Kinh pháp tướng bọ ngựa bắt ve
Diệu huyễn thuật chim sẻ vồ mồi.
(Duy Trúc)
Minh đen đang muốn gặp nàng
Ai ngờ Liễu tộc giữa đường chen ngang
Giận quá Hắc diễm phủ phàng
Quân Nham thân thể vỡ tan mất rồi.
(namlove)
Chương 1321: Chim sẻ núp đằng sau*
[*Một sớm, Thái tử Hữu mang cung tên vào cung, vừa gặp vua Phù Sai. Nhà vua hỏi: - Con mang cung tên đi đâu mà áo quần ướt sũng thế này? Thái tử nói: - Con đi săn vô ý bị sụp hầm? - Sao lại vô ý sụp hầm?
Thái tử nói: - Con thấy con ve đang kêu, con toan rình bắt. Bất ngờ con thấy con bọ ngựa đưa càng lên bắt con ve, lại thấy con chim sẻ đậu gần đó muốn đớp con bọ ngựa. Con bèn lui lại chuẩn bị bắt con chim sẻ, không ngờ bị sa xuống sình!
Nhà vua nói: - Con chỉ biết ham cái lợi trước mắt mà không nghĩ đến cái hại phía sau. Thiên hạ có ai ngu như con không?
Thái tử nói: - Vậy mà có kẻ ngu hơn con! Lỗ vốn là nước lễ nhạc, trước có Chu Công, sau có Khổng Tử, không xâm phạm gì đến Tề, thế mà Tề vẫn cất quân đánh, tưởng là lấy được Lỗ.
Ai ngờ nước Ngô ta vượt ngàn dặm đánh Tề, ai ngờ nước Việt đem quân cảm tử đánh Ngô!... Phù Sai nổi giận hét: - Cút! Cút... Đó là luận điệu của thằng giặc già Ngũ Viên! Thằng giặc ấy tao đã giết rồi! Nếu mày là con tao từ nay đừng nói tới việc đó nữa! Thái tử Hữu sợ hãi lui ra.
Lời Bàn:
Trước đây Ngũ Tử Tư khổ tâm, khổ công can gián Phù Sai về việc này, ông bị Phù Sai giết đi, vì vẫn đinh ninh rằng nước Việt không bao giờ dám phản. Thái tử hữu mượn hình ảnh con ve, con bọ ngựa, con chim sẻ để chỉ nước Lỗ, Tề, Ngô, Việt.
Người ta nói: 'Không kẻ nào điếc bằng lòng người không muốn nghe, không kẻ nào mù bằng kẻ không muốn thấy'. Ngô Phù Sai không ngu nhưng ông không muốn nghe những lời can phải. Ngô Phù Sai không giết con mình nhưng cất quân đi đánh Tề và hội chư hầu lần nữa, nước Việt đánh úp nước Ngô và giết chết Hữu! Chả khác nào Ngô Phù Sai đã giết con]
“Ngươi muốn ta đứng đây chờ thiếu nữ áo đen kia à?” Liễu Minh nhìn đại môn Tẩy Tinh lâu cách đó không xa, thầm trao đổi với gã Ma Thiên. Ma Thiên cười hắc hắc, không đáp dường như là đồng ý với việc này. Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, trong lòng nổi lên sự tò mò bèn hỏi:
“Thiếu nữ áo đen rốt cuộc là ai? Xem ra ngươi hứng thú hơn cả đoạn Hắc mộc.”
“Thằng tiểu tử mi nhạy cảm phết, không tệ, ta thấy hứng thú với đứa nhỏ này. Nguyên nhân cụ thể cứ vào bí cảnh Ma Uyên là rõ thôi.” Ma Thiên thản nhiên đáp.
Liễu Minh hừ nhẹ trong lòng, không tiếp tục truy vấn nữa.
Thời gian dần dần trôi, nửa canh giờ đã qua, sắc trời đã hửng.
