Sau khi Liễu Minh dùng thần thức quét qua người lão già kia, trong mắt hắn bỗng hiện lên vẻ khác lạ.
Không ngờ lão già có tướng mạo xấu xí kia lại là một tu sĩ Ngưng Dịch hậu kỳ.
"Cao lão nhi, giới thiệu cho lão một mối làm ăn đây."
Lô Duyên Bình vừa bước vào cửa đã bắt đầu ồn ào, dường như y đã rất quen với vị chưởng quỹ này.
Vị chưởng quỹ kia ngẩng đầu lên một cách uể oải nhìn Lô Duyên Bình đang đứng trước mặt mình, ánh mắt lão cũng khẽ nhìn lướt qua Liễu Minh đang đứng phía sau. Dường như đã nhìn thấu được cảnh giới Ngưng Dịch hậu kỳ của Liễu Minh, vẻ mặt của lão cũng hơi tươi cười.
"Hóa ra là Lô tiểu tử, vị khách ngươi dẫn tới lần này cũng không tệ lắm nhỉ."
Cao lão nhi cười ha hả một tiếng rồi sau đó từ từ đứng dậy từ trên ghế.
"Đúng vậy, người bình thường ta nào..."
Lô Duyên Bình nghe vậy liền cảm thấy tỉnh táo hẳn ra.
"Vị đạo hữu này cần mua những thứ gì?"
Cao lão nhi không chờ Lô Duyên Bình nói hết mà quay sang mỉm cười hỏi Liễu Minh.
"Vị Liễu đạo hữu này muốn mua Uế Âm Dịch, Ma Nha Tinh và Tinh Phách Phấn, chỗ lão có những thứ này không?"
Không đợi Liễu Minh mở miệng, Lô Duyên Bình đã giành nói trước hắn.
"Uế Âm Dịch và Ma Nha Tinh thì vẫn còn một chút hàng tích trữ, về phần Tinh Phách Phấn thì lại không có. Tài liệu luyện khí cực phẩm như vậy ít nhất cũng phải mấy chục vạn linh thạch, tiểu điểm thật sự không mua nổi."
Lão già gầy gò trừng mắt nhìn Lô Duyên Bình một cái rồi sau đó nhướng mày nói.
Lô Duyên Bình nghe vậy liền nhìn Liễu Minh một cái, y mỉm cười nhún nhún vai, khuôn mặt hiện lên vẻ đành chịu.
"Cao chưởng quỹ có thể mang tài liệu ra cho tại hạ nhìn một chút được không?"
Liễu Minh sau khi im lặng một lúc liền bình tĩnh nói.
Mặc dù trên mặt hắn không hiện lên vẻ khác lạ nào nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui mừng. Cho dù không có Tinh Phách Phấn nhưng lại mua được Ma Nha Tinh và Uế Âm Dịch thì cũng là một sự thu hoạch không nhỏ.
Lão già gầy gò không nói hai lời liền xoay người bước vào phía bên trong rồi sau đó lật tay lấy ra một cái ngọc bài ném lên trên bức tường.
Sau vài tiếng động ken két, bên trên vách tường bỗng hiện ra một cánh cửa cao hơn một thân người, lão già liền đi vào trong đó.
Ánh mắt Liễu Minh chợt lóe, cái tiểu điếm này quả thật cũng có chút môn đạo.
Lão già gầy gò này chẳng hề kiêng dè người ngoài mà ra vào mật thất như vậy thì dĩ nhiên cũng có chỗ để dựa dẫm, bên trong không hề đơn giản giống như bề ngoài.
Chỉ một lát sau, lão già từ bên trong đi ra, trên tay lão còn cầm thêm một cái bọc.
"Mời đạo hữu xem."
Lão già gầy gò vẩy tay đóng kín cửa mật thất lại, tiếp đó lão đưa cái bọc tới cho Liễu Minh.
Liễu Minh gật đầu một cái rồi vạch cái bọc ra xem. Đồ vật bên trong bọc là một chiếc bình ngọc nhỏ màu trắng và một cái hộp gỗ hình vuông.
Hắn cầm chiếc bình ngọc lên trước, sau khi mở nắp bình ra, bên trong bình bỗng nhiên bay ra một luồng khí mờ mờ màu đen. Liễu Minh nhìn vào bên trong bình thì chỉ thấy bên trong có một loại chất lỏng sền sệt đen như mực và hơi hơi toát ra chút lạnh lẽo.
