Mấy tên vệ binh này cảm thấy thân hình tê rần, sau đó chỉ có thể đứng đờ ra tại chỗ, không tài nào nhúc nhích được.
Lúc này, bóng người mới nhoáng lên một cái, thoáng hiện ra trước mặt đám vệ binh, toàn thân đều được khí đen nhàn nhạt bao phủ, sau khi khẽ chuyển động liền tháo xuống một cái chìa khóa màu đỏ thắm từ bên hông một gã vệ binh.
Tiếp đó bóng người mờ đi như một làn gió, lập tức mở tung cánh cửa sắt đằng sau, lóe lên rồi chui vào trong đó.
Phía sau cánh cửa sắt rõ ràng là một cái cầu thang dài hẹp thông xuống phía dưới, hơn nữa không khí ẩm thấp ngột ngạt lạ thường, dường như nơi đây không được thông gió trong một thời gian dài vậy.
Bóng người lại như không nhìn thấy tất cả những điều này, thân hình khẽ chuyển động, lướt dọc theo cầu thang xuống phía dưới, sau khi nhoáng lên một cái ở một góc rẽ liền biến mất không thấy bóng dáng.
Một lát sau, một chỗ tối tăm mờ mịt rất sâu bên dưới cầu thang truyền đến vài tiếng kinh hô, sau đó lại không nghe thấy bất cứ tiếng động nào nữa.
Cùng lúc đó, bóng người được khí đen bao bọc đã xuất hiện trước từng dãy nhà giam được xích sắt khóa chặt, nằm sâu dưới mặt đất vài chục trượng, nhìn xuyên qua từng đám song sắt đen nhánh vừa thô vừa to, thấp thoáng có thể thấy được bên trong hơn phân nửa nhà giam đều trống không, chỉ có rải rác vài gian là có người.
Mà mấy người kia vừa nhìn thấy bỗng nhiên có một bóng người như ma quỷ đột nhiên xông từ bên ngoài vào, lại vừa ra tay đã chế trụ vài tên đội trưởng vệ binh nhà lao quanh đó, không khỏi giật mình kinh sợ.
Nhưng những người bị nhốt trong khu nhà lao này cũng không phải là dân chúng bình thường, gặp một màn như vậy nhưng phần lớn đều giữ được tỉnh táo, cũng không có kẻ nào hô hét gì cả.
Bóng người xâm nhập nơi đây dĩ nhiên là Liễu Minh thi pháp lẻn vào.
Nhà tù này đối với người bình thường cũng coi như là đề phòng sâm nghiêm, nhưng đối với một tu luyện giả Linh Đồ hậu kỳ như hắn, lại chỉ như tờ giấy chi chít lỗ thủng.
Tuy nhiên hắn cũng không muốn kinh động những tu luyện giả khác, lúc này mới sử dụng một tấm Phù Lục ẩn nấp, làm cho mình biến thành người vô hình trong mắt phàm nhân, mới ngông nghênh trực tiếp xông vào.
Giờ phút này hắn liên tiếp đi qua vài chục gian nhà giam, cuối cùng cũng ngừng chân lại trước một gian nào đó ở một chỗ vắng vẻ, sau khi quan sát nam tử mặc áo tù sau song sắt vài lần, bỗng nhiên cười nói :
"Có phải là Trần Ngự sử Trần đại nhân không!"
"Các hạ là ai, làm sao lại nhận ra Trần mỗ?" Áo tù trên người nam tử này cũng coi như sạch sẽ, khuôn mặt cũng có vài phần nho nhã, nghe vậy có chút kinh nghi hỏi lại.
"Ha ha, không phải ngươi phát tin tức cho Lôi sư bá sao? Nếu không thì ta cũng sẽ không đi chuyến này rồi." Liễu Minh cười cười, miệng khẽ nhúc nhích vài cái, không có bất cứ âm thanh âm nào phát ra, nhưng lời nói của hắn lại trực tiếp vang lên bên tai nam tử.
