Sau thời gian chừng hai ba nhịp thở, kim quang bên trong kết giới màu xám dần dần tản đi, chỉ còn lại một đoàn sương mù tối tăm mờ mịt, trôi nổi không tán ở giữa chính giữa.
“Không ngờ Huyết Tổ ta cũng có lúc phán đoán sai lầm, tiểu tử Thái Thanh Môn nhà ngươi mới thật là kẻ khó chơi nhất ở đây!” Một giọng nói già nua mà hùng hậu thình lình truyền ra từ bên trong màn sương giống như hoàn toàn không bị hai quả lôi phù màu vàng đả thương.
Tiếp đó, sương mù tản đi một phần, lần nữa lộ ra thân ảnh chủ nhân của giọng nói vừa rồi.
“Huyết Tổ?” Liễu Minh nghe vậy, hai mắt nhíu lại.
Chẳng biết tại sao, khi vừa nghe được cái tên này, trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh về tên tà tu bài danh thứ nhất trên bảng sinh tử ngoại môn, Huyết Đế Tử.
‘Tôn Bằng’ kia lúc này đang bị một đoàn huyết vụ bao phủ, căn bản không thể thấy rõ khuôn mặt. Quần áo trên người y lúc này đã trở nên rách rưới đến thảm hại, trên tay y lúc này là Khổ Luân kiếm đang ra sức giãy giụa nhưng lại không có cách nào thoát khỏi ma trảo cứng như thép nguội của đối phương.
“Chậc chậc, ngươi thật sự cho rằng một cái kết giới cỏn con có thể vây khốn lão phu sao?” Tu sĩ họ Tôn nhìn thấy kết giới màu xám chung quanh, thoạt tiên khẽ giật mình nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ cười cợt.
Sau một khắc, chỉ thấy y khẽ lẩm nhẩm vài câu chú ngữ kỳ lạ, thân hình liền theo đó không ngừng chấn động cùng tuôn ra sương máu cuồn cuộn. Thế nhưng Liễu Minh lại như không thèm để ý đến biểu tình của đối phương, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, hai tay cũng vung vẩy liên hồi, đánh ra từng đạo pháp quyết. Đúng lúc này, bốn khối tròn vây quanh ‘Tôn Bằng’ đột nhiên tỏa ra hào quang sáng rực khiến cho kết giới cạnh đó cũng nổi lên từng trận rung động mãnh liệt.
Tu sĩ họ Tôn thấy vậy không khỏi biến sắc. Huyết vụ trên đầu bỗng nhiên tán ra hai bàn tay bằng máu khổng lồ, không ngừng chống đỡ hai bên, cưỡng ép tách ra một khe trên bề mặt kết giới màu xám để bản thân có thể đào thoát.
Liễu Minh nhìn thấy động tĩnh của đối phương như vậy chỉ khẽ cười lạnh. Đúng lúc này, pháp quyết trên tay của hắn thình lình biến đổi, trong miệng cũng đồng thời phun ra một chữ “Bạo”. Chỉ thấy bốn khối châu ngọc màu xám đột nhiên xoay tròn cực nhanh tại chỗ, phát ra ánh sáng chói mắt rực rỡ. ‘Tôn Bằng’ kia chỉ kịp lộ ra vẻ hoảng sợ, đã bị hào quang kịch liệt bao phủ trong chớp mắt.
Oanh long long một tiếng vang thật lớn!
Âm thanh vang dội truyền đến, kéo theo một hồi rung đội của làn sóng quang mang màu xám quét ra bốn phương tám hướng, cũng khiến màn sáng huyết sắc run rẩy một hồi, gần như tan vỡ.
Liễu Minh dường như đã có dự tính từ trước, sau khi điều động hắc khí tuôn ra bao bọc cơ thể, thân hình liền bay ngược về phía sau. Thì ra hắn dựa theo ghi chép trên Linh Hải kinh, tại thời điểm luyện chế bốn khối Chân Linh châu đã sớm thiết lập chiêu bài tự bạo. Đầu tiên sử dụng kết giới bao vây địch thủ vào bên trong, sau đó bất ngờ tự bạo khiến cho uy năng sinh ra hoàn toàn tập trung người bị vây khốn bên trong kết giới. Tình cảnh trước mắt cho thấy, uy năng của lần bạo tạc vừa rồi còn mạnh hơn nhiều so với sự kết hợp của hai quả lôi phù màu vàng.
