Liễu Minh vừa mới thu tiểu đỉnh lại, không gian xung quanh bỗng nhiên rung động, đồng thời một hồi âm thanh ù ù truyền đến bên tai.
Sau một thoáng trời đất cuồng quay, cả người Liễu Minh đã biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, bên ngoài Bích Khung Huyễn Cung, trên không trung nổi lên những tiếng đì đùng. Đám tu sĩ chưa rời đi nghe được tiếng vang, không hẹn cùng ngẩng đầu nhìn về cung điện đang lơ lửng giữa trời, bỗng giật mình. Ảo ảnh của Bích Khung Huyễn Cung, giống như cách mà nó xuất hiện, đột nhiên bốn phía phát ra quầng ánh sáng chói mắt mầu xanh biếc, sau đó thình lình lóe lên rồi tán loạn tan biến, giống như chưa từng xuất hiện vậy...
Đám người lại một lần nữa xôn xao, bên tai không ngừng những tiếng cảm thán.
Ở chỗ Bích Khung Huyễn Cung biến mất, ba bóng người bỗng nhiên loạng choạng hiện ra.
Rõ ràng là Liễu Minh, thiếu niên yêu tộc và thiếu nữ áo tím của Âu Dương thế gia.
"Rút cuộc đi ra. . ." Thiếu nữ áo tím vừa ổn định thân hình, mắt nhìn qua bốn phía, có chút vui mừng nói.
Liễu Minh cùng thiếu niên Yêu tộc nghe vậy không nói gì thêm, chỉ nhanh chóng dò xét bốn phía một lượt, trong lòng cùng cảm khái một hồi. Lại nói tiếp, nếu không phải người tâm tính cứng cỏi, khi phải trải qua ba tháng ngày ngày chém giết, thần kinh một khắc thư giãn cũng không có, thì khó có thể như ba người họ, rời khỏi huyễn cung một cách lành lặn như vậy. Từ lời kể của những người trước đây đến xem, sau mỗi lần Huyễn Cung mở ra, nếu đem so sánh số người thực có thể kiên trì ba tháng trong cung rồi bình yên đi ra vẫn luôn không có quá nhiều. Mà người thất bại, nhẹ thì trọng thương, nặng thì chết tại chỗ, nhìn qua thật sự không giống như địa điểm thí luyện bình thường. Đương nhiên, đây là di tích không có người trông giữ mà chỉ dựa vào cấm chế đặc thù lại không ngừng có những kẻ nổi danh từ ngoài xông vào dẫn đến độ khó càng lúc càng cao.
Cũng may hiện tại mọi chuyện đã kết thúc. Ba người đều đổi lấy được bảo vật, bình yên đi ra, không uổng phí chuyến đi lần này.
Đúng lúc này, cánh tay ba người bỗng có ánh sáng xanh lóe lên kèm theo tiếng xé gió phát ra.
Ba mảnh vỡ Bích Khung Thiên Kính tróc ra, rơi xuống rồi như sao băng nhằm ba hướng khác nhau bay vọt đi, nhưng không kịp bay quá xa đã bị ba đạo hào quang xanh, đen, trắng phân biệt tóm quay về.
Ra tay tất nhiên là ba cường giả Chân Đan Cảnh, Hạo Nguyệt, gã trung niên họ Đái, lão giả tóc bạc .
Những tu sĩ còn lại ở quanh đó, lúc này đáy lòng khó tránh âm thầm oán thán không thôi.
Bởi từ khi ba người này đến đây, gần nửa số mảnh vỡ Bích Khung Thiên Kính của những người từ trong cung đi ra đều rơi vào tay họ.
Ba gã Chân Đan cảnh sau khi thu mảnh vỡ Bích Khung Thiên Kính xong, độn quang lóe lên, lần nữa rơi xuống chỗ cách đám người Liễu Minh không xa nhưng ánh mắt lại không hẹn mà cùng rơi lên trên người thiếu niên Yêu tộc.
"Yêu tộc!"
Hạo Nguyệt đồng tử nhướng mày nói.