Sau khi nhìn kỹ nó một lúc, Liễu Minh liền đóng miệng bình lại. Tiếp đó, hắn mở cái hộp gỗ ra, bên trong đó là một miếng tinh thể màu tím lớn bằng nắm tay.
"Tốt lắm, ta muốn mua cả hai thứ này, Cao chưởng quỹ hãy cho giá đi."
Sau khi kiểm tra qua một lần, Liễu Minh cảm thấy hài lòng, nói.
Lão già gầy gò vừa mới há miệng chưa kịp nói thì đã bị Lô Duyên Bình giành nói trước:
"Cao lão nhi này, Liễu đạo hữu sẽ quay lại tiểu điểm nữa đó, lão không được báo giá lung tung đâu."
"Lô tiểu tử, lão phu tự biết phải làm ăn ra sao, không cần ngươi phải dạy."
Lão già gầy gò trừng mắt nhìn người đàn ông mặc thanh sam một cái.
"Vị đạo hữu này, ta sẽ không báo giá lại đâu, Ma Nha Tinh này giá mười một vạn linh thạch. Uế Âm Dịch được ta mua lại bằng giá cao ở chỗ khác nên chỉ có một giá duy nhất là mười lăm vạn linh thạch."
Cao lão nhi thản nhiên nói.
Liễu Minh hơi cân nhắc một lúc thì thấy cái giá này so với giá trên thị trường còn đắt hơn một chút, thế nhưng nghĩ đến đây là tài liệu khan hiếm nên hắn thấy nó cũng đáng.
Tuy nhiên, có thể giảm được chút giá tiền thì tốt, hắn cũng không muốn phí phạm linh thạch như vậy. Hắn khẽ nhìn lướt qua Lô Duyên Bình đang đứng bên cạnh.
Lô Duyên Bình hiểu ý, gã ho khan một tiếng rồi bắt đầu bàn bạc về giá cả với lão già gầy gò.
Sau một hồi mặc cả với nhau, hai loại tài liệu này đã được bán với giá hai mươi tư vạn linh thạch.
Sau khi cất tài liệu vào trong phù trữ vật, tinh thần Liễu Minh cũng trở nên khá tốt.
Hiện giờ chỉ còn lại mỗi Tinh Phách Phấn nữa là hắn có thể bắt đầu luyện chế Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn lên thành ba mươi sáu tầng cấm chế rồi.
Vừa nghĩ tới uy lực của pháp bảo hình thức ban đầu, trong lòng Liễu Minh như dâng lên một ngọn lửa nóng.
Sau khi giao dịch thành công, hai người cũng không rời khỏi cửa hàng.
"Cao lão nhi này, về cái Tinh Phách Phấn kia, lão thật sự không có cách gì sao?"
Lô Duyên Bình cười hì hì rồi hỏi.
"Lão phu lừa ngươi làm gì, nếu có hàng thì sao ta lại không bán chứ."
Lão già gầy gò nghe vậy liền trợn trừng mắt, tức giận đáp lại.
"Khà khà, ý của ta dĩ nhiên không phải như vậy. Qua hai tháng nữa, trong phường thị không phải sẽ có Đại hội đấu giá ư? Lão có tin tức gì về nó không vậy?"
Lô Duyên Bình cười khà khà, nói tiếp.
"Không, bên ta không nghe được tin tức gì đặc biệt cả."
Cao lão nhi lắc đầu trả lời.
"Vậy không biết Cao chưởng quỹ có tinh huyết vạn năm của Linh Miết hay không? Hoặc là manh mối về vật này?"
Liễu Minh nghe vậy thì trong mắt bỗng hiện lên vẻ thất vọng. Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn liền hỏi thử một lần.
"Mấy thứ đồ lúc trước của lão phu còn chưa so sánh được với tinh huyết vạn năm của Linh Miết. Đừng nói ở đây không có mà ngay cả nhìn lão phu còn chưa được thấy nữa là."
Cao lão nhi nhìn qua Liễu Minh một cái rồi nói.
Mặc dù hắn đã sớm biết trước kết quả nhưng sau khi nghe vậy thì trong lòng cũng chỉ biết cười gượng mấy tiếng.
Sau khi cáo từ lão già ở tiểu điếm, hai người liền quay trở lại tửu lầu Phiêu Hương Cư.
"Ở trong phường thị Trường Dương này, nói về tài liệu luyện khí thì Cao lão nhi là người biết nhiều nhất. Nếu ngay cả chỗ lão cũng không mua được Tinh Phách Phấn mà đạo hữu cần thì ta đoán các cửa hàng khác cũng giống hệt như vậy thôi."
