Lúc trước mọi người vẫn cho rằng đầu Phong Hậu này đã đẻ trứng ở trong tổ rồi, cho nên khí tức mới hạ thấp xuống một chút như vậy, không ngờ nó vẫn chưa kịp đẻ trứng đã bị dụ ra ngoài, tự nhiên khiến cho mọi người vừa mừng vừa sợ.
Lúc này Liễu Minh cũng có chút động tâm, đầu Ngũ Quang Phong Hậu dù sao cũng là yêu thú Chân Đan hậu kỳ, trứng của nó sinh ra giá trị tất nhiên là cực lớn rồi.
Trong chốc lát, từ đống huyết nhục trên mặt đất Hoa Thanh Ảnh lại tìm ra được thêm sáu quả trứng.
“Hoa đạo hữu, ngươi thử kiểm tra xem những quả trứng này còn sống hay không?” Ánh mắt Ngô Khuê nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mấy quả trứng ong, bước đến mở miệng nói.
Nghe Ngô Khuê nói như vậy, mấy người khác đều nao nao, vừa rồi kịch chiến một phen như vậy, những quả trứng này không chừng cũng bị liên lụy, từ đó cũng có thể trở thành tử noãn không chừng.
“Ngô đạo hữu nói đúng.” Hoa Thanh Ảnh nghe vậy, đôi mắt đẹp lóe lên, liền gật đầu, ngón tay trắng noãn như ngọc giơ lên, từ đầu ngón tay bay ra một đạo nhàn nhạt ánh sáng trắng bao phủ những quả trứng này vào bên trong, nhắm mắt cảm ứng.
Một lát sau, Hoa Thanh Ảnh mở mắt, nhoẻn miệng cười nói.
“Thật là may mắn, ở đây có bảy quả trứng thì ngoài ba quả đã chết ra thì còn bốn quả đều còn khí tức, có lẽ có thể ấp trứng thành công.
Mấy người nghe vậy, lập tức thở ra một hơi.
“Chư vị đạo hữu, những quả trứng của Ngũ Quang Phong này đối với Ngô mỗ có chỗ trọng dụng, tại hạ tình nguyện bỏ qua số Phong Vương mật kia để đổi những quả trứng này.” Ngô Khuê hít một hơi thật sâu, thần sắc ngưng trọng nói ra.
Mấy người khác nghe vậy không khỏi liếc mắt vài cái.
Thứ tốt như vậy, ai có trong tay chẳng lẽ không có chỗ dùng, nếu thuận lợi ấp trứng thành công, rồi đến khi trưởng thành thì sự hữu dụng còn nhiều hơn một gã tu vi Chân Đan.
Nhưng mà Ngô Khuê chính là một trong những người tu vi cao nhất ở đây, không ai muốn bộc phát mâu thuẫn trước mặt, lông mày Hoa Than Ảnh cũng nhíu một cái, không có đáp lời.
Ngược lại, nữ tử mặc áo choàng cùng nam tử áo lục bất giác nhìn về phía Liễu Minh.
Trong suy nghĩ mọi người ở đây thì kẻ có thể chống lại Ngô Khuê thì sợ chỉ có mỗi vị Chân Đan cảnh kiếm tu Liễu Minh này thôi.
Nhưng nếu bọn họ biết Liễu Minh chỉ là một gã Hóa Tinh trung kỳ thì vẻ mặt không biết sẽ thay đổi như thế nào.
Liễu Minh mặc dù đối với những quả trứng Ngũ Quang Phong này cũng có phần ưa thích, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi thì hướng Ngô Khuê chậm rãi nói:
“Hiện tại chúng ta còn chưa vào bên trong tổ ong xem xét số lượng Ngũ Quang mật như thế nào, theo ta đợi sau khi kiểm kê số lượng rõ ràng thì phân phối những thứ này cũng không muộn. Ngô huynh thấy sao?”