Một bên, lão già tóc bạc của Thiên Hội Thương Minh, trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc
Hiện giờ, thanh niên yêu tộc áo trắng đã sớm thu lại thân thể yêu hóa, biến thành một người bình thường nhưng còn chưa triệt để thu liễm khí tức yêu tộc nên trước mắt cường giả Chân Đan cảnh thì việc bị bại lộ thân phận là không thể nghi ngờ.
Yêu tộc khác với Bức Tộc, Tử Mâu Dị Tộc, hai tộc này xem như một chi của Nhân Tộc, thiếu niên này là một chủng tộc hoàn toàn khác, tuy chưa tính là sinh tử đại địch của Nhân Tộc nhưng trong suy nghĩ của phần lớn tu sĩ bình thường thì do không cùng tổ tiên tất sinh lý tưởng khác nhau dẫn đến việc có địch ý không nhỏ với nhau.
Bỗng lúc này, trong miệng nam tử mặt xanh ở phía bên kia phát ra một tiếng hừ lạnh.
Gã nhìn qua thiếu niên yêu tộc, trong mắt nổi một tia hàn quang, cũng không thấy có động tác gì, trong tay áo đột nhiên một đạo ánh sáng màu xanh nhằm thẳng hướng thiếu niên yêu tộc đánh tới. Ánh sáng màu xanh như điện chớp, trong nháy mắt đã mang theo một hồi tiếng nổ nặng nề cùng đến trước mặt thiếu niên yêu tộc, tốc độ quá nhanh khiến những tu sĩ Ngưng Dịch Kỳ như Liễu Minh căn bản không có khả năng phản ứng kịp.
Mắt thấy thiếu niên yêu tộc sắp bị ánh sáng xanh đánh trúng, một bóng người màu xanh lá bỗng từ trong đám người xung quanh lóe lên, nhoáng một cái đã có thể đi sau mà tới trước đứng chắn trước người thiếu niên yêu tộc, hơn nữa một cánh tay khô héo hiện ra, như chậm mà cực nhanh vỗ tới, “Bang” một tiếng, đánh bay ánh sáng xanh ra ngoài.
Ba người Hạo Nguyệt thấy vậy trong lòng cả kinh, không nghĩ tới lại có một gã Chân Đan cảnh khác ẩn nấp gần đó mà bọn họ từ đầu đến cuối lại không phát giác gì.
Người áo lục gỡ cái mũ chụp đầu ra, lúc này chậm rãi ngẩng đầu lên, đến giờ đám người Liễu Minh mới thấy rõ tướng mạo của y. Người này thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, bộ dáng chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi, ngũ quan ngay ngắn, thậm chí có nét nho nhã, chỉ là ở hai bên mũ chụp có hai lọn tóc xanh quăn rủ xuống, hai tròng mắt có điểm màu xanh, mới nhìn có chút yêu dị.
“Khuê Mộc tôn giả của Thiên Yêu cốc!” Trong đám tu sĩ vây xem có người nhận ra y, bỗng nhiên nghẹn ngào hô lên.
Liễu Minh trong nội tâm khẽ động, tuy hắn chưa từng nghe qua hào danh Khuê Mộc tôn giả nhưng đại danh Thiên Yêu Cốc thì biết rất rõ.
Đó là một thế lực không kém bao nhiêu so với Thái Thanh Môn, Hạo Nhiên Thư Viện…. Tứ Đại Thái Tông, đồng thời là một trong số ít, có thể đếm trên đầu ngón tay, các thế lực Yêu tộc trên đại lục Trung Thiên. Chỉ là đệ tử Thiên Yêu cốc ra ngoài hành tẩu trước giờ không nhiều, hơn nữa quá nửa làm việc bí ẩn, rất ít bị người ngoài nhận biết, thế nên thanh danh không vang dội như các tông phái Nhân tộc kiểu Thái Thanh Môn.
“Đái Thiên Ứng, người vô duyên vô cớ ra tay với người Thiên Yêu cốc chúng ta, là ý gì? Tưởng Thiên Yêu cốc không có người sao?” Vị trung niên áo lục nhìn nam tử mặt xanh, mặt không biểu tình nói.
