*u cốc: thung lũng tối tăm
Gần nửa ngày sau, Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh dừng chân ở trước một sơn cốc.
"Liễu huynh, huynh thấy nơi này thế nào?" Triệu Thiên Dĩnh quan sát xung quanh vài lần, miệng nói.
Trước mặt hai người là một u cốc do ba ngọn núi rất lớn bao quanh tạo thành, trên núi hoa cỏ phất phơ theo gió, cảnh vật có phần sáng sủa, thoạt nhìn có vẻ hơi vắng lặng, hẳn là một nơi người, thú ít tới.
Phía trước sơn cốc là một hồ nước sáng như gương, diện tích mặt hồ lên tới vài trăm trượng, nước hồ trong vắt xanh biếc một màu, trong hồ có đủ giống cá các màu đang tung tăng bơi lội, lũ cá này mình nhỏ, có phần na ná cá Văn Châm trước đó mấy người từng gặp, có điều tính chúng lại hiền hòa, ngay cả khi hai người tiến tới gần hồ cũng không có phản ứng gì cả. Từ tất cả những điều này có thể thấy nơi này có vẻ là một vùng đất bình yên tươi đẹp.
"Nơi này quả thật không tệ." Ánh mắt Liễu Minh cũng sáng lên, khuôn mặt rạng ngời.
Thung lũng hình cầu này không chỉ yên bình mà ma khí cũng khá nồng đậm, rất thích hợp cho việc tu dưỡng khôi phục.
Thấy Liễu Minh không có ý kiến gì, Triệu Thiên Dĩnh gật đầu chào hắn rồi hóa thành một đạo tử mang bay về phía ngọn núi bên trái tự mở nơi tiềm tu.
Liễu Minh nhìn theo bóng lưng thon thả của nữ tử áo tím, không biết vì sao trong lòng lại hơi rung động.
"Có lẽ gần đây mệt mỏi quá nên vậy."
Hắn lắc đầu xua đi những suy nghĩ trong đầu rồi tung người bay tới một hốc núi bên sườn ngọn núi bên phải, chỗ này vừa khá rộng rãi lại vừa tương đối bí mật, rất phù hợp với yêu cầu của hắn.
Sau khi tiện tay mở một động phủ tạm thời ở nơi này, ống tay áo hắn bỗng trở nên phập phồng, từ trong tay áo, mấy chiếc cờ lệnh màu đen bay ra rồi nhao nhao biến mất ở khắp nơi xung quanh, hắc quang nhộn nhạo một hồi quanh hốc núi rồi mọi thứ lại trở lại bình thường.
Tiếp đó, hắn phất tay một cái, một viên châu màu vàng đất gần như trong suốt nhanh chóng xuất hiện ở cử động. Ánh sáng màu vàng đất bừng lên, viên châu liền hóa thành một màn sáng màu vàng nhạt lớn chừng mười trượng.
Có màn sáng phòng hộ do Sơn Hà Châu đã đạt tới cấp độ Động Thiên Pháp Bảo biến thành này thì cho dù có ai đi lầm vào trong pháp trận cũng sẽ lập tức bị đưa vào trong động thiên, mà hắn cũng sẽ có thể tỉnh lại kịp thời để đối phó.
Làm xong hết những việc này, khuôn mặt Liễu Minh mới tỏ ra thỏa mãn, thân hình hắn nhoáng lên bay vào trong huyệt động, ngồi vào giữa một tảng đá lớn, hắc khí cuồn cuộn toát ra quanh cơ thể, bắt đầu tiến hành tĩnh tu.
...
Cứ như vậy, bảy tám ngày liên tiếp trôi qua, mà xung quanh hồ vẫn yên bình như trước, không hề có bất kỳ chuyện gì phát sinh.
Một ngày nọ, ở ngọn núi mà Liễu Minh bế quan, một luồng hắc quang bốc lên, rồi ngay sau đó một bóng người bỗng hiện ra giữa không trung, chính là Liễu Minh.
Sắc mặt hắn lúc này bình thản, khắp người mơ hồ tản mát ra một luồng hắc quang, hiển nhiên là mọi thương thế đều đã khỏi hẳn.
Mà từ ngọn núi đối diện nơi này, một đạo tử quang bay tới, chớp tắt vài lần đã hạ xuống bên Liễu Minh, thân ảnh Triệu Thiên Dĩnh hiện ra, khí tức của nàng ta lúc này rất bình ổn, thương thế cũng cơ bản đã khôi phục.
