Ngay khi thanh niên cường tráng thao túng Cốt Ma, lập thành chiến trận, thông qua lực lượng pháp trận nào đó vây khốn đối thủ một cách xuất kỳ bất ý.
Thân hình Cốt quỷ đầu trâu đang được Mộc Đoan Long nhập vào bỗng nhiên tăng vọt lên mấy lần, ngoài thân hiện ra vô số linh văn màu đen vừa thô vừa to, chuyển động liên hồi. Hai tay lúc này khua khoắng liền bộc phát man lực kinh người, giống như gió thu quét lá rụng, đánh bay bốn con Cốt Ma ra bên ngoài, trong đó có một con bắn thẳng vào người của thanh niên cường tráng khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất không thể dậy nổi.
“Quỷ Vương!” Chúng đệ tử lúc này bỗng có một kẻ nghẹn ngào nói ra khỏi miệng.
Liễu Minh nghe vậy thì trong nội tâm cũng khẽ động.
Hai từ “Quỷ Vương” này đối với hắn cũng không có lạ lẫm gì. Ngày xưa ở Man Quỷ Tông, hắn đã từng thao túng qua đầu Man Lực Quỷ Vương không đầu do Lục Âm Tổ Sư truyền lại, thực lực có thể sánh với Hóa Tinh kỳ, điểm này hắn khá rõ ràng. Mà đầu Quỷ Vương trước mắt này sau khi biến thân thì khí tức phát ra từ nó rõ ràng còn mạnh hơn vài phần so với đầu Man Lực Quỷ Vương ngày trước.
Những đệ tử Ngưng Dịch khác nghe vậy thì đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, trong nhất thời không có ai lên khiêu chiến tiếp.
Âm Cửu Linh thấy vậy thì đợi có người nâng thanh niên cường tráng trên đài xuống phía dưới, đuôi lông mày nhảy lên, định tuyên bố kết thúc khiêu chiến thì trong đám người chợt truyền ra một tiếng nói bình tĩnh:
“Liễu mỗ bất tài, mong Mộc sư huynh chỉ giáo cho một chút!”
Vừa dứt lời, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người thì một người chậm rãi đi ra, lóe lên liền xuất hiện trên lôi đài.
Âm Cửu Linh thấy vậy thì trong mắt hiện ra một tia khác thường, hơi gật đầu.
Điền, Dư hai trưởng lão Chân Đan Cảnh liếc nhìn nhau, đồng thời hiện ra vẻ hứng thú.
“A, ta còn tưởng là ai, thì ra là Liễu sư đệ. Nghe nói Liễu sư đệ chính là xông qua ba mươi sáu tầng của Hư Linh Tháp mới có thể tiến vào nội môn, thủ đoạn chắc hẳn là bất phàm, Mộc mỗ cũng đã sớm có ý muốn lĩnh giáo rồi.” Mộc Đoan Long thấy vẻ mặt thong dong của Liễu Minh, trong lòng cũng thoáng dao động.
Nếu hắn đã tiến giai lên Hóa Tinh Kỳ rồi thì tự nhiên sẽ không còn một chút sợ hãi nào với kẻ có ba linh mạch này, nhưng đều có tu vi Ngưng Dịch Cảnh, đối mặt với một gã xuyên qua ba mươi sáu tầng của Hư Linh Tháp, muốn nói trong lòng không có chút nào kiêng kỵ thì tuyệt là không thể nào.
“Sư huynh đã luân phiên kịch chiến, không biết có cần nghỉ ngơi trong chốc lát không?” Liễu Minh nghe vậy thì từ chối cho ý kiến, hỏi lại một câu.
“Không cần, chúng ta hãy bắt đầu đi!” Mộc Đoan Long trả lời một cách quả quyết, sau đó thân hình một lần nữa chui vào trong cơ thể của Quỷ Vương.
Pháp quyết đầu tiên đánh ra, đôi mắt màu tím của Quỷ Vương liền sáng lên, sương mù màu xám ngoài thân nổi lên cuồn cuộn, hai chân đạp mạnh vào mặt đất, thân hình cực lớn liền lao thẳng về phía Liễu Minh.