“Ta tưởng là ai? Hóa ra là Khuê Mộc đạo hữu trong Thiên Yêu cốc Nhị Thập Bát Tú giá lâm, thật sự không có tiếp đón từ xa.” Nam tử mặt xanh cười lạnh một tiếng nói, đối với sự việc động thủ trước đó lại không nhắc tới một chữ.
Người áo lục nghe vậy trên mặt hiện lên thần sắc giận dữ, đang lúc muốn phát tác, đột nhiên thiếu niên áo trắng sau lưng đưa tay ngăn lại, đồng thời cực kỳ bình tĩnh nói:
“Được rồi, Khuê Mộc sư thúc, chúng ta đi chuyến này không phải để tranh đấu với tu sĩ Nhân tộc đâu.”
Khuê Mộc tôn giả trong mắt lục mang chớp động, quay đầu liếc nhìn thiếu niên áo trắng rồi hỏi một câu không đầu không đuôi:
“Vật tới tay sao?”
Thiếu niên áo trắng cười cười gật đầu.
Khuê Mộc tôn giả nghe vậy sắc mặt buông lỏng, ánh mắt từ trên người Hạo Nguyệt Đồng Tử khẽ quét qua mấy người, hừ lạnh một tiếng, lúc này không nói một lời, tay áo run lên, một mảng hào quang màu xanh lá cuồn cuộn tuôn ra, đem hai người bay thẳng lên.
Đúng lúc này, thiếu niên Yêu tộc bỗng nhiên quay đầu nhìn từng người Liễu Minh cùng thiếu nữ áo tím, ánh mắt lóe lên nói:
“Tại hạ Thiên Yêu cốc Tiết Bàn, hai vị đạo hữu xưng hô như thế nào?”
"Âu Dương thế gia Âu Dương Thiến." Thiếu nữ áo tím nghe vậy khẽ giật mình, tự nhiên cười nói.
"Thái Thanh môn Liễu Minh." Liễu Minh sau một thoáng im lặng, rút cuộc cũng mở miệng nói ra.
"Tốt, rất tốt, hy vọng Thiên Môn Hội mấy chục năm sau, Tiết mỗ có thể gặp lại hai vị!" Tiết Bàn ngạo nghễ nói.
Áo lục trung niên cũng liếc nhìn Liễu Minh hai người, sau đó ánh sáng xanh trên người sáng chói lên, cùng với Tiết Bàn hóa thành một đạo thanh hồng màu xanh lá, phá không bay đi.
Ba người Hạo Nguyệt mắt thấy cảnh này, cũng không ra tay ngăn trở.
"Tiểu thư, chúng ta cũng đi thôi." Kiều Tự Nhất từ trong đám người phi thân mà ra, rơi xuống cạnh thiếu nữ áo tím, chậm rãi nói.
Trải qua ba tháng điều dưỡng, lão giả họ Kiều vốn trước đây sắc mặt tái nhợt đã sớm khôi phục vẻ hồng hào, nhưng khí tức dường như cảm giác có chút bất ổn, hiển nhiên là do ngày đó ở trên cầu thang năm màu bị lực bài xích cắn trả khiến cho bị thương không nhẹ.
Thiếu nữ áo tím gật đầu với lão giả rồi quay đầu nhìn về phía Liễu Minh, tự nhiên cười nói:
"Tiểu muội lần này xem như thiếu nợ Liễu huynh một món nhân tình, về sau có cơ hội chắc chắn tương báo."
Liễu Minh sau khi nghe xong, không khỏi liếc mắt, lời này của Âu Dương Thiến tất nhiên là chỉ việc lúc trước trong Huyễn Cung nàng cố ý đem ảo ảnh Kim Liệt Dương dẫn đến chỗ hắn. Đối với sự việc này, Liễu Minh tất nhiên cũng ngầm bực không thôi, chẳng qua nếu đổi vị trí với thiếu nữ áo tím, vào tình cảnh đó chỉ sợ cũng phải làm như thế. Đương nhiên Liễu Minh trong lòng hiểu rõ, nếu hắn và vài tên tu sĩ xông cung bình thường khác, vừa đối mặt đã liền bị ảo ảnh Kim Liệt Dương đá bay ra khỏi Huyễn Cung, nàng ấy sẽ không nhìn hắn mà nói những lời này rồi. Thấy Liễu Minh bộ dạng một mực từ chối cho ý kiến, thiếu nữ áo tím nhẹ giọng cười cười rồi liền cùng Kiều Nhất Tự nhanh chóng rời đi.
