Liễu Minh đứng dậy, một tay trảo một cái vào không trung, tức thì một đám thịt nát do cái đầu Huyết Đế Tử biến thành phóng vụt lên trời.
Tay áo Liễu Minh rung lên, một tấm Trữ Vật Phù liền hóa thành một luồng sáng trắng bay tới thu hết cả đám thịt nát vào bên trong, kế đó lại biến trở lại thành một tấm phù lục rồi rơi vào tay hắn.
Dùng những thủ đoạn của những vị chấp sự Sinh Tử Các kìa thì nó dù có biến thành thịt nát, thậm chí là bị luyện hóa thành tro tàn thì cũng có cách khôi phục cái đầu này về bộ dạng ban đầu, lúc ấy tự nhiên sẽ phân định được thật giả.
Liễu Minh vừa đem phù lục cùng một cái thủ trạc giống như pháp khí chứa đồ vật của Huyết Đế Tử thu lại, liền xoay người nhìn kỹ pháp trận phong ấn đã bị vỡ vụn phía sau lưng một chút.
"Hô" một tiếng!
Liễu Minh mạnh mẽ đấm một quyền về chỗ bị vỡ của pháp trận.
Một tiếng thật lớn vang lên, vô số đá vụn văng tứ tung, lúc này, trên mặt đất có thêm một lỗ thủng rộng nửa trượng, phía sâu dưới lỗ thủng là một mảng tối om khiến người ta không thể nhìn thấu, trông nó giống như một cái huyệt động vậy.
Liễu Minh sau một lúc tự đánh giá liền thả người rơi xuống, đồng thời vừa thúc giục hắc khí cuồn cuộn tuôn ra, bao bọc toàn thân, vừa dùng tay đánh một trảo vào không khí, đem Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn cầm sẵn trong tay…
Huyệt động này không quá sâu nên chỉ sau thời gian mấy hơi thở, Liễu Minh đã nhẹ nhàng rơi xuống đáy động.
Huyệt động cũng không lớn, chỉ rộng khoảng mười trượng đổ lại, dưới đáy động là một lớp cát nhỏ mịn kèm một đám khí đen mờ mờ, trong không khí phảng phất có mùi đồ vật mục nát.
"Ồ, đây là..."
Liễu Minh đảo mắt xuống phía dưới, ánh mắt xuyên qua đám khi đen mờ mờ liền nhìn thấy ở một góc động có một thi thể khô héo nằm trên mặt đất, hai cổ tay thi thể mỗi cái có đeo một vòng tay đen xì.
Liễu Minh vừa bước lên một bước, tức thì cả hai cái vòng tay tựa như đồng thời lóe sáng.
Cùng lúc đó, trong tai hắn dường như vang lên một âm thanh nhỏ, kế đó trong thần thức hải cũng có một tiếng “ông” vang lên, sau đó hai mắt Liễu Minh chỉ thấy một khoảng tối đen rồi cả người ngã vật xuống đất.
Cửu Nghi Khô Lẫu Thuẫn cùng rơi xuống mặt đất, tạo ra những tiếng “đinh đang.”
Không biết bao lâu sau, Liễu Minh tới uể oải tỉnh lại, đầu óc vừa thanh tỉnh liền nhớ lại chuyện xảy ra khi trước khiến trong lòng hắn kinh hãi liền xoay người nhảy dựng lên.
“Chuyện gì xảy ra, sao mình lại bỗng nhiên ngất đi, không lẽ có người đánh lén?” Liễu Minh vất vả nuốt nước miếng một cái, trên trán hắn mồ hồi lạnh túa ra.
Nhưng mà ý nghĩ này vừa xuất hiện liền bị hắn loại trừ, bởi nếu có người mang ý đồ bất lợi với hắn thì sao để cho hắn tỉnh lại được.
Ánh mắt Liễu Minh quét tới bốn phía liền phát hiện đáy động vẫn y như cũ, thây khô vẫn nằm tại vị trí cũ, vòng tay đen xì trên cổ tay thây khô cũng vẫn còn nằm đó, ngay cả Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn của hắn cũng vẫn nằm yên tại một chỗ trên mặt đất.
Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ một chút, nhất thời nghĩ không ra điều gì đã xảy ra đành đánh một trảo thu hồi Cửu Nghi thuẫn, đồng thời hắn mang ánh mắt chớp động không thôi đi tới trước cái thấy khô kia.
Cái thi thể này nhìn qua thật không biết nó đã nằm ở đây bao lâu, máu thịt sớm đã khô quắt lại, chỉ còn làn da vàng ệch phô ra khiến người ta không cách nào nhìn ra dung mạo trước đây.
Đôt nhiên lông mày của hắn không hiểu vì sao khẽ động, vừa mới ngay đây, từ trên thi thể này, hắn lờ mờ cảm ứng được một tia khí tức Chân Ma khí yếu ớt, nhưng nó chỉ thoáng qua rồi thôi.
“Chân Ma khí từ trong huyệt động của phong ấn mà tràn ra. Chẳng lẽ nguồn gốc thực sự của nó là từ cái thây khô này…” Liễu Minh trong lòng tràn đầy nghi vẫn, bởi trước mắt hắn, ngoại trừ cái thi thể này thì trong huyệt động không còn cái gì khả nghĩ nữa.
Kế đó, ánh mắt hắn lại rơi lên đôi vòng tay màu đen kia. Hắn nhíu hai mắt lại, tiếp đó liền nhớ tới cảnh tưởng mơ mơ hồ hồ mà hắn nhìn thấy trước khi ngất xỉu. Lúc này, sắc mặt hắn trầm xuống, xoay tay cầm một thanh đoản nhận màu đen rồi dùng nó gỡ một cái vòng xuống, đem thu vào trong tay.
Vòng này cứng rắn nhưng lại nhẹ như không, cầm nó trong tay có cảm giác lạnh lẽo dị thường, chỉ là khi dùng thần thức đảo qua thì không phát hiện bất cứ dấu hiệu linh lực dao động nào, dường như không có chút gì giống như là linh khí.
“Được rồi, vừa mới kịch chiến một trận với tên Huyết Đế Tử ở ngoài kia hẳn khiến không ít kẻ chú ý, mình nên tìm cách rời khỏi đây rồi tính tiếp là tốt nhất.”
Liễu Minh tự đánh giá như thế rồi gỡ nốt cái vòng tay còn lại xuống, tiếp đó mang luôn thây khô thu vào trong một tấm Trữ Vật Phù rồi đem tất cả cất vào trong Tu Di Giới.
Hắn sau khi nhìn thật kỹ xung quanh, xác nhận không có bỏ sót bất kỳ vật nào mới tung người bay ra khỏi huyệt động.
Không biết bao lâu sau, một vầng sáng đen bảo hộ cả thân thể hắn từ trong cung điện lóe vọt ra, rồi lập tức bay nhanh về phía cửa di tích, chỉ sau mấy lần lấp lóe, vầng sáng đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Sau khi Liễu Minh rời đi không lâu, ở cửa di tích có bóng người lóe lên rồi một bóng nam tử mặc áo xám từ từ hiện ra, y đánh giá cảnh tượng bừa bộn khắp nơi trong cung điện, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng nhưng lại đứng chỉ đứng yên, không có ý định rời đi.
Thời gian cạn nửa chén trà sau, một luồng sáng vàng từ phía xa bay nhanh tới rồi rơi xuống chỗ cách không xa nam tử áo xám.
Sau khi độn quang thu lại, một lão giả mặc áo bào vàng hiện ra.
“Sư tôn, người đã đến ạ!” Nam tử áo xám vừa nhìn thấy mặt lão giả liền vội vàng đi tới.
“Tôn Đồ, người truyền tin cho ta rằng lúc nãy phát hiện tu sĩ Hóa Tinh của phái khác, bây giờ người đâu?” Lão giả áo vàng sau khi nhìn thoáng qua mọi nơi, nhíu mày lại hỏi.
“Người đó đã ra đi, trước đó hắn và một tên nữa đã kịch đấu một trận, nguyên do dường như là vì một chút Chân Ma Khí” Nam tử áo xám ủ rũ đáp.
