Liễu Minh và La Hầu kẻ hỏi người đáp một cách tự nhiên y như rằng bên cạnh chẳng còn ai khiến cho nữ tử tóc tím cảm thấy kinh ngạc, nhất là khi nghe được ba chữ “Luân Hồi Cảnh” thì sắc mặt nàng trở nên tái nhợt lại. Nàng vội đảo mắt nhìn quanh bốn phía một vòng, sau đó mới có phần yên tâm mà cao giọng hỏi:
“Các ngươi rốt cuộc là người phương nào? Còn đây là đâu vậy?
“Xin hỏi các hạ có phải là Triệu Hủy xuất thân từ Triệu gia, thê tử của vị Ma Hoàng chấp chưởng Trung Ương Hoàng Triều, Hoàng Phủ Ung hay không?” Liễu Minh quay đầu lại nhìn thoáng qua nữ tử tóc tím, hắn cũng không trả lời mà như cười như không hỏi ngược lại.
Nữ tử tóc tím nghe vậy hơi nao nao, nhất thời cũng không nói gì. Nhưng từ biến hóa trên khuôn mặt của đối phương, Liễu Minh cũng đoán được phần nào, nên thản nhiên cười nói.
“Triệu đạo hữu cứ yên tâm, tại hạ cũng không có ác ý gì đâu. Lại nói tại hạ và đạo hữu cũng giống nhau cả, đều bị Nguyên Thủy Ma Chủ bắt vào trong Luân Hồi Cảnh. Cách đây không lâu mới may mắn thoát ra được, vừa hay gặp đạo hữu ở gần đó cho nên mới thuận tay mang đạo hữu ra luôn.”
Nữ tử tóc tím cũng chính là Triệu Hủy vừa nghe vậy liền cả kinh, nàng cẩn thận quan sát Liễu Minh, ánh mắt lộ ra vài phần suy tư. Tuy nàng vừa tiến vào Luân Hồi Cảnh không lâu liền mất đi thần trí, nhưng trí nhớ khi bị Ma Chủ bắt đi và trước đó thì vẫn còn, hơn nữa sau khi nàng tiến giai Luân Hồi Cảnh thì thần trí cũng khôi phục một chút, mơ hồ nhớ được lúc Luân Hồi Cảnh sụp đổ đã có người cứu mình, hình như chính là thanh niên trước mặt này thì phải.
“Thì ra là vậy, đạo hữu có ân cứu mạng, thế mà vừa rồi thiếp thân lại còn lớn giọng, thật sự là vô cùng có lỗi.” Triệu Hủy khom người thi lễ với Liễu Minh một cái, vẻ mặt có chút áy náy, có điều trong ánh mắt vẫn còn một tia cảnh giác.
“Không sao, chỉ là việc nhỏ thôi mà. Hơn nữa hôm nay thần trí của Triệu đạo hữu đã khôi phục, đây mới là chuyện đáng mừng” Liễu Minh khoát tay, nhàn nhạt nói.
“Không biết tôn tính đại danh của đạo hữu là gì, ân cứu mạng này ngày sau nhất định thiếp thân sẽ báo đáp.” Triệu Hủy đè xuống những cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, không nhắc gì đến chuyện mất thần trí mà hướng Liễu Minh chắp tay hỏi.
“Tại hạ là Liễu Minh…Về phần báo đáo thì không cần, ta và Triệu Thiên Dĩnh có giao tình không tệ, cho nên cũng không dám nhận lễ này đâu” Ánh mắt Liễu Minh chớp lên, do dự một chút rồi nói ra tục danh của mình.
Triệu Hủy nghe vậy cũng hơi đổi sắc rồi liếc nhìn Liễu Minh với vài phần nghi hoặc. Liễu Minh chợt cảm thấy hơi chột dạ, hắn vội ho khan một tiếng rồi mở miệng hỏi sang chuyện khác.
“Triệu đạo hữu, hiện giờ chúng ta đã về tới đại lục Vạn Ma, nơi này là đất Việt Châu. Không biết tiếp theo đạo hữu có dự tính gì không?”
“Các hạ nói chúng ta đang ở đại lục Vạn Ma, là thật chứ?” Triệu Hủy nghe vậy không dám tin hỏi lại.