Vào thời khắc này, lối vào đại môn Tẩy Tinh Lâu xuất hiện bóng đen đội mũ rộng vành. Liễu Minh liếc cái đã nhận ra, đúng là thiếu nữ áo đen che mạng. Thiếu nữ áo đen nhìn xung quanh mấy lần mới hóa thành một đạo hắc quang phi về nơi xa.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, hạ chén trà xuống, lúc này thế mà hắn lại chậm chạp.
Lối vào Tẩy Tinh Lâu lại có một bóng người mặc áo bào xám đi ra, đó là một nam tử trung niên. Liễu Minh khẽ chấn động, hắn nhận ra người này. Thật bất ngờ, đó chính là trưởng lão cảnh giới Thiên Tượng phụ trách tiếp đãi của Liễu gia, Liễu Quân Nham. Ánh mắt âm hiểm của Liễu Quân Nham lóe lên tia vui vẻ, thân hình hóa thành quầng trăng mờ như ẩn như hiện lặng lẽ đuổi theo.
“Ma Thiên tiền bối, người đã đoán trước tình huống này?” Liễu Minh nhìn độn quang của hai người đi xa, không đuổi theo mà chỉ hỏi.
Người Liễu gia hiện thân ở thành Quảng Hàn, hắn phải cẩn thận vạn phần.
“Không thể tưởng tượng được, người Liễu gia thế mà cũng theo dõi nó… Liễu tiểu tử, đuổi theo mau.” Ma Thiên ngưng trọng ra lệnh.
“Tên kia là thuộc Liễu gia, nếu chúng thấy ta thì thực phiền toái.” Liễu Minh nhướng mày, bản ý không muốn rơi vào vũng nước đục này.
“Yên tâm đi, nếu gặp nguy ta sẽ toàn lực giúp ngươi là được. Đứa nhỏ áo đen này có thân phận không tầm thường, có tác dụng lớn trong bí cảnh Ma Uyên.” Ma Thiên giục giã.
Liễu Minh do dự một lúc, sau rồi nghiến răng, thân mình bốc lên thanh quang, hóa thành u ảnh vô hình đuổi theo.
Thiếu nữ áo đen đã rời khỏi Tẩy Tinh lâu bay về phía Tây Bắc. Chẳng mấy chốc, nàng đã bay khỏi quảng trường phồn hoa, hạ xuống khu rừng. Mũ rộng vành được hạ xuống nhưng trên mặt vẫn còn mạng che, mắt liếc về phía sau, hiện lên một tia dị sắc. Ánh mắt nàng lóe lên, miệng niệm một hồi chú ngữ. Tử quang bốc lên biến thành bảy tám thân ảnh giống hệt nhau, chúng tản ra theo các phương hướng.
Trong một bụi cỏ cách đó hơn mười dặm, Liễu Quân Nham thấy vậy, mặt hơi đổi sắc nhưng ngay lập tức nhếch miệng cười khinh thường, miệng lẩm bẩm, hắc quang ở trán lóe lên, một đạo hắc tuyến hiện ra. Hắc tuyến phình ra, một đồng tử màu đỏ tản mát ra. Đồng tử đỏ chuyển động vài cái, nhìn thân ảnh hắc sắc. Liễu Quân Nham cười lạnh xong bèn kích bắn về hướng một thân ảnh. Lúc này, thiếu nữ áo đen đã phát hiện ra tung tích của hắn, Liễu Quân Nham cũng không thèm che giấu nữa, đuổi vội. Thiếu nữ áo đen thấy nam tử mặc áo bào xám đã khám phá ra thủ đoạn huyễn ảnh thì chỉ một lòng chạy trốn chứ không bày ra bí thuật nào nữa. Nhưng rõ ràng tốc độ thiếu nữ không bằng Liễu Quân Nham. Bất quá gã nọ dường như không thi triển toàn lực mà chỉ giữ một khoảng cách phía sau. Tình hình cứ một đuổi một chạy như vậy về phía Tây Bắc. Thiếu nữ áo đen khi thì ngoặt trái, lúc thì quẹo phải như thể hốt hoảng chạy bừa. Liễu Minh thấy thế vẫn bất động thanh sắc ẩn giấu khí tức không nhanh không chậm theo sau.
