Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Chương 773: Thiên Môn hiện thế
Tác giả: Vong Ngữ
Người dịch: Dionysus
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
==========================================================
Ngày hôm nay, từng mảng vòng sáng bảo vệ màu trắng phía trên của đỉnh tuyết sơn bỗng nhiên chớp động, sau đó truyền đến từng hồi tiếng vang “xoẹt xoẹt” thật lớn truyền đến, bầu trời trắng phau bên trên bỗng nhiên bị xé toạc mở ra một lỗ hổng chừng hơn trăm trượng, một cỗ linh khí cường đại từ đó mạnh mẽ phun ra, cuồng bạo tỏa ra khắp bốn phương.
Một khắc sau, trong khi mọi người đều tụ tập dưới chân núi chăm chú nhìn lên, bỗng một hòn đảo màu vàng son lộng lẫy từ trong lỗ hổng hiện ra, bên ngoài hòn đảo bao phủ một vòng sáng bảo vệ màu vàng chậm rãi chuyển động không ngừng.
Liễu Minh lúc này nhíu hai mắt, sau khi quan sát thật kỹ hòn đảo ở phía trên, hắn đại khái cũng cảm nhận được tám chín phần.
Hòn đảo trên không lớn chừng mười mẫu, gần như bao trùm toàn bộ tuyết sơn ở phía dưới, từ xa nhìn lại, xuyên qua mây mù che phủ ở phía trên mơ hồ ẩn hiện một địa phương tươi đẹp, phủ đầy bóng cây, chim hót hoa nở và vô số các loại linh thú tiên cầm cùng với mấy tòa lầu các cao cao, vô cùng lộng lẫy, nối tiếp nhau san sát, giống như là tiên cảnh trong chốn nhân gian.
Phần đông các đệ tử lần đầu tham gia Thiên Môn Hội lúc này đều lộ vẻ ngạc nhiên kinh hỷ, hiển nhiên bọn họ đều bị tòa đảo đang lơ lửng ở trên không làm cho rúng động.
Đứng trước đám người là Thiên Qua Chân nhân cùng với một nam tử mặc áo bào xám, sau khi kiểm tra xác nhận đã đầy đủ mọi người, liền hạ lệnh một tiếng rồi mang Liễu Minh và các đệ tử tham gia Thiên Môn Hội hóa thành một mảnh độn quang bay về phía đỉnh tuyết sơn.
Khi mọi người đã lên đến đỉnh núi, liền phát hiện tại bình đài nơi đây đã có người của hai tông phái khác, dựa theo trang phục của họ có thể đoán được đây là người của Ma Huyền Tông và Thiên Yêu Cốc.
Quan hệ của hai tông phái này đối với Thái Thanh Môn cũng không phải là tốt, nên Thiên Qua Chân nhân cũng không khách sáo với Môn chủ của bọn họ, lão dẫn mọi người đến một nơi cách đó không xa rồi dừng lại.
Sau một tuần trà, ở phía dưới bỗng nhiên có vô số độn quang đủ các loại màu sắc ùn ùn bay đến, đây chính là người của các đại tông môn tìm đến, trên đỉnh núi lúc này tụ tập ước chừng gần ngàn người đứng chen chúc, xem rất náo nhiệt.
Đứng gần nhất tự nhiên là các thế lực siêu cấp như Tứ đại Thái tông, Bát đại thế gia cùng Thiên Yêu Cốc.
Những môn phái nhỏ khác, chỉ có thể đứng ở xa phía sau, xem ra có sự phân biệt rất rõ ràng.
Liễu Minh, La Thiên Thành và các đệ tử đại diện cho Thái Thanh Môn tham gia Thiên Môn Hội lúc này đều mặc áo bào xanh, đứng yên lặng chờ đợi.
Giờ đây, khoảng cách với hòn đảo vàng son ở trên không cũng gần hơn, cảnh vật trên đảo cũng trở nên rõ ràng, làm cho mọi người càng thêm rung động.
Liễu Minh quan sát bốn phía thật lâu, rồi thu ánh mắt lại.
Lại nói, sau khi hắn đến tuyết sơn, phần lớn thời gian đều đóng cửa tu luyện trong mật thất nơi đóng quân của tông môn, nên cũng không có cơ hội quan sát các đối thủ cạnh tranh cùng tham gia đại hội lần này.
