Trong phường thị, một số ít người biết đến Âm Dương Cự Lực Ma nghe tin mà tái mặt, cũng không ít người bắt đầu nhao nhao tìm hiểu về Liễu Thượng Sứ của Thái Thanh Môn này. Trong một gian mật thất tại của khách điếm nào đó, lão giả mang áo bào xám đang hướng một thiếu nữ áo tím nhẹ giọng bẩm báo.
"Gần nhất trong phường thị nghe đồn, tên Ma Huyền Tông cùng tiểu thư tranh đoạt La Vũ Đao trong đấu giá hội vừa rồi kỳ thật chính là Âm Dương Đại Lực Ma, mấy ngày trước đây, tại vùng ngoại ô đã bị đệ tử tọa trấn của Thái Thanh Môn tiêu diệt." Lão giả mỉm cười nói.
"A, thì ra là tên gia hỏa không biết nặng nhẹ đó, ta vốn còn muốn đợi sau khi hoàn thành tế luyện La Vũ Đao liền đi tìm hắn thanh toán, không nghĩ tới ngược lại bị người này nhanh chân đến trước rồi." Thiếu nữ áo tím trong tay đang vuốt vuốt một miếng kính cổ lập lòe kim quang, nghe vậy chẳng qua là khóe miệng thoáng nhếch lên, trong mắt ngọc ánh lên nét khinh thường.
"Tiểu thư nếu tế luyện triệt để La Vũ Đao thì gã tà tu đó không đáng là gì, bất quá tên đệ tử Thái Thanh môn dám chém giết một cách công khai như vậy, lá gan quả thật không nhỏ. Dù sao tiểu tử Ma Huyền Tông này, sau lưng còn có chỗ dựa không phải dạng vừa." Lão giả vuốt vuốt chòm râu, cười nhạt một tiếng rồi nói.
"Ừ, bất quá người nọ tuy nói cuồng vọng, nhưng Âm Dương Cự Lực Ma cũng không phải chỉ có hư danh đâu lại thêm tại đấu giá hội lại giành được một bộ Tứ Tượng pháp trận Khôi Lỗi, thực lực có lẽ lại có chỗ tăng lên mới phải. Thỉnh Kiều lão phái người điều tra một chút về tên đệ tử Thái Thanh Môn kia. Nếu người này thật sự là một chọi một chính diện giao phong mà diệt tên Âm Dương Cự Lực Ma thì cũng không hề đơn giản, không biết thực lực thế nào?" Đại tiểu thư của Âu Dương thế gia tựa hồ cảm thấy hứng thú với Liễu Minh, khẽ cười một tiếng phân phó.
"Lão hủ sẽ phái người đi thăm dò việc này." Lão giả áo xám gật đầu rồi đi ra khỏi mật thất.
Đợi sau khi lão giả rời đi, thiếu nữ áo tím liền lần nữa cúi đầu, nhìn qua trong tay mảnh kính vỡ, trong mắt hiện lên một tia như nghĩ suy điều gì đó.
. . .
Hơn mười ngày về sau, trong một gian thuộc luyện khí phòng của Bách Luyện Các, Liễu Minh khoanh chân ngồi, mắt nhắm nghiền. Trên không trước người có một pháp trận màu đen, trong đó lơ lửng một thanh tiểu xích dài gần tấc tỏa ánh sáng mông lung màu xanh. Đột nhiên, hắn mở lớn hai mắt, biến đổi pháp quyết trên tay, chỉ về phía pháp trận giữa hư không một cái, một đoàn màu lam hỏa diễm từ pháp trận trong phóng lên trời, lóe lên sau đó liền chui vào trong tiểu xích.
Sau một khắc, ánh sáng màu lam ngoài tiểu xích lóe lên, bảy đường văn trận ban đầu lúc này có một linh văn màu lam chậm rãi nhúc nhích đứng lên, mơ hồ tạo ra một cái văn trận nhỏ. Một lát sau, tiểu xích đã đổi thành tám đường văn trận tuy có hơi mờ nhưng rõ ràng thành hình. Một âm thanh thanh thúy vang lên, mặt ngoài tiểu xích linh quang đại phóng.