Sau khi Lô Duyên Bình nhận cái túi mà Liễu Minh đưa tới, gã quét thần thức qua một cái rồi từ từ nói.
"Lô đạo hữu cứ cố gắng hết sức là được. Nếu như vẫn không tìm được thì cũng không cần phải cưỡng cầu."
Liễu Minh khẽ mỉm cười rồi nói.
"Được, tại hạ sẽ đi hỏi thăm những người khác nữa xem, hai ngày sau tại hạ sẽ cho đạo hữu một câu trả lời thỏa đáng." Sau khi suy nghĩ một lúc, Lô Duyên Bình nghiêm túc trả lời.
Sau khi giao hẹn thời gian với nhau xong, Liễu Minh liền đi khỏi tửu lầu.
Thoáng một cái đã qua hai ngày.
Liễu Minh đúng thời gian đi tới chỗ hôm trước vừa ngồi ở tửu lầu Phiêu Hương Cư thì đã thấy Lô Duyên Bình ngồi đó chờ từ trước.
Ánh mắt Liễu Minh khẽ nhìn qua thì thấy trên bàn rượu ngoại trừ Lô Duyên Bình ra thì còn có thêm một vị tu sĩ hơi mập tuổi trung niên ngồi cạnh. Y cũng khá ngạc nhiên nhìn về phía hắn.
"Liễu đạo hữu đã tới, đạo hữu thật sự đúng giờ."
Lô Duyên Bình thấy Liễu Minh tới liền cười ha ha đứng lên.
"Khiến Lô huynh phải đợi lâu rồi. Khổ Tâm đạo hữu cũng tới ư, thật đúng là trùng hợp."
Liễu Minh không chờ Lô Duyên Bình nói tiếp mà quay sang nói chuyện với vị tu sĩ tuổi trung niên kia.
"Liễu đạo hữu, đã nhiều ngày rồi không gặp."
Vị tu sĩ tuổi trung niên kia vội vàng đứng dậy, chắp tay nói.
"Hai vị biết nhau ư?"
Hiện giờ đến lượt Lô Duyên Bình phải hơi sững sờ.
Liễu Minh khẽ mỉm cười.
Hắn và vị tu sĩ tuổi trung niên này cũng không phải là người quen với nhau, hai người chỉ mới gặp nhau được một lần mà thôi.
Chuyện này là vào hai tháng trước, lúc đó vị tu sĩ tuổi trung niên này và một tu sĩ người Bức tộc cùng chọn trúng một kiện linh khí trong Bách Luyện Các nên cả hai cùng nổi lên tranh chấp. Vì vậy Diệp chưởng quỹ mới mời Liễu Minh ra mặt giải quyết, sau một hồi thương lượng thì món linh khí kia đã được bán cho người này.
Khổ Tâm kể lại chuyện hai người gặp mặt như thế nào dĩ nhiên cũng nói ra thân phận đệ tử tọa trấn Thái Thanh Môn của Liễu Minh.
"Thì ra Liễu đạo hữu chính là đệ tử ngoại môn của Thái Thanh Môn ư, thật sự thất kính rồi."
Lô Duyên Bình vừa nghe thấy thân phận của Liễu Minh thì trong lòng liền cảm thấy kinh sợ, y vội vàng chắp tay thi lễ với hắn.
Thái Thanh Môn chính là một trong những Thái tông của Nhân tộc, được tất cả mọi người ở đại lục Trung Thiên này kính ngưỡng. Cho dù chỉ là đệ tử bình thường trong môn phái thì cũng không phải là người mà những tán tu như y có thể sánh được.
"Lô đạo hữu khách khí rồi."
Liễu Minh đáp lễ lại rồi thản nhiên nói.
Sau một hồi khách sáo với nhau, cả ba người cùng ngồi xuống nói tới chuyện chính.
"Lô đạo hữu, không biết đã có thêm tin tức gì về tài liệu chưa?"
Liễu Minh đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
"Hai ngày nay tại hạ đều đi hỏi thăm không ít những bằng hữu thì quả thật đã tìm hiểu được một số tin tức. Thật sự mà nói thì tin tức này chính là bắt nguồn từ Khổ đạo hữu, vậy nên hôm nay tại hạ mới mời Khổ đạo hữu và Liễu đạo hữu tới gặp mặt một lần, không ngờ tất cả mọi người đều đã biết nhau rồi."