“Cái này … Được rồi, nếu đạo hữu đã nói như vậy thì trước tiên chúng ta vào tổ ong nhìn kỹ hẵng nói.” Ngô Khuê nghe vậy, mặt tuy lộ vẻ không vui nhưng sau khi suy nghĩ một chút, đành miễn cưỡng gật đầu.
Hoa Thanh Ảnh và đám người tự nhiên cũng không có ý kiến gì.
Sau khi đem thi thể tráng hán chôn cất kĩ càng, thu thập xung quanh cẩn thận, bọn ho liền hướng về phía ngọn núi bay đến.
Sau nửa canh giờ, đám người từ miệng động khẩu đi ra, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.
Lúc trước đám người Liễu Minh ở trước tổ ong cực lớn trong sơn động đem giết hết những yêu phong còn sótlại, sau đó tìm được một lượng lớn thượng phẩm Ngũ Quang mật cùng bốn bình Phong Vương mật.
Vì vậy sau khi thương lượng một hồi, cuối cùng nhóm người đã đạt được hiệp nghị.
Với vật phẩm giá trị cao nhất, Ngô Khuê chính là chủ lực kiềm chế Phong Hậu nhận được hai quả trứng, còn Hoa Thanh Ảnh và nữ tử mặc áo choàng mỗi người một quả.
Còn dư lại Phong Vương mật thì chia đều cho Liễu Minh và nam tử áo lục.
Mà số lượng thượng phẩm Ngũ Quang mật còn lại, do Liễu Minh tự tay chém giết Phong Hậu rồi buông tha trứng Phong Hậu nên tất cả đều thuộc về hắn.
Mà thi thể của Phong Hậu, dựa theo ước định trước kia, đều thuộc về Hoa Thanh Ảnh.
Phân phối như vậy khiến cho mọi người đều vui vẻ.
Nhưng khi mọi người vừa mới đi ra khỏi sơn động, ánh mắt Liễu Minh xoay chuyển, bước tới cạnh nam tử áo lục, mở miệng truyền âm.
Nam tử áo lục nghe vậy, kinh ngạc liếc qua Liễu Minh, sau một hồi truyền âm, Liễu Minh liền lật tay đưa chonam tử áo lục một cái bình sứ bạch ngọc.
Áo lục nam tử tiếp nhận bình sứ, sau khi mở nắp liền hướng thần thức vào đó quét qua thì vui vẻ cực kỳ. Lúc này hắn không chút do dự lấy từ trong lòng ra một bình Phong Vương mật đưa cho Liễu Minh.
Thì ra Liễu Minh dùng mười viên Nhập phẩm Uẩn Linh đan đổi lấy một nửa Phong Vương mật của nam tử áo lục.
Mục đích chuyến này của hắn chính là Phong Vương mật, còn đối với những quả trứng kia thì có cũng được, mà không có cũng được.
Dù sao linh sủng của Liễu Minh cũng có nhiều loại, bây giờ muốn ấp trứng rồi nuôi dưỡng cũng không biết đến ngày tháng năm nào có thể thành công.
Hành động của hai người đều rơi vào trong mắt những người khác, cũng là sự việc ngầm hiểu với nhau nên cũng chả có ai hỏi han điều gì.
Mà hắn đã có Phong Vương mật chính thức chưa từng pha loãng, đối với việc luyện chế ra Địa phẩm Uẩn Linh Đan sau này cũng có nhiều khả năng hơn.
“Tốt rồi, hành động lần này đến đây là kết thúc. Thiếp thân vô cùng cảm tạ các vị đạo hữu không quản ngại vất vả đến đây tương trợ, chúng ta chỉ cần ly khai khu trung tâm Trư Long sơn mạch này là có thể dễ dàng hành động rồi.” Hoa Thanh Ảnh hướng mọi người cười khẽ nói.
