“Sơn Triệt Địa dàn trận ngự Minh
Hắc Nhật Sa bão mạc tiềm hành.”
(Duy Trúc)
Liễu Minh nghe vậy, mặt không đổi sắc nói:
“Vãn bối xin rửa tai lắng nghe.”
“Việc này rất quan trọng, nên bản tọa cũng không dài dòng nữa. Theo tin tình báo đáng tin cậy vừa thu được, số lượng Minh trùng đã đạt đến trăm vạn. Hơn nữa ở xung quanh vết nứt không gian kia còn có hơn mười vết nứt nhỏ hơn đang không ngừng có Minh trùng chui ra.” Phong trưởng lão sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói.
Lời này vừa nói ra, hơn nửa tu sĩ phía dưới đều hít vào một hơi, số còn lại cũng biến sắc.
Ngay lúc đó, một thanh niên mặc áo xanh, da thịt khô vàng ngồi ở bên trái đột nhiên bước tới chắp tay hỏi: “Xin hỏi tiền bối, nơi Minh tộc đại quân đồn trú chúng ta có nắm được không?”
“Đám sâu bọ này dường như còn đang mưu tính chuyện gì đó, chưa trực tiếp đánh qua đây mà lại co cụm ở trong Nam Hoang sa mạc. Nếu chúng toàn lực đánh về Triệt Địa Sơn thì e rằng trên đường đi không ai cản nổi, xem chừng chỉ cần khoảng mười ngày là tới đây.”
Phong trưởng lão nhìn thanh niên kia một cái nói.
Mọi người nghe vậy liền xôn xao.
“Các vị tiền bối gọi bọn tại hạ đến đây chắc hẳn không chỉ để thông báo tin tức mà đã có đối sách rồi?” Liễu Minh đột nhiên hỏi.
“ Không sai, bốn người bọn ta đã có kế hoạch sơ bộ, gọi mọi người tới đây là để nói về chuyện này. Diêu huynh, tiếp theo nhờ huynh nói cho mọi người biết.” Phong trưởng lão thâm ý nhìn Liễu Minh một cái rồi nói với lão giả mày xếch.
Tất cả đều nhìn về phía lão giả mày xếch, không khí trong đại điện trở nên cực kỳ ngưng trọng.
“Ha ha, các vị không cần căng thẳng như vậy. Chúng ta vừa nhận được tin viện quân ở những nơi khác đang trên đường đến đây. Việc chúng ta cần làm là thủ vững Triệt Địa Sơn đợi viện binh đến. Có điều, tuy Triệt Địa Sơn địa thế hiểm trở, cấm chế trùng trùng nhưng nếu đồng thời bị trăm vạn Minh trùng đồng thời công kích thì e khó giữ được lâu, cho nên bọn ta định lấy công làm thủ, chủ động xuất kích để tranh thủ thời gian.”
“Chủ động xuất kích? chúng ta chỉ có mấy vạn người làm sao chống nổi đối phương đông gấp mười như vậy?”
“Đúng vậy, làm thế không khác gì lấy trứng chọi đá.”
“Ta thấy hay là thủ vững Triệt Địa Sơn …”
“Có lẽ chúng ta chia nhau chạy có thể còn có hy vọng sinh tồn.”
Đại điện xôn xao, không ít kẻ muốn bàn lùi.
Liễu Minh tuy rất nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì mà nhìn lão giả mày xếch.
“Yên lặng!”
Ngay lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên như chuông đồng, khiến tất cảyên tĩnh lại.
Chính là phó cốc chủ Sư Hống của Thiên Yêu Cốc, y đứng dậy nhìn chúng tu sĩ một lượt rồi hừ nhẹ nói:
“Gia nhập liên minh hay không hoàn toàn dựa trên tinh thần tự nguyện, ai muốn đi thì đi bọn ta tuyệt đối không giữ. Có điều hiện nay ở bên ngoài nguy cơ tứ bề, nếu đã bước ra khỏi đây thì sống chết tự chịu, bọn ta sẽ không quan tâm.”
Chúng tu sĩ nghe vậy thì nhìn nhau.
Tuy lúc trước không ngừng kêu la, nhưng lúc này liên quan đến chuyện sống chết, chân tất cả như mọc rễ, không ai dám bước ra.”
“Rất tốt, nếu đã ở lại thì xem như đã đồng ý với kế hoạch, Diêu đạo hữu, mời nói tiếp.”
Sư Hống nhìn thần sắc mọi người, trong mắt lướt qua vẻ cười cợt, quay đầu nói với lão giả mày xếch.
“Thực ra các vị đã hiểu lầm ý Diêu mỗ, ta không định bảo mọi người phải quyết tử chiến với đám Minh trùng kia.” Lão giả mày xếch ung dung nói.
“Vậy ý Diêu trưởng lão là?” Mọi người có chút nghi hoặc hỏi.
“ Không biết các vị đã từng nghe nói tới “Hắc Sa Nhật” chưa?”, lão giả mày xếch cười nhẹ nói.
“Hắc Sa Nhật?”
Không ít kẻ ngây người, không hiểu được dụng ý của lão giả.
Liễu Minh nghe vậy cũng bất giác nhìn về phía lão, trong mắt lướt qua vẻ nghi hoặc.
“Chắc hẳn đa số mọi người đều biết đến “Hắc Sa Nhật”, nhưng lão phu cũng muốn nói qua một chút. Hắc Sa Nhật chính là một loại bão cát mười năm xuất hiện một lần ở sa mạc Nam Hoang, mỗi lần xuất hiện thì kéo dài một tháng. Lúc đó thì khắp sa mạc cát bay đá chạy che trời lấp đất, dù là tu sĩ Chân Đan muốn bay qua cũng gặp không ít nguy hiểm. Theo lão phu suy đoán, Hắc Sa Nhật sẽ xuất hiện vào một tháng sau.” Lão giả mày xếch liếc Liễu Minh một cái rồi giải thích.
“Diêu trưởng lão, lẽ nào người định dùng Hắc Sa Nhật để ngăn cản Minh trùng đại quân? Bão cát này tuy cóthể ngăn cản đám Minh trùng kia một chút nhưng đồng thời cũng gây bất lợi cho chúng ta khi tác chiến. Vạn nhất bọn Minh trùng kia không sợ bão cát thì làm thế nào?”, thanh niên áo xanh sắc mặt khô vàng kia hỏi.
“Xem ra chư vị có chút chưa hiểu rõ về Hắc Sa Nhật. Hắc Sa Nhật có tác dụng tăng phúc rất mạnh đối với pháp trận sa thuộc tính. Nếu trước khi Hắc Sa Nhật xảy ra chúng ta đồng thời khởi động bốn Lạc Sa Đại Trận thì có thể tạo thành một siêu cấp đại trận bao phủ cả Nam Hoang đại sa mạc, có thể vây khốn phần lớn đê giai Minh trùng. Dù không thể giết sạch bọn chúng nhưng khiến chúng trọng thương hoặc trong thời gian ngắn ngăn cản Minh trùng đại quân là hoàn toàn có thể.” Lão giả mày xếch dõng dạc nói.
“Hóa ra là thế”. Thanh niên áo xanh lúc này mới hiểu.
Những tu sĩ khác lúc này cũng hốt nhiên đại ngộ.
“Vì trận chiến này, bổn tông đã mang tới Chí Bảo trong tông là “Tụ Sa Lô”, trong đó, chứa Sa Chi Tinh Hoa mà Hóa Sa Môn chúng ta tích trữ từ ngày xây dựng tông môn cho đến nay. Mỗi hạt Sa Chi Tinh Hoa đều đã được tế luyện nghìn năm bởi tu sĩ trong tông, một khi tế xuất sẽ khiến cho uy năng đại trận tăng lên bội phần.”
Nói đến đây, trong mắt lão giả mày xếch không khỏi hiện lên thần sắc tự tin, vỗ bên hông, kim quang lóe lên, một cái hồ lô lớn chừng nắm tay màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Vật này toàn thân kim quang lưu chuyển, mới vừa xuất hiện, không khí xung quanh dường như đọng lại, nặng tựa ngàn cân.
Lão cũng không nhiều lời, tay kia đánh ra một đạo pháp quyết, khiến cho hồ lô màu vàng lập tức bay lên, xoay tròn giữa không trung, ngay sau đó một điểm kim quang từ miệng hồ lô bay ra.
Lập tức một cỗ khí tức cực kỳ cường đại từ điểm kim quang đó bạo phát, hơn nữa còn không ngừng lan tỏa bốn phía xung quanh.
Liễu Minh hai mắt hơi nhíu lại nhìn vào kim quang trong lòng có vẻ kinh ngạc.
Rõ ràng kim quang trước mắt, chính là “Sa Chi Tinh Hoa” mà lão giả mày xếch đã nói tới, vừa mới xuất hiện đã làm cho mọi người trong điện có ảo giác bản thân rơi vào một sa mạc mênh mông.