"Ta thấy khí sắc của Liễu huynh không tệ, chắc là thương thế đã khỏi hẳn rồi." Triệu Thiên Dĩnh cười khẽ một tiếng, nói.
"Xem ra Triệu cô nương cũng gần khôi phục hoàn toàn rồi."
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, thương thế của Triệu Thiên Dĩnh còn nghiêm trọng hơn nhiều so với hắn, nhưng nàng ta lại khôi phục còn nhanh hơn cả hắn nữa. Có điều nghĩ tới việc nàng chính là con gái Ma Hoàng, số linh đan diệu dược trên người nàng không biết bao nhiêu mà kể thì vậy cũng bình thường.
"Giờ Liễu huynh có dự định gì không?" Triệu Thiên Dĩnh cười dứt, lại cất tiếng hỏi.
Suốt cuộc hành trình trong Ma Uyên này, gần như mọi vấn đề đều do Liễu Minh an bài, khiến giờ có vẻ nàng cũng đã hình thành thói quen.
"Ma Uyên chi địa hung hiểm khó dò, chặng đường vừa rồi Liễu mỗ đã gặp phải không biết bao gian nguy, may mà vẫn còn sống sót, giờ ta không muốn tiếp tục mạo hiểm thêm nữa. Ta định tìm một chỗ an toàn tiếp tục tĩnh tu, chờ cho cuộc hành trình này kết thúc thôi." Liễu Minh cười khổ một tiếng, nói.
Thời gian ở lại trong bí cảnh Ma Uyên là có hạn, đến khi hết khoảng thời gian này thì mọi người trong bí cảnh đều sẽ tự khắc bị truyền tống ra ngoài.
Giờ đã trải qua quá nửa khoảng thời gian này, phần lớn những người trong bí cảnh Ma Uyên chắc hẳn cũng đã tìm nơi ẩn nấp, thừa lúc còn được ở lại nơi dư thừa Chân Ma chi khí này tập trung tu luyện, chờ đến lúc được truyền tống ra ngoài thôi.
Lại nói, hắn tới Ma Uyên chi địa này đầu tiên là vì Ma Thiên, tiếp đến là để tìm kiếm tài liệu giúp Sơn Hà Châu tiến giai, giờ các mục đích về căn bản cũng đều đạt được, mặc dù tài nguyên ở ngoại uyên vẫn còn rất phong phú, nhưng cũng không đến nỗi đáng để hắn tiếp tục mạo hiểm nữa rồi.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy, ánh sáng trong đôi mắt đẹp lóe lên, dường như đang nghĩ đến việc gì đó.
"Không biết Triệu cô nương dự tính thế nào?" Liễu Minh nhìn thấy những thay đổi trên khuôn mặt Triệu Thiên Dĩnh, liền hỏi.
"Tiểu nữ tử cũng không có ý định tiếp tục mạo hiểm nữa, chỉ muốn bình yên rời khỏi Ma Uyên chi địa này mà thôi. Có điều ta có một biện pháp khác, có thể rời khỏi bí cảnh Ma Uyên này trước thời hạn, không biết Liễu Huynh có hứng thú hay không?" Triệu Thiên Dĩnh cười khẽ, nói.
"Cô nương nói thật chứ?" Liễu Minh vô cùng kinh ngạc, động tâm ầm ầm.
Nếu thật sự có thể rời khỏi nơi này trước thời hạn thì quá tốt rồi, hắn chỉ hận không thể rời khỏi Ma Uyên ngay lập tức mà thôi, cái bàn tay khổng lồ kia khiến hắn lòng như lửa đốt, ai biết được lúc nào nó lại xuất hiện chứ.
"Đương nhiên là thật, phương pháp này chính là bí mật của Trung Ương hoàng triều chúng ta, chính nhờ nó mà chúng ta có thể thoát khỏi bất kỳ nguy hiểm nào trong Ma Uyên. Theo ta được biết, lần này Long gia đồng ý cùng Hoàng Phủ thế gia chúng ta tiến vào Nội Uyên chính là bởi được phụ hoàng ban cho một tờ Phá Không Phù, mà gia sư cũng mang theo một tấm như vậy, chỉ cần có chìa khóa Ma Uyên hỗ trợ rồi bố trí một pháp trận truyền tống là chúng ta cũng có thể phá vỡ hư không rời khỏi nơi này rồi." Triệu Thiên Dĩnh nói.
