Sau khi thu Hư Không Kiếm vào trong kiếm nang thì một tay Liễu Minh vuốt nhẹ qua một cái, ngẩng đầu nhìn về đỉnh Đoạn Kiếm Sơn cao vút trong mây, sau đó lại cúi đầu quét mắt về phía vô số đoạn đao tàn kiếm dưới chân, trong nội tâm không khỏi cảm khái một hồi.
Không biết Hàn trưởng lão nếu như phát hiện ra hắn đã tự mình đấu qua hầu hết với số tàn kiếm này, khiến cho những tàn kiếm này chỉ còn lại một chút linh tính thì sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Hiện tại hắn đã luyện chế thành công Kiếm Hoàn thì cũng không muốn ở lại nơi này quá lâu, nhanh chóng điều tức, sau đó liền lấy ra một tấm Truyền Tống phù bạch quang mờ mịt, sau đó dùng tay xé nát.
Sau một khắc thì một đạo hào quang màu trắng tỏa ra, bao phủ lấy thân hình hắn, sau đó bạch quang liền biến mất tại Đoạn Kiếm Sơn.
Liễu Minh chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên mơ hồ không rõ, trong khi hắn nhìn lại bốn phía thì lại phát hiện ra mình đã xuất hiện trong một dãy núi, mà lại không phải là nơi có pháp trận mà ngày đó mình truyền tống vào.
Mà sau lưng hắn hơn một dặm mới chính là ngọn chủ phong của Thiên Kiếm Phong.
Cùng lúc dó thì có từng đạo độn quang màu sắc khác nhau đang không ngừng hướng về Thiên Kiếm Phong bay đến.
Hắn thấy vậy thì tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển thì đại khái có thể đoán được nguyên nhân của những người này, chắc là có cùng liên quan với hắn, dù sao thì cũng không có nhiều người có thể biết được những hành động chính xác của hắn ở Thiên Kiếm Phong.
Trước mắt hắn hiện tại còn có khá nhiều việc cần làm, riêng việc luyện chế Kiếm Hoàn cũng khiến hắn tiêu tốn mấy năm, nên tất nhiên hắn cũng không muốn dây dưa gì thêm ở đây nữa.
Vì vậy, Liễu Minh lại một lần nữa kích phát đồ đằng bí thuật, thu liễm khí tức rồi yên lặng bay ra khỏi phạm vi của Thiên Kiếm Phong, khu vân đi vòng về phía động phủ của mình.
Trước căn nhà đá gần truyền tống trận của Đoạn Kiếm Sơn lúc này có từng đạo độn quang đủ mọi màu sắc nhao nhao hạ xuống, trong đó thình lình có Long Nhan Phỉ và Sa Thông Thiên.
Thanh niên cao gầy trông coi nơi đây sớm đã bị dị tượng của Liễu Minh khi tu luyện thành Kiếm Hoàn làm cho hoảng sợ, bây giờ lại thấy nhiều người chen chúc tới đây thì lại càng thêm luống cuống.
“Tôn sư đệ, dị tượng kinh người như vậy không biết là xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là do ai làm ra vậy?” Trong đám người đi vào căn nhà đá, một đệ tử chân đạp một thanh đại kiếm màu vàng của Thiên Kiếm Phong lớn tiếng hỏi.
Lại nói tiếp, Đoạn Kiếm Sơn chính là nơi mà chỉ những đệ tử kiếm tu có tu vi Chân Đan Cảnh trở lên mới có thể đi vào, cho nên những đệ tử ở hàng ngũ Hóa Tinh thì đây vẫn là một chỗ mang nhiều bí ẩn.
Dù sao thì tu vi chưa đủ mà tùy tiện tiến vào đây thì đúng là hung hiểm vạn phần.
Thanh niên cao gầy nghe vậy thì cơ mặt thoáng run rẩy một chút, không khỏi có chút chần chờ.