Liễu Minh hai tay bấm pháp quyết liên tục, tiểu xích trên không trung quay tròn một lượt rồi từ từ rơi vào trong tay. Liễu Minh đảo mắt qua bề mặt tiểu xích, nhẹ gật đầu tỏ vẻ hài lòng đem đặt một bên, lại lật tay lấy ra một tiểu kỳ màu lục mười vòng cấm chế đem ra tế luyện...
Từ khi bất ngờ thu được của tên Âm Dương Cự Lực Ma hơn ba trăm vạn Linh Thạch , Liễu Minh bỏ ra lượng lớn tiền tài đến tất cả các cửa hàng luyện khí tại phường thị thu mua các loại linh khí hạ phẩm về để rèn luyện thuật luyện khí của mình. Hắn mặc dù không có thiên phú cao về luyện khí nhưng là người tâm ý kiên định lại thêm hắn dám bỏ tài lực lớn để tiến hành luyện chế mà không tính đến thành phẩm nên trong mấy tháng ngắn ngủi đã có tiến bộ không ít.
Bây giờ trình độ của Liễu Minh với việc khắc thêm số vòng cấm chế dĩ nhiên đạt đến ngang tầm Luyện Khí Sư bình thường, dù sao người bình thường cũng không thể có đại lượng Linh thạch để tiêu xài càng không có hai vị Luyện Khí Sư bên cạnh để trao đổi tâm đắc như hắn. Tuy rằng còn xa để có thể tăng số vòng cấm chế của cực phẩm Linh Khí, bất quá Liễu Minh tin tưởng chỉ cần thêm một thời gian nữa luyện chế thì việc này cũng không phải là nói chơi.
Lúc này, hắn vừa mới đặt tiểu kỳ màu lục vào trung tâm pháp trận thì bên trong Tu Di Giới trên tay lại mơ hồ truyền ra một hồi thanh âm chấn động rất nhỏ. Liễu Minh hướng chú ý xuống đồng thời nhẹ nhàng sờ tới Tu Di giới, chỉ thấy một mảnh cổ kính nhỏ mang theo tinh quang mịt mờ từ đó bay thật nhanh ra, ở trên không quỷ dị chớp động, phát ra tầng tầng tinh quang chói mắt. Liễu Minh trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, dùng tay đánh ra ra một trảo vào không khí đem cổ kính vào trong tay, chân mày hơi nhíu lại, trầm ngâm suy nghĩ.
Cùng lúc đó, trong phạm vi mấy vạn dăm xung quanh, có mười mấy tên tu sĩ cũng mang trên mình một mảnh cổ kính đồng dạng cũng chứng kiến một màn tương tự như mới xảy ra với Liễu Minh. Những người này phát hiện cảnh này, tức thì thần sắc khác nhau, có người mừng rỡ như điên, có kẻ lộ ra chút không hiểu, còn có tên thì cũng như Liễu Minh rơi vào trạng thái trầm ngâm suy nghĩ.
. . .
Bên trong một tiểu cốc xanh tốt cách Vạn Linh sơn mạch không xa, một đại hán người cao hơn trượng, đang tay tay không triền thủ (* Ý nói nghèo rách quần jean không vũ khí ngon) cùng một đầu Ngân Hồ Linh Thú.
Ngân Hồ Linh Thú này một thân da lông sáng trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời càng làm nổi bật ra nét hoa mỹ cực kỳ, đúng là tài liệu thượng đẳng để luyện chế phục sức linh khí khiến các nữ tu sẽ tranh giành để mua. Con thú này tu vi chỉ là Ngưng Dịch sơ kỳ, tuy vật thân thể nhanh nhẹn dị thường, thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần hiện thân liên đem cự quyền oanh kích lên người đại hán.