Vùng Tây Bắc trong nội thành Quảng Hàn, mặt đất bắt đầu gồ ghề, cỏ dại lùm cây, kiến trúc rất cũ nát, dường như chẳng có ai lui tới, thoạt nhìn cực kỳ hoang vu. Thiếu nữ nọ phi đến tận đây thì dừng lại, lơ lửng giữa không trung, xoay người lại nhìn. Ánh mắt Liễu Quân Nham quét khắp nơi, thấy chẳng có ai, mày nhíu lại, đại thủ đột nhiên trảo phá hư không.
Tiếng xé gió vang lên!
Mấy đạo màu đen cuộn trào đan vào nhau bốc lên, bàn tay quỷ dị to lớn đen kịt chụp xuống người thiếu nữ. Động tác cực nhanh, tốc độ ánh sáng. Thiếu nữ tự biết là trốn không thoát bèn chẳng có ý tránh né, thoáng cái bị bàn tay lớn kia chụp được, hắc diễm co rụt, năm ngón tay siết lại.
“Xì… xì”
Thân hình thiếu nữ nổ tung hóa thành một đám sương mù màu tím rồi tán loạn biến mất.
Hóa ra là một hư ảnh mà thôi!
“Không ổn!”
Liễu Quân Nham thầm hô, thân hình bắn về sau muốn độn đi nhưng đã muộn.
Hư không bốn phía mờ dần, luồng khí tím nhạt chấn động mở ra, chúng quấn lấy Liễu Quân Nham. Khi tử quang thu lại, cảnh sắc mơ hồ một hồi thì hiện ra mấy ngọn núi màu tím nhạt xung quanh gã, khoảng chừng mười sáu ngọn.
Ở các ngọn núi có từng mảng sương mù màu tím cuộn lên.
Liễu Quân Nham đang bị vây khốn bên trong huyễn cảnh. Ngay sau đó, trên một ngọn núi cách gã không xa, tử quang chớp lên, thiếu nữ vô thanh vô tức hiện ra, bàn tay chẳng biết từ lúc nào đang cầm một cây cung tử văn, bên trên hắc diễm cuồn cuộn nhằm vào Liễu Quân Nham, miệng lạnh lùng hỏi:
“Các hạ theo ta từ cửa hàng lâu như thế, có dụng ý gì?”
“Hắc hắc, công chúa điện hạ, tại hạ không có ác ý, gia chủ chúng ta muốn mời người tới mà thôi.” Liễu Quân Nham cười hắc hắc, trả lời không chút sợ sệt tựa hồ không thèm để ý tới huyễn ảnh được đối phương bày ra.
“Gia chủ? Các hạ là người phương nào?” Thiếu nữ trầm xuống hỏi.
“Ta là ai không quan trọng. Công chúa điện hạ thấy gia chủ khắc minh bạch.” Liễu Quân Nham nhàn nhạt đáp.
“Mơ tưởng!”
Thấy tình hình như thế, thiếu nữ không nói nữa mà kéo cung, một tiếng khẽ vang, một mũi tên nhỏ tử sắc hiện ở ngón tay. Thiếu nữ lẩm nhẩm chú dồn dập, trong ngọkin núi tử sắc bốc lên mảng lớn sương mù khiến tầm mắt hai người mờ dần, đồng thời trên cung bốc lên một luồng hắc diễm bao bọc mũi tên nhỏ.
Sau một khắc, tiếng xé gió vang lên.
