Trong lúc nam tử áo bào xám đang cân nhắc, Hoàng Phủ Ngọc Phác đã hùng hổ giết tới nơi.
Thân hình nàng chưa đến đã xuất hiện hơn trăm đạo kiếm quang màu trắng che khuất cả vùng trời đang bắt đầu rơi xuống trùng trùng điệp điệp. Kiếm ý dung hòa khiến cho kiếm quang phát ra vô cùng chói mắt.
Nam Tử áo bào xám cười lạnh một tiếng, Ma Giao nhoáng một cái hiện lên che chắn phía trước. Quanh thân bắt đầu toát ra mảng lớn sương mù màu đen chỉ trong chớp mắt liền ngưng tụ thành một tầng khí bảo hộ xung quanh.
Mấy trăm đạo kiếm quang lập tức như mưa rào đâm xuống xé toang lớp khí bảo hộ phía trên. Hai luồng ánh sáng đen trắng như đan xen vào nhau liên tục tạo thành từng tia lửa điện nhưng lớp khí đen xung quanh vẫn kịch liệt chảy cuồn cuộn không hề bị xé nứt.
Cùng khoảng thời gian đó, Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh đang kề vai đứng cùng nhau tại một nơi sơn cốc vắng vẻ hẻo lánh.
Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh có chút mơ hồ kèm theo nét ửng hồng nhàn nhạt, gò núi cao không ngừng nhấp nhô liên tục. (Mấy vị huynh đệ đọc tới đây đang suy nghĩ gì? Thật lòng đi.)
Hiển nhiên trận đánh vừa rồi với những Thiên Tượng cảnh của Liễu gia đã khiến nàng hao phí không ít pháp lực.
Đây là lần đầu tiên nàng phải đối đầu với đối thủ mạnh hơn mình cả trăm lần, mặc cho có hai ma sủng của Liễu Minh giúp đỡ rất nhiều cũng không khiến tình hình khá hơn. Chỉ sau vài chiêu giao chiến liền khiến nàng cạn kiệt pháp bảo cũng như pháp lực, nàng nhanh chóng không thể cầm cự lâu hơn.
May mắn ngay lúc Đại Hỗn Độn Ma La trận bị phá hủy, Liễu Minh nhanh chóngthi triển Thú Giáp Quyết lui lại rồi dùng Sơn Hà Châu yểm hộ kéo Triệu Thiên Dĩnh cùng hai đầu ma sủng trốn thoát.
Liễu Minh ăn vào một quả đan dược hồi phục liền dùng một tay thúc dục pháp quyết thu lại đôi cánh màu bạc. Đưa mắt nhìn sang trăm Cổ Ma Thi vẫn đang thế như chẻ tre xông tới quân đoàn Huyết Sư khiến hắn không khỏi nhíu mày một cái.
Tuy đại trận đã được phá vỡ, nhưng đối với một trăm đầu Thiên Tượng Cảnh ma thi đang đuổi giết, hắn tự nhận mình vẫn chưa có đủ năng lực để có thể chống lại tất cả.
Nhìn lên phía bầu trời phương xa, nơi nam tử áo bào xám cùng Hoàng Phủ Ngọc Phách đang vào thế bất phân thắng bại khiến trong lòng hắn có chút nghi ngờ.
Với kinh nghiệm cùng sức phán đoán của một Thông Huyền Cảnh chắc chắn đối với sự khác thường của Cổ Ma Thi trước đó nên sớm phát hiện. Thêm vào đó lại có quân tiên phong dính mai phục thì đáng lẽ không liều lĩnh tự đưa mình vào gian kế của kẻ địch mới đúng.
Đúng lúc này, giới chỉ màu xanh trên tay phải Triệu Thiên Dĩnh bổng nhiên vỡ vụn, khiến nàng thoáng giật mình.
“Sao vậy?” Liễu Minh thấy vậy liền mở miệng hỏi.
Triệu Thiên Dĩnh không trả lời, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bầu trời phương xa nơi Hoàng Phủ Ngọc Phách đang kịch đấu. Rồi lại quay lại nhìn về phía trăm đầu Cổ Ma Thi mới nói với Liễu Minh:
“Tôn sư lúc xuất phát đưa cho ta một vật. Hiện giờ nàng bảo ta đưa lại cho ngươi rồi ngươi sẽ tự biết phải làm thế nào.”
Dứt lời nàng liền lật tay lấy ra một quả Ngọc Phù đưa cho Liễu Minh.
Liễu Minh tiếp nhận Ngọc Phù liền dán lên trán mình. Ánh mắt nhanh chóng nhìn lướt qua những Cổ Ma Thi kia, trong mắt liền hiện vẻ kinh ngạc không thôi.
Triệu Thiên Dĩnh lần nữa lật tay lấy ra một viên châu tối tăm mờ mịt liền ngay lập tức bóp vỡ tạo ra màng sương mù màu xám bao bọc lấy xung quanh. Sương mù màu xám dần hóa thành một đám mây phóng thẳng lên trời rồi biến mất.
Viên châu thả ra sương mù xám kia dường như có cách thu liễm khí tức giống như Xa Hoạn của Liễu Minh, cộng thêm sự hỗn loạn khiến cho không ai có thể phát hiện.
