“Minh Hà Chi Thủy có tác dụng thúc đẩy việc tu luyện Minh Cốt Quyết, có lẽ có thể thử dung nhập vào Long Hổ Minh Ngục Công.” Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ.
Nghĩ đến đây hắn liền mở nắp hồ lô màu đen, đổ ra một giọt nước màu đen nhỏ như hạt đậu, chính là Minh Hà Trọng Thủy. Trên người Liễu Minh cuồn cuộn hắc khí, hóa thành một con vụ hổ màu đen, một ngụm nuốt chửng giọt Minh Hà Trọng Thủy kia, sau đó hắn vừa bắt quyết vừa niệm chú. Không bao lâu sau trên người vụ hổ đã hiện lên một màn thủy khí màu đen.
“Không ngờ có thể làm như vậy.”
Mắt Liễu Minh sáng lên. Không ngờ có thể dễ dàng dung nhập Minh Hà Trọng Thủy vào pháp lực của Long Hổ Minh Ngục Công khiến vụ hổ kia ngưng thực hơn mấy phần. Liễu Minh mừng rỡ, tuy số Minh Hà Trọng Thủy này dùng để tu luyện Minh Cốt Quyết về sau nhưng trước mắt hắn cũng không nghĩ nhiều nữa. Hắn lập tức đặt hồ lô vào bãi đất trống trước mặt rồi vẫy tay, mười mấy giọt trọng thủy liền từ trong đó bay ra. Đồng thời hắn niệm chú, hắc khí trên người tuôn ra ào ào không hề giữ lại chút nào. Tiếp theo, dưới pháp quyết của hắn, tiếng long ngâm hổ khiếu vang lên, hắc khí biến thành sáu con vụ giao và sáu con vụ hổ, trong chốc lát đã nuốt sạch mười mấy giọt trọng thủy kia.
Hai tháng nháy mắt đã qua.
Trong thời gian này Liễu Minh gần như đem toàn bộ Minh Hà Trọng Thủy dung nhập vào Long Hổ Minh Ngục Công, quả nhiên khiến uy lực công pháp đại tăng. Lúc này trong mật thất của khách điếm tràn ngập hắc khí, hàn khí tỏa ra khắp nơi. Không gian nhỏ bé này đã tối đến mức giơ tay không thấy ngón, chính là do thần thông Minh Ngục tạo thành. Liễu Minh nhắm mắt đứng yên ở trung tâm Minh Ngục, lồng ngực phập phồng nhè nhẹ.
Đột nhiên hắn mở mắt vung hai tai hô lên một chữ “Khởi”. Xung quanh lập tức truyền tới một hồi tiếng “lách cách”, từng luồng thủy khí âm hàn đậm đặc ập tới trước mặt. Chỉ thấy quanh người hắn lóe lên từng đợt thủy quang màu đen, lại có cả tiếng quỷ gào bén nhọn trầm bổng vang lên Thủy quang chớp nháy một hồi, lại có gần trăm quỷ vật màu đen từ trong đó nhảy ra, mỗi con cao tới một trượng. Những quỷ vật này mắt to như cái đấu, trên đầu có một chiếc sừng dài hai màu đen trắng, miệng có răng nanh lòi ra, trên lưng có vây cá kéo dài tới cái đuôi như đuôi rắn mối. Đám này giương nanh múa vuốt trong thủy quang màu đen nhìn rất hung dữ.
Liễu Minh thấy vậy mặt lộ vẻ vui mừng.
Đám quỷ vật này chính là hắn dùng Minh Hà Trọng Thủy kết hợp với Long Hổ Minh Ngục Công tạo ra. Chúng không giống với quỷ vật mà hắn huyễn hóa ra trước kia, mỗi con đều là thực thể do bảy tám giọt trọng thủy ngưng thành. Với tu vi hiện tại của hắn có thể tạo ra khoảng trăm quỷ vật, mỗi con đều có tu vi ngưng dịch hậu kì trở lên. Hơn nữa chỉ cần hắn không ngừng bổ sung pháp lực thì những quỷ vật này dù bị đánh nát cũng có thể lập tức tái sinh. Nếu tu sĩ Chân Đan mà bị nhiều quỷ vật như vậy bao vây thì trong thời gian ngắn cũng khó mà thoát thân. Liễu Minh hài lòng gật đầu, hai tay vung lên liên tục, một luồng hoàng quang lóe lên, xuất hiện mười hai viên Sơn Hà Châu.
