Mục lục
Ma Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo một tiếng Hồ (cáo) khiếu rung trời vang lên, thanh quang chớp lóe, một con Yêu Hồ xanh biếc cực lớn từ trong Mê Thiên Châu giương nanh múa vuốt bay ra. Con Cự Hồ này toàn thân trải đầy lông xanh, sau lưng mọc ra chín cái đuôi cực lớn, hình dáng như một ngọn núi nhỏ. Trên người nó tản ra khí tức khủng bố hủy thiên diệt địa, gấp hai ba lần Hồ Mị, so với cỗ Kim Sắc Ma Thi trong bí cảnh Ma Uyên nọ thì cũng không kém bao nhiêu.

Đuôi mày Liễu Minh vểnh lên, nét mặt lộ ra một tia ngoài ý muốn. Hắn lập tức cười lạnh, phất tay một cái, mười hai viên Sơn Hà Châu bỗng xuất hiện quanh người rồi nhoáng lên nhập vào sương mù màu vàng đất.

Yêu Hồ màu xanh vung đôi tay cực lớn lên, sương mù màu vàng đất phía trước liền bị xé nứt ra, xuất hiện một lỗ hổng thật to. Ngay lập tức, thân hình Yêu Hồ nhoáng cái bay vào trong đó, định chạy trốn.

Nhưng vào lúc này, hoàng vụ phía trước Yêu Hồ bỗng nhiên cuồn cuộn, ba viên châu khổng lồ màu vàng đất xuất hiện, tỏa ra từng đợt hoàng mang, chắn ngang tại đó. Yêu Hồ màu xanh gầm nhẹ một tiếng, móng vuốt cực lớn phủ trong thanh quang hung hăng chụp vào một viên châu khổng lồ, ý đồ phá tường xông ra.

Hoàng mang trên viên châu khổng lồ lóe lên, nó không hề bị Yêu Hồ đánh bay mà ngược lại bộc phát một lực phản chấn, đẩy lui Yêu Hồ vài bước. Ánh mắt Yêu Hồ lộ vẻ khiếp sợ, thân hình xoay ngoắc lại, phi độn về hướng khác.

Có điều ngay lúc đó, hoàng mang từ bốn phía xung quanh Yêu Hồ chớp sáng liên tục, chín viên châu khổng lồ màu vàng đất giống hệt lúc trước hiện ra. Mười hai viên châu khổng lồ tạo thành vòng tròn bao vây lấy Yêu Hồ màu xanh, sau đó từ từ xoay tròn quanh nó. Theo sự chuyển động của những viên châu này, sương mù xung quanh cũng dần dần hóa lỏng, từng cỗ lực lượng áp bách như men theo dòng xoáy từ khắp nơi ùa tới làm thân thể Yêu Hồ ngày càng không chịu nổi. Yêu Hồ màu xanh gào thét liên tục, nhưng cũng không thay đổi được gì. Chung quanh mơ hồ vang lên từng đợt âm thanh chú ngữ, sương mù màu vàng đất hội tụ tới càng nhanh, bao kín Yêu Hồ lại bên trong.

Sau mấy hơi thở, nơi này khôi phục lại yên tĩnh, Liễu Minh đứng giữa không trung, hoàng mang trong tay từ từ tản đi.

Trước mặt hắn xuất hiện một quả cầu thủy tinh màu vàng đất to như ngọn núi, Yêu Hồ bị phong ấn trong đó không thể nhúc nhích chút nào, tựa như con kiến xanh ngâm trong hổ phách vậy. Liễu Minh ánh mắt lóe lên, chợt nâng tay phóng ra một đạo bạch quang nhu hòa, trực tiếp xuyên qua tinh thể màu vàng rồi chui vào mi tâm Yêu Hồ.

Đầu kia của bạch quang nối liền với ngón tay Liễu Minh, hắn lẩm bẩm trong miệng, bỗng có từng miếng phù văn màu xanh theo bạch quang bay ra ngoài.

Không lâu sau, thân hình Yêu Hồ chấn động, một viên châu màu xanh từ mi tâm nó cũng bị kéo ra, chính là Mê Thiên Châu. Đã không còn thần châu duy trì, thân thể to lớn của Yêu Hồ nhanh chóng tiêu tan mất, lại hiện ra hình dáng Hồ Mị. Tuy nhiên hiện giờ vẻ mặt của nàng cực kỳ khó coi, khí sắc xám xịt. Xem ra vừa rồi triệu hồi Yêu Hồ màu xanh nọ đã làm cho nàng tổn hao không ít nguyên khí.