Nhưng vào lúc này, một đạo huyết quang thình lình lẫn vào sương khói ngút trời, lén lút kích xạ mà đi với tốc độ nhanh như thiểm điện. Thế nhưng Liễu Minh một thân nhãn lực cùng kinh nghiệm phong phú, liếc mắt liền có thể phát hiện bên trong huyết quang kia là một vật thể màu máu giống như u hồn, chỉ là thoạt nhìn có chút không đầy đủ, trọn vẹn.
“Muốn đi!” Liễu Minh thấy vậy khẽ nhếch môi, chỉ thấy thân ảnh của hắn nhoáng lên một cái, trong chớp mắt đã phóng tới ngăn cảnh phía trước đạo huyết quang đang bỏ chạy, đồng thời trên người đại phóng hắc quang, một cánh tay khổng lồ cũng nhanh chóng bắt lấy huyết sắc u hồn ẩn náu bên trong.
Đúng lúc này, bề mặt tàn hồn kia lại mơ hồ nổi lên một khuôn mặt hung ác:
“Tiểu tử, lão phu đang đợi đến lúc này, ngươi đã hủy đi thế thân của ta vậy thân thể này của ngươi cũng nên bồi thường cho ta đi!”
Lời nói vừa dứt, huyết sắc u hồn kia đã trực tiếp xuyên qua đại thủ đen nhánh để lóe lên trước người Liễu Minh, kéo theo một cỗ uy áp vô cùng kinh khủng.
Liễu Minh chỉ cảm thấy bên trong thần thức hải vang lên một tiếng “Ô.. ô…n.. g”, thân hình liền theo đó dừng lại một chút, nhưng sau một khắc, đôi mắt của hắn đã khôi phục sự tỉnh táo, chỉ là mặt người mơ hồ kia đã đến gần trong gang tấc.
Hắn thấy vậy liền biến sắc, đột nhiên hít sâu một hơi. Lôi cầu ngũ sắc vốn nằm yên trong Giả Đan tại Linh Hải theo đó thình lình run lên một cái. Chỉ thấy trước ngực của hắn đột nhiên nổi lên một lôi ấn ngũ sắc. Tiếng nổ vừa vang lên, một đám điện quang năm màu đã lóe lên, sau đó bổ nhào về phía khuôn mặt âm u đang xông đến.
“Đây là Cửu Thiên Thần Lôi, làm sao có thể…” U hồn quỷ dị kia bị vây khốn bên trong lưới điện chằng chịt liền không kìm được gào rú thảm thiết.
Âm thanh “Loẹt.. xoẹt… rẹt... rẹt..” theo đó nổi lên!
U hồn kia đã bị lôi điện đốt cháy thành khói xanh trong chớp mắt, rồi cứ như vậy biến mất vô ảnh vô tung. Sau khi tế ra thần lôi, Liễu Minh cũng nhanh chóng giật lùi về sau mấy bước. Nhìn thấy một màn trước mắt, trong mắt của hắn không khỏi hiện lên vẻ hoảng sợ. Cửu Thiên Thần Lôi uy lực to lớn, mặc kệ nhìn qua mấy lần cũng đều cảm thấy giật mình kinh sợ.
Huyết Ảnh vừa biến liền khiến cho màn sáng huyết sắc bao phủ mọi người lập tức tiêu tán. Liễu Minh thấy vậy, nội tâm có chút buông lỏng, ánh mắt lập lòe một hồi chậm rãi quét qua bốn phía. Chỉ thấy bãi đất phía trước di tích đã bị máu tươi nhuộm đỏ, khắp nơi đã tràn ngập một cỗ máu tanh gay gắt.
Sau khi sử dụng thần thức quét qua, hắn lần nữa xác nhận hiện tại trừ bản thân ra đã không còn ai sống sót. Một vài tu sĩ hai phe đang lúc hấp hối, lại bị cuốn vào vụ nổ vừa rồi, lập tức một chút hài cốt cũng không thể lưu lại.