“Sa Chi Tinh Hoa này, vậy mà có vài phần tương tự như Nhất Nguyên Trọng Thủy.” Liễu Minh không khỏi âm thầm suy nghĩ nói.
“Không nghĩ tới Diêu Trưởng Lão lại trượng nghĩa như vậy, ngay cả Chí Bảo trấn tông cũng lấy ra, như vậy, trận chiến này nhất định sẽ thành công, những Minh Trùng kia chỉ cần bị vây khốn trong đại trận thì có mọc thêm cánh cũng khó thoát.” Thiên Yêu Cốc Sư Hống thấy thế, vỗ tay cười to nói.
“Nói như vậy cũng không sai, nhưng chính Phong Trưởng Lão đã nói, Minh Trùng bên trong Nam Hoang sa mạc nhiều vô số kể, có thể nói toàn bộ đại sa mạc đã bị Minh Tộc chiếm cứ. Xin hỏi Diêu Trưởng Lão, dưới tình huống khó khăn như vậy, muốn an toàn lẻn vào địa điểm dự định, mà còn phải có đầy đủ thời gian không bị quấy rầy để phát động đại trận, lại an toàn ra khỏi đó, cũng không phải chuyện dễ dàng đâu.” Liễu Minh đột nhiên mở miệng nói.
“Về vấn đề này, ngươi có thể yên tâm. Lần này sẽ do bốn người bọn ta ra tay, mỗi người sẽ mang theo một nhóm đi vào bày trận, đảm bảo không sơ hở chút nào.” Sau khi Mày xếch lão giả cùng ba gã thiên tượng trao đổi bằng ánh mắt một chút, rồi nói.
“Như vậy, Triệt Địa Sơn sẽ không còn ai trấn thủ, vạn nhất nếu đại quân Minh Tộc xâm phạm với quy mô lớn, thì phải làm thế nào?” Đại hán tóc đỏ của Long Hạt Sơn đang đứng bên cạnh không khỏi thắc mắc.
“Điểm này, đạo hữu không phải lo. Triệt Địa Sơn ta từ ngày thành lập đến nay không dưới ba vạn năm, vẫn còn có chỗ để dựa vào, trước lúc chúng ta lên đường, sẽ mở ra đại trận hộ sơn của bổn tông, cho dù là toàn bộ trăm vạn Minh Tộc tấn công, trong nhất thời cũng đừng mơ tưởng phá núi vào được.”
“Nói như vậy, chúng ta cũng thật sự yên tâm.” Tóc đỏ đại hán nghe vậy, thần sắc buông lỏng.
Sau khi giải quyết hết mọi băn khoăn của mọi người, tất cả mọi việc đều hết sức thuận lợi.
Bốn gã Thiên Tượng Cảnh sau khi phân công vị trí phương hướng bày trận của mỗi người, liền chọn ra vài tên Chân Đan Cảnh đi theo mình.
Liễu Minh dù sao cũng không phải tu sĩ Nam Man, bốn gã Thiên Tượng mặt ngoài cũng không trực tiếp yêu cầu hắn tham dự.
Tuy nhiên sau một phen cò kè mặc cả, Phong Trưởng Lão và ba gã Thiên Tượng hứa hẹn sau khi hắn hoàn thành trợ giúp tu sĩ Nam Hoang bày trận thì có thế quay về Thái Thanh Môn, ngoài ra khi thành công còn được được ban tặng không ít bảo vật trân quý.
Liễu Minh sau một hồi suy nghĩ, rồi cũng đồng ý tham gia, lựa trọn gia nhập đội ngũ do phó cốc chủ Thiên Yêu Cốc Sư Hống dẫn đầu.
Do Minh Tộc trời sinh rất mẫn cảm với chấn động pháp lực không gian, nên việc sử dụng Pháp Trận Truyền Tống là không thực tế.
Sau khi mọi người thảo luận, quyết định nửa tháng sau bắt đầu xuất phát, do bốn vị Thiên Tượng Cảnh dẫn đầu mang theo đội ngũ của mình dùng tốc độ nhanh nhất tới Hắc Sa Nhật, nhờ bão cát tạo thành bình chướng tự nhiên che chắn, lẻn vào địa điểm đã định sẵn bày trận.
Như vậy, sau khi bố trí xong Hoàn Lạc Sa Đại Trận cũng có thể nhờ sự che giấu của bão cát an toàn rời khỏi.
Kế hoạch xem ra không sơ hở chút nào, Liễu Minh cũng không quan tâm đến chuyện khác liền cáo từ rời đi.
Hắn trở về động phủ tạm thời, tiến vào trong mật thất, bắt đầu tĩnh tọa.