Liễu Minh nghe nói vậy, sắc mặt liền trầm xuống, rồi nói ngay lập tức:
"Thực không dám giấu tiên tử, khi trước Liễu mỗ gặp phải một cấm chế cổ quái trong tháp, chìa khóa Ma Uyên đã vô tình đánh mất ở đó rồi, nếu muốn làm theo phương pháp của Triệu cô nương thì ta sợ phải tìm một cái chìa khóa Ma Uyên khác rồi."
"Chuyện này Liễu huynh không cần lo lắng, vừa hay gia sư có mang theo một cái chìa khóa Ma Uyên rồi." Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy, ánh mắt lóe sáng, nhưng nàng không chần chừ, đáp.
"Vậy thì tốt quá." Liễu Minh nghe vậy, khuôn mặt liền giãn ra.
"Có điều giờ không biết tình hình gia sư ra sao rồi?" Triệu Thiên Dĩnh hỏi, như ngầm ám chỉ điều gì.
Liễu Minh cũng không dông dài, hắn vung một tay lên, tế ra một viên Sơn Hà Châu, tiếp đó hàoquang màu vàng lóe lên, hai người liền tiến vào trong không gian của Sơn Hà Châu.
Lúc này, Hoàng Phủ Ngọc Phách vẫn nằm bất động trên bãi đất trống cách đó không xa, khí tức ổn định, làn da sớm đã hồng hào trở lại, nhưng vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.
Liễu huynh, sao nhìn khí sắc gia sư đã cơ bản hồi phục nhưng mà vẫn chưa tỉnh lại vậy?" Triệu Thiên Dĩnh cau đôi mi thanh tú nhìn thân thể Hoàng Phủ Ngọc Phách, hỏi với vẻ lo lắng.
"Loại độc mà khi trước Hoàng Phủ trưởng lão trúng đã gây ra tổn thương nhất định đối với thần hồn. Mặc dù bây giờ thương thế trên thân thể Hoàng Phủ trưởng lão đã khôi phục, nhưng thần hồn vẫn còn đang hôn mê, có điều ta đoán chỉ mấy ngày nữa bà ấy sẽ tỉnh lại thôi." Thần thức Liễu Minh quét qua người Hoàng Phủ Ngọc Phách, rồi thản nhiên nói.
"Xem ra cũng chỉ còn cách chờ thôi." Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy, sắc mặt liền giãn ra, gật đầu nói.
Hai người chỉ ở lại trong không gian của Sơn Hà Châu thêm một lúc rồi lại nhanh chóng ra ngoài.
"Triệu cô nương, nếu Hoàng Phủ trưởng lão chưa tỉnh lại, dù sao giờ cũng không có việc gì làm, chi bằng để Liễu mỗ thử luyện chế Thăng Tiên đan xem sao nhé?" Liễu Minh sờ sờ cằm, đột nhiên nói.
"Vừa nói dứt lời, tử mang trong tay hắn lóe lên, một quả có màu tím sẫm to cỡ quả trứng gà xuất hiện, hiển nhiên là quả Thăng Tiên đã chín nọ.
"Không ngờ Liễu huynh lại còn là một vị đại sư về luyện đan, tiểu nữ thật thất kính. Có điều không biết Liễu huynh nắm chắc mấy phần?" Triệu Thiên Dĩnh kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại hỏi.
"Đại sư thì không dám nhận, khi trước tại hạ cũng từng luyện chế một ít đan dược, ta xem đan phương mà Ma Thiên cho chúng ta thấy luyện chế Thăng Tiên đan cũng không phức tạp, nếu có hai quả Thăng Tiên thì chắc không khó để luyện ra được hai viên. Có điều theo đan phương thì vẫn còn thiếu ba loại dược liệu là Hà Kiền Thảo, Hỗn Ngọc Tử, Minh Quyết Hoa, loại nào cũng cần phải có trên năm trăm tuổi mới được. Không biết Triệu cô nương có có mang theo người không?" Liễu Minh khoát tay áo, rồi lập tức chuyển chủ đề.