Liễu Minh khẽ vuốt Hóa Âm Hồ Lô bên hông triệu hoán Hạt Nhi, môi cũng khẽ truyền âm qua vài câu.
Hạt nhi hiểu ý liền xuất ra một đạo anh sáng cuốn lấy quanh thân biến thành một con bò cạp màu bạc dài hơn một trượng. Một đôi càng to lớn đánh xuống mặt đất tạo thành một cái lỗ bự rồi cuốn lấy Liễu Minh trốn xuống dưới lòng đất.
Quân đoàn Huyết Sư bị trăm Cổ Ma Thi duổi giết tổn thương không ít. Tuy ý chí chiến đấu đã không còn nhưng ý chí sống còn lại bộc phát vô cùng lớn, mấy vạn đại quân dùng hết sức lực chạy về phía ngoài sơn cốc bỏ chạy.
Phía sau Cổ Ma Thi, sáu, bảy vạn đại quân của Liễu gia vẫn rất ung dung bắt đầu tập hợp thành đội ngũ rồi tiến về phía trước chuẩn bị làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng khiến chúng phải thất vọng khi một chuyện không ai ngờ tới xuất hiện.
Một tiếng long trời lở đất vang lên, núi cao hai bên lay động kịch liệt, mặt đất cũng bắt đầu chấn động liên tục rồi tạo thành một khe nứt cực lớn khiến cho bụi đất bay đầy trời.
Dù quân đoàn Huyết Sư hay đại quân Liễu gia đều mặt mày biến sắc.
Giữa không trung, đôi mắt trong veo nhưng lạnh lùng của Hoàng Phủ Ngọc Phách hiện lên một tia vui vẻ hiếm thấy. Còn nam tử áo bào xám lại thấy buồn bực trong lòng.
Mặt đất tiếp tục phát ra tiếng vang nặng nề!
Toàn bộ sơn cốc trong vòng hơn mười dặm liền sụp đổ, đá vụn và bụi mù bay lên tứ phía. Ở trung tâm xuất hiện một cái hố bán kính gần chục trượng, sâu hơn trăm trượng.
Quân đoàn Huyết Sư cùng đại quân Liễu gia đều ở phía trên không nên hoàn toàn bình an vô sự. Nhưng hơn trăm Cổ Ma Thi đang di chuyển tại mặt đất liền rơi xuống cái hố sâu, từng con Cổ Ma Thi nằm ngổn ngang lộn xộn khắp nơi trông vô cùng chật vật. Tất nhiên bọn chúng chẳng hề có chút tổn thương khi rơi xuống.
Tất cả sự tập trung đều đổ dồn về cái hố, ngay tại lúc đó từ bên trong lao ra hai thân ảnh một xanh một bạc. Khi tới không trung, thân ảnh màu bạc liền nhập vào thân ảnh màu xanh.
Thân ảnh màu xanh chẳng ai khác ngoài Liễu Minh.
Hắn quay đầu nhìn vào phía trong hố đang chứa đám Cổ Ma Thi rồi lại quay lại nhìn Hoàng Phủ Ngọc Phách, trên miệng nở ra nụ cười tỏ vẻ mong đợi.
Trên bầu trời truyền đến từng tiếng gào thét, sương mù màu đen bỗng bị một cái vòi rồng vô hình quét sạch ra khỏi bốn phương tám hướng.
Mười điểm đen đột ngột xuất hiện xuyên qua sương mù màu đen rồi cùng nhau nhanh chóng biến lớn càng ngày càng rõ hơn.
Liễu Minh ngẩng đầu lộ ra tia ánh sáng tím bên trong mắt, nội tâm lại thoáng chút giật mình.
Mười chiếc thuyền dài hơn trăm trượng, mặt ngoài cánh buồm to lớn vẽ đầy Ma Văn Phù Lục màutím, hai bên vẫn còn xuất hiện họng pháo đen ngòm.
Nhật Nguyệt chiến thuyền!
Từ lúc mặt đất sụp xuống rồi đến Nhật Nguyệt xuất hiện vô cùng nhịp nhàng tựa như đã được diễn luyện qua cả trăm lần.
Nam tử áo bào xám ở giữa không trung sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì mười chiếc chiến thuyền lóe lên ánh sáng màu tím rồi hơn trăm đạo ánh sáng màu tím liền đánh xuống cái hố chất đầy Cổ Ma Thi.
Ánh sáng màu tím tựa như mưa rơi đánh xuống đám Cổ Ma Thi, từng tiếng gào rú thê lương vang lên. Quân đoàn Huyết Sư cùng đại quân Liễu gia nhìn một màn này biến chuyển mỗi người một sắc mặt.
Lông mày Liễu Minh dựng lên như suy nghĩ điều gì đó rồi liền phát ra ánh sáng xanh dung nhập vào hư không biến mất vô ảnh vô tung.
Sau một hồi oang tặc, ở trong hố chỉ còn khoảng hai, ba mươi Cổ Ma Thi còn sót lại nhưng phần lớn đã trọng thương.
