Bắp chân đen kịt lập tức bị cắt rời, máu tươi phun ra như suối!
Đồng thời một chân Hắc y nhân cao lớn khẽ chuyển động, thân hình như một mũi tên bắn ngược ra ngoài, cũng nhanh chóng lấy ra một tấm Phù Lục dán lên đùi. Lập tức từng điểm sáng màu xanh lóe lên, máu tươi đột ngột dừng lại, đồng thời miệng vết thương cũng mau chóng khép kín.
Nhưng lúc này, Bạch Cốt Hạt lại bay lên không đuổi theo sát phía sau, không có ý định buông tha đối thủ.
Hắc y nhân cao lớn cố nén đau đớn miễn cưỡng hạ xuống đất, sau khi vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng vừa sợ vừa giận, tay áo run lên, lại lần nữa lấy ra mặt gương đồng lúc trước. Chỉ thấy gã quay mặt tấm gương về phía Cốt hạt, lập tức một vùng Lôi Hỏa màu đỏ máu phóng ra.
Nhưng thân hình Cốt hạt lại uốn éo, chợt ẩn chợt hiện ngay trong màn sương mù màu tím bao bọc, dễ dàng tránh được Lôi Hỏa. Tiếp đó cái đuôi móc câu sau lưng nó chuyển động, lại hóa thành mười mấy đường sáng màu đen phá không phóng tới, nhưng cũng bị Hắc y nhân sử dụng Lôi Hỏa từ trong mặt gương đồng mạnh mẽ đánh văng đi.
Đúng lúc này, một tiếng nổ mạnh long trời lở đất từ bên phía Liễu Minh truyền tới.
Rõ ràng là Liễu Minh đã ném quả cầu lửa khổng lồ trong tay ra ngoài, đập mạnh lên người Cự Quỷ đang bị trói chặt.
Quỷ vật này rống to một tiếng, sau đó liền bị đám mây lửa hình dáng như cây nấm khổng lồ che khuất, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành tro tàn trong nhiệt độ cực cao.
Hắc y nhân cao lớn đang dùng gương đồng giằng co với Cốt hạt, đồ án Ác Quỷ trên lồng ngực gã thoáng cái liền trở nên đỏ tươi như máu, đồng thời Ác Quỷ trong đồ án chớp lóe mấy cái, không ngờ lại chui vào bên trong lồng ngực Hắc y nhân cao lớn không thấy đâu nữa.
Hắc y nhân cao lớn lập tức kêu to một tiếng, sau đó ném bay mặt gương đồng trong tay ra phía ngoài, xoay người ngã xuống, hai tay ôm chặt đầu điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, đồng thời miệng không ngừng kêu la thảm thiết, dường như gã đang phải chịu đựng đau đớn nào đó khó có thể tưởng tượng.
Bạch Cốt Hạt thấy tình hình như thế đương nhiên sẽ không bỏ qua, thân hình nhoáng lên một cái đã nhào tới trên người Hắc y nhân cao lớn, hai cái càng lớn và cái đuôi móc câu lập tức phát ra công kích như mưa rào, chỉ trong nháy mắt nó đã xé đối thủ không còn sức phản kháng ra thành từng mảnh nhỏ.
Một vũng máu đen đặc từ tàn thi của Hắc y nhân cao lớn chảy ra.
Liễu Minh chứng kiến cảnh này, thần sắc mới buông lỏng, ánh mắt dời sang trận chiến bên kia.
Giờ phút này, Hắc y nhân béo lợi dụng đầu Hổ phun ra liệt diễm hừng hực, đang giằng co với Phi Lâu, ngay sau khi nhìn thấy đồng bạn bị chém giết, tâm thần cực kỳ chấn động, cái đầu Hổ đột nhiên phun ra một trụ lửa bức lui Phi Lâu lại một quãng, sau đó liền hóa thành một cái bóng mờ bổ nhào về phía một cái quan tài màu đen nào đó.
"Ngăn hắn lại!" Liễu Minh phân phó một tiếng.
Một cái bóng đen bắn tới, đâm sầm vào Hắc y nhân béo đang vội vàng chạy trốn.