Tuy rằng mục đích của chuyến đi này đã hoàn thành, nhưng khu trung tâm của Trư Long sơn mạch này cũng không phải vùng đất hiền lành gì, mọi người đều muốn hợp lực để ra khỏi nói đây.
Thời gian tiếp theo, đoàn người thu thập qua một chút, theo đường cũ li khai.
Nhưng mà giữa mỗi người đều duy trì một khoảng cách nhất định.
Liễu Minh cố ý bay cuối cùng, một bên dùng linh thạch chậm rãi khôi phục pháp lực, một bên thì bay theo đoàn người về phía trước.
Hai ngày sau, thời điểm mọi người đang yên lặng bay đi, bỗng nhiễn phía trước Ngô Khuê quát khẽ một tiếng, thân hình đồng thời dừng lại, con mắt hướng sang bên trái nhìn lại, những người khác tuy cảm thấy kỳ quái cũng đều ngừng lại.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, thần thức vừa đảo qua, sắc mặt liền hơi đổi.
“Ngô huynh, có chuyện gì vậy?” nữ tử che mặt kỳ quái hỏi, còn chưa dứt lời thì tiếng xé gió vang dội, một đạo thiên thạch màu xanh từ đằng xa bay đến vô cùng nhanh chóng.
Một tiếng ầm vang lên, thanh quang trực tiếp đâm vào một tòa núi nhỏ bên cạnh mấy người, khiến hơn nửa ngọn núi vỡ vụn, đá vụn bay tung tóe khắp nơi.
Hào quang tản đi lộ ra một bóng người loạng choạng bên trong đá vụn.
Đây là một nam tử mặc áo bào xanh, trên đầu đội ngân quan (khăn), khuôn mặt nhìn có chút trẻ tuổi nhưng hai con mắt vừa mịn lại vừa dài, đồng tử óng ánh, cái mũi uốn lượn giống như miệng ưng.
Vừa nhìn cũng biết gã này là một yêu tu, tu vi cũng là một cường giả Chân Đan cảnh.
“Người là … Ma Tây, con trai của Phong Yêu Ma Cật đại nhân.” Ngô Khuê nhìn rõ rằng người này, có chút ngạc nhiên nói.
Đám người Hoa Thanh Ảnh nghe vậy cũng chấn động, uy danh Phong Yêu Ma Cật uy chấn toàn bộ Nam Hoang, mà Ma Tây là con trai độc nhất của hắn thì thanh danh tất nhiên cũng không nhỏ, nhưng như thế nào lại xuất hiện ở trung tâm Trư Long sơn mạch, mà bộ dáng còn chật vật như vậy.
Quanh miệng yêu tu áo bào xanh có chút máu, tựa hồ như bị trọng thương, vừa nhìn thấy Ngô Khuê thì vui vẻ, định nói gì nhưng lập tức sắc mặt trắng bệch, quay đầu hướng về phía sau lộ ra vẻ kinh hoàng.
Ánh mắt mọi người cũng nhìn lại, nhưng tuyệt nhiên không thấy cái gì.
Trong lòng Liễu Minh không khỏi lo lắng, nội tâm cũng dâng lên một cảm giác bất an.
Đúng lúc này, ở độ cao ngàn trượng trên không trung chấn động, một bàn tay màu tím to như ngọn núi hiện ra xé rách hư không, chụp xuống nam tử áo bào xanh.
“Không”
Yêu tu áo bào xanh thấy vậy quát to một tiếng, ánh mắt hiện lên vẻ huyết hồng, trên tay thanh quang lóe lên hiện ra một thanh loan đao, hướng về bàn tay điên cuồng chém ra vài chục ánh đao cuồng bạo.
Bàn tay màu tím chỉ thoáng động, một luồng ánh sáng chấn động bay ra liền đem tất cả ánh đao đơn giản đánh cho nát vụn, tiếp theo một chưởng giáng xuống khiến cho yêu tu áo bào xanh không có lực hoàn thủ, bị ép sâu vào lòng đất.
