Chỉ thấy hấp lực đáng sợ lập tức giảm bớt, nội tâm lão giả Hàn Nha liền chuyển sang vui vẻ.
Rồi vội vàng thúc giục pháp quyết, độn quang tiếp tục hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía trước, như muốn trực tiếp bay một mạch khỏi mảnh Thi Ma khí độc này.
Nhưng mới đi được khoảng hơn mười trượng, một tiếng trầm đục như Hư Không bị xé rách từ phía trên truyền đến.
Sau một khắc, bỗng hắn cảm thấy đỉnh đầu tối sầm lại, một cái đầu mãng xà màu đen vô cùng to lớn dò xét đi ra từ trong sương mù, hai mắt lóe hung quang nhìn xuống lão giả Hàn Nha, chiếc lưỡi rắn đỏ tươi phụt lên nhanh chóng.
Nếu lúc này Liễu Minh có mặt, tất nhận ra đầu mãng xà màu đen này chính là Mãng Cổ Ma Xà trước đây đã từng đụng phải!
Từ cơ thể Cự Mãng, một cổ khí tức cực kỳ kinh khủng tản ra!
Thấy vậy, lão giả Hàn Nha như rớt vào hầm băng, sắc mặt trở nên trắng bệch, kinh hãi như muốn hét lớn.
Trong lòng biết rõ, dù tại lúc đỉnh phong hắn cũng không có khả năng ngăn cản đầu Cự Mãng này, huống chi giờ trên người thì mang thương tích, pháp lực đã hao hụt nhiều.
Nhưng tu vi đạt đến Thông Huyền, tự nhiên hắn đã từng trải qua vô số khảo nghiệm sống chết, tinh quang trong mắt thu vào, thần thái lập tức bình tĩnh trở lại, suy nghĩ tìm cách thoát thân.
Hắn chuyển sang trạng thái bất động, bất biến ứng vạn biến, tránh tạo ra các tình huống xấu phát sinh.
Chỉ nghe một tiếng "Vèo"!
Một cái hồng ảnh hiện lên như thiểm điện, đã thấy cái lưỡi vừa thô vừa to của Cự Mãng quấn lấy thân thể lão giả Hàn Nha rồi.
Trong khi lão giả Hàn Nha còn chưa kịp phản ứng, thì chiếc lưỡi của Cự Mãng đã cuốn ngược lại, rồi khẽ nhếch miệng, đem Hàn Nha nuốt xuống.
Sau đó, đầu Mãng Cổ Ma Xà đong đưa thân thể nặng nề vài cái một cách lười biếng, rồi chậm rãi biến mất bên trong chướng khí vô tận.
...
Dù không nổi tiếng như tứ đại gia tộc, nhưng có thể có tư cách tiến vào Ma Uyên, thì thực lực gia tộc của lão giả Hàn Nha cũng khá gần với quyền thế của tứ đại gia tộc.
Bản thân cũng có danh khí không nhỏ ở Vạn Ma đại lục, vậy mà vẫn lạc yên lặng trong độc chướng Thi Ma, quả thật chết khó nhắm mắt.
Còn lại các đội khác trong nội uyên thì vẫn như cũ tiến về trung ương.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Trên không trung tại một chỗ trong Lăng Mộ Cổ Ma, từ một mảnh mây đen lớn gần mẫu cuồn cuộn, có một đoàn lôi điện đen kịt cỡ thùng nước bắn xuống, oanh kích vào đầu của một Ma Thi cao lớn đỏ thẫm.
Khi điện mang tiêu tán, thình lình chiếc đầu của Ma Thi đỏ thẫm trong điện quang màu đen biến mất vô tung, thân thể Ma Thi không đầu ngã xuống đất ầm ầm, đè sập một tòa kiến trúc bỏ hoang.
Giữa không trung, Cao Hách Yểm giương tay lên đánh pháp quyết, mây đen nhanh chóng thu nhỏ, biến thành một chiếc khăn gấm đen nhánh, phía trên khăn thêu một đám phù văn tia chớp, thỉnh thoảng trên mặt khăn có điện hồ màu đen lưu chuyển.
Sau khi quay tít một vòng, chiếc khăn gấm rơi trở lại vào tay hắn.
Hắn đem khăn gấm thu hồi, lúc này nội tâm mới dám buông lỏng, miệng thở dốc vài tiếng.
Chung quanh hắn là năm đầu Ma Thi, nhìn qua thì thấy đều là mới bị đánh gục không lâu.
Cao Hách Yểm lấy ra một quả đan dược khôi phục Pháp lực để ăn vào, trong mắt hiện lên vài phần hối tiếc.
Quả thật, hắn đã quá coi thường nội uyên, sự chuẩn bị chưa đủ, hôm nay chỉ còn lại một mình lẻ loi, sau khi tiến vào nghĩa trang thì phải luân phiên ác chiến, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.
Mặc dù là cường giả Thông Huyền Cảnh, nhưng với cường độ xa luân chiến lớn như thế, lượng pháp lực tiêu hao cũng làm hắn không chịu nổi.