Đúng là Quỷ vật Bạch Cốt Hạt kia.
Mà có một chút thời gian trì hoãn này, Phi Lâu liền phát ra tiếng cười quái dị bay nhanh tới, tóc dài đầy đầu lần nữa cuốn ra.
Cốt hạt cũng há miệng phun ra một đoàn lửa tím.
Trong chốc lát, Hắc y nhân liền lâm vào tình cảnh bị Cốt hạt và Phi Lâu giáp công. Mặc dù đầu Hổ kia vẫn liên tục phun ra hỏa diễm, bốn cánh tay nắm bốn thanh cốt kiếm điên cuồng phản kích, nhưng rất nhanh chóng đã hoàn toàn rơi xuống hạ phong.
Đúng lúc này, đoản kiếm trong tay Liễu Minh run lên, từng đạo Kiếm Khí màu xanh cũng gia nhập công kích.
Kể từ đó, Hắc y nhân béo đương nhiên càng không thể nào ngăn cản nổi, trong một chớp mắt không kịp tránh né liền bị cái đuôi móc câu của Cốt hạt xuyên thủng một bên vai, lập tức một cảm giác ngứa ngáy khó chịu bốc lên.
"Dừng tay, ta đầu hàng! Nếu như không có ta, đạo hữu chỉ sợ sẽ không thể nào có được bảo tàng chính thức?" Trong lòng Hắc y nhân béo trầm xuống, sau đó bỗng nhiên kêu to lên.
"Bảo tàng chính thức?" Liễu Minh nghe thế, thần sắc hơi đổi.
"Đúng vậy, đạo hữu sẽ không thực sự cho rằng bảo tàng tiền triều sẽ ở trong một vài cái quan tài này chứ. Trong đó có lẽ chỉ là một ít bảo vật bình thường mà thôi, bảo tàng chính thức thật ra là có huyền cơ khác." Hắc y nhân béo vừa đau khổ ngăn cản công kích của Phi Lâu và Cốt hạt, vừa dốc sức liều mạng hét lớn.
Chỉ trong thời gian một lát như vậy, gã đã cảm giác một bên vai hoàn toàn tê cứng, cánh tay không thể cử động được chút nào, mắt thấy không thể tiếp tục ngăn cản công kích trước mắt, không cần nghĩ cũng biết trong lòng đang sợ hãi như thế nào.
Liễu Minh nghe thấy chuyện đó, hơi cau mày, mặc dù không thấy hắn có cử động gì, nhưng Phi Lâu và Cốt hạt vốn đang điên cuồng tấn công bỗng ngừng lại, sau đó lui ra phía sau mấy bước.
Hắc y nhân béo thấy vậy, trong lòng mới thả lỏng, vội vàng móc ra từ trong ngực áo một cái bình nhỏ, một hơi đổ ra bảy tám viên đan dược rồi cho cả vào miệng nuốt xuống.
Chỉ trong một lát như vậy, hắn đã cảm thấy nửa người đều tê liệt, trong lòng cực kỳ kinh hãi.
"Vô dụng thôi, Bạch Cốt Hạt của ta là một đầu Quỷ vật biến dị, đan dược giải độc bình thường cùng lắm chỉ tạm thời ức chế độc tính được một lát, nếu như muốn giải hoàn toàn trong thời gian ngắn cơ bản là chuyện si tâm vọng tưởng. Trước tiên ngươi hãy giải trừ Thú Giá Thuật, nếu không ta sẽ trực tiếp giết chết ngươi, sau đó chậm rãi tìm kiếm cái gọi là bảo tàng chính thức kia." Liễu Minh chậm rãi đi tới, thản nhiên nói.
"Ta hiểu, cứ dựa theo lời đạo hữu mà làm." Hắc y nhân béo nghe vậy, cắn răng một cái trả lời, tiếp đó một tay gã bấm niệm pháp quyết, đầu Hổ một bên vai và hai cánh tay lông lá chỗ xương sườn nhanh chóng rút nhỏ lại, trong chốc lát liền biến mất, đồng thời khí tức trên người cũng thoáng cái suy yếu đi hơn phân nửa.