Sau khi thở dài một hơi, Liễu Minh liền bay quanh một vòng, thu lấy một ít Pháp khí, tài bảo cùng túi trữ vật rơi vãi xung quanh, cuối cùng hắn lại bay đến bên trên hố sâu do vụ nổ vừa rồi tạo ra. Chỉ thấy họ Liễu khẽ vẫy cánh tay, một thanh tiểu kiếm màu tím có chút ảm đảm đã từ từ trở lại bên người hắn. Xem ra Khổ Luân kiếm này vừa rồi bị cuốn vào vụ nổ, linh tính đã nhận lấy hư hao không nhỏ.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi tiếc rẻ bèn thu tiểu kiếm vào trong tay áo, chuẩn bị chậm rãi săn sóc ân cần một phen. Nhưng sau một khắc, thần sắc của hắn chợt biến đổi, thân hình khẽ động bay xuống hố sâu trước mặt. Chỉ thấy ở dưới đáy, là thi thể cháy đen của ‘tu sĩ họ Tôn’. Lúc này, Liễu Minh thình lình lấy ra Ma Tinh Châu đang nổi lên sắc đen trong tay, sau đó không chút do dự cong tay bắn ra một đạo kiếm khí đánh vào đầu lâu của thi thể.
Phanh!
Ngay khi đầu lâu của ‘Tôn Bằng’ bị đánh vỡ vụn, một đoàn huyết quang thình lình từ đó xông ra, hét to một tiếng rồi hóa thành một đạo huyết ảnh bắn nhanh khỏi hố sâu.
“Đến lúc này, còn nghĩ đến việc chạy trốn!”
Liễu Minh cười lạnh một tiếng, rồi lại cong tay búng ra bảy tám đạo điện mang tím biếc nối tiếp nhau, tạo thành một tấm lưới điện ngăn cản đường rút của huyết ảnh đồng thời lôi thứ kia trở lại bên người của hắn.
Vào lúc này, quang đoàn màu máu kia đang tả xung hữu hột bên trong lưới điện, nhưng mỗi lần đụng đến điện quang màu tím, luồng ánh sáng này đều bị thiêu cháy một phần thành khói xanh. Trải qua nhiều lần như vậy, nó rốt cuộc đã trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
“Hắc hắc, lão đầu tử ngươi quả nhiên giảo hoạt, không ngờ lại đem tinh phách một phân thành hai, coi như một bộ phận có không may bị đánh chết, mộ bộ phận khác cũng có thể thừa cơ đào tẩu. Lại nói tiếp, loại bí thuật phân liệt tinh phách này quả thực thập phần huyền diệu, các hạ rút cuộc là ai?” Liễu Minh nhìn chằm chằm vào quang đoàn màu máu, lạnh lùng lên tiếng hỏi dò.
“Tiểu tử, người làm cách nào có thể phát giác sự tồn tại của lão phu?” Gương mặt bên trong huyết quang thình lình phát ra giọng nói bén nhọn, không những không trả lời vấn đề của Liễu Minh, lại còn cả gan chất vấn ngược lại.
Liễu Minh nghe vậy liền tỏ ra không hài lòng. Lập tức, lưới điện kia liền bắn ra một đạo điện mang đập lên thân thể của gương mặt màu máu khiến cho kẻ này không ngừng kêu rên thảm thiết.
“Ngươi nên rõ ràng tình huống hiện tại. Lúc này, nếu ta muốn giết chết ngươi, tùy tiện ra tay khi nào cũng được. Ngươi ngược lại, nếu không muốn chết, thì hãy ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta.” Liễu Minh lạnh lùng nói ra.
“Hắc hắc, ta nói cho tiểu tử ngươi nghe. Đây bất quá chỉ là một đám tàn hồn tách ra từ bản thể của ta mà thôi, coi như là tan thành mây khói thì có thể thế nào kia chứ. Thế nhưng lão phu cũng đã nhớ kỹ ngươi rồi, dám phá hỏng đại sự của ta, đợi khi bản tôn thoát ra từ Huyết hải, nhất định đem ngươi rút hồn, luyện phách!” Gương mặt màu máu kia nghe vậy càng thêm cuồng vọng, lên giọng thách thức.
“Thật chứ? Vậy ta chờ ngươi.” Liễu Minh nghe thế liền nhướng đuôi mày, tâm niệm vừa động, lưới điện màu tím đã từ từ co lại.
U hồn kia thấy vậy, rốt cuộc lộ ra một tia sợ hãi, gấp gáp gọi với theo:
“Tiểu tử, chờ một chút!”
“Ngươi đổi ý rồi sao?” Liễu Minh tức thì đình chỉ xu thế co rút của lưới điện, khuôn mặt lộ ra vẻ giống như cười mà không phải cười.