“Chân Ma Khí? Ở nơi nào? Có bao nhiêu?” Lão giả áo vàng nghe thế lập tức cả kinh, vung tay nắm bả vai nam tử áo xám, giọng điệu gấp gáp hỏi.
Nam tử áo xám khẽ giật mình, đang định mở miệng nói.
“Chớ có lên tiếng.” Lão giả áo bào vàng thấp giọng nói một câu đồng thời buông lỏng tay ra rồi quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một luồng khí đen bỗng nhiên từ đâu lặng lẽ bay tới gần đó, lóe sáng một cái rồi rơi xuống.
“Haha, ta tưởng là ai, hóa ra là Khai Dương trưởng lão của Kim Qua Tông, thế nào mà ta lại gặp nhau ở đây thế này?” Đám khi đen vừa thu lại, để lộ ra một đại hán cường tráng mặc áo đen, miệng rộng mắt to, nhưng trên trán lại có một cái sừng nhọn đen kịt, hiển nhiên khiến người ta nhìn ra thân phận yêu tu của y.
“Cát đạo hữu có thể tới, không lẽ tại hạ lại không thể?” Lão giả áo bào vàng với tên yêu tu áo đen kia hiển nhiên là người quen của nhau, chỉ có điều là hai người vốn không hòa hợp mà thôi
“Haha, ta và ngươi cùng là kẻ đảm nhận chức Tuần Tra Sứ của Thiên Mã Thảo Nguyên, lần này di tích Ma tộc hiện thế, rồng rắn hỗn tạp nên tất nhiên ta phải cẩn thận điều tra một phen, tránh để có kẻ dám làm việc vượt quá quy định.” Đại hán áo đen cười haha, nói.
Lão giả áo bào vàng nghe như thế chỉ hừ lạnh một tiếng, không buồn đáp lời.
“Khai Dương trưởng lão tới hơn tại hạ một chút, không biết có phát hiện gì không? Nơi này ma khí nặng nề, chẳng lẽ lại có Chân Ma Khi xuất hiện?” Đại hán áo đen sau khi nhìn quanh mọi nơi, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ rồi đột nhiên ồ lên một tiếng.
Sắc mặt lão giả áo bào vàng hơi đổi, đôi mắt lão hơi liếc sang nam tử áo xám.
Nam tử áo xám hiểu ý, ánh mắt y đang nhìn tới phía trước bỗng có chút nhúc nhích.
“Hai thầy trò các người lại lén lét lút lút làm cái gì đó? Chẳng lẽ ở nơi này có bí mật không thể nói cho ai biết sao?” Đại hán áo đen đột nhiên quay đầy nhìn qua rồi cười lạnh một tiếng.
“Lời này của Cát đạo hữu là có ý gì? Chẳng lẽ chúng ta làm cái gì còn phải chờ ngươi cho phép sao?” Lão giả áo bào vàng không chút khách khí, dùng ngữ khí mỉa mai đáp lại.
Nói xong, lão giả áo bào vàng liền không thèm để ý đến đại hán áo đen nữa mà cất bước sải bước đi vào trong cung điện. Nam tử áo xám thấy vậy cũng vội vàng cất bước đi theo.
Đại hán áo đen nhìn hai người bước vào, chỉ cười khẩy rồi đột nhiên nhắm mắt lại. Từ trong mi tâm hắn, một gợn sóng mờ nhạt lóe ra rồi chậm rải lan ra khắp bốn phía.
“Quả nhiên là đã bị lấy đi rồi, nha đầu Hắc Phượng kia không có gạt mình, chỉ tiếc là đến chậm một bước…” Sau nửa ngày trời, đại hán áo đen mới mở mắt ra, đoạn thì thào lẩm bẩm.
Trong điện phủ, lão giả áo bào vàng chỉ hơi dừng lại một chút ở lối vào rồi lại trực tiếp đi thẳng tới trung tâm tế đàn đã vỡ nát, ánh mắt lão vừa quét xuống phía dưới, thình lình phát hiện dưới mặt đất vỡ nát có một cái động lớn, phía quanh vẫn còn linh văn màu tím bị tàn phá, điều này chỉ rõ rằng trước đó không lâu, chỗ này là một cái trận pháp cấm chế.