Ngay tại lúc vừa mới định khôi phục chút pháp lực, hắn lại đột ngột bị vài đầu Ma Thi xuất hiện bao vây. Dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn đành phải vận dụng đòn sát thủ. Tuy đánh chết toàn bộ Ma Thi, nhưng pháp lực lại tiếp tục bị hao tổn, làm nguyên khí đại thương.
Cao Hách Yểm hít thở sâu vài ngụm, trên người đã tản mát ra hắc mang nhàn nhạt, sắc mặt thoáng khôi phục một chút.
Hắn lắc lắc đầu, đem các loại tâm tình sợ hãi, bất an dứt bỏ, thần tình trên mặt lần nữa trở nên kiên định.
Đã đến được nơi này, tự nhiên hắn sẽ không bỏ dở nửa chừng, vô luận thế nào cũng phải tìm được một ít bảo vật bên ngoài đã tuyệt tích.
Thở dài một cái, thân thể hắn nhoáng lên, hóa thành một đạo độn quang vội vã đi về hướng phía trước.
Bay không được bao lâu, trong mắt hắn lại hiện lên dị sắc.
Lúc mới tiến vào nghĩa trang, trong hư không tràn ngập một lớp sương mù màu hồng hơi mỏng, càng tiến sâu bên trong, sương mù mới dần dần dày đặc, nhưng tại nơi này, sương hồng tựa hồ lại bắt đầu trở nên mỏng manh. Như vậy có thể suy đoán, đoạn hành trình trong nghĩa trang này có lẽ sắp chấm dứt.
Nghĩ tới điều này, trong nội tâm Cao Hách Yểm vui vẻ, độn quang bay nhanh hơn vài phần.
Bỗng nhiên, trên mặt đất bằng phía dưới độn quang, một khe hẹp dài nứt đột ngột, đất đá văng khắp nơi. Một cái độc thủ cực lớn từ dưới đất chui lên, đầu ngón tay hắc quang lập loè, mơ hồ tản mát ra mùi vị tanh hôi.
Độc thủ xuất hiện như mơ hồ, vậy mà chộp nhanh như thiểm điện tới độn quang bay trên không trung.
Sự tình diễn biến quá nhanh, do chưa kịp phòng bị gì, sắc mặt Cao Hách Yểm lập tức đại biến.
Bất quá hắn cũng không phải người thường, miệng hét lớn một tiếng, thân hình nhoáng một cái đã dời đi ba trượng sang bên cạnh với tốc độ ánh sáng.
XOẸT!
Tuy hắn tránh thoát ma trảo, nhưng chỗ bắp chân vẫn bị cắt rách một đường.
Xung quanh miệng vết thương lập tức nổi lên màu đen, bắt đầu nhanh chóng hư thối, hơn nữa còn lan tràn về phía bắp đùi.
Cao Hách Yểm sắc mặt đại biến, một mặt liên tục thối lui về phía sau, mặt khác nhanh chóng tụng niệm chú ngữ, tạo ra quang mang màu đen bao quanh miệng vết thương, ý đồ ngăn chặn hắc khí khuếch tán, thế nhưng không có chút tác dụng nào, hắc khí trong nháy mắt đã lan tràn đến đầu gối.
Lệ mang trong mắt lóe lên, đột nhiên bàn tay quét ngang về phía bắp chân.
Bắp chân từ chỗ đầu gối bị chặt đứt, máu tươi điên cuồng bắn ra.
Cao Hách Yểm biểu hiện kiên định, há mồm phun ra một cái huyết quang khác, quấn quanh chỗ chân gãy.
Máu tươi rất nhanh đình chỉ, hơn nữa theo một hồi xương cốt kêu "Ken két" giòn vang, chỗ bắp chân đứt gãy nhanh chóng đùn ra xương đùi mới, đồng thời bên trên xương đùi trắng nổi lên vô số thịt lồi, qua hai cái hô hấp, một cái bắp chân mới tinh đã hình thành.
Tái sinh chân tay đối với đại năng Thông Huyền mà nói thì căn bản không phải sự tình gì quá lớn.
Bất quá thời gian trì hoãn đó đã để Ma Thi chui toàn bộ thân thể ra khỏi mặt đất, đứng ngăn trước mặt.
Sau khi ổn định thân hình, Cao Hách Yểm đưa mắt nhìn qua, lập tức hít sâu một hơi vào miệng.
Ma Thi trước mắt này cao hơn trăm trượng, toàn thân được bao trùm lân giáp màu đen, khí tức tản mát ra vượt xa toàn bộ các Ma Thi hắn đã từng đụng độ.
Rõ ràng gã Cổ Ma Thi đang ngăn cản Cao Hách Yểm lại là một đầu Thượng Cổ Ma Tộc biến thành!
Con mắt nhỏ thứ ba trên trán Cổ Ma Thi cũng nhìn về phía Cao Hách Yểm, miệng phát ra một tiếng gào rú, thân thể khổng lồ đánh tới, ma trảo che kín lân giáp chộp tới như thiểm điện, đồng thời mang theo một cỗ ác phong tanh hôi.