"Nếu không phải lúc trước phá vỡ cấm chế tổn thất quá nhiều tinh huyết, ta cũng sẽ không phải ngay lập tức thi triển ra Thú Giá Thuật, thực lực chân chính cũng không bị thua nhanh như vậy." Hắc y nhân béo thu lại bí thuật, sau đó trên mặt lại lộ vẻ phiền muộn.
"Nếu ngươi không phục, có thể xuống dưới đó làm bạn với tên kia được rồi." Liễu Minh không lộ chút cảm xúc nói, ánh mắt như có như không nhìn lướt qua vũng máu đen đặc chỗ Hắc y nhân cao lớn.
Hầu như cùng một lúc khi Liễu Minh nói xong, Bạch Cốt Hạt và Phi Lâu cũng ngóc đầu dậy.
"Tại hạ chỉ nói giỡn như vậy mà thôi, đạo hữu đừng tưởng là thật." Hắc y nhân béo thấy vậy, đương nhiên hoảng sợ nói vội.
"Mặc kệ ngươi thực nói giỡn, hay là giả nói giỡn, hiện tại hãy nói cho ta biết bảo tàng chính thức ở chỗ nào? Không cần ôm tâm lý kéo dài thời gian làm gì, chỉ cần ta cảm thấy ngươi có ý nghĩ này, sẽ lập tức lệnh cho hai bọn chúng động thủ." Liễu Minh nhìn chằm chằm vào Hắc y nhân bên cạnh, lạnh lùng nói.
"Làm sao tại hạ lại có ý nghĩ này được, bảo tàng chính thức thật ra là ở ngay dưới hang động này, hơn nữa bị một pháp trận khác phong ấn, nhưng chỉ có mình ta biết phương pháp mở ra phong ấn này mà thôi." Hắc y nhân béo nghe vậy, cười khổ trả lời.
"Vậy trước tiên ngươi hãy nói cho ta biết bảo tàng chính thức kia là thứ gì?" Liễu Minh nghe xong, thần sắc không đổi, hỏi lại.
"Nếu ta đoán không sai, bảo tàng chính thức này hẳn là một chỗ Sát Khanh!" Lúc này, Hắc y nhân béo do dự một chút, sau đó mặt mũi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, nói.
"Sát Khanh!"
Mặc dù Liễu Minh luôn luôn ổn trọng, nhưng nghe xong lời ấy cũng giật mình mà hô lên.
"Đúng vậy, tuy không phải là Sát Khanh quá lớn, hơn nữa cũng không rõ rút cuộc là loại Chân Sát nào, nhưng trải qua nhiều năm như vậy không có người mở ra, bên trong hẳn là cũng tích góp được không ít Chân Sát Khí rồi." Nếu như Hắc y nhân béo đã nói bí mật này ra, gã cũng dứt khoát không giấu giếm gì nữa, một mạch nói ra toàn bộ.
"Rất tốt, vậy hãy để ta xem xem lời ngươi nói có là thật hay không? Tuy nhiên trước đó, ta còn cần phải làm một chuyện khác mới được." Liễu Minh đè nén sự hưng phấn trong lòng, khôi phục trấn định nói.
"Cái gì, ý đạo hữu là ... ?” Hắc y nhân béo khẽ giật mình hỏi.
Nhưng không đợi gã có phản ứng gì, Phi Lâu bên cạnh bỗng nhiên hất đầu sang, một đám tóc dài bắn thẳng tới chỗ gã, kèm theo đó là tiếng xé gió vang lên.
Hắc y nhân béo thấy vậy lập tức biến sắc, nhưng sau khi nhìn qua Bạch Cột Hạt đang hết sức kích động ở bên cạnh, cũng chỉ có thể cười cay đắng mà đứng nguyên tại chỗ.
Kết quả là sau mấy tiếng ‘phập phập …’, đám tóc dài lập tức chui vào trong thân thể gã, nhanh chóng quấn lấy trái tim vẫn còn đang đập liên hồi, khiến cho lưng áo gã bất tri bất giác ướt đẫm mồ hôi.
