"Nếu như hai vị sư huynh đều đã ban thưởng cho ngươi, ta đây thân là sư phó cũng không để cho ngươi phải thất vọng. Đây là một kiện Phù Khí năm đó ta đã từng sử dụng, nay tặng cho ngươi để bảo vệ tính mạng." Chung sư cô thấy vậy lộ vẻ hài lòng, suy nghĩ một chút liền móc ra một vật màu vàng nhạt từ trong tay áo, cười cười đưa cho Liễu Minh.
"Đa tạ sư phó, ồ, đây là ..." Liễu Minh vừa nhận lấy vật đó, cẩn thận đánh giá một chút liền tỏ vẻ ngạc nhiên.
Vật gọi là Phù Khí này chính là một kiện nội giáp dùng các thanh tre màu vàng luyện chế mà thành, toàn bộ đều được một loại tơ bạc vô danh nào đó bện chặt lại với nhau.
Bên ngoài mỗi thanh tre đều khắc rõ chi chít những Linh văn năm màu, chỉ có điều màu sắc lại có chút ảm đạm mờ nhạt vô cùng, nếu không chú ý chắc chắn không thể phát hiện ra.
“Sư muội, sao ngươi lại lấy Phù Giáp này ra vậy! Vật ấy năm đó đã từng cứu mạng ngươi mấy lần mà.” Chu Xích vừa nhìn rõ nội giáp này, sắc mặt hơi đổi.
Khuê Như Tuyền cũng hơi ngạc nhiên.
“Vật này chỉ có thể ngăn cản công kích của Linh Đồ, năm đó còn có chút tác dụng, chứ bây giờ căn bản cũng chỉ như gân gà. Huống hồ vật này đã từng bị tổn hại nặng nề, tuy đã sửa chữa nhưng cũng chỉ có thể ngăn cản thêm được hai ba lần công kích nữa mà thôi. Bình thường ta cũng không mặc nó, chi bằng ban cho Thông Thiên để phòng thân.” Chung sư cô thản nhiên nói.
Hai người bọn Chu Xích nghe vậy cũng cảm thấy có lý liền không nói thêm gì nữa.
Bấy giờ Liễu Minh mới hiểu được tác dụng của nội giáp, lập tức vui mừng cám ơn, sau đó mới cất kỹ vật đó đi.
“Bạch sư điệt, ba viên Xích Diễm Châu ta đưa cho ngươi, mỗi một viên đều tương đương với một kích toàn lực của Linh Khí cấp thấp. Cho nên ngươi không được phép sử dụng khi thi đấu trong tông. Nhưng nếu ngươi có thể tham dự thí luyện sinh tử thì có thể sử dụng thoải mái.” Khuê Như Tuyền dặn dò thêm mấy câu.
Liễu Minh đương nhiên hiểu rõ, liên tục gật đầu đồng ý.
Sau đó, ba người Chung sư cô động viên Liễu Minh vài câu liền bảo hắn trở về nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt, chuẩn bị cho trận tỷ thí ngày mai.
Vì vậy sau khi thi lễ với ba người, Liễu Minh liền rời khỏi đại điện, cưỡi mây bay thật nhanh xuống dưới núi.
“Thật sự không ngờ tiểu tử này lại có thể đạt được một vị trí trong mười thứ hạng đầu. Xem ra lần này chi chúng ta thực sự có hy vọng trở mình rất lớn a.” Khuê Như Tuyền đợi Liễu Minh đi khuất mới khẽ thở dài một hơi, nói.
“Đúng vậy, biểu hiện của Bạch sư điệt quả thực quá ngoài dự đoán. Lúc trước chúng ta đúng là không quá để tâm đến hắn, bây giờ đã có Chung sư muội thu làm đệ tử thân truyền, hơn nữa cũng đã trọng thưởng một phen, chắc rằng chút oán hận lúc trước cũng sẽ tan thành mây khói. Chỉ cần ngày mai hắn vẫn còn có thể đứng vững trong mười vị trí đầu và Thạch sư điệt cũng có thể khiêu chiến thành công, chi chúng ta khẳng định có thể đạt được một thành tích kha khá, không còn phải đứng cuối bảng nữa.” Chu Xích mỉm cười nói.