Liễu Minh vuốt ve Mê Thiên Châu, đảo mắt liếc nhìn Hồ Mị, hắn phất tay đánh một đạo pháp quyết. Quả cầu thủy tinh khổng lồ ầm ầm tan biến, hóa thành mười hai viên Sơn Hà Châu nhoáng cái bay trở lại trên người Liễu Minh. Có điều giờ khắc này Hồ Mị vẫn bị nhốt trong một quầng hào quang màu vàng đất, ánh mắt hoảng sợ nhìn họ Liễu, ả muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại lực bất tòng tâm. Liễu Minh lóe lên sát khí trong mắt, hắc quang trên tay bừng phát, đang định chém ả Hồ Mị này để kết thúc một lời hứa hẹn. Nhưng ngay khi đó, một giọng nữ thanh thúy yếu ớt ở bên cạnh truyền đến.

“Đạo hữu, người này cùng ta có mối thù giết mẹ, mối hận diệt tộc…Có thể đem tính mạng của ả giao cho tiểu nữ được không?” Dao Cơ ở bên chẳng biết khi nào đã tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp trừng Hồ Mị không chớp, ẩn trong đó là một loại hận thù khắc cốt ghi tâm.

Liễu Minh chấn động trong lòng, nhưng rất nhanh liền tản đi hắc quang trên tay, nhẹ lui về sau một bước.

“Đa tạ đạo hữu thành toàn.” Dao Cơ nhìn thấy cử động của Liễu Minh, hơi bất ngờ, nhưng lại vô cùng mừng rỡ thi lễ với hắn một cái.

Dao Cơ quay phắt lại nhìn Hồ Mị, hận ý khó diễn tả thành lời. Nàng cũng không hề nói nhiều mà vung tay lên, sáu thanh kiếm lửa cháy bừng bừng từ trong tay phóng ra, nhoáng cái hợp thành một đạo kiếm quang màu trắng rực rỡ chói mắt. Bên ngoài kiếm quang mơ hồ có phù văn chuyển động, nó bỏ lại liên tiếp tàn ảnh phía sau mà lướt thẳng tới chỗ Hồ Mị.

“Vèo”!

Đầu Hồ Mị từ trên thân bay ra, ngay sau đó, một đám bạch sắc hỏa diễm quấn quanh lấy nó mà thiêu đốt hừng hực. Trong chốc lát đầu lâu của Hồ Mị và nguyên thần đều cháy thành tro tàn.

Liễu Minh khẽ động sắc mặt, vung tay tản đi hoàng mang xung quanh thân thể Hồ Mị.

Thi thể không đầu lắc lư vài cái rồi ngã xuống đất. Nét mặt Dao Cơ thoáng buông lỏng, thù giết mẹ và mối hận diệt tộc vắt ngang trong lòng nàng mấy năm nay như một cây gai không cách nào nhổ được, khiến nàng mãi chẳng yên tâm. Giờ khắc này cuối cùng ước nguyện cũng hoàn thành, trong tâm Dao Cơ kích động không thôi, mãi lâu sau mới bình tĩnh trở lại.

“Xin đa tạ đạo hữu tương trợ, không biết đạo hữu…”Dao cơ miễn cưỡng kìm nén cảm xúc, quay lại phía Liễu Minh, đang định nói lời cảm tạ thì nét mặt khẽ giật mình.

Bên cạnh nàng trống trơn, chỉ có Mê Thiên Châu lẻ loi nơi đó, tản ra ánh sáng âm u cô tịch, còn bóng người màu xanh kia đã biến mất từ bao giờ rồi.

Trên mặt Dao Cơ lộ vẻ kinh ngạc, nàng phất tay đánh ra một đạo bạch quang đem Mê Thiên Châu và thi thể Hồ Mị thu về, sau đó thân hình nhoáng cái bay đến không trung, ánh mắt nhìn quanh kiếm tìm. Mấy chục dặm quanh đó một mảnh yên tĩnh, nào có bóng dáng của ai.

Đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, thần sắc hơi phức tạp. Hiện giờ nghĩ lại, dường như mỗi động tác giơ tay nhấc chân của bóng người màu xanh nọ đều mang đến cho nàng một cảm giác quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu rồi. Bỗng thân hình Dao Cơ sững lại, một thân ảnh nam tử hiện lên trong đầu nàng.

“Là ngươi sao…” Ánh mắt Dao Cơ lần nữa đảo quanh, môi nàng mấp máy, giọng nói yếu ớt theo gió thoảng bay.

Chung quanh vẫn im ắng, không ai đáp lại nàng. Dao Cơ đứng lặng giữa không trung một lúc, ánh mắt thăm thẳm, sâu trong đó như có dòng lệ muốn tràn ra. Tuy nhiên rất nhanh nàng khẽ cười rồi hóa thành một đạo bạch quang bay về nơi chân trời.

