Quái vật lông xanh mặc dù vô cùng lợi hại nhưng trong lúc nhất thời đã bị hai người Ngạn Danh liều mạng dốc sức cuốn lấy.
Mà Liễu Minh đối mặt với ánh sáng tím cuồn cuộn tiến đến, sắc mặt trầm xuống, một tay giương cao bắn ra mấy quả cầu lửa sau đó tay áo rung lên phóng ra từng điểm kim quang hóa thành kim sa đầy trời xoay quanh giữa không trung.
Cầu lửa đánh lên ánh sáng tím, sau đó nương theo tiếng nổ đùng đùng từ giữa không trung truyền đến tạo thành từng trận sóng nhiệt cuồng bạo lan ra bốn phương tám hướng, khiến cho hào quang màu tím lập tức bị dừng lại không thể tiến thêm. Thiên Tàn Đồng Tử thấy vậy hai tay nhanh chóng bấm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm niệm chú. Trong âm thanh oanh oanh long long vang lên, hai loại sương mù màu xanh đen thình lình phun ra, cuốn về phía đối diện.
Thế nhưng Liễu Minh sắc mặt không hề thay đổi chỉ tay về phía không trung, từng đám cát bụi màu vàng mù mịt ở trên không lập tức chuyển động, từng hạt cát sỏi chớp động rớt xuống hợp thành một bức tường cát cực lớn cao vài chục trượng. Kết quả sương mù hai màu xanh đen cuồn cuộn đánh vào nhưng lại không có cách nào xuyên qua được bức tường. Đồng thời bức tường cát này dưới sự thúc giục của Liễu Minh còn cuồn cuộn cuốn ngược về phía đối phương.
Thiên Tàn Đồng Tử thấy thế lập tức cả kinh, cánh tay thúc giục pháp quyết khiến cho chiếc hồ lô lớn bên trong màn sáng lục lập tức điên cuồng phóng to, đồng thời một luồng sương mù màu đen còn nồng đậm hơn trước gấp mấy lần phun ra khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Sương mù màu đen sền sệt như chất lỏng dùng xu thế phô thiên cái địa chạm vào màn cát màu vàng phát ra âm thanh ăn mòn “Xèo xèo”, tuy rằng không cách nào phá vỡ màn cát màu vàng nhưng lại khiến nó không thể nào tiến lên trong thời gian ngắn. Thấy bí thuật độc công của mình như trước không cách nào phá vỡ cát trận trước mắt, Thiên Tàn Đồng Tử hiện lên ánh nhìn dữ tợn, biết rõ đã gặp đại địch, liền một bên điên cuồng thúc dục hồ lô tiếp tục thả ra sương mù bảo vệ bản thân trước làn cát bụi màu vàng, một bên hé miệng phát ra một tiếng thét dài!
Quái vật lông xanh bên cạnh hai người Ngạn Danh lập tức gầm lên hô ứng, dựa vào thân thể cường đại, thân ảnh lập tức mơ hồ từ chỗ hai người bắn ngược trở về, sau một cái chớp động liền quỷ dị vượt qua màn cát màu vàng hóa thành một đạo hư ảnh nhàn nhạt bổ nhào về phía Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy liền động tâm niệm vận dụng thiên phú nhất tâm nhị dụng, một bên tiếp tục thúc giục màn cát chống cự làn sương màu đen, một bên tế ra hai quả Trọng Thủy Châu hóa thành một thể rời khỏi tay ngênh ngang đánh về phía hư ảnh.
Oanh!
Hai quả Trọng Thủy Châu hợp thành một thể nện trúng hư ảnh, lập tức sương mù màu đen cuộn lên, đồng thời hư ảnh một tòa núi nhỏ ở trong viên châu hiện ra đập xuống phía dưới. Quái vật Bích Trảo Yêu Linh mặc dù có lực phòng ngự kinh người cùng với tốc độ cực kỳ nhanh nhưng dưới tình huống không đề phòng bị món linh khí vô cùng nặng nề này đánh trúng lập tức hét thảm một tiếng, thân hình rơi thẳng xuống dưới, sau một tiếng vang thật lớn trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất tạo ra một cái hố to vài trượng.
Hư ảnh tiểu sơn do Trọng Thủy Châu biến thành cũng lập tức lóe lên áp ở trên cái hố to làm cho quái vật lông xach không cách nào nhúc nhích mảy may. Dưới tình huống hai viên Trọng Thủy Châu hợp nhất triển khai toàn bộ cấm chế biến thành hư ảnh tiểu sơn cũng có lực lượng chừng hơn mười nghìn cân, con yêu linh này mặc dù có man lực kinh người nhưng muốn đánh vỡ áp chế cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thiên Tàn Đồng Tử thấy vậy sắc mặt đại biến, một tay cuốn lên liền xuất hiện một tấm phù lục đen sì như mực. Nhưng còn chưa đợi gã ném phù lục ra, Liễu Minh ở đối diện không nói tiếng nào liền thúc giục hơn phân nửa pháp lực trong cơ thể. Chỉ thấy lúc này, màn cát giữa không trung phát ra ánh sáng càng rực rỡ, mà diện tích lại càng lớn hơn gấp bội, xua tan đi màn sương mù bảo vệ ở phía đối diện, tiếp theo lại xoay tròn một hồi, bao phủ khắp bầu trời trong phạm vi vài mẫu.
Thiên Tàn Đồng Tử càng kinh hãi, lập tức ném phù lục trong tay ra. Lúc này từng đám phù văn rậm rạp chằng chịt màu đen hiện lên xoay tròn ở chung quanh. Cánh tay kia của gã giơ lên đánh mấy đạo pháp quyết vào chiếc hồ lô.
Phanh!
Chiếc hồ lô khổng lồ liền phát nổ, trực tiếp biến thành sương mù ba màu tím, lục, đen bay vọt về phía dưới bao bọc quanh thân thể của y. Cùng lúc đó, màn cát giữa không trung cũng rơi xuống sau đó khóa chặt Thiên Tàn Đồng Tử ở bên trong tạo thành một quả kim cầu thật lớn không chút kẽ hở. Kim cầu cũng điên cuồng thu nhỏ, co rút về phía trung tâm.
Thiên Tàn Đồng Tử lúc này chỉ cảm thấy từng cỗ man lực điên cuồng áp vào từ bốn phương tám hướng. Ngay lập tức làn sương mù ba màu cùng với những phù văn đều phát ra tiếng cọt kẹt mà tán loạn. Vẻ mặt của gã theo đó ngày càng xấu đi, chỉ có thể liều mạng dốc sức bấm niệm pháp quyết điên cuồng rót pháp lực vào trong phù văn cùng với làn sương mù để ngăn cản những luồng man lực này đè ép.
Thế nhưng đúng lúc này, màn cát sỏi màu vàng đã biến thành một quả cầu bằng cát cực lớn có đường kính mấy trượng nhanh chóng xoay tròn. Đồng thời, ở mặt trong của quả cầu bằng cát nhao nhao lồi ra từng đám gai nhọn màu vàng. Phù văn màu đen cùng với màn sương mù ba màu vốn đã bị ép đến mức không thể chống đỡ nổi giờ đây lại càng bị đám gai nhọn màu vàng quấy đến nát bấy, không còn cách nào ngăn cản xu thế thu nhỏ lại của quả cầu nữa rồi. Thiên Tàn Đồng Tử quá mức sợ hãi, lúc này bèn đấm một cái vào ngực mình sau đó một hơi phun ra hơn mười ngụm tinh huyết hóa thành một tầng huyết vụ bảo vệ bản thân.
Nhưng đúng lúc này, Liễu Minh ở đối diện hiện lên vẻ mặt tàn khốc, rung tay áo bắn ra một thanh kiếm nhỏ màu bạc. Thanh kiếm sau một thoáng mơ hồ liền hóa thành một đạo cầu vồng màu bạc chói mắt dài bảy tám trượng bắn về phía quả cầu cát màu vàng giữa không trung.
Phốc!
Bên ngoài quả cầu cát liền trống rỗng mà xuất hiện một lỗ thủng lớn như nắm đấm, cầu vồng màu bạc lóe lên lập tức bay xuyên vào bên trong. Sau một khắc, bên trong quả cầu cát màu vàng liền phát ra một tiếng hét thảm. Chân mày Liễu Minh nhích lên, hắn phất tay một cái, quả cầu cát màu vàng lập tức tan vỡ, một lần nữa hóa thành màn cát sỏi màu vàng quay trở về.
Mà Thiên Tàn Đồng Tử vốn đang bị bao trùm liền một lần nữa hiển lộ thân hình, nhưng ánh mắt của gã đã mất đi sức sống. Sau một khắc, phần cổ của hiện ra một đường máu, cái đầu lăn xuống nhanh như chớp, cứ như vậy mà bị Liễu Minh chém chết.
Oanh!
Hư ảnh tiểu sơn màu vàng ở trên mặt đất cách đó không xa rung lên trong giây lát, một đạo hư ảnh màu lục từ phía dưới bắn ra sau đó phát ra một tiếng thét dài vui vẻ, cũng không hề quay đầu lại mà nhanh chóng phá không chạy về một chỗ sâu trong sơn mạch Hắc Dương.
Liễu Minh thấy vậy ánh mắt chợt lóe nhưng cuối cùng cũng không ra tay ngăn cản con quái vật lông xanh này. Từ lúc hắn tế ra Lạc Kim Sa, chế trụ Bích Trảo Yêu Linh, sau đó liền một mạch chém chết Thiên Tàn Đồng Tử trước sau bất quá chỉ có thời gian mấy nhịp hô hấp.
Mà hai người Ngạn Danh ở một bên, chỉ vừa mới từ trong sự uy hiếp của Bích Trảo Yêu Linh hồi phục lại tinh thần, thậm chí còn chưa kịp ra tay xuất thủ tương trợ cái gì, trận kịch chiến đã chấm dứt. Một nam một nữ này nhìn xuống thi thể gã lùn nằm trên mặt đất, tự nhiên vô cùng hoảng sợ.
“Lần này quả thực đa tạ Liễu huynh xuất thủ tương trợ, nếu không Ngạn mỗ lúc này cũng khó bảo toàn tính mạng.” Thanh niên cao gầy vừa định thần lập tức chắp tay với Liễu Minh, tỏ vẻ thập phần cảm kích nói.
“Đúng vậy, nếu không phải gặp được Liễu sư huynh, Tuyết Vân cùng Ngạn sư huynh thật sự khó tránh khỏi kiếp nạn này rồi.” Nữ tử xinh đẹp ở một bên cũng tỏ vẻ cảm kích đầy mặt, chỉnh lại vạt áo mà thi lễ.
“Chúng ta dù sao cũng là đồng môn, Liễu mỗ ra tay cũng là việc nên làm. Huống hồ tặc tử này cũng không muốn bỏ qua ta.” Liễu Minh khẽ vẫy tay thu Lạc Kim Sa cùng các loại linh khí trở về, thản nhiên nói.
Đây cũng là vì hắn có được thiên phú nhất tâm nhị dụng mới có thể đồng thời thúc giục được nhiều linh khí như vậy. Nếu đổi lại tu sĩ Ngưng Dịch trung kỳ khác, dù cho có tinh thần lực cường đại cũng không có cách nào cô đọng thần thức phân niệm độc lập, nhiều lắm chỉ có thể miễn cưỡng khu động hai món linh khí mà thôi.
“Liễu sư huynh có thể đánh chết Thiên Tàn Đồng Tử, thực lực bực này trong các đệ tử ngoại môn cũng đủ để xếp vào một trăm hạng đầu rồi.” Tuyết Vân lúc này không thể che giấu sự hiếu kỳ của bản thân, trừng đôi mắt đẹp nhìn Liễu Minh nói.
“Tên Thiên Tàn Đồng Tử này rốt cục là kẻ nào, tại sao lại dám không kiêng nể gì như thế?” Liễu Minh cũng không nói gì thêm, ngược lại có vẻ tùy ý hỏi một câu.