Hơn bốn năm nay, trong bí cảnh chỉ có duy nhất một người Lạc U Phong Liễu Minh ở lại đây, mà một màn dị tượng kinh người như vậy, lại có thể trực tiếp phá tan không gian phong tỏa của Đoạn Kiếm Sơn, chẳng lẽ thật sự là do người này?
Ngay khi người thanh niên cao gầy đang muốn nói ra thì giữa không trung lại có một bóng người hoa lên một cái, một nam tử đầu đội ngọc quan, thoạt nhìn thì phi thường trẻ tuổi, mặc cẩm bào xuất hiện giữa không trung.
Toàn bộ đệ tử Thiên Kiếm Phong ở đây thấy vậy thì sắc mặt biến đổi, liền khom mình thi lễ đối với nam tử, đồng thanh hô lên:
“Bái kiến chưởng tọa!”
Nam tử đội ngọc quan đúng là chưởng tọa của Thiên Kiếm Phong, Ngọc Hành Chân Nhân, bên trong những chưởng tọa cũng là người có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng mà người này hành tung phiêu hốt, tuy tằng vị này ở tại chủ phong của Thiên Kiếm Phong nhưng mà cũng có rất ít đệ tử của Thiên Kiếm Phong có thể diện kiến ông ta.
“Tất cả đứng lên đi, chuyện nơi đây ta đã biết, bọn ngươi không cần ngạc nhiên.” Ngọc Hành Chân Nhân vung tay, nhàn nhạt nói ra.
Phần đông đệ tử tại đây nghe vậy thì nhao nhao đứng thẳng người nghe lệnh, mà tên đệ tử chân đạp đại kiếm màu vàng kia, thoạt nhìn có địa vị không thấp tại Thiên Kiếm Phong, tiến lên một bước, cung kính hỏi: Xin hỏi chưởng tọa chân nhân, dị tượng tại đây không biết là đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Ngọc Hành chân nhân lóe lên, trong miệng nhàn nhạt đáp lại:
“Ta mới thông qua bí thuật điều tra, là có người tại Táng Kiếm Mộ Đoạn Kiếm Sơn đem Nguyên Linh Phi Kiếm của mình tu luyện thành Kiếm Hoàn, cho nên mới dẫn dắt ra thiên địa dị tượng như vậy.”
“Cái gì, thật sự là thiên tượng Kiếm Hoàn… cái này… không biết là trưởng lão nào của bản phong đã luyện thành Kiếm Hoàn?” Tên đệ tử chân đạp đại kiếm cả kinh, liền hướng về nam tử đội ngọc quan cung kính hỏi.
“Người này cũng không phải là trưởng lão của bản phong, mà là Lạc U Phong Liễu Minh.” Ngọc Hành chân nhân mỉm cười nói.
“Liễu Minh! Là hắn!”
“Không phải là người của Thiên Kiếm Phong ư!”
Liễu Minh gần đây ở Thái Thanh Môn có thanh danh vang vọng, đệ tử kể cả ngoại môn hầu như người người đều biết, sau khi nghe xong nam tử đội ngọc quang nói ra thì giống như là một tảng đá rơi xuống mặt hồ, lập tức khiến cho mọi người nghị luận một cách huyên náo.
Mà Sa Thông Thiên đứng trong đám người, sau khi nghe hai chữ “Liễu Minh” thì sắc mặt liền “Bá” một cái, tái nhợt dị thường.
Tuy rằng hắn cũng luyện thành Nguyên Linh Phi Kiếm nhưng mà vẫn chưa thể tu luyện đến cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, vậy mà Liễu Minh lại có thể luyện thành Kiếm Hoàn trong truyền thuyết mà chỉ có kiếm tu Chân Đan Cảnh có thể tu luyện…
Chênh lệch của hai người càng ngày càng lớn!
Nội tâm của Sa Thông Thiên giống như là bị độc xà cắn một cái, không thể thở nổi, lúc này hai tay nắm thành quyền khiến cho móng tay cắm vào da, máu tươi chảy ra ngoài mà không hề hay biết.
Mà Long Nhan Phỉ đồng dạng cũng chấn động, giống như là mình nghe nhầm vậy, nhưng lập tức nàng ta ý thức được một vấn đề, để luyện thành Kiếm Hoàn thì phải cần pháp lực và tinh thần lực khổng lồ thì mới có thể chống đỡ được, vì vậy mà chỉ kiếm tu Chân Đan Cảnh mới có thể bắt đầu tu luyện, chẳng lẽ Liễu Minh, hắn ta đã tiến cấp đến Chân Đan Cảnh?
Nhưng không đợi cho nàng hỏi thăm, Ngọc Hành Chân Nhân lại nhàn nhạt nói tiếp:
“Liễu sư điệt mới tiến vào nội môn không lâu, nhưng mà không chỉ tu vi đã tiến vào Giả Đan Cảnh, cách Chân Đan vẻn vẹn chỉ một bước ngắn, mà hôm nay lại luyện thành Kiếm Hoàn, các ngươi với tư cách cùng thế hệ cũng nên tự mình tự nhủ, đừng khiến cho uy danh của Thiên Kiếm Phong bị bôi nhọ.”
Mọi người tại đây nghe được tin tức này thì tự nhiên bạo động.
Rất nhiều người cũng biết Liễu Minh khi mà tham gia Thiên Môn Hội cũng chỉ là Hóa Tinh hậu kỳ, đến nay mới chỉ hai ba mươi năm mà hắn đã tiến giai lên Giả Đan Cảnh, còn luyện thành Kiếm Hoàn, với tốc độ kinh người như vậy thì mặc dù với lịch sử trước đây của Thái Thanh Môn cũng chỉ có vài nhân vật kinh tài tuyệt diễm mới có thể làm được như vậy.
Tự nhiên Liễu Minh cũng không biết đến những lời đồn đại của mình, dùng tốc độ nhanh như chớp đã lan truyền trong hàng ngũ đệ tử nội môn.
Hắn giờ phút này đang khoanh chân ngồi trong mật thất của động phủ, tính toán bước tu luyện tiếp theo của mình.
Hôm nay hắn đã luyện thành Kiếm Hoàn, việc kế tiếp sẽ là chuẩn bị sẵn sàng cho việc tiến giai lên Chân Đan Cảnh, mà việc quyết tâm tiến vào Ác Quỷ Đạo nên việc tích góp một ít điểm cống hiến chính là việc cấp bách hiện nay.
Tiến vào Ác Quỷ Đạo cần hơn một trăm vạn điểm cống hiến, nhưng mà để đảm bảo không có chút sơ hở nào thì trước đó chính mình cần phải vào Tàng Kinh Các tìm hiểu một ít tư liệu, điển tịch, rồi đi đến Thái Trân Điện đổi lấy một ít đồ vật khẩn yếu, chưa kể việc chính mình chưa nhận những cung phụng hàng năm thì ước chừng còn cần khoảng một trăm năm mươi vạn điểm cống hiến nữa, mà trong thời gian ngắn gom đủ số lượng này thì áp lực cũng là không nhỏ.
Hắn trong động phủ tĩnh tâm, điều tức ba ngày thì sau đó liền khu vân lặng yên bay đến một sơn cốc cách Tàng Kinh Các không xa.
Sâu trong sơn cốc có một khối đá xanh như cột chống trời nằm ở đó, mà tọa lạc trên khối đá là một đại điện đen kịt chiếm diện tích gần một mẫu, trên cửa có treo một tấm biển, viết ba chữ “Sinh Tử Các” to lớn.
Cũng giống với sự phân chia nội điện, ngoại điện của Huyền Điện thì Sinh Tử Các kỳ thật cũng phân chia làm ngoại môn và nội môn.
Trên danh sách ngoại môn của Sinh Tử Các thì chỉ có những tà tu Hóa Tinh Kỳ, mà trong nội môn thì có một ít tà tu Hóa Tinh kỳ, thậm chí có cả tà tu Chân Đan kỳ.
Tương đương như vậy thì số điểm cống hiến ban thưởng cho nội môn Sinh Tử Đơn càng nhiều hơn.
