"Diệp sư huynh, đã có người nào vượt qua tầng thứ ba mươi sáu trở thành đệ tử nội môn chưa vậy?"
Liễu Minh nghe vậy thì trong lòng cũng hơi ngớ ra. Mặc dù hắn có thể tu luyện tới Ngưng Dịch hậu kỳ nhưng muốn cùng lúc đối phó với bốn con yêu thú như vậy thì phần thắng cũng cực thấp.
"Không dối gì Liễu sư đệ. Theo như ta được biết, gần mười năm đổ lại đây, trong số mấy vạn đệ tử của tám đại phân viện, người có thể vượt qua ba mươi sáu tầng trở thành đệ tử nội môn cũng chỉ có lẻ tẻ mấy người mà thôi. Ngoài ra, vào nhiều năm trước đây, vị chưởng môn Thiên Qua Chân Nhân hiện tại của Thái Thanh Môn, cũng là người được coi là thiên tài tu luyện vạn năm của Thái Thanh Môn đã từng dựa vào thân phận đệ tử bí truyền và tu vi Chân Đan kỳ vượt qua tầng thứ bảy mươi hai, đánh bại sáu tên Quỷ Vương có tu vi Chân Đan hậu kỳ liên thủ với nhau. Sự việc lúc ấy đã làm cả Thái Thanh Môn phải chấn động. Hơn nữa, đây cũng là nền móng thuận lợi để người đó trở thành chưởng môn của Thái Thanh Môn."
Nói tới đây, gương mặt của Diệp Đồ đã sớm hiện lên vẻ sùng bái. Liễu Minh nghe vậy thì cảm thấy đúng là hết chỗ nói. Hư Linh Tháp khó khăn như vậy, xem ra cái suy nghĩ muốn dùng cách này để trở thành đệ tử nội môn phải cân nhắc kỹ càng hơn mới được.
"Liễu sư đệ, nghe nói sư đệ chính là truyền nhân của đệ tử bí truyền mấy nghìn năm trước của Thúy Vân Phong. Dựa vào tư chất và tu vi của sư đệ thì chưa cần nói tới việc vượt qua Hư Linh Tháp này, ta thấy sự đệ chỉ cần trước năm mươi tuổi đạt tới Hóa Tinh Kỳ cũng có rất nhiều hy vọng rồi đó."
Diệp Đồ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Liễu Minh bèn cười rồi nói. Liễu Minh cũng chỉ biết cười hà hà. Tuy người này nói chuyện có hơi dài dòng nhưng y cũng cho Liễu Minh biết thêm được khá nhiều tin tức quan trọng. Sau đó, họ Liễu lại tiếp tục hỏi y vài chuyện từ đó biết thêm được những thông tin liên quan tới đệ tử nội môn và đệ tử bí truyền.
Theo như thuyết pháp của Thái Thanh Môn, đệ tử ngoại môn được chiêu thu bởi cả Thái Thanh Môn còn đệ tử nội môn thì được phân về các phong thích hợp. Mà đệ tử bí truyền thì lại được tuyển chọn từ những đệ tử nội môn, thân phận và địa vị của họ đã thoát ra khỏi phạm vi của tầng lớp đệ tử. Bọn họ có thể ngang hàng với những vị chưởng tọa của một phong hay trưởng lão phân điện của một phân viện nào đó. Chưởng môn và các vị đại điện chủ đứng đầu của Thái Thanh Môn cũng đều được chọn lựa từ trong những đệ tử bí truyền này ra. Vì vậy, bọn họ ở trong tông môn chính là tinh anh trong số các tinh anh. Nghĩ đến tổ sư Lục Âm của Man Quỷ Tông đã từng là một tồn tại như vậy ở trong Thái Thanh Môn, trong lòng Liễu Minh không kìm được phải cảm khái một lần. Cứ như vậy, Diệp Đồ vừa điều khiển phi xa chở Liễu Minh đến Phiêu Hồng Viện vừa cẩn thận giải thích cho hắn một số vấn đề hắn chưa hiểu.
Gần nửa canh giờ sau, hai người bay tới nơi có những ngọn núi chiều cao không đồng đều, tụ lại với nhau tạo thành một quần thể rộng lớn.