"Khi các hạ mở ra phong ấn, tốt nhất là nên thành thật, nếu không chỉ cần một ý nghĩ trong đầu ta, Phi Lâu sẽ bóp nát trái tim ngươi. Tốt rồi, hiện giờ ngươi hãy tới mở phong ấn đi." Liễu Minh chứng kiến cảnh này, sắc mặt mới có chút hòa hoãn xuống.
"Tốt, đạo hữu đợi một lát. Nhưng trước khi mở phong ấn, ta còn cần phải lấy ra một ít đồ vật từ trong một cỗ quan tài đã." Hắc y nhân béo cúi đầu nhìn xuống đám tóc dài đâm vào trong lồng ngực mình, trên gương mặt mập mạp nặn ra một nụ cười gượng gạo, thoạt nhìn như một gã phàm nhân hiền lành chất phác vậy.
"Ngươi muốn lấy thứ gì, ở trong cỗ quan tài nào?" Liễu Minh đương nhiên không thể bị vẻ dáng vẻ hiền lành của gã lừa gạt, lạnh nhạt nói.
Đối phương có thể trở thành thủ lĩnh số Hai của Hắc Linh Hội, bình thường cai quản nhiều tà tu như vậy, có nói gã không phải là loại người lòng dạ độc ác, quỷ kế đa đoan, cơ bản là không có ai tin.
"Là một khối Thiết bài, hẳn là trong cỗ quan tài có ấn ký hoa cúc màu bạc ở góc xa đằng kia." Hắc y nhân béo vừa thấy Liễu Minh dường như không muốn gã đi lấy đồ vật kia, sau khi do dự một chút liền chỉ về phía một cỗ quan tài màu đen ở một góc thạch sảnh.
Liễu Minh nghe xong lời đó liền dời mắt qua, cũng nhanh chóng thấy rõ cỗ quan tài đó.
Đúng là cỗ quan tài mà khi Hắc y nhân béo chạy trốn lúc trước muốn tiến tới đầu tiên.
Hắn suy nghĩ một chút. đoản kiếm trong tay run lên, tiện tay chém ra một đạo Kiếm khí màu xanh về phía cỗ quan tài.
"Đương" một tiếng!
Kiếm Khí bổ lên trên cỗ quan tài màu đen không ngờ chỉ để lại một vết kiếm mờ, cũng không thể chém đứt nó ra làm hai phần.
"Đạo hữu, những cỗ quan tài này đều được chế tạo từ Ô Mộc vạn năm, bản thân cũng coi như là một kiện bảo vật." Hắc y nhân béo thấy vậy, khóe mắt giật giật, vội vàng giải thích.
"Vậy sao, nói như thế thì hủy diệt đúng là có chút đáng tiếc." Liễu Minh nghe xong mấy lời đó, thần sắc hơi đổi, thu lại đoản kiếm trong tay, sau đó một bàn tay xòe ra nắm vào hư không.
"Oanh", một tiếng động thật lớn vang lên!
Lúc này, nắp quan tài được một lực lượng lớn như vậy kéo lên liền bay nhanh ra ngoài, đồng thời một mùi thi thể thối rữa tràn ngập không gian.
Liễu Minh cau mày, thân hình khẽ chuyển động rồi bay lên, chậm rãi tiến về phía cỗ quan tài kia. Khi còn cách chỗ đó mấy trượng liền dừng lại giữa không trung, cúi đầu nhìn vào trong cỗ quan tài vài lần, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, dường như đang chế giễu điều gì đó, tiếp đó tay áo rung rung, liên tiếp những quả cầu lửa từ không trung bắn xuống.
"Phừng" một tiếng, hỏa diễm hừng hực thoáng cái liền bốc lên trong cỗ quan tài, tạo thành một cột lửa hình trụ đỏ thẫm.
Sau một khắc, một tiếng tiếng kêu kì quái từ trong cỗ quan tài truyền tới, một đầu Cương thi mặc thiết giáp màu đen từ trong đó nhảy ra.
Trước ngực nó treo một cái Thiết bài được một sợi dây nhỏ xuyên qua, nó vừa mới loạng choạng bước ra vài chục bước trong hỏa diễm cuồn cuộn đã bị một đạo Phong Nhận cực lớn mang theo tiếng xé gió chói tai chém bay đầu lâu.