Một đạo kinh hồng hắc tím từ đoản cung bắn ra, nhoáng cái biến mất trong sương mù, sau một khắc như thể thuấn di, hiện phía trước Liễu Quân Nham. Mũi tên tím đen lóe lên hóa thành vô số, ào ào kích bắn tới gã kia. Liễu Quân Nham chẳng thèm tránh né, cơ thể bốc lên hắc quang, toàn thân được chiến giáp tối tăm mờ mịt bọc lại, thoạt nhìn kiểu dáng cổ xưa. Sau đó phù văn chằng chịt hiện ra, đan quấn vào nhau hóa thành một tầng hào quang màu xám.
Mũi tên đầy trời kích vào màn hào quang, tiếng vang ra như kim loại va vào nhau. Màn hào quang liên tiếp chớp động, ngăn được hết toàn bộ.
Thiếu nữ lóe lên vẻ kinh hãi, hiển nhiên khôn ngờ đối phương dễ dàng đỡ công kích tới vậy. Lúc này, đoản cung liên tục chớp nháy, hóa thành đám mũi tên bay về phía trước.
Đúng lúc này, thanh âm bén nhọn vọng tới.
Một hư ảnh ma vật đầu hai sừng cao trăm trượng hiện trên đỉnh đầu Liễu Quân Nham, hắc quang chớp lên, bàn tay nắm lấy một Lục giác thiết chùy đen nhánh, nhoáng cái ném về một phía. Tiếng rầm rầm vang lên, Lục giác thiết chùy đón gió vụt tăng lên hơn mười trượng, nện xuống ngọn núi cách đó không xa.
Ầm, một tiếng nổ mạnh.
Thanh thế bổ xuống thật khủng bố, ngọn núi khoảnh khắc nát bấy, biến mất. Dư thế Lục giác thiết chùy không giảm mà bay tới ngọn núi khác.
Tiếng ầm ầm liên tiếp vang vọng.
Chỉ mấy hơi thở ngắn ngủi, mười sáu ngọn núi đã bị Lục giác thiết chùy phá hơn phân nửa. Liễu Quân Nham được kiện chiến giáp màu xám bảo vệ nên chẳng thèm để tâm tới công kích thiếu nữ. Người thiếu nữ cả kinh, bản thân dựa vào Huyễn cảnh lĩnh vực chi lực vẫn không cách nào suy giảm đối phương, nếu huyễn cảnh bị phá thì e là chẳng mấy nỗi sẽ bị bắt sống.
Đúng lúc này, một màn quỷ dị xuất hiện!
Sau lưng Liễu Quân Nham vọng đến những tiếng vù vù, đột nhiên một màn hào quang xám trắng cuốn tới với thế sét đánh không kịp bưng tai, nó cuốn pháp tướng ma vật hai sừng phía sau lưng gã. Liễu Quân Nham trong màn hào quang hai màu xám trắng, lập tức tỏ vẻ không hiểu. Tiếp nữa, hư không cách đó tầm mười trượng bị chấn động, một cự quyền hắc diễm tầm trăm trượng với xu thế kình thiên chộp tới. Thần thức Liễu Quân Nham không kém, nhanh chóng có vài phần thanh tỉnh. Nhưng lúc này hắn muốn né cũng không kịp, bèn thúc giục hai tay của hư ảnh pháp tướng chập lại đưa lên đỡ.
Một tiếng "Ầm" vang vọng.
Màn hào quang màu xám từ hai tay hộ thể bị hắc diễm cuốn sạch, chiến giáp chịu một quyền bị vỡ vụn, cả người bị luồng sức mạnh lớn chấn bay. Liễu Quân Nham phun ngụm máu, khí tức giảm phân nửa. Hào quang xám trắng cuộn lên, gã ngất lịm. Thiếu nữ áo đen tuy không biết cự quyền hắc diễm và hào quang xám trắng từ nơi nào đến nhưng không bỏ qua cơ hội này, đoản cung kích bắn một đám mũi tên.
Những tiếng nổ vọng tới.
Phòng hộ đã mất, mũi tên xuyên qua khắp người gã ta, thần hồn không kịp chạy đã bị diệt gọn.