Hắn niệm chú, mười hai viên Sơn Hà Châu liền ào ạt tỏa ra thủy quang màu đen, bên trong còn truyền ra tiếng nước chảy. Hắc quang do Sơn Hà Châu tỏa ra dung hợp với hắc khí của Minh Ngục không gian lại thêm sự thôi động của chú ngữ ngày càng gấp rút của Liễu Minh, mười hai viên Sơn Hà Châu liền biến thành mười hai cự quỷ to hơn mười trượng toàn thân màu đen. Đám cự quỷ này nhìn gần giống bọn Minh Hà tiểu quỷ kia nhưng càng hung lệ hơn. Trên đầu chúng có hai sừng, hơn nữa trên người còn phủ đầy lân phiến màu đen to bằng bàn tay, trên sống lưng có vây cá lại thêm bảy tám cái gai xương màu trắng như trường mâu, tay dài rủ tới gối.
Sau khi Long Hổ Minh Ngục Công dung hợp với Minh Hà Trọng Thủy thì càng hợp với Sơn Hà Châu hơn. Liễu Minh sau khi quán thông một số tâm đắc tu luyện của Minh Ngục U vương, không ngờ có thể đem mười hai viên Sơn Hà Châu dung hợp với Minh Ngục không gian. Sơn Hà Châu vốn đã có uy lực vô cùng, lại thêm sự gia trì của Minh Ngục, mỗi con cự quỷ huyễn hóa ra đều có tu vi Giả Đan. Theo Liễu Minh dự tính, khi tu vi của hắn tăng lên thì bọn cự quỷ này sẽ càng lợi hại. Trong đầu hắn vừa khởi lên một ý niệm, pháp quyết buông lỏng, Minh Ngục không gian và quỷ vật đều hóa thành khói đen nhập vào người hắn, mười hai viên Sơn Hà Châu cũng được hắn thu vào tay áo.
“Uy lực của Long Hổ Minh Ngục Công đạt tới mức này chắc đã đủ đáp ứng yêu cầu của Bích Viêm.”
Liễu Minh lẩm bẩm một câu rồi ngồi xếp bằng. Ngày hôm nay Liễu Minh đang tham ngộ tâm đắc tu luyện của Minh Ngục U vương thì có một đạo bạch quang từ bên ngoài bay vào phát ra thanh âm trong trẻo. Hắn mở mắt vung tay hút lấy đạo bạch quang kia, chính là một cái truyền âm phù. Liễu Minh bóp nát truyền âm phù, liền có tiếng của Bích Viêm phát ra. Hắn lập tức đứng dậy mở cửa bước ra ngoài. Chỉ thấy bên ngoài ngoài Bích Viêm còn có năm tu sĩ U tộc tướng mạo khác nhau.
“Hóa ra là Bích Viêm huynh, còn có mấy vị đạo hữu, mời vào.”
Liễu Minh nhìn qua mấy người kia một lượt rồi đứng sang một bên đưa tay mời, trong lòng khẽ động. Mấy người sau lưng Bích Viêm không ngờ đều là Chân Đan tu sĩ, trong đó một lão giả cao gầy mặc áo xanh, tay cầm quải trượng bằng gỗ xanh rờn, một người trung niên mặt mày cau có uể oải, dường như chưa tỉnh ngủ, còn có một thanh niên khoảng hai mấy tuổi lưng đeo song kiếm. Ba người này diện mạo còn xem như bình thường, hai người kia mới thật kỳ quái. Một người nửa trên là người, nửa dưới là côn trùng, có sáu vuốt dài nhỏ, trên đuôi có một cái móc bằng xương. Một người khác mình người đầu hổ, cao khoảng hai ba trượng, trông rất cường tráng. Hai người này có tu vi Chân Đan hậu kỳ, còn ba người kia đều là trung kỳ. Sáu người kia lần lượt bước vào, Liễu Minh sau khi đóng cửa, mời sáu người vào phòng khách rồi nói:
“Nơi này có chút thô lậu, mong các vị bỏ quá cho.”
“Ha ha, Ẩn Hàn huynh không cần khách khí. Nào, để ta giới thiệu, đây đều là các đạo hữu Bích mỗ mời đến tham gia nhiệm vụ lần này, mọi người làm quen một chút.” Bích Viêm vốn là người dẫn đầu nhiệm vụ này, liền nhiệt tình đứng ra giới thiệu.