Sắc mặt lão giả áo bào vàng lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Nhìn tình hình này, bên trong dù có Chân Ma khí hay bảo vật nào khác thì đều đã sớm bị người ta thu đi mất.
“Xem ra Khai Dương trưởng lão đang lãng phí thời gian sao? Lại có kẻ nhanh chân đến trước nữa à?” Từ đằng sau bỗng có tiếng châm chọc của đại hán áo đen truyền đến.
Lão giả áo bào vàng phảng phất như không nghe thấy, vẻ như lão không cam lòng mà tiếp tục tìm kiếm khu vực xung quanh tế đàn.
Đại hán áo đen thấy thế liền cười lạnh một tiếng, ánh mắt gã lại thoáng nhìn qua tế đàn đã vỡ vụn kia một lượt rồi sau đó hắc khí từ khắp người cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành một đạo độn quang từ cửa vào chạy như bay ra ngoài.
Sau khoảng thời gian ăn một bữa cơm, lão giả áo bào vàng sắc mặt trầm tĩnh như nước, đứng chết trân bên cạnh tế đàn, lão vừa rồi lại tìm tòi cẩn thận bên trong huyệt động một lần nữa nhưng vẫn như cũ, không hề thu được cái gì liền đột nhiên dậm chân, sải bước đi về phía lối vào cung điện.
.
“Sư tôn, kẻ nọ vừa rời đi không lâu, còn có thể đuổi theo mà.” Nam tử áo xám vừa bước theo, vừa nhỏ giọng nói.
“Người có nhìn rõ hình dáng kẻ đó không?”Lão giả áo bào vàng đi trước, không ngoảnh đầu lại, cất tiếng hỏi.
“Không có, trên người kẻ đó có một tầng khí đen bao vây, độn tốc lại quá nhanh…” Nam tử áo xám hơi cúi đầu, dường như có chút hổ thẹn trả lời.
Lão giả áo bào vàng nghe thế không khỏi chán nản một hồi, bước chân ngừng lại rồi đột nhiên quay đầu lại quở trách.
“Vậy ngươi tìm kiếm thế nào, chắc hẳn là muốn đem tất cả tu sĩ ở trên Thiên Ma Thảo Nguyên ra để ngươi kiểm tra một lượt.”
“Nhưng mà kẻ đó là tu sĩ Hóa Tinh kỳ, có lẽ sẽ dễ dàng phân biệt hơn.” Nam tử áo xám dường như không cam lòng, ngừng bước lại nói.
“Nếu là có tên tu sĩ Hóa Tinh kỳ nào tiến vào Thiên Mã Thảo Nguyên thì bổn môn nhất định biết trước tiên. Người mà ngươi nói, chắc hẳn tu vi chỉ là Ngưng Dịch kỳ, có điều thực lực đạt tới cấp độ Hóa Tinh nên mới khiến cho người sinh ra ảo giác như vậy.” Lão giả áo bào vàng lắc lắc đầu, mở miệng giảng giải.
“Tu si Ngưng Dịch kỳ mà lại có được thực lực như Hóa Tinh kỳ, điều này sao có thể?” Trong mắt nam tử áo xám hiện lên vẻ không thể tin nổi.
“Thế mà những đệ tử hạch tâm bên trong Tứ Đại Thái Tông lại có không ít đệ tử thiên tài như thế đấy.” Lão giả áo bào vàng thản nhiên đáp.
“Kẻ đó là môn hạ trong Tứ Đại Thái Tông.” Nam tử áo xám chấn động nói.
“Cũng có khả năng này…Được rồi, việc này dừng tại đây, chúng ta không cần phải vì một chút Chân Ma khi mà đi đắc tội với Tứ Đại Thái Tông.” Lão giả áo bào vàng thở dài, sau đó quay đầu, lắc mình một cái liền lướt qua lối vào cung điện.
Kim Qua Tông tuy cũng là một phái lớn tồn tại được cả vạn năm, nhưng nếu so sánh với Tứ Đại Thái Tông thì không khác gì mưa nhỏ mà so với bão lớn cả.