“Lão phu thật ra cũng không phải là sợ chết. Chỉ có điều cứ như vậy vẫn lạc một cách hồ đồ tại đây, thật sự không mang lại chút lợi ích nào. Ta có thể trả lời nghi vấn của ngươi, đổi lại, ngươi cũng nên thành thật giải đáp lão phu một vấn đề.” Gương mặt huyết sắc hừ lạnh một tiếng, lập tức nói tiếp.
“Tốt, Liễu mỗ có thể đáp ứng điều kiện này. Vậy ngươi trước tiên trả lời vấn đề thứ nhất của ta đi.” Liễu Minh nghe vậy, vốn khẽ giật mình nhưng lập tức mỉm cười gật đầu.
“Về điều ngươi vừa hỏi… Lão phu chính là Huyết Tổ Huyền Vô Thường. Hắc hắc, chỉ sợ tiểu tử ngươi căn bản chưa từng nghe qua cái tên này.” U hồn kia hắc hắc cười lạnh nói.
Liễu Minh nghe vậy liền rơi vào trầm mặc!
Quả thật, hắn chưa từng nghe đến danh hiệu Huyết Tổ, hay cái tên Huyền Vô Thường lạ lẫm kia.
“Hiện tại đến phiên lão phu rồi! Khi ta phụ thân vào cơ thể tên đệ tử họ Tôn của Hạo Nhiên Thư Viện, tiểu tử ngươi rốt cuộc đã phát giác được cái gì bất thường để có thể một mực bất động thanh sắc, đột nhiên hạ sát thủ tại thời điểm bản tôn buông lỏng đề phòng. Hắc hắc, ngươi tính toán quả thật rất giỏi, khiến cho lão phu không thể nhận ra. Nói đi, phải chăng thân xác này có vấn đề hay sao?” Huyền Vô Thường nói ra một cách nghi hoặc.
“Cái này do ngươi tự làm tự chịu mà thôi! Theo ta được biết, công pháp huyết đạo có nguồn gốc sớm nhất là từ đại lục Vạn Ma, vốn là một ma công cho Ma Nhân tu luyện. Mặc dù trải qua thời kỳ tiến hóa, bản chất của công pháp cũng không có bao nhiêu cải biến. Ngươi nếu đã được gọi là Huyết Tổ, ắt hẳn tu vi trên lĩnh vực ma công vô cùng thâm hậu, từ đó khiến khí tức trên người vô tình trở nên gần gũi với đám Ma Nhân của đại lục Vạn Ma kia. Khéo léo làm sao, trên người ta vừa vặn có một kiện bảo vật có thể cảm giác khí tức của Ma Nhân, khiến cho mọi thủ đoạn che giấu của ngươi đều trở nên vô dụng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Bằng trong đại sảnh dưới chân núi Tuyết Sơn, Ma Tinh Châu trong người hắn liền nảy sinh cảm ứng, thế nhưng hắn vẫn tưởng là do gã đệ tử của Ma Huyền Tông mang theo kiện linh khí, pháp bảo nào đó có chứa Chân Ma chi khí.
Về sau, hắn mới phát hiện có chút không đúng bèn cố ý tìm cơ hội tiếp xúc lần lượt với tu sĩ họ Tôn, nam tử họ Diệp của Ma Huyền Tông cùng với những kẻ khác từ đó rốt cuộc hiểu Ma Tinh Châu vốn đã cảm nhận được ma khí trên người vị dẫn đội họ Tôn của Hạo Nhiên Thư Viện.
Vì vậy, đoạn thời gian tiếp theo, Liễu Minh một mực lưu tâm đến tất cả hành động dị thường của tu sĩ họ Tôn kia, hơn nữa còn không ngừng bảo lưu thực lực. Khi đối phương tiến hành bí thuật huyết tế, hắn còn ra vẻ chống đỡ hết nổi, ngã quỵ xuống đất, kỳ thật lúc đó Liễu Minh đã vận dụng Huyết Thuẫn Thuật lặng yên bảo vệ toàn thân. Máu tươi mà hắn phun ra lúc trước phần lớn đều nằm sẵn bên trong tấm thuẫn trước người vì vậy tổn thương chính thức đối với cơ thể của hắn cũng không nhiều lắm, lúc này mới có thể bảo lưu chiến lực gần như nguyên vẹn.