Đã được lĩnh giáo qua thi độc lợi hại, sắc mặt Cao Hách Yểm hơi đổi, hắc quang trên người đại phóng, nhanh chóng ngưng tụ ra một cái Pháp Tướng Hư Ảnh cao mấy trăm trượng, hai tay trước người đẩy ra vô số phù văn huyền ảo.
Ma trảo của Cổ Ma Thi bị vô số phù văn huyền ảo đón đỡ, liền khẽ run lên.
Vào lúc này, pháp quyết trong tay Cao Hách Yểm biến đổi mãnh liệt, Pháp Tương Hư Ảnh trên đỉnh đầu há miệng phun ra một lôi điện màu đen, đánh tới phía trên ma trảo.
Xùy xùy!
Hắc sắc điện mang bộc phát bên trên ma trảo, bất quá rất nhanh liền tiêu tán, phần bị điện mang đánh bị cháy đen sì.
Rống!
Lập tức Cổ Ma Thi kêu đau đớn, rồi gầm lên một tiếng như đã bị chọc giận.
Thi khí lượn lờ quanh thân nhanh chóng quấn quanh trên đỉnh đầu, ngưng tụ thành một hư ảnh Cổ Ma cao trăm trượng, đầu có hai sừng, hai mắt đỏ thẫm.
Hư ảnh Cổ Ma há rộng mồm, bên trong nổi lên hắc quang chói mắt, sau một khắc vô số đạo tơ mỏng màu đen bay ra, phát ra tiếng xé gió vang dội, lập tức bao phủ phạm vi phương viên mấy trăm trượng, phủ xuống Hư ảnh Pháp Tướng của Cao Hách Yểm.
Cao Hách Yểm sắc mặt đại biến, những Ma Thi lúc trước gặp phải tuy tu vi đều đạt đến Thiên Tượng Cảnh, nhưng chỉ có thân thể cứng rắn, lực công kích đơn thuần, nhưng Ma Thi trước mắt này lại có thể ngưng tụ Pháp Tướng thông qua Thi khí, còn làm ra pháp thuật công kích.
Với tu vi của mình, nếu toàn lực ứng phó, tự nhiên Cao Hách Yểm hoàn toàn có khả năng, nhưng ai biết tiếp theo còn có những nguy hiểm nào.
Ý niệm trong đầu hắn xuất hiện liên tục, động tác trên tay cũng không chậm trễ, miệng hét lớn một tiếng, hắc quang trên người lóe lên, lần nữa tế ra kiện khăn gấm lôi văn lúc trước.
Ầm ầm!
Khăn gấm lôi văn bay lên không trung, một hồi lôi điện vang lên ầm ầm, biến thành một đoàn mây đen, bao bọc thân thể của hắn vào trong, từng đạo điện mang màu đen xuyên qua đám mây.
Vừa làm xong thì vô số chỉ đen đã bao phủ xuống, bọc lấy cả Cao Hách Yểm cùng đám mây đen.
Trong nháy mắt, vô số sợi chỉ đen quấn quanh tạo thành một kén tằm màu đen cực lớn.
Trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, Cổ Ma Thi vung ma trảo chộp tới kén tằm màu đen.
Đúng lúc này, bên trong kén tằm đen bỗng nhiên truyền ra tiếng sét đánh, bên trên kén tằm hiện ra từng đạo điện hồ màu đen vừa thô vừa to.
Chỉ đen tạo thành kén tằm ầm ầm vỡ vụn, một cái độn quang màu đen được bao phủ bởi đạo đạo hồ quang điện, nhanh chóng phi độn về phía xa.
Cổ Ma Thi khẽ giật mình, lập tức nổi giận, gầm lên một tiếng chạy đuổi theo, dẫn tới mặt đất lắc lư kịch liệt một hồi.
Bên trong độn quang lôi điện màu đen, mặt Cao Hách Yểm không còn chút huyết sắc, vì vừa mới dùng để phá kén trốn thoát, hắn lại tiếp tục phải lần nữa cưỡng ép thúc giục át chủ bài - màu đen khăn gấm.
Long long long!
Phía sau độn quang, Ma Thi màu đen sải bước đuổi theo với tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không thua kém Lôi độn thuật của Cao Hách Yểm.
Từng tiếng gào rú truyền đến, coi bộ Ma Thi đã quyết tâm phải bắt bằng được Cao Hách Yểm.
Cao Hách Yểm cười khổ một tiếng, chính hắn cũng không thể ngờ bản thân bị rơi vào hoàn cảnh sơn cùng thủy tận như vậy.
Dù trong nội tâm nghĩ thế, nhưng pháp quyết trong tay vẫn thúc giục liên tục, độn quang tiếp tục phóng về phía trước.
Hiện tại, sau khi tranh đấu cùng Ma Thi, pháp lực của hắn không còn nhiều, chỉ mong có thể nhanh chóng thoát ly mảnh nghĩa trang này, sang một nơi khác.