Mục lục
Ma Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại một dãy sơn mạch ít người lui tới tại phương nam Đại Huyền Quốc, quanh năm sương mù lượn lờ, linh khí mỏng manh. Trong một ngọn núi vô danh, tại một chỗ tầm thường trong sơn cốc, sương mù nơi này so với bên ngoài còn dày đặc hơn một chút. Sâu trong lòng núi có một thạch thất bảy tám trượng, hàn khí bức người, từng cỗ khí âm hàn bốc lên, làm cho nhiệt độ thạch thất có cảm giác lạnh hơn thực tế mấy phần.

Trong lòng đất một cái đầu lâu mặt không biểu tình, nằm thẳng tắp trong đám cát. Mà bốn phía đều là cát mịn màu đỏ sẫm, từng hạt óng ánh, mỗi hạt dường như đều có khí màu đen lưu chuyển, khiến cho toàn bộ mặt cát thỉnh thoảng có ánh sáng lóe lên, làm cho thạch thất thêm vài phần quỷ di. Cát mịn không ngập đến phần cổ đầu lâu, chỉ thấy hai mắt nó nhắm nghiền, cũng theo đó chậm rãi tỏa ra từng đợt khí âm lãnh theo tiết tấu như hô hấp. Trong căn phòng âm hàn như thế, nhưng trên trán đầu lâu lại thấm ra từng giọt mồ hôi, lúc sau trên mặt lại biểu lộ vẻ giãy dụa, dường như đang chịu đựng thống khổ tột cùng.

Không biết qua bao nhiêu thời gian, hàn khí trong thạch thất vặn vẹo một hồi, sau một tiếng gầm nhẹ, một bóng người từ trong cát “Vèo” một tiếng nhảy ra.

Nửa thân trên bóng người trần trụi, do thời gian dài ngâm trong cát, bề mặt làn da cũng hiện lên một lớp màu đỏ sẫm, bên ngoài thân hình có một chút hàn khí bốc lên, sau đó chỉ thấy hắn khoát tay, một đoàn thủy cầu từ không trung hạ xuống, rửa trôi toàn bộ số cát mịn trên người.

“Bốn canh giờ cuối cũng đã qua, lại có thể bắt đầu rồi.”

Liễu Minh ngửa mặt lên trời thở ra một hơi, hoạt động gân cốt một chút, chỉ nghe gân cốt quanh người phát ra một hồi âm thanh “Lộp bộp”.

Nhìn vào hiện tại, so sánh với lúc nhập cốc, thân thể của hắn dường như khỏe lên không ít.

Sau đó, chỉ thấy một tay hắn vung lên, tay kia bấm quyết, hai đạo quang cầu màu cam mơ hồ bay ra, âm thanh đùng đùng vang lên không dứt, hai đầu Thiết Viên Khôi Lỗi Thú từ trên không trung hiện ra. Liễu Minh lại hất tay lên, hai khối tinh thạch màu vàng bay nhanh ra, chuẩn xác khảm vào ngực khôi lỗi thú.

“Rống!”

“Ầm!”

Sau hai tiếng gào rú trầm thấp, hai mắt khôi lỗi thú lóe lên ánh sáng màu đỏ, bay lên không trung, liền một trái một phải hạ xuống trước người Liễu Minh, làm cát bụi bay lên mù mịt, Viên Hầu vẻ mặt dữ tợn, trong miệng lộ ra chi chít răng nanh. Liễu Minh cũng không chần chờ, một tay vỗ về Dưỡng Hồn Đại bên hông, một đạo hắc khí hiện ra, Cốt Hạt toàn thân bao phủ lân phiến đỏ nhạt xuất hiện trước mặt.

Cốt Hạt thấy vậy kêu lên một tiếng “Tê tê” quái dị sau đó không chờ Liễu Minh phân phó, liền lập tức nhảy vào giữa hai khôi lỗi thú, đầu rắn nhoáng lên một cái, bày ra bộ dáng công kích.

Liễu Minh thấy thế, một tay bấm niệm pháp quyết, hắc khí cuồn cuộn bay ra, từ từ quay tròn không ngừng quanh thân hình, quanh thân có chút ngứa ngáy, hồng sắc lập lòe. Một lớp lân phiến đỏ nhạt cỡ hạt gạo hiện lên, dùng tốc độ cực nhanh, biến lớn chừng hai thốn.