Chung sư cô nghe vậy mỉm cười, cũng không nói thêm gì.
“Xuyên nhi, ngươi chuẩn bị thế nào rồi? Đã chọn lựa kỹ lưỡng đối thủ để khiêu chiến chưa, có lòng tin ngày mai sẽ chiếm được một vị trí trong mười thứ hạng đầu hay không?” Khuê Như Tuyền lại quay đầu sang hỏi Thạch Xuyên đang cung kính đứng một bên.
“Sư phó yên tâm. Ngày mai đệ tử sẽ khiêu chiến vị trí thứ tám, đệ tử hiện có Phục Ma Liệm và Phi Lâu, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.” Thạch Xuyên không lưỡng lự trả lời.
“Rất tốt, ngươi có lòng tin như vậy, ba người chúng ta cũng yên lòng. Tuy nhiên, ngày mai cũng không biết có bao nhiêu đệ tử ẩn giấu thực lực sẽ xuất hiện, ngươi ngàn vạn lần không được sơ suất.” Khuê Như Tuyền gật đầu, dặn dò thêm mấy câu.
Thạch Xuyên tự nhiên liên tục gật đầu đồng ý.
“Sư huynh cũng quá cẩn thận rồi. Thực lực Thạch sư điệt vốn không yếu, hôm qua còn chưa cần sử dụng Linh Khí và Phi Lâu đã có thể dễ dàng tiến vào danh sách hai mươi thứ hạng đầu, chuyện ngày mai tiến vào mười thứ hạng đầu đương nhiên là không có vấn đề gì.” Chu Xích khẽ cười nói.
“Đương nhiên ta hiểu rõ điều này, chỉ là sợ vạn nhất mà thôi. Xuyên nhi, ngươi cũng về chỗ ở nghỉ ngơi thật tốt đi.” Khuê Như Tuyền gượng cười phân phó Thạch Xuyên một tiếng.
Thạch Xuyên đáp ứng rồi thối lui ra khỏi đại điện.
“Hiện giờ chỉ còn mấy người chúng ta rồi, hai người các ngươi thấy trận tỷ thí ngày mai thế nào? Không cần nói vòng vo, nói thẳng vào thực tế đi. Các ngươi tuy không lộ mặt trong cuộc tỷ thí hai ngày trước, nhưng thông qua trận pháp có lẽ cũng hình dung được đại khái tình hình chứ.” Đợi Thạch Xuyên rời đi, thần sắc Khuê Như Tuyền bỗng nghiêm túc nói.
“Điều này cũng thật khó nói. Dựa theo mấy lần trước thi đấu, Bạch sư điệt và Thạch sư điệt sẽ có cơ hội tiến vào mười vị trí đầu khá lớn. Tuy nhiên năm nay lại có chút khác biệt. Chẳng những xuất hiện đệ tử thiên tài hiếm có sở hữu Địa Linh Mạch, Mộng Yểm Thể, Cửu Linh Lôi Mạch, mà thực lực của đám đệ tử cũ như Dương Càn, Phong Thiền, Mẫn Thú cũng đều có tiến bộ kinh người.” Chu Xích nghe vậy, thần sắc thoáng cái đã trầm xuống.
“Không chỉ có như vậy, theo như ta quan sát, trong số những đệ tử không tiến vào mười vị trí đầu cũng có rất nhiều kẻ thực lực không kém, chẳng qua một mực ẩn giấu, chờ đợi ngày mai bất ngờ nổi danh. Thạch Xuyên sư điệt còn khá tốt vì có Linh Khí và Phi Lâu hộ thân, tiến vào mười thứ hạng đầu chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Tuy nhiên Thông Thiên lại khác, nếu hắn chỉ có Thuật Phong Nhận đại viên mãn, ngày mai chỉ sợ không thể nào giữ được vị trí hiện tại.” Chung sư cô lắc đầu nói.