Lúc nãy hắn quan sát qua, người của Ma Huyền Tông đều là nam tử, toàn bộ mặc áo đen, mặt mũi bị che khuất dưới nón rộng vành, lộ ra vẻ âm trầm quỉ dị.
Người của Hạo Nhiên Thư viện, đại bộ phận đều mặc nho bào, vẻ mặt đường đường chính khí, so với Ma Huyền Thông quả thực là hai thái cực trái ngược.
Còn người của Thiên Công tông, tay áo đều màu vàng, nét mặt chất phác tự nhiên, tuy nhiên, bên hông bọn họ đều căng phồng, chắc chắn là mang theo không ít túi da chứa đầy Khôi Lỗi, nhìn thật chẳng giống ai.
Về phần Bát đại thế gia và Thiên Yêu cốc cũng có quần áo và trang sức khác nhau. Như vậy, trang phục của các tông phái đều có điểm đặc trưng để phân biệt, không có tông phái nào giống tông phái nào.
Liễu Minh quan sát đánh giá thật kỹ các đệ tử của các tông phái ở xung quanh, dù sao có thể tham gia Thiên Môn Hội lần này đều là các đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất, nên phải hết sức cẩn thận mới có thể ganh đua cùng bọn họ. (DG: *ganh đua cùng bọn họ: nguyên văn là sử đắc vạn niên thuyền.)
Lần trước cùng đại chiến với Ôn Tăng làm cho hắn nhận thức được nhiều điều, trong Bí cảnh lần này, đối thủ không chỉ là một hai người, rất có thể hắn sẽ gặp một đám tu sĩ có thực lực vượt xa các tu sĩ cùng giai khác, vậy nên lúc này hắn càng thêm cẩn thận.
Ánh mắt của hắn chợt ngưng tụ, nhìn chăm chú vào một thiếu nữ mặc áo tím đang đứng trong hàng ngũ của Âu Dương thế gia.
Nàng chính là Âu Dương Thiến.
So với lúc ở trao đổi hội hôm trước, lúc này gương mặt nàng đã khôi phục nguyên bản, đối với lúc ở Huyễn Cung không có gì khác biệt lớn.
Tu vi của thiếu nữ này cũng tiến bộ rất thần tốc, không hề kém cạnh so với hắn, hơn nữa hắn cũng thấy qua thực lực của nàng tại trao đổi hội mấy ngày trước, xem ra cần phải cẩn thận rất nhiều.
Giống như phát hiện ra ánh mắt của Liễu Minh, Âu Dương Thiến bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Liễu Minh thấy vậy, nội tâm thoáng giật mình, không nghĩ tới trong gần ngàn người như vậy mà nàng lại có thể phát hiện được ánh mắt của hắn.
Khi ánh mắt hai người tiếp xúc nhau, Liễu Minh nhẹ nhàng gật đầu chào rồi nhanh chóng nhìn ra chỗ khác.
Âu Dương Thiến nhìn thấy Liễu Minh, ánh mắt có chút sáng lên, trên mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười. (DG: dân miền Nam gọi đây là chịu đèn rồi.)
Những đệ tử của các tông phái khác mà Liễu Minh đã từng gặp qua như Thiên Công tông Bành Việt, Thiên Yêu cốc Tiết Bàn bất ngờ đều có mặt ở đây.
Trong lúc hắn đang âm thầm suy nghĩ, bỗng nhiên có bóng người chớp động ở hòn đảo phía trên, rồi đột nhiên bay ra hai đạo độn quang, lóe lên một cái đã rơi xuống trước đám người các đại tông môn.
Sau khi hào quang thu lại, lộ ra một nam một nữ, cả hai đều mặc áo bào vàng, vạt áo bồng bềnh, trông giống như Thần tiên. Trên mặt hai người đều đeo mặt nạ bằng đồng xanh, nên không thể thấy được khuôn mặt.
Khi hai người bọn họ xuất hiện, tất cả các người của các tông môn đều tập trung ánh mắt về phía họ.
“Rất hân hạnh được các vị đạo hữu chào đón, kẻ hèn này thay mặt Thiên Cung vô cùng cảm tạ.” Trong ánh mắt của mọi người, nam tử áo bào vàng bước lên một bước chắp tay nói, ánh mắt giống như tùy ý quét một vòng xung quanh.
