa nó quán chú vào bản thể phi kiếm đã được chuẩn bị sẵn. Nếu như có thể kết hợp hai thứ lại làm một, đó chính là lúc Nguyên Linh Phi Kiếm trong truyền thuyết được luyện hóa thành công.
Vì lí do được dung nhập tinh huyết và tinh hồn, nên loại phi kiếm này chẳng những có uy lực cực lớn, mà còn có thể giúp chủ nhân phi kiếm điều khiển nó giết địch ngoài trăm dặm dễ dàng như điều khiển cánh tay của bản thân. Lúc đó, nó mới đúng nghĩa là một thanh phi kiếm, đây cũng là lợi khí giết người mà vô số Kiếm tu theo đuổi.
Đương nhiên, khi loại Nguyên Linh Phi Kiếm này bị hủy, nó sẽ kiến chủ nhân phi kiếm bị trọng thương. Thậm chí, đối với một vài phương pháp luyện chế quá mức bá đạo, nó còn có thể khiến chủ nhân phi kiếm vẫn lạc tại chỗ. Những việc như vậy cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ.
Cũng bởi vì vậy, những tài liệu mà Kiếm tu đẳng cấp cao dùng để luyện chế bản thể Nguyên Linh Phi Kiếm, đương nhiên cũng không phải là thứ mà vật liệu chế tạo Linh Khí bình thường có thể so sánh.