"Nhắc tới cũng lạ, mấy vị dược liệu này vừa hay ta có." Triệu Thiên Dĩnh suy nghĩ một hồi rồi đưa thần thức vào trong tìm trong vòng tay trữ vật, bỗng nàng cười nói, lật tay lấy ra bốn cái hộp ngọc đưa cho Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy thì mừng rỡ, đưa tay nhận lấy, kiểm tra một chút rồi gật đầu, trong ba cái hộp ngọc chính là ba loại dược liệu kia, mỗi loại đều có tầm một ngàn năm tuổi.
Còn trong cái hộp ngọc thứ tư thì hiển nhiên chính là quả Thăng Tiên còn lại rồi.
Lại nói, nàng này cũng thật tin tưởng hắn đến mức không cần bảo hắn phải phát thệ mà đã đưa cho hắn những thứ này, điều này khiến trong lòng Liễu Minh lại dấy lên những cảm xúc khác lạ.
"Nếu Triệu cô nương đã tin tưởng tại hạ đến vậy, vậy tại hạ sẽ bắt đầu luyện chế ngay đây. Có điều trong khoảng thời gian này phải nhờ Triệu cô nương ở ngoài trông nom giúp tại hạ một chút rồi." Liễu Minh lật tay thu bốn hộp ngọc lại, mở miệng mói.
"Điều này là đương nhiên! Liễu huynh cứ yên tâm luyện đan là được." Triệu Thiên Dĩnh khẽ cười nói.
Liễu Minh liền phi thân trở về nơi ở tạm thời khi trước, sau khi mở hết cấm chế của động phủ ra, hắn liền quay trở lại mật thất.
Liễu Minh khoanh chân ngồi xuống, điều tức qua loa một chút, ống tay áo hắn phất lên, một tòa đỉnh nhỏ có phong cách cổ xưa xuất hiện, nó đón gió lớn lên tới vài trượng, toàn thân đỉnh phát ra từng đạo hào quang màu xanh, thoạt nhìn có vẻ thần dị huyền diệu, đây chính là tòa Lục Thần Đỉnh nọ.
Liễu Minh lấy đan phương ra, sau khi xem xét kỹ lưỡng một lần nữa mới há mồm phun ra một đạo đan hỏa màu đen bao trùm lấy Lục Thần Đỉnh.
...
Bảy ngày thời gian thoáng cái trôi qua.
Lúc này, Triệu Thiên Dĩnh đang đả tọa tĩnh tu trong động phủ tạm thời của nàng ở ngọn núi bên kia, bỗng thấy ở bầu trời nơi Liễu Minh ở hiện ra từng đạo ánh sáng tốt lành, hào quang năm màu phóng lên cao, tiếp đó một mùi thuốc cực kỳ nồng nàn tràn ra, vừa ngửi vào đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng như có một luồng khí tức quán thông khiến toàn thân cực kỳ sảng khoái.
Nàng này mừng rỡ, vội đứng dậy bay về phía động phủ của Liễu Minh.
Chỉ chốc lát sau, trong động phủ ở ngọn núi bên phải thung lũng.
"Lần luyện chế này có phần gian nan, may mà không làm hỏng việc, tại hạ may mắn luyện được hai viên đan dược, mời Triệu cô nương xem." Liễu Minh vừa nói vừa lật tay lấy một hộp ngọc ra, tay áo bào hắn khẽ vuốt, hộp ngọc vừa mở ra, một mùi thơm nức mũi cực kỳ nồng nàn lan ra.
Chỉ thấy trong hộp ngọc là hai viên đan dược màu tím nhạt, đan dược như có khí màu tím bao bọc, mà trên bề mặt lại hiện rõ năm đạo đan văn.
"Đan dược địa phẩm! Đan thuật của đạo huynh thật cao, tiểu nữ bội phục!" Trong đôi mắt Triệu Thiên Dĩnh thoạt tiên tỏ ra rất kinh ngạc, rồi nàng ngay lập tức nói.
Nàng vốn là thiên nữ của hoàng tộc, những đại sư đan đạo mà nàng từng gặp đương nhiên không ít, có điều người có thể luyện chế một loại đan dược cao cấp mà ngay lần đầu tiên đã luyện được hai viên đan dược địa phẩm như Liễu Minh thì ngay cả mấy vị tông sư về luyện đan trong Hoàng Phủ thế gia cũng còn khuya mới bằng được.