Ngay sau đó, tất cả cuồng phong màu xanh biếc từ bốn phương lại lần nữa hội tụ lại giữa không trung, tạo thành một vòng xoáy màu lục mịt mờ to lớn vô cùng. Lập tức, một hư ảnh hình người mơ hồ không rõ từ trung tâm vòng xoáy bỗng hiện ra. Thanh Linh nhíu mày, hai tay hợp thành chữ thập (十) vạch giữa không trung, huỷ đi màn sáng màu xanh dương, sau đó sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía hư ảnh kia. Sau một hồi nhộn nhạo, hư ảnh dần dần trở nên rõ ràng, một bóng người mày kiếm, mắt dài, thân mặc cẩm bào màu xanh biếc liền trực tiếp xuất hiện trước mặt hai người. Toàn thân bóng người này mơ hồ không rõ, dường như cũng không phải thân thể thật. Vừa xuất hiện, ánh mắt liền đảo qua hai người, cuối cùng dừng lại trên người Thanh Linh. Sắc mặt Liễu Minh thay đổi vài lần, ánh mắt đối phương làm hắn có loại cảm giác không chỗ nào che thân, trong nháy mắt đã bị nhìn thấu toàn bộ. Chẳng qua sau khi hắn nhìn đến Thanh Linh bên cạnh không có phản ứng gì quá lớn cũng đã lần nữa trấn tĩnh xuống, lặng lẽ nhìn về phía đối phương.
“Bích U, hành động này của ngươi có ý gì?” Thanh Linh lạnh giọng hỏi.
Liễu Minh nghe vậy cảm thấy bất ngờ. Thì ra người trước mắt lại là chưởng khống giả trong truyền thuyết của U Thuỷ Vực, đại năng Thông Huyền Bích U, khó trách khí thế lớn như vậy.
“Hừ, ta còn chưa hỏi ngươi mà ngươi đã hỏi ngược lại ta! Nam Hoang, ngươi vốn không phải người của Cửu U Minh Giới ta. Lần thứ nhất ngươi bước vào Cửu U Minh Giới, ta đã dựa theo lệ cũ nói với ngươi rằng sẽ cho ngươi ba lần cơ hội bước vào giới này. Bây giờ đã là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu lần này rời đi thì về sau không được tiếp tục bước vào Cửu U Minh Giới chúng ta một bước. Nếu không tất cả U vương sẽ liên thủ xoắn giết ngươi, hậu quả nghĩ không cần ta phải nhiều lời. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!” Nói xong lời này, bóng người cũng không cho Thanh Linh mảy may cơ hội nói chuyện, thân thể lần nữa mơ hồ rồi lại ẩn vào trong vòng xoáy màu lục ở sau lưng.
Sau đó vòng xoáy màu lục giữa không trung “Ầm” một tiếng tán loạn đi. Bốn phía lại khôi phục tĩnh lặng. Từ lúc Bích U xuất hiện đến rời đi chỉ là mấy cái chớp mắt, nếu không phải phía xung quanh trong rừng Mặc Tinh đã trở thành một mảnh đứt gãy thì toàn bộ phát sinh vừa rồi dường như là một giấc mộng. Liễu Minh tự nhiên sẽ không nhiều lời, đứng ngây người ở một bên. Sắc mặt Thanh Linh lại trở nên vô cùng âm trầm.
“Xem ra lúc này bản tôn không cách nào thực hiện lời hứa rồi. Ta còn có chút chuyện quan trọng cần làm ở Cửu U Minh Giới nên không thể rời đi bây giờ. Ngươi tiếp tục đợi thêm vài năm, chờ ta hoàn toàn luyện chế xong Mặc Tinh Ngọc Khôi Lỗi thì sẽ nhờ vào lực lượng của nó đưa ngươi rời đi!” Sau một lúc lâu, cuối cùng Thanh Linh thở dài một hơi rồi dùng giọng điệu không được phép nghi ngờ nói ra.