Ánh mắt của nam tử áo bào vàng lướt qua đám đông có Liễu Minh trong đó, căn bản không có lưu ý đặc biệt gì đến hắn, nhưng trong trên da mặt hắn có chút cảm giác đau buốt.
“Là hai cường giả Thiên Tượng cảnh…” Nội tâm Liễu Minh thoáng rùng mình, hai người Thiên Cung mặc dù không tận lực vận công, nhưng khí tức trên người vẫn cực kỳ to lớn, không hề thua kém so với chưởng môn của đại tông như Thiên Qua Chân nhân.
Hơn nữa khi nam tử đảo mắt nhìn, Liễu Minh phát hiện trong mắt của gã lóe lên một điểm màu vàng kim, hiển nhiên nam tử này có thể đã tu luyện một loại bí thuật nào đó giống với Thiên Mục Thông, nếu không cho dù ngay cả cường giả Thiên Tượng cảnh khi liếc mắt cũng không thể gây cho hắn cảm giác như vậy.
“Thiên Môn Hội lần này là do hai người chúng ta chủ trì. Tuy các vị đạo hữu tham gia Thiên Môn đại hội có lẽ đã biết qua quy củ của đại hội, nhưng theo quy định, ta vẫn phải dông dài một vài câu để nói rõ một lần nữa.”
Phía sau khối mặt nạ, nam tử áo bào vàng bình tĩnh nói, âm điệu của gã bằng bằng, tạo cho người nghe một loại cảm giác cổ xưa.
Phần đông các đệ tử trên đỉnh tuyết phong im lặng phăng phắc, không có bất kỳ ai mạo muội quấy rầy lúc nam tử áo bào vàng đang nói. (DG: *tuyết phong có nghĩa là núi tuyết.)
“Trước khi các đệ tử tiến vào Thiên Môn Bí Cảnh, mỗi người sẽ được phát một kiện Khóa Vận Khí. Giống như các đại hội trước, đại hội lần này chính là tranh đoạt Vận Khí trong Bí cảnh, vô luận dùng biện pháp gì chỉ cần đánh nát Khóa Vận Khí của người khác, hoặc là lấy được một ít bảo vật truyền thừa bên trong Bí Cảnh, đều có tương ứng một lượng Vận Khí để quy đổi.
Cuối cùng có thể bài danh ba người đứng đầu trong việc cướp đoạt Vận Khí, Thiên Cung sẽ thõa mãn mỗi người một yêu cầu tùy ý trong hạn định.”
Nghe đến đó, đám đông đệ tử tham gia đại hội một phen oanh động, chớp mắt liên tục lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn.
Liễu Minh cúi mắt nhìn xuống, thần sắc trên mặt không có bất kỳ vẻ khác thường nào…
“Yên lặng!” Tất cả các cao tầng của các đại tông phái ánh mắt như điện, lạnh lùng nhìn về phía đệ tử của mình, lúc đó tình hình mới yên tĩnh được trở lại.
“Còn có một chút cần phải nhắc nhở để các vị chú ý, bất luận Khóa Vận Khí của ai bị hủy thì sau một lúc sẽ được tái tạo lại, nhưng mà số lượng Vận Khí mà hắn đoạt được trước đó sẽ bị cướp đi một nửa. Một cường giả chỉ được cướp Vận Khí trên cùng một người tối đa ba lần, sau đó nếu cướp của người đó nữa thì cũng không thu được gì. Tuy nhiên, một người nếu bị hủy Khóa Vận Khí hơn mười lần, thì Khóa Vận Khí của hắn không tái tạo được nữa, do đó hắn sẽ mất đi tư cách ở lại trong Thiên Môn Bí Cảnh, lập tức bị truyền tống ra ngoài. Mặt khác, nếu gặp phải đối thủ cường đại, có thể tự mình bóp nát Khóa Vận Khí của mình, cũng sẽ được truyền tống ra khỏi Bí Cảnh, đồng thời mất đi tư cách tiếp tục tranh đoạt Vận Khí.” Nam tử áo bào vàng liên tiếp sang sảng nói ra.