Đúng lúc này, từ bên hông đại hán bắn ra một mảnh cổ kính mang tinh quang mờ mịt. Đại hán thấy thế, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ liền đem một tay vung lên, một bộ phi đao màu tím bắn ra, xoay xoay một chút trên không trung rồi hóa thành sáu đạo tử mang hướng Ngân Hồ cùng phóng tới. Ngân Hồ dưới một màn này khiến hai mắt lóe lên tinh quang đồng thời độn tốc có chút chậm lại rồi chỉ sau một khắc nghe "Vèo" "Vèo" vài tiếng liên tiếp truyền đến!
Ngân Hồ thân hình lập tức bị sáu đạo tử mang xuyên qua người khiến nó chỉ còn kêu một tiếng thảm rồi đi đời nhà ma. Đại hán mắt tím kia đúng là Tang Huyền, hắn cất vài bước tiến tới Ngân Hồ trước mặt đem thu lại rồi hướng Thái Thanh Môn một mạch phi độn không quay đầu lại.
. . .
Cùng thời gian đó, cách sơn mạch Vạn Linh chừng hơn ngàn dặm, tại một mảnh rừng rậm xanh um, một thanh niên gầy yếu đặt bản thân vào trong màn sáng màu vàng, vẻ mặt đầy sợ sệt, một đường thẳng xuyên rừng mà chạy, chớp động một cái đã thoát ra xa hai ba mươi trượng.
Mà ở kia sau lưng cách đó không xa, một gã thanh niên cẩm bào tay phải cầm một thanh linh kiếm màu lục, bình tĩnh đuổi theo, quanh thân ánh sáng màu xanh mông lung làm không trông rõ diện mạo, dẫm chân một cái xuống cũng vọt xa hơn ba mươi trượng. Đột nhiên thân hình thanh niên mặc áo gấm chậm lại, ánh sáng màu xanh thu vào, lộ ra một gương mặt hẹp dài, bất ngờ chính là Sa Thông Thiên.
Chỉ thấy trong tay chẳng biết lúc nào đã có thêm một mảnh cổ kinh tinh quang mịt mờ chớp động, đột nhiên gã ngửa mặt lên trời cười to một trận, âm thanh vang tận trời cao khiến bốn phía cây rừng nhao nhao rụng lá. Sau một khắc, chỉ thấy trên mặt hắn nét tươi cười vừa thu lại, kiếm quyết biến đổi, trong tay linh kiếm màu lục lập tức vang một tiếng thanh minh rồi rời khỏi tay, nhanh như tia chớp, trong khoảnh khắc liền đuổi theo hơn gầy yếu thanh niên. Khoảng cách lúc này chỉ còn hơn mười trượng.
"Trảm!"
Sa Thông Thiên quát lên một tiếng lớn, hướng gầy yếu thanh niên một tay chỉ một đường trên không, kiếm ảnh màu xanh liền hướng tới vị trí cổ thanh niên gầy yếu mà trảm tới. Một cái đầu người văng lên, bởi vì kiếm quang quá nhanh nên thi thể không đầu vẫn chạy hùng hục về phía trước được bảy tám trượng, khó khăn lắm ngã xuống đất. Hừ lạnh một tiếng trong tâm, Sa Thông Thiên bước tới thu hồi phi kiếm màu lục, nhặt cái đầu thu lại. Xong xuôi gã liền đằng vân bay lên trời, bay tới phường thị Trường Dương.
. . .
Ở giữa gian mật thất của một thư trai thuộc Trường Dương phường thị, sương trắng lượn lờ, một trung niên nho sinh vận áo bào trắng đang nhắm mắt mà ngồi.
Đột nhiên, thanh âm cuồng hỉ cực lớn từ bên ngoài truyền đến.
Nho sinh trung niên bỗng nhiên trợn mắt, thân hình lắc lư một cái, liền xuất hiện ở sát cửa, tay áo run lên đem cửa đá một đánh mở ra.
Thanh niên nho sinh vẻ mặt vui mừng đứng ở trong mật thất, nhìn thấy trung niên nho sinh đi ra liền xòe một bàn tay để lộ ra một mảnh cổ kính vỡ tinh quang mịt mờ đang phát ra tầng tầng ánh sáng quỷ dị.