"Cái gì, tín vật mà tổ phụ lưu lại năm đó là sự thật sao! Ngươi thật sự là người do vị Lôi Tiên sư kia phái tới đây ư! Phu nhân và khuyển tử của ta không sao chứ?" Trần Ngự sử nghe vậy, rút cuộc cũng không thể nào giữ được sự bình tĩnh lúc đầu, thoáng cái kích động vô cùng.
"Yên tâm, quý phu nhân và lệnh công tử không gặp vấn đề gì, hiện giờ đã ra khỏi Huyền Kinh trước một bước rồi. Đợi sau khi ta mang ngươi ra khỏi đây, một nhà các ngươi sẽ được đoàn tụ." Liễu Minh điềm tĩnh trả lời.
"Hả, rời khỏi Huyền Kinh? Chẳng lẽ với thể diện của Tiên sư đại nhân cũng không thể nào giữ lại chức quan cho tại hạ ư? Trần mỗ trốn như vậy, chẳng phải là thực sự trở thành đào phạm của triều đình sao." Sau khi Trần Ngự sử nghe xong, lại có chút do dự nói.
Liễu Minh nghư xong câu trả lời như vậy hơi nhướng mày, lạnh nhạt truyền âm một câu :
"Lần này ta đến Huyền Kinh còn có chuyện quan trọng khác trên người, hiện giờ cũng không thể thực sự lộ diện giao tiếp với người của triều đình. Nhưng nếu như ngươi rất lưu luyến chức quan này, có thể đợi đợt sóng gió này qua đi, để cho Lôi sư bá ra mặt đòi lại chức quan với triều đình giúp ngươi là được, nói không chừng còn có thể nâng cao một bước đấy. Bây giờ nếu ngươi không muốn đi, ta cũng không miễn cưỡng, sau này sống chết chỉ có thể tự chịu."
"Tiên sư chớ trách, vừa rồi chỉ là Trần mỗ nhất thời hồ đồ, tại hạ đã đắc tội với nhiều người như vậy, sao có thể có thể bình yên ở lại Kinh Thành làm quan được. Ta sẽ đi với Tiên sư đoàn tụ cùng mẹ con nàng, chức quan này không làm cũng được." Trần Ngự sử nghe vậy bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vàng thay đổi chủ ý, nói.
"Rất tốt, đây mới là lựa chọn sáng suốt. Trước tiên Trần đại nhân hãy lui lại phía sau vài bước." Lúc này Liễu Minh mới thoả mãn gật gật đầu, phân phó hai câu, sau đó bỗng nhiên bước lên một bước, "Phốc" "Phốc" hai tiếng, hai tay đột nhiên áp lên hàng song sắt.
Trần Ngự sử thấy vậy vội vàng tránh sang một bên.
Một khắc sau, trong hai tay Liễu Minh hiện lên ánh sáng màu đỏ lửa, sau đó hỏa diễm rào rạt bốc lên.
Những song sắt này thoạt nhìn hết sức chắc chắn không ngờ lại tan thành nước chỉ trong nháy mắt, rất nhanh đã xuất hiện một lỗ hổng có thể chui vừa người.
"Đa tạ Tiên sư!"
Trần Ngự sử vui mừng, vội vàng chui qua đó ra ngoài.
"Theo sau ta, ta sẽ lập tức mang ngươi rời khỏi nơi đây." Liễu Minh nói một câu, đang định đưa nam tử đi về phía lối ra.
Nhưng đúng lúc này, trong một gian nhà giam cách đó không xa, bỗng nhiên một tên tù phạm nhào tới hàng song sắt, vội vàng hét lớn :
"Trần huynh, ta là lão Ngô đây, chớ vội đi. Xin vị Tiên sư đại nhân này hãy cùng mang tại hạ ra ngoài. Nếu Tôn mỗ có thể đi ra ngoài, nhất định sẽ trùng trùng điệp điệp tạ ơn." Nghe giọng nói tên tù phạm tóc tai bù xù này dường như cũng không còn trẻ nữa.
"Điều này ..." Trần Ngự sử nghe vậy, không khỏi chần chừ một chút.