Nằm ở phía Nam sơn cốc là hai ngọn núi khá thấp, bên trên được trồng dày đặc những cây trúc xanh biếc. Ở bên sườn núi thì có một vài tòa lầu và một đình viện. Bên sườn Bắc có ba ngọn núi cao vút chìm trong mây nằm liền kề nhau, bên trên ngoại trừ những tảng đá lớn màu xám chồng chất lên nhau không quy tắc ra thì cũng không còn kiến trúc nào khác nữa, mọi thứ đều hiện lên vẻ trơ trọi. Còn phía trên ngọn núi không cao cũng không thấp nằm ở phía Đông ngay trước mắt hắn là một tòa đại điện cao vài chục trượng. Tòa đại điện này được xây dựng từ đá cẩm thạch màu trắng xám, nó so với đại điện Ngoại Sự còn khí thế hơn mấy phần.
"Liễu sư đệ, đây chính là Phiêu Hồng Viện."
Diệp Đồ chỉ vào tòa đại điện ở phía xa rồi khẽ mỉm cười giới thiệu với Liễu Minh. Liễu Minh tập trung nhìn xuống bên dưới thì thấy phía trước cửa đại điện có treo một tấm biển bằng ngọc trắng được khắc ba chữ lớn trông rất rắn rỏi: Phiêu Hồng Viện. Một lát sau, hai người đáp phi xa xuống phía trước đại điện.
"Liễu sư đệ, ta còn có chuyện khác nên sẽ đi trước đây." Sau khi đưa Liễu Minh đến nơi, Diệp Đồ liền cáo từ hắn.
"Đa tạ Diệp sư huynh đã đưa đệ tới đây, sư huynh hãy bảo trọng."
Liễu Minh hơi khom người mỉm cười rồi chắp tay thi lễ với người đàn ông mặc áo hồng. Diệp Đồ gật đầu sau đó xoay người nhảy lên phi xa, bấm quyết rồi cưỡi mây lướt đi. Liễu Minh cũng không vội vàng đi vào đại điện mà đứng ngoài quan sát tòa kiến trúc này một lúc. Ở bên cạnh đại điện này có một vài tòa lầu chiều cao không đồng đều. Tiếp đó là rất nhiều những ngôi nhà bằng gỗ, nơi khác còn có một con đường nhỏ quanh co hai bên đường được trồng những loại cây nhỏ không biết tên cũng chẳng biết dẫn tới nơi nào. Mặc dù trong lòng Liễu Minh cảm thấy hơi tò mò nhưng hắn là người mới tới nên cũng không dám đi lung tung ở đây. Sau khi do dự một lúc, hắn liền bước về phía tòa đại điện. Tiếp theo, khi hắn vừa mới bước vào trong điện đã lập tức bị một người thanh niên cao to ngăn lại.
"Ngươi là ai? Đến Phiêu Hồng Viện ta làm gì?" Vẻ mặt người thanh niên kia khá dữ tợn, y lạnh lùng chất vấn Liễu Minh.
"Ta là đệ tử ngoại môn mới được nhận nên đặc biệt tới đây bái kiến viện chủ." Liễu Minh nhìn người thanh niên trước mặt này một cái rồi đưa lệnh bài trong tay ra cho y xem, đồng thời trả lời một cách bình tĩnh.
"Giờ vẫn còn thu nhận người mới ư?! Ngươi chờ một lát, viện chủ hiện giờ không có ở đây, đợi ta đi báo cho phó viện chủ."
Người thanh niên kia cẩn thận quan sát cái lệnh bài một chút rồi nhướng mày nói. Tiếp đó, y xoay người bước nhanh vào trong đại điện, chốc lát đã biến mất trong tầm mắt của Liễu Minh.
"Đã làm phiền rồi." Liễu Minh khẽ chắp tay rồi quay qua quan sát khung cảnh bên trong đại điện.
So với cái vẻ to lớn ở bên ngoài thì bên trong đại điện lại càng có khí thế phi phàm hơn!
Đại sảnh rộng khoảng hơn trăm trượng, bên trên được chống bởi cột đá lớn màu xanh có khắc hình giao long. Những bức tường xung quanh cũng được xây dựng từ những tảng đá lớn màu xanh. Tuy nhiên, trên mặt tường lại được khắc một số linh văn không biết tên, có lẽ nơi này cũng được bố trí không ít các loại cấm chế. Trên tường còn được khảm những viên quang thạch dùng để chiếu sáng cả đại điện rộng lớn này. Bên trong sảnh còn được sắp xếp chỉnh tề hai hàng bàn ghế bằng gỗ màu xanh lục. Phía cuối đại sảnh dường như còn có mấy người đệ tử đang chụm đầu thảo luận chuyện gì đó với nhau. Bởi vì ở cách quá xa nên Liễu Minh cũng không nghe thấy bọn họ nói chuyện gì cả, hắn chỉ đứng bên cửa lẳng lặng chờ đợi.