Lô Duyên Bình gật đầu cười nói.
"Tin tức của tại hạ cũng chỉ là tin đồn mà thôi. Có lẽ Liễu huynh cũng đã biết tin Đại hội đấu giá của phường thị Trường Dương chỉ còn không tới hai tháng nữa là sẽ cử hành đúng không?"
Khổ Tâm khẽ mỉm cười rồi nói.
"Không sai, tại hạ thật sự có nghe nói."
Vẻ mặt của Liễu Minh vẫn như bình thường. Tin tức có liên quan đến Đại hội đấu giá nằm trong phạm vi thế lực của Bách Luyện Các của Thái Thanh Môn nên dĩ nhiên hắn biết rất rõ.
"Đại hội đấu giá này có quy mô long trọng chưa từng có. Chủ trì lần đại hội này chính là thương hội Thiên Minh nằm trong mười thứ hạng đứng đầu của Thiên Hội thương minh. Mà vật phẩm để đấu giá lại càng không thiếu những bảo vật quý giá. Dựa vào các tin tức tin cậy, linh tài luyện khí Tinh Phách Phấn mà đạo hữu cần sẽ xuất hiện một lọ trong đại hội này."
Khổ Tâm hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp.
"Thật sao?"
Liễu Minh nghe vậy liền cảm thấy vui mừng.
"Tin tức mà Khổ huynh nói ra là vô cùng đáng tin, Liễu huynh cứ yên tâm. Tuy nhiên, một vật khác mà Liễu huynh cần chính là tinh huyết vạn năm của Linh Miết thì tại hạ đã dò hỏi không ít bằng hữu nhưng kết quả vẫn không khác gì. Thật sự xin lỗi đạo hữu.
Lô Duyên Bình ngồi bên nói.
"Tinh huyết vạn năm của Linh Miết vốn là thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu, dĩ nhiên ta sẽ không trách gì Lô huynh rồi."
Liễu Minh thuận miệng an ủi y một câu, trong tâm lại rất nhanh nghĩ tới Đại hội đấu giá kia.
"Còn có một vài tin tức nhỏ liên qua đến Đại hội đấu giá lần này. Chẳng hạn như là linh khí cực phẩm sẽ xuất hiện hơn mười món, đan dược và trân bảo cũng sẽ nhiều hơn. Thậm chí còn nghe nói rằng bảo vật áp trục của đại hội lần này chính là một kiện pháp bảo hình thức ban đầu nữa. Đây chính là thứ mà ngay cả cường giả Chân Đan Cảnh cũng thèm muốn đó."
Khổ Tâm không kìm nổi phải than thở vài tiếng.
"Pháp bảo hình thức ban đầu!"
Liễu Minh nghe vậy thì trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc. Bảo vật loại này không phải là thứ chỉ cần dùng linh thạch là có thể mua được.
"Dựa theo quy định hàng năm, tu sĩ của đại tông môn trấn giữ phường thị như Liễu huynh sẽ được nhận giấy mời tham gia của đại hội. Mặc dù Tinh Phách Phấn là một vật quý giá nhưng trong lần Đại hội đấu giá này nó cũng chỉ là một bảo vật bình thường thôi. Chỉ cần Liễu huynh dùng thêm chút linh thạch là có thể dễ dàng mua được rồi."
Lô Duyên Bình đưa tay sờ sờ mũi, giọng nói có chút hâm mộ.
Liễu Minh im lặng gật đầu, trong lòng cũng bắt đầu có tính toán.
Tuy rằng hiện giờ trong tay hắn đã có hơn trăm vạn linh thạch, số lượng này so với phần lớn tu sĩ Ngưng Dịch Kỳ cũng được coi là kinh người rồi; thế nhưng nếu muốn tham gia đại hội đấu giá do thương hội Thiên Minh tổ chức tại phường thị Trường Dương thì dường như còn chưa đủ.
Bằng vào sức ảnh hưởng của phường thị Trường Dương với các khu vực phụ cận thì đừng nói tới sự xuất hiện của tu sĩ Hóa Tinh Cảnh mà ngay cả tu sĩ Chân Đan Cảnh có tới cũng là một chuyện quá bình thường.
Mà trăm vạn linh thạch đối với tu sĩ Ngưng Dịch Cảnh có lẽ là một con số gần giống như thiên văn. Thế nhưng, số linh thạch đó đối với tu sĩ từ Hóa Tinh Cảnh trở lên mà nói thì cũng chẳng đáng vào đâu.