"Hắn là ai, rất thân thiết với ngươi sao?" Liễu Minh nghe vậy, liếc nhìn tên tù phạm, hờ hững hỏi.
"Cũng không tới mức quá thân thiết, chỉ là sau khi vào đây, đồng bệnh tương liên, ta và hắn ăn nói có chút hợp nhau mà thôi. Vị Tôn đại nhân này là quan viên của phủ Tổng Vụ thuộc Hoàng thất, nghe nói cũng miễn cưỡng xem như là một Hoàng thân, nhưng một năm trước không biết chọc giận Hoàng Thượng chỗ nào, bị tước đi chức quan rồi nhốt vào đây." Lúc này Trần Ngự sử mới kịp phản ứng, thấp giọng giải thích cho Liễu Minh.
"Nếu như không phải là người quá thân quen thì không cần để ý tới nữa. Ta cứu ngươi một mình ngươi ra ngoài, những Kim Linh Khách khanh của triều đình kia biết rõ là do một tồn tại giống với bọn họ gây nên, hơn phân nửa là nhắm một mắt mở một mắt, sẽ không thực sự huy động nhiều người đi bắt các ngươi. Nhưng nếu mang thêm một người nữa thì khó mà nói chắc được." Liễu Minh nghe xong, không lưỡng lự trả lời.
"Vâng, tất cả đều nghe theo Tiên sư đại nhân." Trần Ngự sử đương nhiên không có ý kiến gì.
Vì vậy hai người lại quay người lại, không để ý tới phía sau nữa, lúc này thực sự muốn rời đi.
"Tiên sư đại nhân chậm đã, ta biết rõ một bí mật lớn, bí mật này liên quan đến đương kim triều đình, đủ để quyết định tồn vong của toàn bộ Đại Huyền Quốc, thậm chí ngay cả chư vị Tiên sư cũng không cách nào chỉ lo cho thân mình được." Vị Tôn đại nhân này vừa thấy cảnh này, trong tình huống cấp bách lại kêu lớn lên như vậy.
"Cái gì, lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi có biết nếu dám lừa gạt ta ... hừ hừ, ta sẽ có thủ đoạn làm cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong hay không?" Liễu Minh nghe vậy, trong lòng rút cuộc cũng hơi rung động, thân hình nhoáng lên một cái liền như ma quỷ xuất hiện trước nhà lao giam giữ “Tôn đại nhân”, hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt lão.
"Tiên sư đại nhân, nếu tiểu nhân đã dám nói chuyện đó ra, đương nhiên là có chứng cứ." Mặc dù Tôn đại nhân bị hai mắt lạnh như băng của Liễu Minh nhìn chằm chằm làm cho sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng một cái, nói.
"Rất tốt, nhớ kỹ lời ngươi đã nói, ta sẽ tin ngươi một lần." Liễu Minh lại nhìn khuôn mặt ‘Tôn đại nhân’ một lát, sau đó mới gật gật đầu, lạnh giọng nói.
Tiếp đó ánh sáng màu xanh trong tay hắn lóe lên, một thanh kiếm ngắn xuất hiện, thoáng cái đã cắt song sắt trước mắt thành bảy tám mảnh.
‘Tôn đại nhân’ thấy vậy cực kỳ vui mừng, vội vàng cảm ơn chui ra ngoài.
"Lời ngươi nói lúc trước, những người khác đều đã nghe thấy. Nếu đã như vậy thì không thể cứ như thế mà rời khỏi đây, ta phải xử lý những kẻ khác một lượt mới được." Liễu Minh thu thanh kiếm lại, sau đó ánh mắt nhìn lướt qua bốn năm người trong những nhà giam khác, hung quang trong mắt lóe lên, nói.
"Tiên sư đại nhân, chẳng lẽ người muốn ..." Nghe ra ý tứ trong lời nói của Liễu Minh, Trần Ngự sử và ‘Tôn đại nhân’ vừa được cứu ra không khỏi biến sắc.