Liễu Minh nghe đến đó, cuối cùng cũng hiểu rõ tường tận luật chơi trong Thiên Môn Bí Cảnh rồi, thí luyện lần này tuy nói là dùng phương thức ôn hòa để tránh các đệ tử các tông phái đại khai sát giới trong Bí Cảnh, nhưng tình huống thật sự chắc chắn sẽ không phải như vậy.
“Tốt rồi, vậy không nói thêm gì nữa, tại hạ sau đây sẽ mở ra cửa vào Bí Cảnh.” Nam tử áo bào vàng sau khi nói xong lập tức rung tay áo, tế ra một kiện Linh khí hình dáng như mâm tròn, trên mặt có rậm rạp chằng chịt các vòng linh văn minh ấn mang phong cách cổ xưa, một tay nam tử nâng lấy kiện linh khí xoay nó hướng về phía hòn đảo, lập tức kiện linh khí bắn ra một đạo hào quang sáng trắng như tuyết.
Lúc này nữ tử đứng bên cạnh gã nãy giờ không nói tiếng nào bỗng nhiên trong tay chẳng biết tự lúc nào nhiều hơn một kiện linh khí mâm tròn giống như của gã nam tử áo bào vàng, chỉ có điều hào quang bắn ra lại một màu đen như mực.
Hai đạo hào quang trắng đen hội tụ giữa không trung, giao thoa tạo thành một cột sáng hai màu đen trắng, chiếu thẳng đến hư không phía trước hòn đảo khổng lồ phía xa xa, rồi biến thành một hình cầu sáng khổng lồ hai màu trắng đen từ từ chuyển động trên hư không.
Đúng lúc này, hai người đồng thời dùng tay còn lại khởi ra một đạo pháp quyết, bắn ra một tấm phù văn màu vàng hướng về phía khối cầu sáng khổng lồ.
Sau khoảng thời gian đốt cháy một nén nhang, khối cầu sáng khổng lồ bỗng nhiên phát sáng rực rỡ, sau đó bên trong khối cầu vang lên một hồi tiếng nổ ầm đùng, rồi từ từ biến ảo thành một cánh cổng cực lớn năm màu rực rỡ.
Phía sau mặt nạ bằng đồng, nam tử áo bào vàng lộ ra ánh mắt vô cùng cẩn thận, đột nhiên lật tay lấy ra một tấm linh phù kỳ lạ tản mát ra quang mang năm màu, trong miệng gã lầm rầm niệm vài câu chú ngữ, sau đó tiện tay ném đi, linh phù bỗng hóa thành một đạo linh quang, “Bồng” một tiếng, linh phù đã gắn lên trên cánh cửa năm màu.
Một hồi tiếng nổ ầm ì vang lên!
Hai cánh cửa không màu cực lớn rút cuộc cũng chậm rãi từ trong mở ra, theo đó bắn ra các vòng bảo vệ có hào quang ngũ sắc chói mắt, làm cho cả ngàn người phía dưới đều không thể mở to mắt.
Vòng sáng bảo vệ nhanh chóng thu lại, lộ ra một mảng thế giới vô hạn óng ánh sáng ở phía sau cánh cửa.
Mọi người thấy vậy vội vàng thả ra tinh thần lực, muốn một phen tìm hiểu cẩn thận ở bên trong, kết quả là sau khi tinh thần lực vừa chạm đến cánh cửa thì giống như trâu đất xuống biển, biến mất không một tiếng động.
Liễu Minh cũng giống như mọi người, sau khi dùng tinh thần lực không có kết quả, lúc này hắn vận dụng thị lực đến cực hạn, một phen ngưng mắt chăm chú nhìn, nhưng cũng không thể xuyên thấu vào bên trong, bèn đành phải buông tay xuống.
Vài tên đệ tử Thái Thanh Môn đứng gần hắn, trên mặt cũng không ngớt lộ ra vẻ thất vọng, đoán chừng cũng gặp phải sự tình như hắn.
Nam tử áo bào vàng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thu lại mâm tròn ở trên tay, quay người như muốn nói điều gì, nhưng đột nhiên lại ồ lên một tiếng.
Phía xa xa nơi chân trời, đột nhiên xuất hiện từ khi nào một vật lấp lánh hào quang như ngôi sao, đang hướng bên này bay đến.