Liễu Minh đứng tại chỗ, không nhanh không chậm bấm niệm pháp quyết, ngoài thân tỏa ra sương mù màu đen cuồn cuộn. Vòng eo nhoáng một cái, thân hình liền biến thành hai cái hư ảnh, dễ dàng tránh được công kích của Quỷ Vương.
Quỷ Vương vồ hụt, liền phát ra tiếng gầm nhẹ, hai cánh tay to lớn vung lên, quét về phía một hư ảnh của Liễu Minh đang đứng.
Phốc!
Hư ảnh bỗng nhiên tán loạn ra.
Lúc này trên đài thi đấu, âm thanh gào rống, tiếng xé gó vang lên không dứt, cũng tỏa ra từng luồng âm khí cuồn cuộn bất định.
Bỗng nhiên phía sau lưng của Quỷ Vương, một đạo hư ảnh ngưng tụ, hiện ra thân hình Liễu Minh. Hắn quát khẽ một tiếng, một hồi âm thanh rồng ngâm hổ gầm vang vọng chân trời vang lên, từ phía sau lưng liền hiện ra ba đầu vụ giao màu đen, dài bảy tám trượng, vọt ra lao thẳng đến phía Quỷ Vương.
Mộc Đoan Long cả kinh, pháp quyết trên tay vội vàng biến đổi, Quỷ Vương liền xoay người, mà sương mù màu xám liền nổi lên cuồn cuộn, ngưng tụ thành một hư ảnh đầu trâu khổng lồ chắn trước người.
Ba đầu vụ giao vừa bổ nhào đến thì liền truyền đến tiếng bạo liệt đinh tai nhức óc.
Sương mù hai màu đen xám cuồn cuộn đan xen vào nhau một hồi thì Quỷ Vương trong đó bỗng nhiên “Đạp Đạp” lui về phía sau vài bước, hai tay trắng xóa đã bị nổ cho tan nát, trên ngực cũng hiện ra một lỗ thủng đen sì, khổng lồ, thân hình loạng choạng, có bộ dáng không thể chống đỡ thêm nữa.
“Dừng tay… Mộc mỗ nhận thua.” Trong miệng Quỷ Vương liền truyền ra tiếng Mộc Đoan Long hô lên. Tiếp theo đó, thân hình của hắn liền nhoáng lên, hiện ra.
Đầu Quỷ Vương này đã theo gã từ Linh Đồ Kỳ, một đường tiến giai lên, hơn nữa dưới cơ duyên xảo hợp, nhận được tạo hóa không nhỏ mới có thể tiến giai lên cấp bậc Quỷ Vương, cũng thông qua một bí thuật đặc thù khiến gã trong thời gian ngắn có thể dung hợp lại thành một thể.
Gã không muốn vì một lần có thể ra ngoài tỷ thí mà khiến cho đầu Quỷ Vương này bị hỏng mất.
Liễu Minh nghe vậy thì cũng cảm thấy nao nao.
Hắn tự nhiên cũng nhận ra đầu Quỷ Vương này không chỉ có một chút thực lực như vậy, nhưng nếu như đối phương đã nhận thua thì hắn cũng không nói nhiều, lúc này chắp tay nói vài câu khiêm tốn.
“Không ngờ Mộc sư huynh lại thua…”
“Liễu Minh này là tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công, xem ra đã tu đến cảnh giới đại thành của tầng thứ ba, pháp lực so với Mộc sư đệ còn cao hơn một bậc.”
“Nhưng mà Mộc sư đệ có Quỷ Vương trong tay mà lại bại nhanh như vậy, xem ra vị Liễu sư đệ mới tới này, đúng là danh bất hư truyền.”
Chúng đệ tử ở xung quanh chứng kiến cuộc chiến, sau một hồi trợn mắt há mồm thì liền xì xào bàn tán. Mà đặc biệt một ít đệ tử Hóa Tinh Kỳ, ánh mắt nhìn về Liễu Minh cũng nhiều thêm vài phần thận trọng.