Xa xa, không gian lóe lên, một bóng người màu xanh mơ mơ hồ hồ xuất hiện, chính là Liễu Minh. Hắn nhìn theo hướng Dao Cơ rời đi, thở dài một hơi, sau đó như nghĩ tới điều gì mà thì thào trong miệng:

“Với tư chất của cô gái này, có lẽ thật sự hiểu được lực lượng bản nguyên ẩn chứa trong Mê Thiên Châu…Nếu còn duyên, ngày nào đó biết đâu gặp lại…”

Sau một lát, thân hình Liễu Minh nhoáng lên, quay người rời đi.

Mấy ngày sau, nơi cửa ra vào của Lạc Thành Tiểu Hoàn Viên, một nam tử áo xanh có khuôn mặt bình thường đang từ bên ngoài chậm rãi bước vào. Người này chính là Liễu Minh từ Vạn Ba Cung một đường chạy tới đây.

Liễu Minh nhìn vào Tiểu Hoàn Viên, mọi kiến trúc độc lập trong phủ đập vào mắt, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một chút hoài niệm. Liễu Minh thở dài một hơi, khôi phục vẻ bình tĩnh, đôi mắt híp lại, tản thần thức ra bao phủ trọn lấy Tiểu Hoàn Viên.

“Không có ở đây sao?” Liễu Minh nhướng mày, miệng lẩm bẩm.

Với thần thức của hắn hôm nay thì cấm chế trong Tiểu Hoàn Viên này chẳng có một chút tác dụng nào, thế nhưng cho dù là Diệp Thiên My hay Càn Như Bình cũng đều không thấy ai. Động phủ lúc trước vốn được hắn thuê giờ bị một nam tử Nhân tộc lạ lẫm sử dụng.

“Vị tiền bối này thoạt nhìn có chút lạ mặt, có phải đến đây để thuê động phủ hay không?” Lúc này, một nam tử áo xám từ trong thạch điện gần đó đi ra, nhìn thấy Liễu Minh đứng ở cửa ra vào, liền nở nụ cười thân thiện chạy tới hỏi.

Nam tử áo xám này thật ra chỉ là một gã có tu vi Hóa Tinh kỳ, không thể cảm ứng được chút khí tức nào trên người Liễu Minh, liền biết đối phương ít nhất cũng là tu sĩ Chân Đan Cảnh trở lên, nên lời nói tự nhiên tỏ ra rất cung kính. Liễu Minh liếc nhìn nam tử áo xám một cái, lật tay lấy hai khối Linh Thạch thượng phẩm ném cho y.

Nam tử vội vàng đón lấy, nụ cười càng tỏa nắng hơn.

“Vị tiền bối này, không biết có chuyện gì cần vãn bối góp chút sức mọn không?”

“Ta muốn ngươi điều tra sơ qua một chút tin tức của động phủ số ba mươi chín cách đây hơn sáu trăm năm,.” Liễu Minh nhàn nhạt mở miệng.

Nam tử áo xám nghe vậy, nét mặt liền lộ ra vẻ khó khăn.

“Tiền bối, tin tức khách thuê ở Tiểu Hoàn Viên trước giờ đều giữ bí mật, không thể tiết lộ với người ngoài.” Nam tử nói một cách áy náy.

Liễu Minh mỉm cười, lại lấy ra một cái trữ vật phù ném cho y.

Nam tử vội vàng tiếp được, thần thức thăm dò vào, bỗng biến sắc, trong đó có đến mấy chục khối Linh Thạch thượng phẩm.

“Ta cũng không cần nhiều tin tức, chẳng qua là mấy trăm năm trước động phủ đó được hai vị bằng hữu của ta ở, ta muốn điều tra xem bọn họ đã đi đâu thôi.” Liễu Minh thản nhiên nói.

“Thì ra là vậy, việc này cũng không khó lắm, xin mời tiền bối theo ta.” Nam tử áo xám sắc mặt không đổi cất đi trữ vật phù, sau đó mời Liễu Minh vào trong thạch điện bên cạnh.

Liễu Minh ngồi trên một cái ghế trong thạch điện chờ đợi, còn gã nam tử thì tiến vào nơi sâu trong điện, hẳn là đi điều tra tài liệu. Sau một lúc, nam tử áo xám tươi cười cầm trên tay một quyển sách màu lam thật dày bước ra.

Một khắc sau, Liễu Minh nhíu mày rời khỏi Tiểu Hoàn Viên. Sự tình hắn cần biết đều đã rõ, khoảng sáu trăm năm trước, cũng chính là lúc hắn rời khỏi đại lục Man Hoang không bao lâu, Diệp Thiên My và Càn Như Bình cũng đi khỏi Tiểu Hoàn Viên. Về phần các nàng đi đâu, tự nhiên Tiểu Hoàn Viên không biết. Nếu hai người Diệp Thiên My cứ mất tích như vậy thì muốn tìm kiếm quả thật phải khổ sở rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK