“Khổng Tường gia chủ, tình hình hiện nay đang thuận lợi, tại sao không tấn công nữa?” Một tên thống lĩnh của Liễu gia ăn mặc diêm dúa có tu vi Thiên Tượng cảnh từ xa bay đến trước đại quân của Không Tường thế gia đang dò hỏi Khổng Tường Vũ.
Khổng Tường Vũ nhìn tên Thống Lĩnh với vẻ buồn chán, nhưng lão không muốn mở lời.
“Không biết Khổng Tường gia chủ có gặp Thiếu chủ cùng hai vị trưởng lão của tộc ta? Tại hạ có biết rằng họ đã vào bên trong doanh trại của quý tộc để bàn bạc đối sách rồi cơ mà?” Tên Thống Lĩnh thấy thái độ của Khổng Tường Vũ thì cảm thấy ngạc nhiên nhưng gã cũng không cam lòng nên phải hỏi cho ra nhẽ.
“Thiếu chủ của các ngươi ở đâu thì mặc xác hắn, hãy cút ra khỏi tầm mắt của quân doanh Khổng Tường thế gia ta. Ra lệnh xuống dưới, từ giờ trở đi không cho phép một tên Liễu gia nào bén mảng đến trước doanh trại quân đội của ta nghe chưa!”Khổng Tường Vũ tức giận quát lớn một tiếng.
Lão vừa dứt lời liền giơ một tay lên, bỗng nhiên ở không trung xuất hiện một bàn tay lớn đỏ máu tung một chưởng lên người của tên Thống Lĩnh Liễu gia, đánh cho tên đó bay thật là xa. Tên Thống lĩnh Liễu gia không ngờ Khổng Tường gia chủ lại trở mặt nhanh như vậy nên đã lãnh trọn đòn đau, tên đó bị bắn ngược ra xa như một quả bóng. Phải mất một lúc tên Thống Lĩnh mới cố gắng trụ lại thân hình rồi phun ra một ngụm máu lớn, trên mặt thì tràn đầy căm giận.
Mọi người bên quân doanh của Khổng Tường thế gia thấy cảnh này ai cũng phải ngạc nhiên mà trợn mắt há mồm.
Khổng Tường Vũ hừ lạnh một tiếng, sau đó lão nhìn ngó xung quanh một lát. Tuy mắt không thấy bóng dáng người mặc áo bào xanh đâu cả nhưng trong lòng lão biết người đó vẫn còn đang ở gần đây. Khổng Tường Vũ là lão quỷ sống nhiều năm nên cũng đã đoán được người nọ không muốn đuổi tận giết tuyệt đối với Khổng Tường và Cao Hách gia tộc, nhưng lại không hề nương tay đối với Liễu gia. Nếu đã rõ ý tứ rồi thì Khổng Tường Vũ chắc chắn sẽ không còn khách khí với Liễu gia làm gì nữa.
“Tất cả Thống Lĩnh nghe lệnh của ta mau mau tiến về thành Yến Phong!” Khổng Tường Vũ hô lớn một tiếng sau đó dẫn đầu quân đội Khổng Tường thế gia bay về phía Yến Phong thành.
Các Thống Lĩnh có tu vi Thiên Tượng cảnh của Khổng Tường thế gia ai nấy cũng đều rất kinh ngạc, nhưng lệnh của gia chủ đã ban xuống thì không ai dám có can đảm kháng lệnh. Mọi người lúc này ai ai cũng theo Khổng Tường Vũ mà bay đến cổng phía Tây của thành Yến Phong. Bọn họ bay đến một chỗ chỉ cách cổng thành có vài dặm.
Cùng lúc này tại phía Đông thành, Cao Hách Duệ cũng mang theo hơn mười người nhanh chóng bay lại, cũng vượt qua thành mà tụ tập một chỗ với Khổng Tường Vũ. Trong thành Yến Phong, Hoàng Phủ thế gia đã chú ý đến cử động khác thường của của bên ngoài, Hoàng Phủ Ngọc Phách cùng hai trưởng lão Thông Huyền vội vàng đi lên tường thành. Ba người bọn họ thấy hành động kỳ lạ cả Khổng Tường và Cao Hách thế gia cho nên chỉ còn biết nhìn nhau, họ đang phân vân không biết đối phương đang giở trò gì nữa đây.
Trong đám Cao Hách thế gia và Khổng Tường thế gia mỗi bên đều có một người bay ra, bọn họ đều là hai vị đại năng Thông Huyền đã bị buộc phải thề độc ở trong đại điện lúc trước. Hai người lần lượt từ hai bên trái và phải bay đến trước cổng thành phía Tây sau đó mới dừng lại.
“Tại hạ là Cao Hách Dạ, còn vị bên cạnh đây là Khổng Tường Vân. Chúng ta đến đây là đại diện cho Cao Hách thế gia cùng Khổng Tường thế gia đầu hàng Hoàng Phủ thế gia.” Nam tử tên là Cao Hách Dạ mặc một bộ áo đen là sứ giả đại diện đến đầu hàng nên nhanh chóng khom người thi lễ trước Hoàng Phủ Ngọc Phách một cái rồi nói ra.
Còn Khổng Tường Vân là một thiếu phụ mặc một bộ áo đỏ tươi cũng khom người thi lễ trước Hoàng Phủ Ngọc Phách một cái. Phía trên tường thành, Hoàng Phủ Ngọc Phách khi nghe thấy những lời nói trên thì lập tức chấn động, nàng không thể tin nổi vì sao lại thế. Hai vị trưởng lão Thông Huyền bên cạnh nàng cũng giật nảy mình, sau đó mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau cũng không biết phải sử trí tình huống này ra sao.
Tiếng của Cao Hách Dạ không to nhưng mà gã lại cố tình để cho mọi người đều nghe được nên đã dùng linh lực thẩm thấu vào lời nói. Cho nên khắp bốn phương tám hướng trong phạm vị mấy trăm dặm quanh tường thành ai ai cũng đều nghe thấy. Binh sĩ trong và ngoài thành khi nghe thấy đều liền lập tức náo động. Trong thành, quân đội Hoàng Phủ thế gia vẫn còn tốt, tuy ai ai cũng kinh nhạc nhưng đều vẫn nghiêm chỉnh chấp hành quân lệnh. Nhưng ngoài kia quân đội của Khổng Tường thế gia cùng Cao Hách thế gia đều nhốn nháo hẳn lên.
“Tất cả câm miệng!” Khổng Tường Vũ đang bay trên không gầm lên một tiếng thật lớn.
Ngay lập tức quân đội của Khổng Tường thế gia và Cao Hách thế gia đều im bặt.
“Lần này chúng ta có mạo phạm vì Liễu gia giật dây ở sau lưng, ta cùng với Cao Hách gia chủ nhất thời lú lẫn nên mới có hành động phản nghịch này. Hiện nay chúng ta đã biết lầm đường lạc lối mà quay đầu lại nên mới có lòng đầu hàng trước thống soái của Hoàng Phủ thế gia, sau đó chúng ta sẽ tiến về trung ương Hoàng thành kính xin nhận tội với Ma Hoàng đại nhân.” Thấy Hoàng Phủ Ngọc Phách không có lên tiếng, Khổng Tường Vũ nhanh chóng bay đến thi lễ một cái rồi mở lời.
Cao Hách Duệ trong đám người cũng vội vàng đi ra, nhanh chóng khom người thi lễ trước Hoàng Phủ Ngọc Phách từ xa.
“Cái này… Ngọc Phách trưởng lão..” Hai vị Thông Huyền bên cạnh Hoàng Phủ Ngọc Phách đã bắt đầu lên tiếng.
“Chẳng lẽ là gian kế của Cao Hách cùng Khổng Tường thế gia sao?” Nam tử trọc đầu cau mày rồi nói.
“Dùng thân phận của hai người bọn họ thì đã chịu đầu hàng trước quân đội nhà hai nhà thì lời nói chắc chắn sẽ không sai. Chỉ là ta đang nghĩ tại sao chúng lại làm như vậy?” Hoàng Phủ Ngọc Phách nói nhỏ.
Ngay tại lúc này, bên tai nàng rung lên một chút, sau đó khuôn mặt cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Truyền lệnh xuống, lập tức mở cấm chế thủ hộ thành, hai vị trưởng lão cùng ta ra ngoài tiếp nhận đầu hàng của hai nhà.” Hoàng Phủ Ngọc Phách tươi cười ra truyền lệnh xuống.
Nam tử đầu trọc ngạc nhiên đang định khuyên can thì lão giả Thông Huyền bên cạnh liền kéo lại, trong ánh mắt của lão giả ý bảo nam tử đầu trọc không nên. Sau một lát, cấm chế của thành Yến Phong đã mở ra, Hoàng Phủ Ngọc Phách cùng hai gã Thông Huyền liền bay đến trước người của Cao Hách Duệ và Khổng Tường Vũ.
“Hai vị gia chủ, hôm nay ta thay mặt Ma Hoàng bệ hạ tiếp nhận đầu hàng của hai vị. Nhưng xử lý thế nào thì mời hai vị cùng ta trở về Hoàng thành để cho bệ hạ phân xử.” Hoàng Phủ Ngọc Phách mở lời.
“Đúng, đúng! Tất cả đều nghe theo Ngọc Phách trưởng lão.” Không Tường Vũ cùng Cao Hách Duệ không dám hai lời mà lập tức đồng ý.
Ngay lúc này, tại phía Tây của Yến Phong thành, hơn mười vạn quân của Liễu gia đang đứng lơ lửng trong không trung khi nghe đến việc hai nhà Khổng Tường, Cao Hách đầu hàng liền chấn động.
“Đã có việc gì vậy?”
“Vừa rồi bọn họ còn rất khí thế, nói đầu hàng lập tức đầu hàng ngay được là sao?”
“Còn thiếu chủ đâu? Hai vị trưởng lão hiện giờ nơi nào nữa rồi?”
Mấy vị Thống Lĩnh có tu vi Thiên Tượng cảnh lúc này đang tập trung một chỗ nhưng sắc mặt rất khó coi.
“Xem ra chúng ta đều bị lừa, hai nhà Khổng Tường cùng Cao Hách đã có ý đầu hàng từ sớm nên khi chúng mời Thiếu chủ cùng hai vị trưởng lão đến xem ra đã lành ít dữ nhiều rồi.” Nam tử bị Khổng Tường Vũ đánh một chưởng vừa rồi căm giận lên tiếng.
“Thiếu chủ cùng hai vị Trưởng lão nếu gặp chuyện không may thì chúng ta phải đối phó với tình huống này thế nào đây??” Nghe đến tình huống xấu lập tức mọi người ai ai cũng chìm vào tuyệt vọng.
Mặc dù không thấy thi thể của Liễu Thừa Long cùng hai vị Trưởng lão nhưng tình huống rắc rối trước mặt phát sinh đến mức này mà không một ai lộ diện thì một là bọn họ đã bị khống chế hai là chỉ sợ đã chết mất rồi.
“Trước tiên chúng ta mau rút về thành Quá Tỉ, sau đó nếu bọn chúng tiến tới thì sẽ tử thủ đến cùng.” Một nam tử trung niên của Liễu gia đưa ra ý kiến.
Những người còn lại vẫn đang bị biến cố trước mặt làn cho kinh hãi, cũng không có chủ ý gì hơn khi nghe đến việc rút lui thì dứt khoát quyết định đồng ý ngay.
“Các ngươi đã thích Thanh Châu đến vậy thì hãy ở lại đây mãi mãi đi nào!” Ngay lúc này một âm thanh lạnh lùng vang lên.