Vị đại sư tỷ Hiểu Ngũ thấy kết quả như vậy thì cũng thấy ngoài ý muốn, ánh mắt kinh ngạc đánh giá kỹ càng Liễu Minh một phen.
Mộc Đoan Long vẫy tay, Quỷ Vương dưới thân liền ầm ầm tiêu tán, hóa thành một luồng khói đen, thu lại sau đó biến thành một cây ma phiên. Mộc Đoan Long bắt lấy, cất vào trong người, sau đó không nói một lời, hướng đến Âm Cửu Linh đang ở trên không trung chắp tay, nhảy xuống sân đấu.
Âm Cửu Linh thấy Liễu Minh thủ thắng thì cũng lộ ra một tia ngoài ý muốn, trầm ngâm một chút rồi nói:
“Còn đệ tử nào không phục, có thể tiếp tục khiêu chiến với Liễu Minh.”
Sau khi chứng kiến thực lực của Liễu Minh, những vị đệ tử Ngưng Dịch Cảnh khác tự nhiên không ai nguyện ý lên đài để nhận thất bại, dù sao ai cũng cho rằng mình khó thắng được năng lực của Quỷ Vương Hóa Tinh kỳ.
“Nếu như không có ai khiêu chiến nữa thì quyết định như vậy đi. Bây giờ Hiểu Ngũ và Liễu Minh cùng ta thương lượng một chút.” Âm Cửu Linh thấy vậy, bình tĩnh tuyên bố.
Tiếp theo, y từ trên không trung nhanh chóng hạ xuống vị trí gần với Điền, Dư hai vị trưởng lão, đơn giản nói hai câu, sau đó liền dẫn Hiểu Ngũ và Liễu Minh rời đại điện.
Không lâu sau, một chiếc phi chu bằng xương màu xanh, lớn khoảng mười trượng chở ba người ra khỏi Lạc U Phong.
“Không thể tưởng tượng là chỉ mới ngắn ngủi vài năm, tu vi Liễu sư đệ lại có đột phá, đã đạt đến Ngưng Dịch hậu kỳ đại viên mãn.” Hiểu Ngũ khoanh chân ngồi ở phía sau phi chu, giống như cười mà không phải cười, nhìn sang phía Liễu Minh đang ngồi bên cạnh rồi nói.
“Ngũ tỷ quá khen, hai năm qua ta mới may mắn đột phá bình cảnh mà thôi.” Liễu Minh khiêm tốn trả lời.
Khóe miệng Hiểu Ngũ nhếch lên, hiển nhiên không tin những lời khiêm tốn của Liễu Minh, nhưng cũng không hỏi thêm điều gì nữa.
“Đúng rồi, không biết Ngũ tỷ có biết chưởng tọa đại nhân muốn dẫn chúng ta đến đâu tỷ thí?” Bỗng nhiên Liễu Minh mở miệng hỏi.
“Điều này ta cũng không rõ, đến lúc đó chắc ngươi sẽ biết rõ thôi.” Hiểu Ngũ sau khi nói như vậy, thoáng nhìn qua lối đi độc lập dẫn vào chỗ của Âm Cửu Linh, sau đó nhắm mắt lại.
Liễu Minh thấy nàng ta không muốn nói nhiều thì mỉm cười, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Âm Cửu Linh mang theo hai người đi qua truyền tống pháp trận của Thái Thanh Môn, sau khi truyền tống mấy lần thì lại phi hành thêm nửa tháng nữa, cuối cùng đi đến một vùng núi rừng man hoang.
Liễu Minh mọt đường quan sát, nơi đây có lẽ là một vùng hoang vu, ít người lui đến của đại lục Trung Thiên, phía dưới là một vùng sơn mạch nguy nga hiểm trở, rừng rậm giăng đầy, nhấp nhô kéo dài thẳng giống như là vô biên vô tận.
Phi chu vừa bay đến phía trên một sơn cốc xanh biếc thì Âm Cửu Linh lúc này đang đứng trên đầu phi chu, pháp quyết trong tay bỗng nhiên thúc giục, khiến cho phi chu thay đổi phương hướng, hạ xuống phía dưới.