“Uh, suy nghĩ của các ngươi cũng giống ta. Tuy nhiên trong đám môn hạ đệ tử của chúng ta ngoại trừ bọn hắn ra, đúng là không có ai khác có đủ thực lực để tiến vào mười thứ hạng đầu. Tuy Tiêu Phong cũng có tên trên bia Thái Âm, nhưng chắc sẽ còn phải ma luyện thêm vài năm nữa mới có khả năng.” Khuê Như Tuyền khẽ thở dài một hơi.
“Sư huynh, tâm tình của huynh có chút rối loạn. Những gì chúng ta có thể làm được đều đã làm rồi, còn kết quả ra sao cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi. Những chuyện khác cũng không phải là chúng ta cứ lo lắng là có thể thay đổi được.” Chu Xích ho nhẹ một tiếng nói.
Chung sư cô nghe vậy cũng tỏ vẻ tán đồng.
“Chu sư đệ nói phải, hết thảy đều phải đợi kết quả ngày mai. Tuy nhiên Thông Thiên có thể với tư chất ba Linh Mạch mà tu luyện tới Linh Đồ hậu kỳ, quả thực là chuyện hiếm thấy. Đáng tiếc khả năng ba Linh Mạch có thể tiến giai Linh Sư rất nhỏ. Hình như lần ba Linh Mạch tiến giai Linh Sư gần đây nhất đã xảy ra cách đây năm sáu trăm năm về trước thì phải.” Khuê Như Tuyền nao nao, sau đó liền cười cười, chuyển chủ đề sang Liễu Minh.
“Ba Linh Mạch tiến giai Linh Sư quả thật là chuyện gần như là không thể, thực sự đáng tiếc cho thiên phú tu luyện pháp thuật của Bạch sư điệt.” Chu Xích tỏ ra tiếc hận.
“Điều này cũng không chắc. Đã có ngoại lệ của tiền nhân, ai có thể khẳng định đệ tử của ta không cách nào trở thành Linh Sư? Chỉ có điều sẽ khó khăn hơn người khác một chút mà thôi. Nếu hắn có thể tham gia thí luyện sinh tử mà còn sống trở về, trong tông sẽ ban thưởng số lượng tài nguyên kinh người, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội liều mạng.” Chung sư cô lại có ý kiến khác.
“Nếu sử dụng số lượng lớn tài nguyên mạnh mẽ trùng kích cảnh giới Linh Sư, Bạch sư điệt chính xác có một tia khả năng. Tuy nhiên, điều đầu tiên hắn phải làm là ngày mai phải giữ vững vị trí của mình.” Ánh mắt Khuê Như Tuyền lóe lên.
“Nói cho cùng, hết thảy đều phụ thuộc vào kết quả của trận tỷ thí ngày mai!” Chu Xích cũng lẩm bẩm nói.
Nói xong, ba người đều rơi vào trầm mặc, cả tòa đại điện nhất thời đều im ắng.
Cùng lúc đó, Liễu Minh đã trở lại phòng tu luyện, đang ngắm nghía kiện nội giáp màu vàng kia.
Hắn lấy tay vuốt ve mặt ngoài Phù Giáp, lòng bàn tay tiếp xúc với những thanh tre truyền đến cảm giác mát lạnh. Tuy nhiên mặt ngoài của chúng cũng không phải rất cứng rắn, trái lại còn tạo cho người ta một loại cảm giác mềm dẻo lạ thường.
Hắn thử rót vào một chút Pháp lực, Linh văn trên mặt ngoài nội giáp lập tức tản mát ra Linh quang nhàn nhạt, làm cho người ta có cảm giác diễm lệ như mộng ảo vậy.