Hai tay Liễu Minh hướng về phía dưới nắm chặt, trong không khí truyền ra hai tiếng đùng đùng, một cỗ sương mù đen từ trong cơ thể thoát ra, bỗng nhiên một phân thành hai, hóa thành Giao Long cùng Cự Hổ màu đen, phảng phất hóa thành thực chất, theo đó một tiếng long ngâm cùng hổ khiếu phát ra, cả hai liền lập tức hiện ra trên thân thể Liễu Minh, luân phiên lưu chuyển trông rất sống động. Lập tức Liễu Minh dùng tâm thần cùng cốt hạt trao đổi một phen, đồng thời sử dụng thiên phú nhất tâm nhị dụng, vừa bấm niệm pháp quyết vừa ra lệnh cho Thiết Viên công kích.

Chỉ thấy Cốt hạt lập tức nhảy dựng lên kêu “Tê tê”, 'đầu rắn' sau lưng mơ hồ một hồi, liền hiện ra vô số bóng đen bạo liệt công kích về phía Liễu Minh.

Cốt hạt sau khi trải qua Thiên Lôi kiếp, thực lực đã tăng đến Ngưng Dịch Cảnh sơ kỳ, cùng với kỳ ngộ khi độ kiếp và thôn phệ tài liệu trên người Hóa Tinh Kỳ Xích Giao, nên công kích kia vượt xa những gì thân thể tu sĩ Ngưng Dịch Kỳ có thể thừa nhận. Mà Liễu Minh quanh thân có Xích Giao lân phiến, cùng Minh Cốt Quyết và Long Hổ Minh Ngục Công gia trì , thân thể hắn không phải luyện thể sĩ Ngưng Dịch hậu kỳ thông thường có thể sánh được.

Bởi vậy 'đầu rắn' của Cốt Hạt tuy rằng tốc độ đánh kinh người, không trung không ngừng nổ vang, nhưng ngoại trừ việc tạo ra âm thanh đinh đang và một chút điểm trắng xuất hiện trên lân phiến trên thân thể Liễu Minh, cũng không thể công phá phòng ngự của hắn. Cùng lúc đó, hai Thiết Viên Khôi Lỗi cũng không chịu thua kém móc ra Kim Cương Thiết Bổng to cỡ cổ tay dài hai trượng, không nhiều lời mãnh liệt đánh vào người hắn, thỉnh thoảng gào to “Ô ô”.

Liễu Minh hai tay nắm lại, đứng lặng ở chính giữa, tiến hành tiếp nhận công kích của Cốt Hạt cùng Khôi Lỗi Thú, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu rên, bên ngoài thân thể hình ảnh long hổ màu đen lưu chuyển không ngớt, trên trán nổi lên gân xanh, từng trận mồ hôi to như hạt đậu không ngừng toát ra, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.

Mỗi ngày trừ lúc xếp bằng điều tức, Liễu Minh hết sử dụng nhiều loại linh dịch thấm vào cơ thể, vùi thân trong Xích Âm Sa hô hấp thổ nạp, rồi lại để cho Cốt Hạt cùng Khôi Lỗi Thú đánh khắp thân thể một giờ, làm dược lực có thể ngấm vào trong xương cốt gân mạch, lại làm cho âm khí không ngừng rèn luyện cơ thể, cứ như thế trong hơn nửa năm.

Một ngày, hắn đã trải qua trọn vẹn năm canh giờ dùng Xích Âm Xa cùng Cốt Hạt, Khôi Lỗi Thú rèn luyện thân thể, đi tới một gian thạch thất, ngồi dưới đất bấm niệm pháp quyết, đem tâm thần chìm vào trong thức hải.

Trong Thức Hải cái Hồn Thiên Bia trắng đen kia lẳng lặng lơ lửng, phần cát dưới đồng hồ đã nhiều thêm một phần so với khi rời khỏi Man Quỷ Tông.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, thần niệm hắn khẽ động, sau khi hắc quang lóe lên, bản Long Hổ Minh Ngục Công hiện ra, lập tức lật qua lật lại. Nửa năm qua, mỗi ngày hắn đều tìm hiểu tầng thứ hai của pháp quyết, mặc dù chưa thể hiểu hết, nhưng thông qua ngoại lực luyện thể thu được hiệu quả tương tự như trong sách mô tả, tuy rằng tiến triển không nhanh lắm, muốn tu luyện tới tầng hai không mất mười năm không được.

Liễu Minh nghĩ đến đây không khỏi thở dài.

Nhưng hắn vẫn không nghĩ đến, Long Hổ Minh Ngục Công nếu tu luyện đến tầng thứ hai là lập tức tiến giai đến Ngưng Dịch hậu kỳ, trong từng ấy thời gian từ Ngưng Dịch trung kỳ tiến giai tới Ngưng Dịch hậu kỳ, phóng mắt khắp Vân Xuyên Đại Lục, dù là những đệ tử hạch tâm thiên tư trác tuyệt kia cũng không dám nghĩ tới.