Sau đó một khắc, một đại hán mặc áo bào tím hiện ra phía trên bàn tay, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, ánh mắt khẽ quét qua đám người Liễu Minh.
Đám người Ngô Khuê cả kinh, liền bước lui về sau vài bước, lộ ra trạng thái đề phòng.
Đồng tử Liễu Minh co rụt lại, tại thời điểm dùng thần thức quét qua bốn phía mà cũng không tài nào phát hiện ra một chút dấu vết nào của đại hán.
Không chỉ như thế, đại hán mặc áo bào tím đứng ở nơi đó như vậy, thần thức đảo qua vẫn không phát hiện, cứ như là chưa từng tồn tại.
Thần thông bất khả tư nghị bậc này Liễu Minh từng cảm nhận qua trên mấy thái thượng trưởng lão tại Thái Thanh môn mà thôi.
“Thiên Tượng tu sĩ!”
Liễu Minh lập tức kêu khổ không thôi.
“Liệt Chấn Thiên, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Bên dưới cự thủ (bàn tay) truyền ra tiếng gầm của yêu tu áo bào xanh.
Đám người Ngô Khuê nghe vậy thì sắc mặt lần nữa hoảng sợ, cái tên Liệt Chấn Thiên này tại Nam Man như sấm đánh bên tai, người người đều biết.
Lôi yêu Liệt Chấn Thiên nổi danh cùng Phong yêu Ma Cật, chính là một trong ba đại năng yêu tu Thiên Tượng cảnh.
Đại hán áo bào tím nghe vậy cười khinh thường, bàn tay nhấc lên, đại thủ màu tím trên mặt đất dựng lên ầm ầm, dần dần thu nhỏ chỉ còn hơn một trượng, mà yêu tu áo bào xanh bị đại thủ nắm lấy thân hình, dù cố gắng giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát ra.
“Ngươi dám đè nén ta như thế, phụ thân ta quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Yêu tu áo bào xanh bị đại thủ bóp chặt như vậy thì thân thể đỏ bừng, bất chấp tất cả hét lên.
“Hừ, người khác sợ Ma Cật, nhưng lão phu thì không!” Đại hán áo bào tím nghe vậy liền cười hắc hắc, thanh âm như tiếng chuông lớn vang vọng khắp không trung, mà mỗi chữ đều có cảm giác chấn nhiếp tinh thần.
Liễu Minh nghe vậy, thấy hai tai ong ong đau nhức, vội vàng thúc giục Trấn Hồn tỏa trong người bảo vệ Thần Thức Hải, thông qua Hóa Thức trùng nâng cao tinh thần lực lên, lúc này mới khó khăn không để cho thân hình ngã xuống đất.
Ánh mắt hắn thoáng nhìn sang bên cạnh, ngoại trừ Ngô Khuê lộ ra vẻ trấn định thì sắc mặt ba người Hoa Thanh Ảnh đều trở thành trắng xám.
Sau khi hoảng sợ qua đi, nội tâm Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ cách thoát thân.
Nhưng lúc này hắn có thể rõ ràng cảm ứng được tất cả phụ cận xunng quanh đã nằm trong phạm vi bao phủ thần thức của đại hán mặc áo bào tím, tuy rằng đối phương chưa từng liếc qua bọn hắn lần nào, nhưng nếu mạo muội hành động chỉ sợ sẽ lập tức bị một một chưởng đập chết.
Nhưng một khắc sau lại xảy ra sự tình khiến cho sắc mặt đám người càng thêm trắng bệch.
Đại hán áo bào tím vừa dứt lời, bàn tay chậm rãi hướng về đại thủ khẽ vẫy, một tia máu ngưng tụ trên không, liền lóe lên đâm thẳng vào ngực Ma Tây.
Yêu tu áo bào xanh phát ra tiếng thét thê lương, đám người Liễu Minh chợt cảm thấy toàn thân sởn hết cả gai ốc.