Liễu Minh sau khi trở về từ vùng đất Nam Hoang, tại phường thị của tông môn trong lúc vô tình thăm dò được, vừa nghĩ phải nhanh chóng kiếm điểm cống hiện thì lập tức đi đến nơi này.
Đại điện tại vì quanh năm không thấy ánh mặt trời nên khiến cho xung quanh đại điện có một đám sương màu đen nhàn nhạt lượn lờ, lộ ra vẻ thần bí.
Liễu Minh quan sát một chút, sau đó liền cất bước đi đến đại môn của cung điện.
Đại sảnh của chủ điện trống rỗng, vẻn vẹn chỉ có mấy khối Nguyệt Quang Thạch được khảm nạm trên trần nhà, tỏa ra ánh sáng mờ mờ, cũng mơ hồ phác họa được hình dáng của đại sảnh.
Trong sảnh thì rộng ước chừng hơn trăm trượng, trang trí hết sức đơn giản, ngoại trừ hai bên có mấy hàng giá gỗ nhỏ xiêu vẹo thì tại trung ương có thêm một cái bệ đá màu xám nữa.
Ngồi sau bệ đá là một trung niên áo báo xám, râu ria xồm xoàm, một tay đang chống đầu, tựa hồ như đang chợp mắt.
Từ trong miệng truyền ra từng tiếng lẩm bẩm du dương, trầm bổng có tiết tấu, vô cùng ung dung, vang vọng khắp đại sảnh.
Trên bờ vai của nam tử có một con mèo màu nghệ, béo ú đang nằm ngáy o..o…
Trừ những thứ đó ra thì không hề có bóng dáng một đệ tử nào khác.
Liễu Minh thấy vậy thì không khỏi có chút im lặng, sau khi suy nghĩ một chút thì vẫn cất bước tiến về phía trước.
Tựa hồ như nghe được tiếng bước chân của Liễu Minh, tiếng lẩm bẩm dừng lại, vuốt vuốt hai mắt đang buồn ngủ, vặn vẹo cái lưng cho đỡ mỏi, giương mắt nhìn Liễu Minh thì sau đó sắc mặt không khỏi trầm xuống.
“Đây là trọng địa nội môn Sinh Tử Các, người không nhiệm vụ miễn vào! Ngươi chẳng lẽ là đến để nhận nhiệm vụ có treo giải thưởng lớn?”
“Đúng vậy, tại hạ lần đầu tiên đến đây, không biết là tiếp nhận nội môn Sinh Tử Các như thế nào? Có giống với ngoại môn hay không?” Liễu Minh đối với thái độ lãnh đạm của trung niên thì ngó lơ, tiếp tục đi đến bệ đá, mở miệng dò hỏi.
“A, thì ra trước kia ngươi đã làm nhiệm vụ của ngoại môn Sinh Tử Đơn, nơi này và ngoại môn đại khái là giống nhau. Nếu ngươi lần đầu tiên tới đây thì hãy xem trước Sinh Tử Đơn rồi nói cũng không muộn.” Nam tử áo bào xám kinh ngạc liếc nhìn Liễu Minh, sau đó lấy ra một quyển trục màu vàng, đặt trên bệ đá.
Liễu Minh đứng trước bệ đá, giơ một tay lên, một đạo hắc khí cuốn ra đem quyển trục thu vào trong tay, sau đó mở quyển trục ra nhìn một lượt kỹ càng.
Phía trên ghi chép chính là tên của một loạt tà tu, tiếp theo đó là số lượng điểm cống hiến làm giải thưởng, nhưng mà số lượng cũng không nhiều, chỉ có hơn ba mươi tên.
Ánh mắt Liễu Minh tức thì sáng lên, điểm cống hiến trên đó quả thật không ít, gã tà tu thấp nhất cũng có năm vạn điểm cống hiến, mà đứng ở vị trí thứ nhất thình lình giải thưởng lên đến tận ba trăm vạn điểm.
“Ồ!”
Trên Sinh Tử Đơn thình lình có một cái tên rất quen thuộc đập vào mắt hắn.