Lão giả cao gầy tên Thạch Khô, người trung niên kia tên Lệ Huyền, thanh niên đeo song kiếm tự xưng là Kiếm Ngũ, ba người nghe nói đều là tán tu, khá khách khí với Liễu Minh. Hai người kia thì lại rất có lai lịch, đều xuất thân từ hai thế lực khá đặc biệt ở U Thủy vực. Bích Viêm không giới thiệu nhiều, Liễu Minh cũng không hỏi kĩ, chỉ biết tên nửa người nửa trùng kia tên Sất Hồ, kẻ đầu hổ mình người tên Lương. Hai kẻ này thấy Liễu Minh chỉ có tu vi Chân Đan sơ kì, ánh mắt tràn ngập vẻ coi thường, chỉ kiêu ngạo gật đầu một cái. Liễu Minh không đổi sắc mặt, nhất nhất hành lễ, nhớ kĩ những người này.
“Ẩn Hàn huynh, hai tháng qua chắc huynh tu luyện đã có thành tựu nhất định?”Bích Viêm sau khi giới thiệu xong liền hỏi.
“Ha ha, nhờ có quyển điển tịch của Bích Viêm huynh, tại hạ quả thật đã có chút thu hoạch.” Liễu Minh cười nhẹ nói.
“Tốt lắm, vậy chi bằng để tại hạ thử xem thành tựu của Liễu huynh thế nào.” Bích Viêm nghe vậy vui mừng nói rồi vỗ vào một cái túi xám bên hông.
Lục quang lóe lên, một quỷ vật hình vượn toàn thân đầy lông dài màu lục liền xuất hiện. Mấy gã U tộc thấy vậy đều hơi biến sắc. Con vượn này không ngờ là một quỷ vật Chân Đan cảnh.
“Quỷ vật này của tại hạ cũng xem như không tệ, Ẩn Hàn huynh nếu như có thể dùng Minh Ngục nhốt được nó thì xem như thông qua khảo nghiệm.”
Bích Viêm nhàn nhạt nói. Nói xong y liền đánh ra một đạo pháp quyết màu xanh nhập vào thiên linh cái của quỷ vật. Con vượn lông xanh kia trong mắt sáng lên hai điểm lục quang, đột nhiên quay đầu nhìn Liễu Minh, thân hình nhoáng lên hóa thành một đạo lục ảnh phóng về phía hắn. Tốc độ của con vượn cũng không tệ nhưng trong mắt hắn thì chẳng là gì, một tay hắn bắt quyết, hắc khí tuôn ra liền xuất hiện sáu con vụ giao sáu con vụ hổ. Lập tức, một luồng khí lạnh thấu xương tỏa khắp phòng, nhiệt độ trong phòng cũng đột nhiên giảm mạnh. Sáu con vụ giao lượn qua lượn lại như con thoi, liền chặn trước mặt con vượn kia.
Con vượn nổi giận phun ra từng đạo quang trụ màu lục, trực tiếp đánh nát ba con vụ giao, nhưng thân hình cũng khựng lại. Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, hắn nhướng mày vung tay bắt quyết, miệng nhanh chóng hô lên hai chữ “Minh Ngục “. Ba con vụ giao còn lại và sáu con vụ hổ kia liền nổ tung rồi hóa thành hắc quang bao trùm quỷ vật kia. Bích Viêm thấy vậy, trong mắt lướt qua vẻ hưng phấn gật đầu. Ba người lão giả áo xanh sớm đã lùi ra một góc, nhè nhẹ gật đầu, hiển nhiên đã công nhận thực lực của Liễu Minh. Còn hai kẻ nửa người nửa yêu kia thì thái độ vẫn lãnh đạm dường như không coi Minh Ngục của Liễu Minh ra gì. Trong không gian màu đen, con vượn sau khi nhảy nhót một hồi thấy không thoát được liền nổi giận. Nó kêu lên một tiếng quái dị, trên người nổi lên một tầng hỏa diễm màu lục, trên mười ngón tay mọc ra lợi trảo dài tầm một thước co duỗi không ngừng. Nó vươn tay cào về phía trước, một đám trảo mang màu lục được bao phủ trong hỏa diễm đan xen ngang dọc bắn ra, cắt xé không gian màu đen xung quanh.