“Chà chà, Hạo Nguyệt đạo hữu, tên này cũng không tệ, lại có thể kiên trì đến lúc cuối cùng, nếu không có gì ngoài ý muốn, trở thành nội môn đệ tử của quý môn hẳn là có cơ hội.” Lão giả tóc bạc của Thiên Minh thương hội thấy cảnh này, trên mặt có nét khác thường, rồi lập tức vân vê chòm râu bạc trắng, cười ha ha nói.
“Nguyễn đạo hữu quá khen, Liễu sư diệt còn cần rèn luyện thêm một chút nữa.” Hạo Nguyệt chứng kiến Liễu Minh như vậy, mặc dù trong nội tâm cũng rất kinh ngạc nhưng sắc mặt không đổi, khiếm tốn nói đôi câu.
Sau đó hai người hàn huyên một vài câu, lão giả tóc bạc liền hóa thành một đạo độn quang bay về hướng phường thị Trường Dương, chỉ là lúc sắp đi, lão lại quay đầy liếc nhìn Liễu Minh đầy thâm ý. Gã trung niên mặt xanh của Hạo Nhiên Thư Viện tự nhiên cũng không muốn ở lại nơi này lâu, lúc này sắc mặt âm trầm mang theo tên đệ tử họ Thương cùng mấy người bọn nho sinh trung niên, rời đi không nói một lời.
Sa Thông Thiên bên cạnh Hạo Nguyệt, nhìn về phía Liễu Minh nhưng sắc mặt có chút âm trầm, hiển nhiên còn nhớ rất rõ việc bị Liễu Minh cùng hai con ma sủng đánh văng ra khỏi Huyễn Cung.
Tàng Huyền lại hướng Liễu Minh cười cười thiện ý.
Những tu si đứng xem khác, sau khi thấy Bích Khung Huyễn Cung biến mất, cũng hoặc tốp năm tốp ba, hoặc một thân một mình nhao nhao rời đi.
Trong phút chốc, chỉ có Hạo Nguyệt cùng vài tên đệ tử Thái Thanh môn còn ở lại chỗ này.
“Lần này làm không tệ, hy vọng tại cuộc thi đấu không lâu sau ngươi có thể biểu hiện tốt hơn nữa.” Hạo Nguyệt Đồng Tử thần sắc có chút quái dị, hai mắt nhìn trên dưới Liễu Minh, gật gật đầu, sau khi lưu lại một câu liền xoay người một cái, nhẹ lướt đi.
“Sau này, dù cho ngươi có nhiều Linh sủng hỗ trợ hơn nữa, ta cũng sẽ nhất định đánh bại ngươi. ” Sa Thông Thiên lạnh lùng trừng mắt nhìn Liễu Minh nói, rồi sau đó dưới chân sáng lên một đạo kiếm quang màu xanh, đuổi theo hướng Hạo Nguyệt vừa đi.
Liễu Minh nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến.
“Liễu huynh, thật không thể tưởng tượng từ biệt tại Tiểu Viêm cốc sẽ gặp lại lần nữa tại nơi đây. Hóa ra Liễu huynh cũng có một mảnh Bích Khung Thiên Kính.” Đợi hai người Hạo Nguyệt đi xa, Tàng Huyền rút cuộc đã cười cười đi tới.
“Tàng huynh có chỗ không biết, tại hạ đang chấp hành nhiệm vụ tông môn ở phường thị Trường Dương, bằng cơ duyên xảo hợp gần đây mới có được một mảnh Bích Khung Thiên kính để tiến vào Huyễn Cung.” Liễu Minh mỉm cười trả lời.