“Không có vấn đề, vãn bối lại đợi thêm vài năm cũng được.” Liễu Minh nghe vậy, tự nhiên không có dị nghị gì.
Huống hồ, trên người hắn còn có không ít Minh khí và tài liệu có ích với U tộc, nếu cứ vậy mang về đại lục Trung Thiên cũng không có tác dụng gì. Vừa vặn có thể tranh thủ mấy năm chờ đợi này đổi lấy vài thứ có thể sử dụng ở đại lục Trung Thiên. Thanh Linh gật gật đầu, cánh tay lay động, năm ngónmở ra, một quang cầu màu lam từ trong lòng bàn tay bay đến bên hông Liễu Minh.
“Việc này là bản tôn tính sai, bản tôn nhìn Kiếm Hoàn của ngươi tuy có vỏ kiếm ôn dưỡng tăng phúc nhưng lúc này vẫn còn cần không ít thời gian. Đây là một đạo pháp lực tinh thuần ta đã chiết xuất, có lẽ sẽ giúp ích không nhỏ đối với Kiếm Hoàn của ngươi, rút ngắn bộ phận thời gian bồi dưỡng Kiếm Hoàn, cũng tính là đền bù tổn thất cho ngươi đi.”
“Đa tạ tiền bối!” Liễu Minh nghe vậy lập tức đại hỉ.
Sau khi đoàn ánh sáng màu lam kia vừa tiếp xúc với vỏ kiếm Hư Không thì bất ngờ im hơi lặng tiếng chìm vào trong đó.
“Nếu như mọi việc đều thuận lợi thì trong sáu năm, bản tôn chắc có lẽ sẽ hoàn toàn luyện chế xong khôi lỗi này. Sáu năm sau, ngươi tại núi Minh Nhạc trong U Thuỷ Vực chờ ta. Đến lúc đó bản tôn sẽ thuận tiện dùng Mặc Tinh Ngọc Khôi Lỗi này giúp ngươi ra khỏi Cửu U Minh Giới.” Thanh Linh nói xong lời này cũng không nhìn Liễu Minh nữa. Hai tay kết pháp quyết, ánh sáng loé lên liền biến mất vào trong đất, tan biến không thấy gì nữa.
Liễu Minh còn đứng đó suy nghĩ một lát rồi cũng thúc giục độn quang bay ra khỏi rừng Mặc Tinh. Mấy tháng sau, hắn đi qua mấy lượt truyền tống trong thành trấn, rồi tiếp tục một hơi phi hành nhiều ngày, cuối cùng đã đi đến bầu trời trên một vùng Minh Hà rộng lớn đen như mực. Họ Liễu cực kỳ hiểu rõ khu vực này. Đúng là nơi hắn đã bế quan ba mươi năm. Trên nước sông mênh mông bát ngát, Liễu Minh thúc giục độn quang như xe nhẹ chạy đường quen bay đến trên không một vòng xoáy là nơi minh khí cực kỳ nồng đậm rồi thân thể từ từ hạ xuống.
Một khắc sau, hắn đã đi tới cấm chế dưới đáy sông. Mặc dù đã rời đi nơi này mấy năm nhưng toàn bộ dấu tích tu luyện năm đó vẫn y nguyên. Chỉ là trong thời gian đó phát sinh quá nhiều chuyện nên lần trở lại đây, Liễu Minh đã có một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời. Hắn khoanh chân ngồi trên đất, khuôn mặt lộ ra vẻ trầm ngâm. Trong mấy tháng này, dọc đường Liễu Minh đã đem các loại đồ vật trên mình đạt được trong Cửu U Minh Giới làm một phen xử lý. Tất cả Minh thạch, còn có các loại bản thân không sử dụng được như Minh bảo, Minh khí đều đổi thành vài thứ mà hắn cho rằng có thể sử dụng ở đại lục Trung Thiên. Hiện tay trong nhẫn Tu Di của hắn còn giữ lại lượng lớn các loại đặc sản của Cửu U như khoáng thạch, linh thảo. Những linh tài của Cửu U này tại đại lục Trung Thiên vẫn là tài liệu linh tính thuộc tính thuần âm cực kỳ trân quý, giá trị cực đại. Còn đến nay hắn săn giết được rất nhiều tài liệu Minh thú, trước kia chỉ bán một phần nhỏ trong đó, đại đa số vật có ích vẫn còn giữ lại. Tin tưởng sau khi trở về đại lục Trung Thiên, có thể đổi lấy lượng Linh thạch đáng kể. Mặc dù không thể bù đắp toàn bộ lượng linh thạch tiêu hao do Tụ Linh Trận lúc tiến giai Chân Đan nhưng vẫn có thể thu lại bộ phận tổn thất.
