Trong lúc chắp tay đứng yên trên phi chu, Liễu Minh không ngừng thả ra thần thức dò xét phạm vi mấy trăm dặm chung quanh. Lại nói tiếp, hắn vẫn cảm thấy con rết khổng lồ mình vừa tiêu diệt dường như có chút quen mắt, so với ba tên quái nhân mà hắn gặp ở Thiên Môn Hội quả thật có nhiều điểm tương tự. Theo như thanh niên ngân xa của Thiên Công Tông, Diệp Quýnh từng nói, Minh tộc vốn không phải chủng tộc trực thuộc đại lục Trung Thiên mà là dị tộc cường đại nào đó đến từ giới diện khác. Có điều, chỉ dựa vào hình dáng bên ngoài, hắn vẫn không thể phán đoán chính xác đám cự trùng kia liệu có liên hệ gì với quái nhân đến từ Minh tộc hay không. Nếu chuyện này là thật e rằng họ Liễu đã vô tình dây vào một thế lực không dễ trêu chọc. Nghĩ tới đây, thần sắc của hắn không khỏi trở nên có chút khó coi.
Trong lúc đó, lão già áo xám đang ngồi trong góc phi chu, nhìn thấy Liễu Minh im lặng nãy giờ, nội tâm không khỏi nảy sinh cảm giác bất an. Nơi này là vùng đất Nam Man thế nhưng trang phục của họ Liễu nhìn thế nào cũng không giống tu sĩ bản địa, vì vậy hành vi tương cứu của hắn lại khiến lão già áo xám cảm thấy nghi ngờ. Ngay khi lão nhân này còn đang do dự, Liễu Minh đã từ trên boong thuyền đi xuống, thản nhiên mở lời:
“Xem cách ăn mặc của các hạ, hẳn cũng là tu sĩ đến từ môn phái nào đó?”
“Tiền bối minh giám, tại hạ là Tần Nhất Phàm, trưởng lão của Hóa Sa Tông tại Nam Man. Không biết tôn tính đại danh của đạo hữu?” Lão già áo xám nghe vậy, vội vã chắp tay hồi đáp.
Thực lực cường đại mà Liễu Minh bày ra đã khiến lão ta kinh sợ không thôi.
“Thì ra là đạo hữu đến từ Hóa Sa Tông, tại hạ là Liễu Minh của Thái Thanh Môn.” Liễu Minh mỉm cười trả lời.
“Thì ra các hạ là cao đồ của Thái Thanh Môn, một trong tứ đại Thái tông, chẳng trách lại có thần thông kinh người như thế! Lần này tại hạ may mắn được đạo hữu tương trợ mới có thể bảo trụ mạng nhỏ của mình.” Sau khi nghe được Liễu Minh nói ra ba chữ “Thái Thanh Môn”, ánh mắt lão già áo xám lập tức sáng lên, thần sắc cũng lộ ra vẻ “Thì ra là thế” đồng thời liên tục gật đầu.
“Ta vốn đang trên đường lịch lãm ngang qua khu vực Nam Hoang. Lại nói, tại sao Tần đạo hữu lại đụng phải đám quái vật hung ác kia?” Liễu Minh thấy vậy chỉ khẽ cười mỉm đồng thời nhanh chóng thay đổi chủ đề.
“Tại hạ vốn nhận nhiệm vụ từ tông môn mang theo một số đệ tử tiến đến Triệt Địa Sơn để gặp mặt những đồng đạo khác. Nào ngờ, giữa đường lại gặp phải tập kích của đám yêu thú cường hãn kia.” Lão già áo xám ảo não kể lại.
“Triệt Địa Sơn?”
Liễu Minh nghe vậy, ánh mắt có chút sáng lên. Tuy không quen thuộc với khu vực Nam Hoang, thế nhưng xấu tốt gì hắn cũng từng lăn lộn ở đây hơn mười năm vì vậy cũng từng nghe qua một số địa phương nổi tiếng của nơi này.
Triệt Địa Sơn mà đối phương nhắc đến chính là lãnh địa của một đại tông tu tiên tại Nam Man, Triệt Địa Tông. Nơi này nằm giữa bóng núi trùng điệp, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, quả thật chính là một khu vực đắc địa tại Nam Man, cũng là nơi tập trung toàn bộ đầu mối của khu vực này.
“Ta đã từng tới Nam Man nhiều lần nhưng chưa bao giờ nhìn thấy lũ yêu rết hung ác như vậy, không biết bọn chúng rốt cuộc từ đâu mà đến?” Liễu Minh cẩn thận hỏi dò.
“Xem ra đạo hữu vừa mới đến đây vì vậy không biết việc này. Đám cự trùng kia vốn không thuộc về nơi này mà chỉ xuất hiện cách đây không lâu, thông qua một khe nứt không gian nào đó bên trong hoang mạc. Bọn chúng không những đông đảo mà còn vô cùng độc ác. Vô luận phàm nhân hay là tu sĩ đến từ hai tộc Nhân, Yêu một khi đụng phải đều không có cách nào thoát khỏi. Trong lúc không đề phòng, mọi thế lực trong khu vực này đều chịu tổn thất vô cùng thảm trọng, trong đó một ít bộ lạc cùng tông môn nhỏ bé đều bị tiêu diệt gọn ghẽ.” Lão già áo xám không chút giấu diếm, kể rõ từ đầu đến cuối cho Liễu Minh được biết.
“Đám cự trùng ban nãy tuy có thực lực không kém, hơn nữa yêu rết cầm đầu còn có đẳng cấp Chân Đan thế nhưng nói chúng có thể tiêu diệt hoàn toàn một bộ lạc là chuyện không thể tin được.” Liễu Minh nghe vậy lập tức cả kinh.
“Đạo hữu có chỗ không biết. Số lượng thật sự của đám yêu nghiệt kia vốn không ít ỏi như chúng ta đã thấy, hơn nữa trong đó còn có những đầu yêu trùng có thực lực mạnh mẽ hơn nhiều, căn bản không phải là thứ mà tông môn bình thường có thể ngăn cản.
Lần này bọn ta tiến đến Triệt Địa Sơn cũng là làm theo phân phó của Đại trưởng lão trong tông. Nơi đó có vài tu sĩ Thiên Tượng cảnh tọa trấn, hơn nữa còn không ngừng phát ra Triệu Tập Lệnh để vận động các thế lực tập trung một chỗ, cùng nhau thương lượng kế sách ứng phó. Lão hủ được tông môn giao phó dẫn theo một đám đệ tử thế nhưng lúc này toàn quân bị diệt, ta thật sự không còn mặt mũi nào đến Triệt Địa Sơn báo cho chưởng môn được biết. Bất quá nếu đạo hữu có thể đến đó một chuyến, liền có thể giúp thực lực bên ta tăng thêm một phần.
Mặt khác, trừ đi một ít khu vực đặc thù, những nơi còn lại của khu vực Nam Hoang đã tràn ngập quái trùng tàn sát bừa bãi, đạo hữu mặc dù thần thông hơn người thế nhưng tiếp tục độc hành chỉ sợ gặp phải nguy cơ không nhỏ.” Sau khi than nhẹ vài câu, lão già áo xám bỗng nhiên xoay chuyển lời nói.
Liễu Minh nghe vậy không khỏi trầm ngâm một lúc. Tuy nói hắn không cần phải dây vào sự tình của khu vực Nam hoang thế nhưng Triệt Địa Sơn cũng là khu vực phải qua nếu muốn quay về Thái Thanh Môn. Hơn nữa, họ Liễu lại có chút hứng thú với loại quái trùng thân rết kia, lại thêm với thực lực của hắn hiện tại, chỉ cần không đụng phải kẻ địch quá mức biến thái, chuyện bảo toàn tính mạng ắt sẽ không quá khó khăn.
Lão già áo xám ở phía đối diện thấy vậy không khỏi có chút hồi hộp. Dù sao lần này lão đã không thể hoàn thành nhiệm vụ, sau khi trở về nhất định sẽ bị trách phạt. Nếu có thể lôi kéo một cao thủ Thái Thanh môn như Liễu Minh gia nhập liên minh, lão liền có thể lấy công bù tội rồi.
"Được rồi, nếu là như vậy, ta sẽ đi cùng đạo hữu một chuyến." Liễu Minh cuối cùng cũng gật đầu.
Lão giả nghe vậy thì cực kỳ vui mừng, trong miệng liên tục nói ra vài lời lấy lòng.
Liễu Minh chỉ mỉm cười, pháp quyết trong tay hắn biến đổi, Đái Nguyệt Phi Chu lệch hướng một chút rồi lao về phía Triệt Địa Sơn.
Nửa tháng sau, trên một bình nguyên rộng mênh mông thuộc Nam Man, Liễu Minh đang đứng ở đầu phi chu nhìn ra xa.
Phía trước hắn là một tòa núi lớn cao ngất, kéo dài liên miên ra xung quanh thành các ngọn núi nhỏ hơn.
Từ xa nhìn lại, phụ cận cự phong có vô số các đạo độn quang đang ra vào liên tục, bình đài trên sườn núi tụ tập vô số người phục sức khác nhau, nhìn qua cũng tới khoảng mấy vạn.
Khung cảnh đồ sộ như vậy, Liễu Minh cũng chỉ thấy khi triệu tập đại hội tại Thái Thanh Môn, như vậy xem ra chuyện cự trùng xâm lấn này cũng không phải chuyện đùa.
Không lâu sau, hai người theo Đái Nguyệt Ngọc Chu tới gần sơn phong rồi ngừng lại.
Bình đài trên sơn phong đang chồng chất từng khối cự thạch, hai bên là vố số tu sĩ Nam Man ăn vận giống nhau, trên tay ai nấy cũng có một thanh đao nhọn đỏ thẫm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, thấy hai người Liễu Minh xuất hiện thì dùng ánh mắt cảnh giác quét tới.
"Liễu đạo hữu, chúng ta đã đến. Xin đạo hữu chờ một lát."
Lão giả áo xám vừa nói, đồng thời tay cũng nhẹ nhàng vỗ vào môt cái túi bên hông, một dòng cát mịn màu xám tuôn ra, trong hư không liền hóa thành ký hiệu một tòa sơn phong nho nhỏ.
Không bao lâu sau, từ trên bình đài, hai đại hán Nhân tộc liền bay xuống trước mặt lão giả áo xám.
"Sao Tần huynh bây giờ mới tới, Diêu tiền bối của Hóa Sa Tông các ngươi đã đến lâu rồi. Đúng rồi, còn những người khác của quý tông đâu?" Một người trong đó đứng trước phi chu chắp tay nói với lão giả rồi liếc qua Liễu Mình, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc.
Hai người này cũng là tu sĩ Chân Đan.
"Ài, đừng nói nữa, bọn ta bị quân đoàn cự trùng vây công, may mà có đạo hữu này ra tay tương trợ mới có thể thoát thân chạy về đây." Lão giả áo xám vội vàng đáp lễ, có chút lúng túng trả lời.
Nghe lời này, trên mặt hai đại hán cũng lộ ra vài tia dị sắc, nhìn kỹ lại Liễu Minh vài lần, kẻ nói chuyện lúc trước còn nở nụ cười đầy thiện ý với hắn.
Đơn giản trả lời một câu, Liễu Minh liền thu hồi Phi Chu, cùng với lão giả bay về phía bình đài, theo sự hướng dẫn của hai đại hán lên tới đỉnh núi.
Một chén trà nhỏ sau, hai người Liễu Minh liền xuất hiện ở phía trước một thạch điện, hai đại hán lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau khi lão giả nói vài câu với mấy tên thủ vệ trước cửa thạch điện, một người trong đó liền đi vào trong bẩm báo.
Một lát sau, dưới sự hướng dẫn của một tên thủ vệ, bọn họ liền đi vào bên trong.
Lúc này, Liễu Minh vừa tiến vào đại sảnh trong thạch điện, hắn liền thấy trên chủ tọa có bốn tu sĩ đang ngồi, tản mát ra tu vi Thiên Tượng.
Ngoài ra còn có hơn mười tên tu sĩ Chân Đan ngồi hai bên, có người đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng có người đang ghé tai nói chuyện với nhau, hoàn toàn không quan tâm hai kẻ mới tới.
Liễu Minh khẽ nhìn qua bốn người ở vị trí chủ tọa, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, dù sao thì khu vực Nam Man này rộng lớn như vậy, số lượng tu sĩ Thiên Tượng chắc không chỉ có bốn người này mà thôi.
Thế nhưng hắn chỉ nghĩ một chút cũng đã hiểu ra nguyên nhân. Tuy rằng tu sĩ Thiên Tượng ở Nam Man này không ít, thế nhưng đa số đều thuộc về các thế lực lớn, đương nhiên không cần xuất động toàn bộ tới đây, chỉ cần phái vài người đại diện là được.
Trong đó, ngồi ở vị trí chính giữa chủ tọa là một nam tử trung niên áo xám đầu đội ngọc mão, diện mạo nghiêm túc, có lẽ là một Thái Thượng Trưởng Lão của Triệt Địa Tông.
Bên trái y là một lão giả mày xếch, phục trang giống với Tần Nhất Phàm, đang nói gì đó với người trung niên đội ngọc quan kia, có lẽ là tu sĩ của Hóa Sa Tông.
Bên trái là một nam tử mặt sư thân người, người này Tần Nhất Phàm đã nói với Liễu Minh, là một phó Cốc chủ của Thiên Yêu Cốc, Sư Hống.
Bên phải là một phụ nhân tóc xanh áo bào vàng, mặc dù Liễu Minh không biết là ai nhưng nhìn qua thì lại có phần quen mắt.
Ánh mắt hai ngươi giao nhau một chút rồi nhanh chóng rời đi.
"Tần Nhất Phàm, sao ngươi lại đến đây một mình, các đệ tử khác đâu?" Sau khi lão giả mày xếch nhìn thấy Tần Nhất Phàm đi vào, ánh mắt lạnh lẽo, dường như đã nhìn ra chút ít manh mối, trầm giọng nói.
"Bẩm Diêu lão, đệ tử hổ thẹn, trên đường đi vô ý bị đại quân cự trùng vây khốn, gần như toàn quân bị diệt. May mắn có đạo hữu này đi qua tương trợ mới còn mạng sống trở về đây." Tần Nhất Phàm cúi đầu thành thật bẩm báo.
"A, vị tiểu hữu này nhìn khá lạ mặt, xin hỏi tôn tính đại danh?" Lão giả mày xếch nghe vậy cũng không trách tội Tần Nhất Phàm nữa mà cẩn thận đánh giá Liễu Minh một hồi. Sau khi xác nhận tu vi của hắn chỉ ở cấp Chân Đan thì tựa tiếu phi tiếu hỏi.
"Vãn bối Liễu Minh, là đệ tử của Thái Thanh Môn, trong lúc đi du lịch liền gặp phải Tần đạo hữu." Liễu Minh khẽ khom người, bình tĩnh trả lời.
Sau khi nghe nói về Thái Thanh Môn Liễu Minh, trung niên nam tử Triệt Địa Tông và nam tử mặt sư Thiên Yêu Cốc liền biến sắc.