Liễu Minh thấy vậy lại càng cao hứng hơn.
Tuy rằng Phù Khí tại tất cả các đại tông môn và trong phường thị cũng không hiếm thấy, nhưng loại Phù Khí đặc biệt như Phù Giáp này lại cực kỳ hiếm có. Ít nhất trong phường thị Vệ Châu hắn cũng chỉ gặp được rải rác vài kiện, hơn nữa còn bán với cái giá trên trời, không cái nào mà không xấp xỉ Linh Khí.
Phù Giáp này vì nguyên nhân đã từng bị tổn hại, cho nên chỉ có thể đỡ được hai ba lần công kích nữa là sẽ hoàn toàn hỏng mất. Nhưng đối với Liễu Minh thì nó chính là một kiện dị bảo có thể bảo vệ tính mạng trong lúc mấu chốt.
Liễu Minh kiểm tra qua toàn bộ kiện nội giáp một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì khác, mới lập tức mặc vào sát lớp áo trong cùng, bên ngoài lại khoác thêm kiện trường bào màu canh lá.
Như vậy, từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy có bất cứ điều gì khác thường.
Tiếp theo hắn lại lấy ra bình sứ và hộp sắt đựng Xích Diễm Châu và Huyết Tủy Đan, lần lượt mở ra nhìn qua một lượt.
Xích Viêm Châu là ba viên châu đen nhánh to bằng hạt đậu, thoạt nhìn không có gì nổi bật.
Còn Huyết Tủy Đan lại là mười hạt đan dược màu đỏ như máu, to bằng hạt đậu, thoang thoảng tỏa ra mùi thơm ngát.
Mười hạt Huyết Tủy Đan tuy không đủ để rèn luyện máu huyết toàn thân, nhưng lại có thể loại bỏ một ít tạp chất trong cơ thể, từ đó làm cho lực lượng khí huyết càng thêm sung mãn thêm vài phần.
Ngày mai hắn còn phải tiếp tục tham gia tỷ thí, nên hiện giờ đương nhiên không thể lập tức phục dụng Huyết Tủy Đan này để rèn luyện máu huyết.
Vì vậy Liễu Minh lập tức cất kỹ Xích Viêm Châu và Huyết Tủy Đan, sau đó an tâm thổ nạp điều tức.
Đối với hắn, ngày mai tuyệt không thể thất bại.
Liễu Minh suy nghĩ một chút, dần dần chìm vào nhập định, tất cả mọi việc bên ngoài đều không quan tâm.
Sáng sớm ngày thứ ba, mấy nghìn đệ tử Man Quỷ Tông một lần nữa bay lên trên núi đá.
Lúc này, tất cả đệ tử đều túm tụm tại bốn phía xung quanh bệ đá có diện tích lớn nhất trên đỉnh núi, hơn nữa ngọc đài của Chưởng môn Man Quỷ Tông và đám Linh Sư cũng đang bay lơ lửng trên bệ đá chừng trăm trượng.
“Các ngươi đều đã biết quy tắc cụ thể của vòng tỷ thí thứ hai, ta sẽ không nói thêm gì nữa. Hiện tại bổn Chưởng môn tuyên bố, vòng tỷ thí thứ hai chính thức bắt đầu.” Chưởng môn Man Quỷ Tông từ ngọc đài bay ra, sau khi hờ hững tuyên bố mấy câu lại lần nữa bay trở về.
Đúng lúc này, một lão giả béo từ trên ngọc đài bay nhanh xuống, vững vàng hạ xuống bệ đá, quét mắt nhìn bốn phía một lượt rồi mỉm cười nói:
“Ta là ai, chắc rằng các sư điệt đều đã biết. Vòng tỷ thí thứ hai sẽ do Nguyễn mỗ chủ trì.”
Lão giả béo này không ngờ lại chính là vị Linh Sư phụ trách Tàng Kinh Các trước kia, Nguyễn sư thúc!