Nam tử áo bào xám ở giữa không trung lúc này mặt mày đã chuyển xanh.
Nam tử áo bào xám lúc này mới hiểu rõ vì sao Hoàng Phủ Ngọc Phách liên tục dùng kiếm trận ở phạm vi lớn. Một phần để di chuyển sự chú ý của hắn, phần còn lại để che dấu pháp lực chấn động của chiến thuyền.
“Các hạ tính kế thật giỏi!” Nam tử áo bào xám lạnh lùng nói.
“Như nhau mà thôi! Các hạ chắc hẳn là Nguyễn Vọng Thiên, nguyễn trưởng lão a. Ta và ngươi vẫn chưa phân thắng bại đây!”
Hoàng Phủ Ngọc Phách trong lòng đã quyết, cười lạnh một tiếng rồi đưa tay ngưng tụ kiếm quyết. Những chuôi kiếm bay đầy trời dần tụ một chỗ tạo thành mười chuôi cự kiếm dài khoảng trăm trượng mang theo kiếm ý dồi dào tựa như sóng biển đánh tới.
Nam tử áo bào xám rùng mình một cái, hắn biết rõ bây giờ Hoàng Phủ Ngọc Phách lúc này mới thật sự ra đòn sát thủ nên chỉ còn cách tập trung tư tưởng đối phó.
Ở trên mười chiếc Nhật Nguyệt chiến thuyền hiện lên tám chín thân ảnh đều có tu vi Thiên Tượng Cảnh. Triệu Thiên Dĩnh dẫn đầu mọi người đánh xuống cái hố vẫn còn Cổ Ma Thi, Hoàng Phủ Kiếm Cốc ở một bên theo sát phía sau.
“Quân đoàn Huyết Sư nhanh chóng tập trung! Đại quân Liễu gia đang trong thời khắc yếu nhất. Cùng nhau tiêu diệt bọn chúng!” Không chờ Triệu Thiên Dĩnh mở lời, Hoàng Phủ Kiếm Cốc liền ra lệnh.
Biến cố liên tiếp xảy ra khiến cho thế cục lập tức nghịch chuyển một cách đầy bất ngờ!
Nghe được âm thanh của Hoàng Phủ Kiếm Cốc, quân đoàn Huyết Sư nhanh chóng lấy lại ý chí chiến đấu bắt đầu tập trung lại từng phân đội.
Quân đội Huyết Sư luôn nghiêm chỉnh huấn luyện nên rất nhanh tập hợp lại.
Lúc Hoàng Phủ Kiếm Cốc ra lệnh liền bên cạnh chợ lóe ra ánh sáng màu tím.
Triệu Thiên Dĩnh không nói một lời đáp xuống dưới, trong tay không biết đã cầm thanh tử văn đoản cung từ lúc nào. Nếu để ý liền có thể nhìn thấy một tia điện màu tím quấn quanh đoản cung.
Triệu Thiên Dĩnh ở trên không trung, đôi mắt hiện lên tinh quang còn tay nhanh chóng phát ra tiếng xé gió. Vô số mũi tên được tia điện màu tím quấn quanh tựa như mưa rơi đáp xuống.
Mưa tên rớt lên người Cổ Ma Thi đều bị phá hủy!
Kiện Ma bảo cho dù trong tay Triệu Thiên Dĩnh cũng phát ra uy năng không tầm thường chút nào. Lại gia trì thêm một tia lôi điện còn có tác dụng khắc chế ma thi, cho dù không thể tiêu diệt chúng cũng có thể làm chậm tốc độ đi rất nhiều.
Hoàng Phủ Kiếm Cốc nhìn qua Triệu Thiên Dĩnh với dáng vẻ không cam lòng. Hắn nhanh chóng tăng tốc lao xuống, trong tay lóe ra ánh sáng màu tím liền hiện ra một linh thú đại màu tím.
Tay phải hắn thúc giục pháp quyết mở ra linh thú đại. Mấy trăm đầu Lôi Điểu từ đó lao ra, bay thẳng tới chỗ Cổ Ma Thi.
Từng đạo lôi điện màu tím từ trong miệng Lôi Điểu phóng ra đánh lên người Cổ Ma Thi.
Hoàng Phủ Kiếm Cốc tu vi cao hơn Triệu Thiên Dĩnh không ít nên khi tế ra Lôi Điểu cũng mạnh hơn rất nhiều. Lôi điện được gia trì thêm lập tức gây ra vết thương dài chừng một trượng trên người Cổ Ma Thi, từ vết thương chảy ra thứ chất lỏng sền sệt màuvàng văng ra khắp nơi.
Tay kia Hoàng Phủ Kiếm Cốc léo lên ánh sáng màu bạc tế ra một kiện pháp bảo có hình bán nguyệt màu bạc.
Vừa rời khỏi tay, pháp bảo hình bán nguyệt hóa thành một đạo ánh sáng màu bạc đánh vào một Cổ Ma Thi bị thương nghiêm trọng nhất.
Thần tình Cổ Ma Thi có chút mờ mịt, cái đầu bay lên cao rồi rơi xuống cách đó không xa, thân thể khổng lồ co quắp hai cái liền bất động.