Liễu Minh đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, thần sắc biến hóa đầy nghi hoặc.
Ngay lúc này, một cỗ pháp lực hỗn loạn chấn động từ xa truyền đến, trong đó mơ hồ có âm thanh bạo liệt giống như có người đang đánh nhau.
Liễu Minh nhướng mày, vội thi triển bí thuật Xa Hoạn đồ đằng ẩn nấp khí tức rồi lặng lẽ đi tới đó.
Phi hành hơn trăm dặm thì một tòa cự đại hạp cốc bị đóng băng xuất hiện rõ ràng trước mắt, tiếng đánh nhau là từ dưới hạp cốc truyền ra.
Liễu Minh khẽ động thân bay xuống, rất nhanh đã tới đáy cốc núp sau một tảng đá lớn.
Ở ngoài mấy trăm trượng trên một mảnh băng nguyên có bảy tám thân ảnh màu trắng đang tranh đấu kịch liệt với một bóng người màu xanh, từng đạo sáng xanh trắng thỉnh thoảng bắn ra bốn phía, oanh kích lên mặt đáy cốc thành những cái hố to.
Liễu Minh thấy vậy có chút biến sắc.
Những thân ảnh màu trắng tản ra linh áp đều đạt đến Thiên Tượng trung hậu kỳ, còn bóng người màu xanh kia nghiễm nhiên lại là một cao thủ Thông Huyền cảnh.
Hai bên đều bị hào quang bao phủ, Liễu Minh không dám tùy tiện phóng thần thức ra dò xét nên cũng không biết rốt cuộc bọn chúng là người hay yêu.
Đột nhiên, ánh sáng quanh bóng người màu xanh bùng lên, bảy tám quả cầu màu xanh từ trong đó phóng ra oanh kích đến những thân ảnh màu trắng chung quanh, trên những quả cầu này có hồ quang điện lập loè quấn quanh, truyền ra tiếng nổ đì đùng, hiển nhiên là một loại công kích lôi điện rất lợi hại.
Lôi cầu màu xanh đụng vào những thân ảnh màu trắng liền liên tục bạo liệt ra, đẩy bọn chúng lui lại mấy bước. Bỗng lúc này, từ trong bóng người màu xanh có một đạo thanh quang vọt ra như tia chớp đâm trúng một thân ảnh màu trắng.
Tử mang trong mắt Liễu Minh lóe lên, đạo sáng xanh dài mảnh nọ trông như một cái vĩ câu (đuôi móc).
Thân ảnh màu trắng bị đâm trúng liền hét thảm một tiếng, quầng sáng trắng bên ngoài tiêu tan lộ ra một quái vật nửa người nửa yêu.
Quái vật kia hình dáng giống nhân loại nhưng gương mặt ngăm đen, hai tay dài quá gối, tứ chi đều mọc lông tơ màu trắng rậm rạp như viên hầu.
"Tuyết tộc!"
Xa xa thần sắc Liễu Minh khẽ động, hồi tưởng lại lúc ở Trung Thiên Đại Lục có nghe qua một loại dị tộc sinh tồn ở vùng cực bắc, cùng với quái vật trước mắt này có hơi giống nhau.
Sau khi lộ ra thân hình, bọn người Tuyết tộc có vẻ thống khổ té trên mặt đất, thân thể nhanh chóng khô héo thành màu đen rồi rất nhanh đã không còn nhúc nhích.
Ngay sau đó, một đoàn quang cầu màu trắng từ trên thi thể bọn chúng hiện ra.
Liễu Minh nhìn đoàn quang cầu màu trắng này. Hắn biết rõ trong đó ẩn chứa năng lượng hỗn tạp nếu mình có thể hấp thu thì chắc cũng bị sinh linh khác hấp thu được.
Bóng người màu xanh khẽ động thân, đạo sáng xanh đâm lên người tên Tuyết tộc bị thu về, thế nhưng hắn lại không lấy quang cầu màu trắng kia.
Mấy tên Tuyết tộc còn lại khó khăn lắm mới đứng vững được vẫn vây quanh bóng người màu xanh như cũ. Chúng nhìn về phía quang cầu màu trắng kia với ánh mắt đầy tham lam, nhưng dường như lí trí còn sót đã ngăn chúng lại.
Rốt cục một tên Tuyết tộc cũng không kìm được, xông tới quang cầu màu trắng vung tay chụp xuống.
Ánh mắt mấy tên Tuyết tộc khác thấy vậy miệng cũng oa oa kêu to rồi đều xông lại, sáu bảy tên Tuyết tộc vây quanh quang cầu màu trắng chém giết lẫn nhau, ngược lại bóng người màu xanh lại bị bỏ quên một bên.
Liễu Minh hơi kinh hãi, tuy còn không rõ bóng người màu xanh kia là gì thế nhưng nó lại biết cách châm ngòi cho mấy tên Tuyết tộc đấu lẫn nhau, dường như có chút trí tuệ, không giống với những tên quái vật chỉ biết chém giết mà hắn gặp lúc trước.
Mấy tên Tuyết tộc này thực lực tương đương nên đánh nhau kịch liệt một hồi thì cơ hồ mỗi tên đều bị thương.
Đột nhiên bóng người màu xanh bên cạnh lóe lên nhảy vào vòng chiến, vật trông như vĩ câu dài mảnh kia vũ động như chém dưa thái rau. Thoáng chốc đã giết sạch Tuyết tộc gần như không còn một ai.
Quầng sáng xanh tán đi, hình dáng bên trong lộ ra rõ ràng.
Đồng tử Liễu Minh hơi co rụt, không ngờ lại là một Nhân tộc nam tử mặc trường bào màu xanh. Trên tay phải hắn quấn lấy một pháp bảo xiềng xích màu xanh, phần đuôi là một cái móc đen kịt tản ra hắc quang yếu ớt. Hiển nhiên ẩn chứa một loại kịch độc nào đó.
Tuy nam tử Nhân tộc áo xanh này hai mắt cũng đỏ thẫm một mảnh nhưng so với những tên Tuyết tộc kia thì ảm đạm hơn nhiều, hơn nữa cũng không còn trống rỗng mà đã có thêm vài phần linh trí.
Nam tử áo xanh phất tay đánh ra một đạo thanh quang bao lấy quang cầu màu trắng mà bảy tám tên Tuyết tộc lưu lại sau khi chết, định nuốt vào.
Ngay lúc này, đằng sau một tảng đá lớn cách không xa phía trước vang lên tiếng ho khan, sau đó một nam tử Nhân tộc có khuôn mặt bình thường đi ra, đúng là Liễu Minh.
Nam tử áo xanh chấn động, miệng phát ra một tiếng quát mơ hồ. Hắn miễn cưỡng không nuốt vào tinh khí của những Tuyết tộc kia mà nhíu mắt lại nhìn về phía Liễu Minh, trên người lại đằng đằng sát khí, pháp bảo xiềng xích cuốn trên cánh tay như xà ngóc đầu dậy.
"Các hạ đừng hiểu lầm, tại hạ không có ý động thủ với ngươi." Liễu Minh cảm thấy địch ý trên người nam tử áo xanh liền vội vàng dừng bước, giơ hai tay lên biểu lộ mình không muốn đánh nhau.
Nam tử áo xanh thấy vậy thì sát khí tản ra hơi dịu bớt, há miệng to ra nuốt hết mấy cái quang cầu màu trắng vào trong.
Ánh sáng xanh trên người hắn lưu chuyển một hồi, khí tức hơi mạnh lên.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nam tử này cắn nuốt năng lượng tinh khí của bảy tám tên Thiên Tượng cảnh Tuyết tộc mà khí tức bản thân mới mạnh thêm một chút như vậy, hình như kém mình rất xa thì phải.
Hắn hơi trầm ngâm, đại khái cũng đoán được là do lồng giam bọt khí gây nên.
Lồng giam bọt khí có thể chiết xuất pháp lực, trừ đi tạp chất bên trong rồi nhả lại ra năng lượng vô cùng tinh thuần cho nên tốt hơn rất nhiều so với trực tiếp hấp thu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Minh cảm thấy vui vẻ nhưng trên mặt hiển nhiên là không lộ ra chút khác thường nào.
Nam tử áo xanh cắn nuốt tinh khí của những tên Tuyết tộc kia xong liền duỗi đầu lưỡi màu đỏ tươi ra liếm liếm môi, dường như chưa thỏa mãn lắm. Hắn lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc nhìn Liễu Minh.
"Vị đạo hữu này chắc cũng là Nhân tộc, ta và ngươi nếu đã là đồng tộc thì sao không liên thủ hành động chứ? Đạo hữu hình như ở đây lâu rồi có lẽ cũng hơi quen thuộc, tại hạ có chút vấn đề muốn thỉnh giáo..." Liễu Minh cảm giác được thần sắc nam tử áo xanh biến hóa, vội vàng nói.
Đáng tiếc nam tử áo xanh dường như không để ý đến hắn, Liễu Minh đang lảm nhảm thì ánh sáng đỏ trong mắt người nọ đã lóe lên, phi thân đánh tới.
Một tiếng sắc bén vang lên, pháp bảo xiềng xích màu xanh trên cánh tay hắn phóng ra trước tiên như một cái bóng mờ đâm thẳng tới lồng ngực Liễu Minh.