“Nói đến tên Thiên Tàn Đồng Tử này, cũng là một kẻ có lai lịch to lớn, xuất thân từ một đại tà giáo của đại lục Trung Thiên tên là Huyền Mỗ Giáo, xưa nay làm nhiều việc độc ác, trước kia đã từng đánh chết mấy đệ tử ngoại môn của Thái Thanh Môn, cho nên chính là một đối tượng truy nã trên Sinh Tử Đơn của ngoại viện bổn môn, cũng không nghĩ đến hôm nay lại mất mạng trong tay của sư đệ.” Ngạn Danh nghe vậy, lại nhìn đến thi thể của Thiên Tàn Đồng Tử trên mặt đất, thở dài một hơi nói.
“Nếu như ta nhớ không lầm, hiện nay Thiên Tàn Đồng Tử có bài danh trên Sinh Tử Đơn cũng hơn một trăm, thứ tự coi như không thấp. Chỉ bởi vì giáo phái này có công pháp đặc thù, am hiểu ẩn nấp thân hình, kẻ nào cũng dị thường giảo hoạt, cho nên mặc dù trong ngoại môn có một ít sư huynh tuy rằng có đuổi giết qua mấy lần nhưng vẫn không thể thành công, không nghĩ đến lúc này đây lại bị Liễu sư huynh trực tiếp chém chết.” Tuyết Vân cũng mở miệng nói.
Thời gian này, Thiên Tàn Đồng Tử cũng không biết vì lí do gì lại cố ý lẻn vào sơn mạch Hắc Dương, trước tiên gặp được con quái thú Bích Trảo Yêu Linh liền dùng bí thuật hàng phục, sau đó lại nhìn thấy đám người Ngạn Danh bèn dứt khoát ẩn nấp theo sau, thao túng con thú này đánh lén mọi người. Lần này nếu không phải gặp được Liễu Minh, hai người bọn họ thực sự có khả năng cũng như ba người khác, vô thanh vô tức vẫn lạc ở bên trong dãy núi này rồi.
“Đúng rồi, Liễu sư huynh nên mang theo đầu kẻ này trở về, đổi lấy một số lượng điểm cống hiến không nhỏ ở Sinh Tử Các. Dù sao tên tặc tử này ở trên Sinh Tử Đơn cũng là người có chút danh tiếng.” Ngạn Danh lên tiếng nhắc nhở đồng thời trong ánh mắt cũng hiện lên một tia hâm mộ.
“Thì ra là thế, đa tạ Ngạn huynh nhắc nhở.” Liễu Minh gật đầu nhẹ.
Về phần Sinh Tử Đơn, ở bên trong điều lệ của đệ tử Ngoại môn cũng chuyên môn đề cập đến, nhưng thật ra là một cái danh sách đuổi giết đặc biệt nhằm vào đệ tử ngoại môn mà ban bố ra. Những kẻ có tên trên đó đều là đệ tử tông môn tà phái đã từng sát hại đệ tử Ngưng Dịch Cảnh của Thái Thanh Môn, ước chừng hơn ngàn người.
Những người này không kẻ nào là không hung tàn xảo trá, mà bài danh mười thứ hạng đầu trên danh sách càng là những kẻ có thực lực kinh người. Cho dù là đệ tử ngoại môn của Thái Thanh Môn có bài danh đồng dạng, dưới tình huống một chọi một cũng không dễ dàng thắng được.
Giờ đây Thiên Tàn Đồng Tử nếu đã có tên trên Sinh Tử Đơn, Liễu Minh cũng không khách khí thu lấy đầu của y cùng với linh khí hồ lô và một cái túi đựng đồ giống như pháp khí Tu Di, đồng thời dùng cầu lửa trực tiếp biến thi thể không đầu của y thành tro tàn. Hắn cáo từ một tiếng sau đó không quay đầu lại bay về phía ngoài sơn mạch. Hai người Ngạn Danh Tuyết Vân vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt thấy Liễu Minh đã đi xa liền thu thi thể của những đồng bọn khác lại, sau đó ủ dột rời đi.