"A, thì ra là Bích Khung Kính tàn phiến đã có phản ứng, nói như vậy nói rõ Bích Khung Huyễn Cung sắp mở ra lần nữa, là cơ hội của sư điệt đã đến rồi." Trung niên nho sinh thấy vậy, lúc này trên mặt mặt lộ thần sắc đại hỉ, nói ra.
"Đúng vậy, sư thúc! Điều này cũng không uổng công ta tại Trường Dương phường thị chờ đợi rồi nhiều năm như vậy, ngày chúng ta chờ rút cuộc đã tới rồi." Thanh niên nho sinh cười ha ha nói, sau đó cùng trung niên nho sinh hướng ra ngoài thư trai (quán sách, phòng chuyên đọc sách – đại khái vậy)
. . .
Lời tương tự cũng xuất hiện trong miệng lão giả áo xanh bên cạnh cô gái áo tím.
"Không uổng công tiểu thư cố ý đi tới nơi phường thị Trường Dương này, cơ duyên trong lời Thất thái tổ quả nhiên là muốn ám chỉ Bích Khung Huyễn Cung này." Lão giả tiếu ý đầy mặt hướng cô gái áo tím nói ra.
"Kỳ thật ta đã sớm muốn một kiện Bích Khung Hà Y rồi, nếu không việc gì phải tới phường thị Trường Dương nho nhỏ này chờ đợi hai năm dài đằng đẵng. Đây cũng có thể nói như một cơ duyên ngàn năm mới gặp." Cô gái áo tím nhìn mảnh kính nhỏ đang chớp động không ngừng trong tay, mặt mày hớn hở nói.
Sau đó, nàng liền đem trong tay cổ kính mảnh vỡ vừa thu lại, cùng Kiều Tự Nhất cùng đi ra khỏi mật thất.
. . .
Tầm nửa ngày sau, bên ngoài phía đông Trường Dương phường thị ba trăm dặm, tại một vùng đất hoang dã không có ngọn cỏ nào mọc bỗng nhiên phía trên trên bầu trời chấn động, lập tức đầy trời hiện ra rậm rạp chằng chịt quang điểm màu đỏ, hơn nữa càng tụ càng nhiều, không đến một lát công phu, liền bỗng nhiên hóa thành một “mặt trời” đỏ rực xoay tròn.
Sau một lát, “mặt trời” này liền bắt đầu mơ hồ không rõ bay lên rồi "Oanh " một tiếng vỡ tan mà khiến khắp hư không vặn vẹo một hồi rồi bỗng từ hư không hiện ra hư ảnh của một tòa cung điện màu xanh.
Cung điện cao hơn trăm trượng, toàn thân tựa hồ hoàn toàn do ngọc phỉ thúy chế thành, đẹp đẽ đến cực điểm, tản mát ra nhàn nhạt ánh sáng màu xanh.
Sương trắng lượn lờ bao phủ phía dưới, cung điện lộ ra có chút hư vô mờ mịt, như ẩn như hiện, có chút bí hiểm.
Vừa lúc hư ảnh cung điện mờ nhạt này xuất hiện trong nháy mắt, Liễu Minh lại đang khoanh chân điều tức trong mật thất tại lầu ba Bách Luyện Các, mảnh cổ kính trong tay lại bỗng nhiên phát ra một đoàn lục quang (ánh sáng xanh) chói mắt.
Không chờ hắn kịp phản ứng, lục quang lại lóe nhập như khắc lên trên cánh tay của hắn một cái phù văn vô danh xanh biếc. Cùng lúc đó, trong phạm vi vạn dặm quanh hư ảnh cung điện mờ ảo kia, những người cầm mảnh vỡ của cổ kính cùng đồng thời gặp sự việc như vậy, các mảnh vỡ cổ kính nhao nhao hóa thành phù văn hình chiếc lá, khắc sâu lên trên những người cầm nó.