Bên ngoài cấm chế màu đen dưới đáy Minh Hà, mấy chục vòng xoáy màu đen vẫn xoay tròn như cũ. Ánh sáng đen chớp lên trong tay Liễu Minh liền nhiều thêm một cái bình ngọc màu đen. Miệng bình mặc dù có phù lục dán kín nhưng vẫn có từng sợi khí màu máu dật tán ra. Hắn đang vuốt ve bình ngọc này, thần sắc lộ ra một chút vui mừng. Bình ngọc này là hắn tiêu phí mấy vạn Minh thạch thêm một viên Minh hạch của yêu thú Chân Đan để đổi lấy một giọt máu tinh nguyên. Trong Cửu U Minh Giới, các loại U tộc thần kỳ dị chủng nhiều không kể xiết, trong đó có một U tộc dị chủng tên là Thi Diện tộc, có phần giống với Huyết tộc trong lời đồn đại, trời sinh thần thông hấp thụ tinh huyết. Máu tinh nguyên là một loại bảo vật cực kỳ nổi tiếng ở Cửu U Minh Giới, chính là một loại thánh dược chữa thương. Làm cho Liễu Minh hợp ý chính là do vật này có công hiệu bổ túc khí huyết của tu sĩ trong nháy mắt. Hắn tiêu phí giá lớn như vậy mua một giọt máu tinh nguyên chính là vì ứng đối lần bọt khí bạo phát tiếp theo sắp đến.
Tính toán thời gian cũng là trong mấy tháng sắp tới rồi. Hiện tại tu vi hắn đạt đến Chân Đan trung kỳ, pháp lực so với trước nồng hậu mấy lần, vì để chắc chắn, Huyết Thuẫn Thuật cũng sớm đã tu luyện đại thành, trong cơ thể tồn trữ máu huyết khá nhiều, nên đủ để thoả mãn bọt khí thần bí thôn phệ. Chẳng qua La Hầu cũng đã từng nói, bởi vì duyên cớ Khí Linh của lồng giam tỉnh lại nên có phần không quá ổn định. Lần trước thì hút đi không ít thọ nguyên của bản thân, do vậy để chắc chắn đạt được mục đích, hắn còn bỏ ra cái giá rất lớn đổi lấy một giọt máu tinh nguyên này. Đáng tiếc máu tinh nguyên có tính dật tán rất mạnh, dù cho nhiều thêm một cái bình ngọc đen, miệng bình có phù lục đậy kín nhưng vẫn cứ có từng sợi khí màu máu từ bên trong dật tán ra.
Liễu Minh cầm chơi bình ngọc đen một lát rồi thu vào, ánh mắt đảo qua nước Minh Hà bên ngoài cấm chế, sau đó lật tay lấy ra Minh Cốt Quyết, nhắm mắt tĩnh toạ. Hắn đi đến vùng Minh Hà này, một mặt vì nơi đây cực kỳ an toàn, phù hợp để tĩnh tu ứng phó bọt khí bạo phát, mặt khác vì nơi này là Minh Hà. Mỗi tu luyện một tầng Minh Cốt Quyết tiếp theo đều cần đại lượng Minh Hà Trọng Thủy, hắn dự định thừa dịp thời gian mấy năm này tinh luyện nhiều một ít giữ làm dự phòng. Dù sao nước Minh Hà chỉ Cửu U Minh Giới mới có, sau khi về lại đại lục Trung Thiên lại muốn vật này là điều gay go. Chẳng qua những chuyện này đều phải chờ sau khi hắn ứng phó lần bọt khí thần bí bạo phát này đã.