Liễu Minh nghe thế cũng không nói gì mà chỉ vung tay lên, màn sáng của trận pháp chung quanh hòn đảo lập tức tiêu tán. Triệu Hủy khẽ động thân hình bay lên giữa không trung, nàng cảm thụ được khí tức quen thuộc của đại lục Vạn Ma nên thần sắc hiện ra vẻ kích động, thân thể thoáng run rẩy. Tuy nhiên nàng cũng là người rất giỏi khống chế cảm xúc, rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Bóng người hoa lên, Liễu Minh đã xuất hiện bên cạnh. Triệu Hủy giật mình, nàng liếc nhìn Liễu Minh, mắt hiện một tia dị sắc.
Từ khi thần trí khôi phục, nàng phát hiện tu vi của mình đã vô tình đạt tới Thông Huyền cảnh thế nhưng khi đối mặt Liễu Minh vẫn có một cảm giác hư vô mờ mịt. Khí tức trên người hắn tản ra cũng không phải cường đại bao la, vậy mà mỗi cái giơ tay nhấc chân thôi lại làm cho nàng cảm thấy như núi cao vời vợi, nhìn mãi không thấu.
“Triệu đạo hữu...” Liễu Minh liếc nàng một cái thật sâu rồi nhàn nhạt mở miệng.
“Không… Không có chuyện gì.” Triệu Hủy bị Liễu Minh nhìn thoáng qua liền không biết làm sao vội cuốn quít dời mắt sang chỗ khác.
“Tại hạ có một số việc nên muốn đến Trung Ương Hoàng Thành một chuyến, nếu Triệu đạo hữu cũng có ý này thì chi bằng chúng ta hay kết làm bạn đồng hành.”
Liễu Minh mỉm cười nói.
“Vậy cũng tốt.” Sắc mặt Triệu Hủy hơi ngẩn ra, liền mở miệng nói.
“Đã thế thì không nên chậm trễ, chúng ta lên đường thôi.” Liễu Minh vung tay, một mảnh hắc quang hiện ra hóa thành một đám mây đen bao phủ lấy hai người rồi hóa thành một đạo lưu quang màu đen phóng đi.
Triệu Hủy nhìn quang cảnh xung quanh đang nhanh chóng lùi về phía sau giống như sương mù, tốc độ này so với chính mình cũng phải nhanh hơn gấp đôi, trong lòng càng kinh ngạc vạn phần.
“Liễu đạo hữu, không biết Luân Hồi Cảnh đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta có thể đào thoát khỏi tay Nguyên Thủy Ma Chủ?” Sau một hồi do dự thì Triệu Hủy mới hỏi đến vấn đề mà mình vẫn đang vô cùng thắc mắc.
Thân là phân hồn của Ma Chủ, điều sợ hãi nhất tất nhiên chính là Ma Chủ, cho nên Triệu Hủy rất muốn biết đến ngọn ngành kịch biến của Luân Hồi Cảnh.
“Nửa tháng trước, bỗng dưng toàn bộ Luân Hồi Cảnh sụp đổ long trời lở đất mà không có một dấu hiệu báo trước nào, may mà lúc đó tại hạ có một kiện pháp bảo có thể phá vỡ không gian, mới liều chết mà trốn thoát được. Về phần vì sao Luân Hồi Cảnh bị như vậy thì tại hạ cũng không biết rõ, có thể là do Ma Chủ gặp phải biến cố gì đó.” Liễu Minh chớp mắt, lắc đầu nói.
Tất nhiên hắn sẽ không nói ra chuyện mình cùng với Ma Chủ đánh một trận rồi sau đó chém giết y.
“Thì ra là vậy, Triệu Hủy nghe vậy trong ánh mắt lóe ra một tia thất vọng.
“Triệu đạo hữu đừng nên lo lắng quá, tại hạ cho rằng nếu Luân Hồi Cảnh đã xảy ra kịch biến to lớn như thế thì Nguyên Thủy Ma Chủ thân là người tạo ra bí cảnh này cũng không thể bình yên vô sự được, nói không chừng y đã vẫn lạc rồi cũng nên.” Liễu Minh thấy vậy, nhàn nhạt nói.