Sau khoảng thời gian uống hết một chén trà, từ phía sau đại sảnh có một người đàn ông trung niên đi ra. Trên người y mặc một bộ trường bào màu trắng, hai hàng lông mày cong hình chữ bát trông rất nghiêm khắc. Đi đằng sau y là một người thanh niên trông cũng khá thanh tú nhưng thoạt nhìn lại có vẻ hơi gầy yếu.
"Ngươi chính là đệ tử ngoại môn mới tới để báo cáo ư? Tên ngươi là gì?" Ánh mắt của người đàn ông kia khá sắc bén, y lạnh lùng hỏi.
"Bẩm tiền bối, vãn bối tên là Liễu Minh."
Liễu Minh chỉ cảm thấy trong ánh mắt của đối phương có chút gì đó áp bách mình, hắn khẽ cúi đầu rồi cung kính trả lời.
"Ta là Phó viện chủ Lương Chiến Ca, ngươi đem lệnh bài ra đây!" Người đàn ông hời hợt nói một câu rồi phất tay lấy ra một quyển sách bằng ngọc.
"Truyền một chút pháp lực của ngươi vào trong lệnh bài!"
Sau khi thấy Liễu Minh lấy lệnh bài ra, người đàn ông kia bình thản nói tiếp.
Liễu Minh nghe vậy liền ngay lập tức truyền pháp lực vào trong lệnh bài thì thấy trên bề mặt của tấm lệnh bài bỗng phát một tầng ánh sáng màu xanh. Ngay sau đó, luồng sánh màu xanh từ trên đó bỗng bắn thẳng về phía quyển sách bằng ngọc trên tay người đàn ông kia.
Vù!
Mặt ngoài quyển sách ngọc lóe lên ánh sáng màu xanh rồi sau đó bỗng trở lại bình thường.
"Du Tín, ngươi hãy dẫn hắn đi chọn động phủ!"
Người đàn ông trung niên phất tay áo thu quyển sách ngọc lại rồi sau đó dùng vẻ mặt không chút biểu cảm nói với người thiếu niên đứng phía sau. Nói xong, người đàn ông trung niên giơ tay phải lên, từ bên trong ống tay áo của y bay ra một cái ngọc giản rơi đúng vào tay Liễu Minh.
"Ngọc giản này ghi lại tất cả các điều lệ của Phiêu Hồng Viện, ngươi cần phải làm quen và nhớ kỹ lấy nó. Các điều lệ cần tránh vi phạm và cách xử phạt đều đã được giải thích bên trong ngọc giản."
Người đàn ông trung niên thờ ơ bỏ lại mấy câu rồi xoay người đi về hướng lúc trước y đi ra. Liễu Minh cũng không để ý tới vẻ lạnh lùng của người đàn ông trung niên kia, hắn cung kính đưa mắt tiễn đối phương rời đi.
"Liễu sư đệ, Du mỗ sẽ dẫn sư đệ đi lựa chọn động phủ." Người thanh niên nho nhã cười khanh khách đi đến bên cạnh Liễu Minh.
"Làm phiền Du sư huynh!"
Liễu Minh cười một tiếng trả lời, ánh mắt liếc về phía người thanh niên mặc áo bào xanh. Không biết vì sao, hắn cảm thấy nụ cười của y khiến người ta không được tự nhiên.
"Sự đệ không cần phải khách khí, hãy đi theo ta!"
Người thanh niên nho nhã vừa nói vừa bước ra khỏi đại điện, tiếp đó y liền giơ tay lên.
Phanh!
Một làn khói màu xanh lục bỗng bay ra từ trong tay áo của y. Ngay sau đó, chúng liền tụ lại phía trước người thanh niên kia. Y vừa bấm quyết, làn khói cũng dần dần tan đi. Sau một tiếng kêu lớn, từ trong làn khói xanh mờ ảo bỗng xuất hiện một con chim ưng lớn màu xanh lục. Người thanh niên kia nhẹ nhàng nhảy lên lưng chim ưng, Liễu Minh cũng nhảy lên theo y. Con chim ưng kêu lên một tiếng rồi bay về hướng ba ngọn núi nằm sát nhau ở phía xa. Ngọn núi kia chìm trong mây mù, từ đằng xa đã có thể cảm nhận được lờ mờ từng luồng linh khí dày đặc phát ra từ bên trên. Liễu Minh không nén nổi phải âm thầm tán thưởng không thôi. Cửu Anh Sơn ở Man Quỷ Tông ngày trước so với nơi này quả thật giống như là trời cao và vực sâu vậy.
"Liễu sư đệ, phần lớn các đệ tử của Phiêu Hồng Viện đều xây dựng động phủ trên linh mạch ở đỉnh ba ngọn núi này, là nơi có linh khí nồng đậm nhất. Thế nhưng, nơi linh khí nồng đậm nhất so với những nơi loãng hơn thì phải chênh nhau tới hai, ba lần."
Du Tín chỉ tay về phía linh mạch bên dưới đồng thời giải thích một cách chậm rãi.
"Không biết Du sư huynh có biết nơi nào có linh khí nồng đậm hơn một chút không?"
Liễu Minh nghe vậy thì cũng cảm thấy hơi run run. Hắn vốn tưởng rằng cả cái linh mạch này có những nơi khác nhau thì cũng là điều bình thường, thế nhưng sự chênh lệch lại là gấp hai, gấp ba thế này thì đã nằm ngoài dự tính của hắn. Hiện giờ Liễu Minh mới phải mở miệng hỏi han.
"Những nơi có linh khí nồng đậm đã bị những sư huynh, sư đệ chiếm hết rồi. Tuy nhiên vẫn còn vài cái động phủ hiện giờ vẫn còn đang để trống, là nơi mà những người vừa tấn chức thành đệ tử nội môn để lại, chẳng qua là..."
Du Tín bỗng nhiên ngừng lại, khuôn mặt hiện lên vẻ do dự không dứt khoát.
"Liễu mỗ là người mới đến, sư huynh có lời gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra, đừng ngại!"
Liễu Minh thấy vậy thì trong lòng cũng đã hơi đoán ra được điều gì đó, thế nhưng hắn vẫn khách khí bảo lại một câu.
"Ta thấy Liễu sư đệ cũng là một người thẳng thắn, mấy cái động phủ này vốn đã được viện chủ chuẩn bị dùng làm phần thưởng cho lần thi đấu nhỏ tiếp đây. Mặc dù còn có thể bị phân phối lại một lần nữa, thế nhưng Liễu sư đệ có thể ở tạm trong đó được hai năm. Tuy nhiên..."
Du Tín vừa nói vừa cười khà khà. Nếu như đối phương đã mở lời thì trong lòng Liễu Minh dĩ nhiên cũng sẽ hiểu được. Hắn không nói thêm câu gì mà đưa một túi lấy linh thạch cho Du Tín. Túi linh thạch này hắn vừa mới được lĩnh ở Ngoại Sự Điện khi mới vào nhập môn, bên trong có khoảng bốn đến năm vạn.
Đối với hắn mà nói, việc tu luyện chính là việc cấp bách nhất lúc này. Hiện giờ tài sản của hắn cũng được kha khá, tốn chút linh thạch để kiếm được động phủ có linh khí dày hơn hai, ba lần trong khoảng thời gian không dài cũng là một giao dịch có lời. Du Tín cũng không khách khí đưa tay nhận linh thạch. Sau khi dùng thần thức quét qua một lần, y cười híp mắt nói:
"Liễu sư đệ quả là người hiểu chuyện, ta sẽ dẫn sư đệ đi xem qua động phủ một chút vậy."
Du Tín vừa nói vừa dùng tay bấm pháp quyết. Trên thân con chim ưng lớn tỏa ra một quầng sáng màu xanh rồi sau đó bay về một ngọn núi nằm ở chính giữa. Một lát sau, hai người bay tới đỉnh một ngọn núi nhỏ rồi cùng nhau đáp xuống phía dưới. Du Tín vung tay lên một cái, con chim ưng lớn trong chớp mắt đã hóa thành một làn khói màu xanh bay vào trong tay áo y.
"Liễu sư đệ, đây vốn động phủ được Ngô sư huynh sử dụng. Nửa năm trước, Ngô sư huynh trùng kích cảnh giới Hóa Tinh thành công nên đã trở thành đệ tử nội môn rồi, từ đó trở đi nơi này vẫn cứ để không như vậy. Sư đệ hãy truyền pháp lực vào tấm lệnh bài này, phía trên động phủ sẽ tự khắc tên của sư đệ!" Du Tín giải thích cho Liễu Minh.
Liễu Minh nghe vậy lập tức rút lệnh bài từ bên hông ra, sau đó truyền vào bên trong chút pháp lực. Một chùm sáng màu đỏ chui ra từ trong tấm lệnh bài bỗng bắn thẳng vào cánh của đá trước động phủ. Trên cánh cửa đá vốn được khắc chi chít linh văn màu đen sau khi được tia sáng bắn vào bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng đỏ. Rồi sau một tiếng nổ "Ầm ầm", cánh cửa đá cũng từ từ mở ra.