Thời gian từng ngày đi qua, trong nháy mắt đã qua hơn ba tháng.
Ngày hôm nay, Liễu Minh đang tĩnh tọa, trong Linh hải bỗng trở nên chập chờn, một cái bọt khí óng ánh từ từ hiện ra. Chân mày hắn nhướng lên, mắt mở to, một tay vỗ túi dưỡng hồn bên hông, một đoàn khí đen bay ra, một con bò cạp lớn cỡ nửa người xuất hiện bên thân Liễu Minh. Thần sắc Hạt Nhi còn có chút ủ rũ, vừa bị gọi ra mù mờ mà nhìn Liễu Minh. Liễu Minh không kịp nói kỹ càng với nàng đã chìa tay nhanh như chớp giữ chặt thân hình Hạt Nhi.
Phốc!
Bọt khí trong Linh hải truyền ra một hồi tiếng nổ nhẹ, một luồng lực hấp dẫn mạnh mẽ quen thuộc quét sạch tới. Liễu Minh sớm có chuẩn bị, thúc giục Chân Đan mười ba huyệt khiếu trong Linh hải, pháp lực mạnh mẽ liên tục không ngừng trút thẳng về phía bọt khí. Bọt khí phát ra lực thôn phệ mạnh mẽ chưa từng có, dường như là một cái động không đáy, bất kể bao nhiêu pháp lực đều dễ dàng bị thôn phệ vào. May mà pháp lực Liễu Minh lúc này nồng hậu gấp mấy lần so với trước kia, không cần lo lắng không đủ. Bọt khí thôn phệ tiếp tục thêm một khắc, lực hút vẫn không yếu đi mảy may, mà pháp lực trong Linh hải của Liễu Minh đã bị thôn phệ gần nửa. Sắc mặt hắn trầm xuống, tâm niệm vừa động, trong cơ thể Hạt Nhi toả ra khí đen cuồn cuộn, hóa thành một luồng pháp lực pháp lực lạnh buốt hoà vào trong cơ thể hắn, xuôi theo kinh mạch khắp nơi, nhanh chóng chui vào bên trong bọt khí. Nhận được sự tương trợ của Hạt Nhi, tốc độ pháp lực trong cơ thể hắn trở nên ổn định hơn nhiều. Nhưng mà Liễu Minh cũng không dám qua loa lơ là, thần thức thường xuyên theo dõi bọt khí nhất cử nhất động.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Pháp lực trong cơ thể Hạt Nhi mặc dù cũng tính là nồng hậu, có thể so với một Yêu tu Chân Đan bình thường, nhưng mà cùng Liễu Minh so sánh thì vẫn ít hơn rất nhiều. Rất nhanh, pháp lực trong cơ thể nàng đã thấp thoáng thấy đáy, trong miệng phát ra một tiếng kêu đau xót, mắt nhìn về phía Liễu Minh. Lúc này, bọt khí bạo phát đã có nửa canh giờ, tốc độ thôn phệ pháp lực không giảm chút nào. Chân mày Liễu Minh nhíu lại, pháp lực trong Linh hải hắn lúc này đã chỉ còn khoảng ba thành, Hạt Nhi lại không chịu nổi, sương mù đen bên ngoài thân còn lại một lớp mỏng manh. Hắn nhìn Hạt Nhi, một tay kết pháp quyết, lập tức gián đoạn hấp thu pháp lực trong cơ thể hắn, đồng thời tâm niệm vừa chuyển động, trong cơ thể liền hiện ra một cái thuẫn máu tí hon. Sau khi quay tròn một vòng, từng sợi tơ máu không ngừng từ bên trong tuôn ra, đồng thời chảy vào trong tứ chi bách hải.