Liễu Minh thầm mắng một tiếng, điểm chân bắn ngược ra sau đồng thời bấm tay vung lên, một đạo đao mang màu lục từ trong tay hắn chuẩn xác bắn ra cản xiềng xích lại.
"Leng keng", âm thanh như kim thiết giao nhau, đao mang cùng xiềng xích cùng chấn động rồi đều bay ngược trở lại.
Xiềng xích màu xanh lập loè vài cái, dường như đã chịu một chút tổn thất.
Thanh Ma Nhận của Liễu Minh dùng Ma Tủy Toản, Thanh Ma Kim và rất nhiều tài liệu vô cùng quý hiếm luyện thành, so về độ chắc chắn cũng như sắc bén thì cũng không dưới Hư Không Kiếm Hoàn.
Nam tử áo xanh nao nao, hắn không ngờ Liễu Minh lại ngăn được công kích của mình, nhưng trong miệng nhanh chóng phát ra một tiếng gầm nhẹ phẫn nộ, phất tay thu hồi xiềng xích, trên người thanh quang đại phóng, một cái hư ảnh pháp tướng ba đầu sáu tay cao mấy trăm trượng hiện ra trên người hắn.
Sáu bàn tay của pháp tướng màu xanh khẽ động, một cỗ pháp tắc chi lực khổng lồ tản ra, sáu đạo quang trụ như thực chất oanh kích về phía Liễu Minh.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, quang mang hộ thể trên người đại phóng, không trung trên đỉnh đầu chớp động liên tục, hai pháp tướng một đen một trắng cùng lúc hiện ra.
Hắn lẩm bẩm rồi vung tay đánh ra một đạo pháp quyết, trong tay pháp tướng màu đen lóe lên hắc quang sau đó ngưng tụ thành một thanh cự kiếm màu đen.
Cự kiếm mơ hồ hóa thành một mảnh bóng kiếm đen kịt cuốn tất cả mà đi.
Hai tay của pháp tướng màu trắng như tia chớp công kích mãnh liệt về phía trước, biến ảo thành vô số quyền ảnh màu trắng bắn tới.
Một hồi tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!
Bóng kiếm và quyền ảnh đụng vào sáu đạo cột sáng màu xanh thì liền trực tiếp đánh tan chúng.
Sau một khắc, hào quang trắng đen quanh thân hai cỗ pháp tướng tản ra hoà vào nhau một trái một phải kích đến, cùng với pháp tướng màu xanh đang bay tới trước mặt chạm vào nhau.
Giữa không trung ba quái vật khổng lồ đánh vào một chỗ liền phát ra một hồi tiếng nổ ầm ầm, quầng sáng ba màu bắn ra bốn phía.
Gương mặt nam tử áo xanh lúc này thoáng vặn vẹo, ánh sáng màu đỏ trong mắt đại thịnh, hắn phát ra một tiếng gầm phẫn nộ rồi há miệng phun ra một ngụm máu tươi chui vào pháp tướng màu xanh giữa không trung.
Quang mang pháp tướng chớp liên tục, sáu mắt bỗng nhiên mở ra toàn bộ, trong sáu cánh tay mỗi cánh vung lên, cự nhận, đao thương kiếm phủ đều có.
Sáu cánh tay đồng loạt huy động kèm theo tiếng xé gió “xuy xuy” mãnh liệt, vô số kiếm ảnh đao mang lưỡi búa như bão táp mưa sa phóng về phía hai pháp tướng trắng đen, ngay cả bản thể của Liễu Minh cũng bị bao phủ bên trong.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, pháp tướng của nam tử áo xanh này có chút bất phàm, hình dáng ba đầu sáu tay hơi gống với Kim Cương Pháp Tướng, một trong những môn công pháp phật môn của Trung Thiên Đại Lục. Có điều pháp tướng phật môn đều là màu vàng mà cái này lại là màu xanh nên cũng cổ quái.
Nghĩ thì nghĩ nhưng động tác trong tay hắn không chậm lại chút nào, miệng lẩm bẩm, hào quang màu vàng đất quanh người chớp lên xuất hiện mười hai khỏa Sơn Hà Châu.
Quang mang màu vàng đất của ba trong số chín khỏa Sơn Hà Châu trước người chớp lên lưu chuyển, biến thành ba tòa sơn phong (ngọn núi) cao trăm trượng ngăn cản phía trước.
Vô số bóng kiếm đao mang nhao nhao oanh kích lên ba tòa sơn phong, đánh cho chúng chấn động rầm rầm.
Liễu Minh lại đọc chú ngữ rồi vung tay lên, chín khỏa Sơn Hà Châu khác mơ hồ một cái liền cuốn theo mảng lớn hào quang màu vàng đất phóng tới nam tử áo xanh.