“Hi vọng là thế.” Triệu Hủy thở dài một hơi.
“Đúng rồi, có một số tin tức liên quan đến Trung Ương Vương Triều mà lúc trước tại hạ thăm dò được từ mấy tên ma nhân ở Việt Châu. Trong đó có nhắc đến Hoàng Phủ Ung và Triệu Thiên Dĩnh, Triệu đạo hữu có hứng thú muốn biết không?” Liễu Minh chớp ánh mắt lên nói.
Kỳ thật đối với Triệu Thiên Dĩnh, trong lòng Liễu Minh vẫn mơ hồ có tình cảm không nói rõ, nay hắn biết mình sắp phải phi thăng một cách bất đắc dĩ, cho nên đoạn tình duyên này với nàng cũng phải thu xếp sao cho ổn, nếu không về sau tâm cảnh của hắn sẽ lưu lại tai họa ngầm, gây ảnh hưởng tới việc tu luyện.
Về chuyện phải làm cách nào thì hắn cũng đã nghĩ qua rồi, nhưng muốn được thuận lợi thì còn cần sự hỗ trợ của mẫu thân nàng ta là Triệu Hủy mới được.
“Thật sao? Kính xin Liễu đạo hữu cho thiếp thân biết.” Triệu Hủy nghe vậy lộ ra vẻ mặt nôn nóng.
“Tất nhiên là không có vấn đề gì.” Liễu Minh mỉm cười, ngừng một chút rồi đem những tin tức mà hắn nghe được kể lại một lần.
Trong quá trình đó, sắc mặt của Triệu Hủy biến đổi liên tục, nhất là khi nghe Hoàng Phủ Ung đã mấy trăm năm rồi chưa từng lộ diện ở đại lục Vạn Ma, khuôn mặt nàng lại thoáng lo lắng. Ra ngoài dự đoán của Liễu Minh, đối với việc Triệu Thiên Dĩnh trở thành Ma Hoàng và những nguy cơ mà Trung Ương Hoàng Triều gặp phải hôm nay, Triệu Hủy dường như không có hứng thú.
...
Trong lúc Liễu Minh và Triệu Hủy đang đi đến Hoàng Triều thì tại Vũ Châu, bầu không khí trong đại điện nghị sự thuộc Ma Hoàng Cung đang hết sức ngưng trọng. Ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa là một thiếu nữ tóc tím vô cùng xinh đẹp, nàng mặc một bộ trường bào tử sắc. Nếu Liễu Minh nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra ngay, nàng chính là Triệu Thiên Dĩnh. Dung mạo của nàng so với mấy trăm năm trước vẫn không thay đổi gì, có chăng chỉ là tăng thêm vài phần thành thục, ít đi mấy phần ngây thơ mà thôi. Ngoài ra, tu vi của nàng vậy mà không ngờ đã đạt đến cảnh giới Thông Huyền.
Bên dưới nàng ngồi ba người, đều mặc áo bào tím và đeo trang sức dành cho trưởng lão của Hoàng Phủ thế gia. Đó là Hoàng Phủ Chiêm Thiên, Hoàng Phủ Ngọc Phách và một gã trung niên tóc bạc khuôn mặt có chút dữ tợn.
Trong bốn người, tự nhiên tu vi của Hoàng Phủ Chiêm Thiên là cao nhất, khuôn mặt của lão thoạt nhìn có vẻ nho nhã nhưng trên người lại mơ hồ tản ra từng đợt hàn ý khiến cho đại điện như rơi vào hầm băng. Lúc này trung niên tóc bạc đang nghiêm túc bẩm báo chuyện gì đó với Triệu Thiên Dĩnh.
“… Căn cứ vào tin tức mới thu thập được thì ngoại trừ vài tòa đại thành ở biên cảnh ra, còn lại Lương Châu cơ bản đã bị đám phản nghịch kia công chiếm. Nghe nói đám quân phản loạn này chính là dư nghiệt còn sót lại của Liễu gia mấy trăm năm trước.” Trung niên tóc bạc ngưng trọng nói.
Lời vừa ra cũng khiến cho trong lòng Triệu Thiên Dĩnh và Hoàng Phủ Ngọc Phách chấn động, nhưng còn Hoàng Phủ Chiêm Thiên thì ngược lại sắc mặt hờ hững, dường như đã sớm biết rồi.
“Đồng trưởng lão, tin này liệu có chính xác không? Theo ta biết thì lực lượng nòng cốt của Liễu gia năm đó đã bị tiêu diệt hầu như không còn rồi, bây giờ bọn chúng làm sao có thể công chiếm được vùng đất cả một châu?” Hoàng Phủ Ngọc Phách nhíu đôi mi thanh tú lại, trầm giọng hỏi.
“Việc này có lẽ không sai, một nhóm thám tử khác trong tộc ở Lương Châu cũng truyền về tin tức y hệt vậy.” Trung niên tóc bạc ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
“Ngọc Phách trưởng lão, chẳng lẽ ngươi cho rằng Đồng trưởng lão lại dám đem chuyện đại sự có liên quan đến gia tộc ra để nói giỡn…hay sao?” Lúc này Hoàng Phủ Chiêm Thiên đột nhiên mở miệng.
“Chiêm Thiên trưởng lão nói quá rồi, ta cũng chỉ là đang bàn luận mà thôi, nên biết rằng năm đó Liễu gia đã bị liên quân của Hoàng Phủ thế gia chúng ta và tam đại gia tộc hợp sức tiêu diệt sạch, hôm nay lại bỗng từ đâu nhảy ra, còn lấy thế sấm sét mà đánh chiếm một châu. Chẳng lẽ Chiêm Thiên trưởng lão không cảm thấy hoài nghi?” Hoàng Phủ Ngọc Phách cau mày nói.
“Đồng trưởng lão, tin tức từ Lương Châu truyền về có còn đề cập tới thế lực nào khác tham dự nữa không?” Không đợi Hoàng Phủ Chiêm Thiên mở miệng, Triệu Thiên Dinh đã chợt hỏi.
“Khởi bẩm bệ hạ, tình báo cũng không có nhắc đến chuyện này… Đúng rồi, thám tử còn cung cấp một tin tức nữa, có điều đó chỉ là suy đoán sơ bộ của bọn hắn mà thôi, cho nên vừa rồi ta mới không nói rõ.” Trung niên tóc bạc hơi chần chừ một chút rồi nói.
“A, có sao, nói ta nghe thử." Hoàng Phủ Chiêm Thiên vội cướp lời Triệu Thiên Dĩnh, nói.
Triệu Thiên Dĩnh trầm mặt lại, nhưng cũng không có phát tác ngay tại đó.
“Theo hồi báo của thám tử, trong đám phản quân này có người thi triển Thú Hóa Bí Thuật của Khổng Tường thế gia, có điều hắn cũng chỉ nhìn thấy được từ xa nên cũng không dám khẳng định chắc chắn.” Trung niên tóc bạc trả lời.
Nghe vậy Triệu Thiên Dĩnh và Hoàng Phủ Ngọc Phách liếc mắt nhìn nhau, nét mặt cả hai đều hơi đổi. Nếu chỉ có dư nghiệt của Liễu gia thì không đáng lo mấy, nhưng thật sự còn có Khổng Tường thế gia trà trộn vào thì chuyện này nghiêm trọng hơn nhiều rồi. Kỳ thật từ khi Liễu gia bị diệt, qua nhiều năm nay tam đại gia tộc Khổng Tường, Cao Hách và Long gia đều biểu hiện ra bề ngoài là cúi đầu xưng thần đối với Trung Ương Hoàng Triều, nhưng sau lưng thì chưa hẳn như vậy, bọn họ đã làm ra không ít sự tình ngoài thuận trong nghịch.
Nguyên do cũng vì Hoàng Phủ Ung mất tích dẫn đến Trung Ương Hoàng Triều tổn thương nặng nguyên khí, nên đối với chuyện này bọn họ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà thôi. Chỉ cần tam đại gia tộc không gây ra chuyện gì quá phận là được rồi. Nhưng nếu tam đại gia tộc lại đi cấu kết với dư nghiệt Liễu gia thì tính chất việc này đã hoàn toàn khác.