Sau đó không chờ ai trong số họ có phản ứng thì trên mặt đất nơi các Thống Lĩnh Liễu gia đang lơ lửng xuất hiện một tầng ánh sáng màu vàng đất. Một lực hút cực lớn từ dưới đất truyền lên, quân đội Liễu gia liền hô hoán rồi tất cả mọi người đang ở không trung trực tiếp bị kéo mạnh xuống đất. Trong phạm vi mười dặm nhanh chóng phát ra từng vòng sáng vàng, bên trong còn ẩn hiện những phù văn màu vàng đất. Hơn mười vạn đại quân của Liễu gia như dẫm phải bùn mà không cách nào nhúc nhích được.
Một tên Thống Lĩnh mạnh mẽ có tu vi Thiên Tượng cảnh của Liễu gia rống lên một tiếng giận dữ, gã nhanh chóng thúc giục pháp lực khiến cho mặt đất lung lay rồi sau đó phi thân lên tránh được lực hút từ bên dưới. Nhưng đúng lúc này, một vòng sáng vàng chợt hiện ra. Nam tử Thống lĩnh liền hoảng hốt nhưng đã quá muộn, thân thể gã đã bị cắt làm mấy khúc, máu thịt bắn tung tóe rồi rơi “Bịch” xuống đất.
Dị biến sảy ra trong quân đội Liễu gia khiến cho Hoàng Phủ Ngọc Phách cùng đám người Cao Hách Duệ, Khổng Tường Vũ đều chú ý. Mỗi người đều có tâm trạng khác nhau nhưng lại không có động tác gì khác thường. Cao Hách Duệ cùng Khổng Tường Vũ sắc mặt nhanh chóng biến đổi, sau đó đều quay mặt đi coi như không hề thấy việc xảy ra bên kia.
“Lực lượng pháp tắc thuộc tính Thổ thật quá nồng đậm, e là đã tiếp cận đến viên mãn! Không biết là ai đã ra tay?” Hai gã Thông Huyền bên cạnh Hoàng Phủ Ngọc Phách chứng kiến vòng sáng màu vàng dưới chân quân đội Liễu gia mà hoảng sợ kêu lên.
“Hai vị đừng quá lo lắng, người này đến đây để giúp đỡ chúng ta.” Hoàng Phủ Ngọc Phách tự tin nói ra, nàng đang quan sát ánh sáng màu vàng đất đang trói chân quân đội Liễu gia mà trong mắt nghĩ đến điều gì đó.
Ngay tại lúc này, tại chân trời xa xa có một đám mây màu xanh đang từ từ bay đến, đích chính là một chỗ phụ cận thành Yến Phong. Từ từ nhìn lại thì ra đó là một chiếc Phi Thuyền cực lớn màu xanh, bên trên lá cờ còn thêu một chữ 'Thanh' cực lớn.
Đây chính là phi thuyền của Thanh gia.
Trong đại quân Liễu gia bị vây khốn, giờ đây Liễu Minh đang ẩn mình bên trong khi nhìn thấy Phi Thuyền của Thanh gia đã đến tỏ vẻ vui mừng. Phi Thuyền đã dừng lại, ngay lập tức từng người từng người nối đuôi nhau bay ra. Nháy mắt trên không trung đã xuất hiện thêm bốn năm ngàn người, tu vi của từng người đều không hề kém cỏi.
Đầu lĩnh chính là một nam tử có tu vi Thiên Tượng hậu kỳ, đây chính là Trưởng lão của Thanh gia có tên Thanh Phương. Mấy trăm năm trôi qua mà diện mạo của gã cũng không có thay đổi gì nhiều. Liễu Minh thở dài một hơi, sau đó mấp máy truyền âm vài lời sau đó rời đi. Thân thể Thanh Phương chấn động, ngay lập tức nhìn ngó xung quanh, ánh mắt càng thêm chăm chú, rồi gã vung tay lên chỉ vào đại quân Liễu gia đang bị ghim chặt trên đất mà quát lên một tiếng:
“Sát!”
Năm nghìn đệ tử của Thanh gia theo lệnh của Thanh Phương ngay lập tức lao vào đại quân của Liễu gia, mấy nghìn ánh sáng từ pháp bảo được bắn ra như mưa.