“Hặc hặc, Âm đạo hữu, cuối cùng ngươi cũng đã đến, thật quá lề mề. Chúng ta đã đợi ngươi ở đây một ngày rồi đó.” Ba người mới từ bên trên phi chu nhảy xuống thì phía trong sơn cốc đã sớm có mấy người chờ ở đó, lập tức đi ra. Trong đó có một lão giả, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, ba sợi râu dài rủ xuống trước ngực, khuôn mặt hiền lành, tươi cười.
“Cổ Tuyệt đạo hữu nói đùa, chúng ta ước định chính là hôm nay tỷ thí, không phải ta đến trễ, mà các hạ mới là người đến sớm một ngày.” Tay áo Âm Cửu Linh giơ lên, thu phi chu lại, sau đó hặc hặc cười nói.
Liễu Minh và Hiểu Ngũ lúc này im lặng, đứng sau lưng Âm Cửu Linh.
Một ngày trước, Âm Cửu Linh đã nói qua vài chuyện có liên quan đến lần tỷ thí này, trước mắt chính là Cổ Tuyệt, một trong những chi chủ phân viện của Hạo Nhiên Thư Viện, địa vị giống với chưởng tọa các ngọn núi lớn tại Thái Thanh Môn.
Liễu Minh nhìn về lão giả râu dài, sau đó ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía sau lưng ông ta.
Trong sơn cốc lúc này còn có thêm ba người nữa, gồm hai nam, một nữ.
Nam tử chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, tóc và lông mi đều là màu đỏ, mặc một thân nho bào màu vàng, thoạt nhìn cực kỳ uy vũ. Mà nữ tử bên cạnh thì một thân áo trắng, dáng người uyển chuyển, khẽ cúi đầu nên không nhìn rõ khuôn mặt.
Phục sức của hai người so với của thanh niên nho sinh mà Liễu Minh gặp ở Trường Dương phường thị thì có chút bất đồng, hiển nhiên đây là kiểu trang phục của đệ tử thượng viện Hạo Nhiên Thư Viện.
Liễu Minh trước đây đã từng ở trong Tàng Kinh Các, có một phen kiến giải đối với Hạo Nhiên Thư Viện, có chút giống với Thái Thanh Môn, chia làm thượng viện và hạ viện, tương đương với đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn trong Thái Thanh Môn. Địa vị của đệ tử thượng viện thì có thân phận tương đương với đệ tử nội môn của Thái Thanh Môn.
Còn có một người nữa, là một hòa thượng đầu trọc cực kỳ trẻ tuổi, vẻ mặt thanh tú, gần giống như xử nữ, một thân tăng bào màu xanh nhạt, đỉnh đầu có sáu khối giới ba.
Với thần thức cường đại của Liễu Minh, đơn giản liền nhìn ra tu vi của hai tên Hạo Nhiên Thư Viện kia, nam tử là Hóa Tinh Kỳ, còn nữ tử trẻ tuổi bên cạnh là tu sĩ Ngưng Dịch Kỳ.
Nhưng vị hòa thượng trẻ tuổi này thì trên người lại không lộ ra một chút khí tức nào, khí độ thong dong, hẳn là cùng cấp với Âm Cửu Linh, Cổ Tuyệt, là tồn tại Chân Đan cảnh.
Âm Cửu Linh hiển nhiên cũng chú ý đến vị hòa tượng trẻ tuổi này, ánh mắt khẽ động.
“Đến đây, để tại hạ giới thiệu qua một chút, vị này chính là nhất mạch môn nhân của Đàm Quang Sơn, Phật Môn Thánh Địa của đại lục Trung Thiên.” Lão giả râu dài cười ha ha, vừa cười vừa nói.
“Tiểu tăng Vân Cương, môn hạ Đàm Quang Sơn. Hôm nay nhận được lời mời của Cổ Tuyệt đạo hữu, làm người bình phán của cuộc tỷ thí này.” Hòa thượng trẻ tuổi chắp tay trước ngực, thi lễ với Âm Cửu Linh.