Mấy tên tù phạm trong mấy gian nhà giam khác, vốn dĩ còn đang khiếp sợ bởi lời nói của ‘Tôn đại nhân’, hiện giờ lại nghe Liễu Minh nói những lời đó, sắc mặt mỗi người lại càng trắng bệch ra.
"Yên tâm, mặc dù ta không phải là người trong thế tục, nhưng sẽ không tùy tiện làm ra chuyện huyết tẩy nhà lao triều đình, nếu không thì cũng chỉ là tự tìm phiền toái cho bản thân mà thôi. Ta chỉ định thi triển chút ít pháp thuật, để cho bọn hắn tạm thời quên đi một màn vừa rồi mà thôi." Liễu Minh cười hắc hắc một tiếng, nói.
"Thì ra là thế, đa tạ Tiên sư đại nhân mở lòng từ bi." Lúc này Trần Ngự sử mới thở dài một hơi, vội vàng khom người nói.
Liễu Minh khoát tay chặn lại, sau đó đi nhanh tới một gian nhà lao có giam giữ một tên tù phạm, thân hình uốn éo như không xương, trực tiếp chui qua khe hở giữa những song sắt tiến vào trong phòng giam.
Lão giả ngồi bên trong hết sức hoảng sợ, không kìm được mà đứng bật dậy, lui về sau hai bước.
"Lúc trước mấy người chúng ta nói chuyện với nhau ở phía ngoài, ngươi cũng đã nghe hết rồi. Ngươi chủ động phối hợp để ta thi pháp, hay là ta tặng cho một kiếm giúp ngươi giải thoát khỏi thế gian?" Liễu Minh không khách sáo chút nào nói với lão giả.
"Tiểu lão nhân mặc dù tuổi không còn trẻ, nhưng vẫn còn chỗ lưu luyến với hồng trần này. Nếu ta đã nghe được những điều không nên nghe, mời Tiên sư cứ việc thi pháp." Rút cuộc lão giả này cũng bình tĩnh lại, cười khổ một tiếng, nói.
Liễu Minh gật gật đầu, tay áo run lên, một nén nhang màu vàng nhạt bay ra, cắm thẳng đứng trên mặt đất gần đó. Sau đó bỗng đầu nén nhang hiện lên ánh lửa, cứ như vậy tự cháy lên.
Trong chốc lát, một mùi đàn hương liền tràn ngập cả khu nhà lao.
"Bịch", "Bịch" vài tiếng!
Không kể là Trần Ngự sử, Tôn đại nhân đứng ngoài song sắt, hay là mấy người lão giả ở trong nhà giam, ngay lập tức sau khi ngửi thấy mùi đàn hương, thân hình trước sau mềm nhũn, nghiêng người ngã quỵ xuống.
Liễu Minh thấy vậy cười cười, lúc này mới tản đi lớp khí đen bao bọc toàn thân, sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ, một tay nắm vào hư không, thân hình lão giả bay thẳng tới bên cạnh, tự động ngồi xếp bằng đối diện với hắn. Chỉ thấy ánh sáng màu bạc lóe lên trong tay kia Liễu Minh, chỉ trong nháy mắt hắn đã cắm mấy cây châm nhỏ vào thân hình lão giả.
Thân hình lão giả run lên một cái, nhưng vẫn giữ thế ngồi thẳng, cùng lúc đó hai mắt lão mở to ra, lộ vẻ đờ đẫn ngây ngốc.
Lúc này, miệng Liễu Minh nói lẩm bẩm, tinh quang trong hai mắt chớp lóe không ngừng, đồng thời mỗi tay kẹp lên một cây châm, đâm nhẹ vào các nơi trên đầu lão giả.
...
Sau thời gian ăn hết một bữa cơm, Liễu Minh lần nữa được tầng khí đen bao bọc, đang đi dọc theo cầu thang lên phía trên. Sau lưng hắn vài thước, hai xúc tu cực lớn do khí đen biến thành quấn quanh Trần Ngự sử và Tôn đại nhân đang bất tỉnh nhân sự, giữ hai người bọn họ lơ lửng cách mặt đất một quãng, cùng tiến lên phía trước.