Phải biết rằng, mặc dù là thiên tài dù là Thiên Linh Mạch, Địa Linh Mạch, tại Ngưng Dịch Kỳ cũng thường trì trệ hơn mười năm thậm chí mấy chục năm, dù sao phần lớn Tu Tiên giả đều gặp bình cảnh tại thời điểm tiến giai, ngoài thời gian dài khổ tu, càng không thể thiếu cơ duyên cùng vận khí.

“Xem ra tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công, còn cần kéo dài tiếp, nhưng như vậy chỉ sợ linh dịch luyện thể không còn đủ, nếu như dùng không tệ, lần này có thể chọn mua thêm một ít.”

Liễu Minh nghĩ vậy , không do dự đứng dậy sửa sang, liền đi tới cửa động, tiếp theo tay áo rung lên, một đạo thanh quang bắn ra, sau khi bấm niệm pháp quyết, thanh quang đón gió nhoáng một cái, liền biến thành một cái phi chu dài mấy trượng. Thân hình hắn nhoáng một cái, liền vững vàng đứng ở trên phi chu, chân nhẹ nhàng điểm xuống mặt đất, cơ quan phi chu liền “Vèo” một tiếng, hóa thành một đạo thanh quang bay về phía phường thị Khâm Châu.

“Dùng tư chất Địa Linh Mạch cũng không thể đứng trong hàng ngũ lục tử, xem ra đại lục Vân Xuyên này tuy chỉ là một góc của thế giới, một hòn đảo trên biển lớn, nhưng nội tình cũng thâm hậu không phải người thường có thể tưởng tượng ra.”

Một tháng sau, Liễu Minh lại trở về động phủ.

Trong hành trinh tới phường thị, không những có thu nhập tương đối khá, mua được tài liệu đủ để tạo ra linh dịch đủ cho vài năm sử dụng, đồng thời tại tửu lâu trong phường thị cũng thu thập được chút tin tức về Tam Chân Lục Tử. Với tư cách là đối tượng được toàn bộ tông môn bồi dưỡng, Lục Tử khẳng định là người có khả năng lớn tiến giai Hóa Tinh, thậm chí còn có khả năng tiến giai Chân Đan Kỳ trong truyền thuyết. Dù sao tu luyện ngoại trừ tư chất, khổ tu, cơ duyên bên ngoài, tài nguyên tu luyện đồng dạng là trọng yếu nhất, có khi còn hơn cả ba thứ kia. Mà đại đa số tán tu cùng tu luyện giả trong gia tộc có xác xuất thành công Khai Linh thấp, chính là do tài nguyên tu luyện thiếu thốn, Bạch gia năm đó chính là ví dụ tốt nhất.

Mặc dù không thể thành Giả Đan Chân Đan trong truyền thuyết, có thể trở thành cường giả Hóa Tinh Kỳ, trong tương lai chống lại Hải tộc xâm lấn, khai tông lập phái tự nhiên cũng là chuyện dễ dàng. Dù sao, phóng nhãn nhìn toàn bộ Đại Lục, số lượng cường giả Hóa Tinh Kỳ cũng không nhiều lắm.

Tam Chân vốn được chọn trong số ít người vì thế đã sớm kết thúc. Bởi vậy toàn bộ đại lục đều chú ý đến lần tuyển chọn Lục Tử này.

Như chưởng môn Man Quỷ Tông cùng Hoàng sư huynh nói, Cao Trùng với tư cách là đệ tử Địa Linh Mạch do môn phái cử ra, cũng không được vào hàng ngũ Lục Tử. Mà chính là đệ tử Đại Huyền Quốc Thiên Nguyệt Tông Trương Tú Nương cùng với Diệp Thiên Vũ sở hữu Thiên Linh Mạch của Nguyên Ma Môn, bốn người còn lại là đệ tử thiên tài của các tông môn khác,

Liễu Minh đối với việc này mặc dù có chút chú ý, vốn lấy tư chất tam linh mạch của hắn có quan hệ không quá lớn cùng Lục Tử. Đối với hắn mà nói, việc cấp bách bây giờ vẫn là luyện thể. Liễu Minh sau khi trầm tư, lại xếp bằng trong thạch thất tiếp tục điều tức.

Cứ như thế nửa năm trôi đi.

Một ngày, đang lúc Liễu Minh bôi linh dược, chuẩn bị chui vào trong Xích Âm Sa, túi da bên hông hắn lại thình lình phát ra âm thanh “Ông ông”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK