“Quỷ Mạc này so với truyền thuyết thì còn đáng sợ hơn vài phần, nhưng mà muốn lấy đồ vật của người nọ thì đành phải mạo hiểm một chút rồi. Nhưng mấu chốt chính là bên cạnh còn có một gã đại địch nhìn chằm chằm, làm sao có thể toàn tâm toàn lực được chứ.”
Đang lúc Lôi Yêu âm thầm tức giân, trong lòng chợt động nhìn qua, cũng thấy ánh mắt sáng quắc của Phong Yêu cũng nhìn lại về phía này.
“Ma Cật, ánh mắt của ngươi là như thế nào, chả lẽ trong tình huống hiện tại còn muốn giao thủ cùng ta?” Hai mắt Lôi Yêu nhíu lại, thản nhiên nói.
“Hừ, thù giết con, đợi sau chuyện này qua đi, ta sẽ chậm rãi tính sổ với ngươi.” Phong Yêu cười lạnh lùng, quay đầu không thèm để ý đến hắn.
“Không cần nói những lời trái lương tâm như vậy, tu vi của chúng ta đã đến bực này, chỉ là một đứa con nối dõi thì tính là gì. Ta và ngươi nếu đã có cơ duyên đi vào Quỷ Mạc này, không bằng tạm thời liên thủ?” Lôi Yêu cười hắc hắc, bỗng nhiên xoay chuyển nói ra.
“Liên thủ, liên thủ như thế nào? Nếu ta đồng ý, ngươi thật sự yên tâm sao?” Ánh mắt Ma Cật lóe lên dị sắc… Trên mặt lại lộ ra vẻ trào phúng.
“Những tin tức liên quan đến Quỷ Mặc này, ta và ngươi trong lòng đều biết rõ, nếu đã đi vào đây thì chắc chắn không muốn tay không mà về. Tin tưởng Ma Cật huynh cũng như vậy, chỉ cần đạo hữu chịu liên thủ, Liệt mỗ có gì mà lo lắng chứ.” Liệt Chấn Thiên nghe vậy, nội tâm buông lỏng, thần sắc hòa hoãn vài phần, nói.
Ma Cật nghe vậy thì im lặng một lúc, ý niệm trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lại.
Danh tiếng của Quỷ Mạc tại Nam Man, số người biết đến số lượng cũng không ít.
Lại nói, sa mạc màu đen này giống như một bí cảnh không gian di động, đã từng xuất hiện nhiều lần ở nhiều nơi tại Nam Man.
Nhưng danh tiếng của Quỷ Mạc chân chính được truyền khắp Nam Man chính là một lời đồn đại xảy ra cách đây hơn một ngàn năm.
Khi đó nghe nói có người xâm nhập vào bên trong Quỷ Mạc, tại biên giới nhặt được một kiện pháp bảo trên người của Nam Hoang chi chủ, Nam Hoang Khôi Đế, bình yên mang ra bên ngoài.
Việc này truyền ra lập tức đưa đến rất nhiều sóng ngầm tại Nam hoang, oanh động tu sĩ ở Nam Man, đồng thời tất cả các thế lực tại đây đều liên lụy, trải qua hơn trăm năm gió tanh mưa máu mới chậm rãi lắng xuống.
Sau sự việc này, vô số người đi khắp nơi điều tra tung tích của Quỷ Mạc, nhưng không ai có thể tìm thấy bất cứ tin tức gì.
Quỷ Mạc này thường thì vài chục năm, lâu thì trên trăm năm lại xuất hiện một lần, mà vị trí không xác định, chỉ trong thời gian rất ngắn rồi sẽ biến mất vô tung vô ảnh.
Có khi tất cả các thế lực lớn nhận được tin tức, nhưng khi phái người đến nơi thì sa mạc này lại quỷ dị biến mất.
Cho nên nghìn năm trở lại đây, tu sĩ cao giai có thể chính thức đi vào Quỷ Mạc thì rải rác không có bao nhiêu.
Số ít tán tu có thể đi vào Quỷ Mạc, ngoại trừ người đầu tiên mang được bảo vật, may mắn thoát ra được bên ngoài, còn lại không thấy người thứ hai có thể đi ra.
Cho nên cũng có thể nói, Quỷ Mạc chính là tuyệt địa.
Mà người may mắn duy nhất đó, sớm đã bị người ta đoạt bảo diệt khẩu, cho nên tình hình thật sự bên trong Quỷ Mặc không có ai có thể biết rõ ràng.
Nhưng hầu hết tất cả các thế lực đều cho rằng việc đột nhiên mất tích của Nam Hoang Khôi Đế mấy vạn năm trước có quan hệ đến điều này, hơn nữa cũng có thể chính là nơi tọa hóa cùng truyền thừa cuối cùng của vị tu sĩ này.
Nhưng mà, nếu có liên quan đến di tích của Nam Hoang Khôi Đế, tu sĩ đại năng Thông Huyền, cho dù có nguy hiểm thì tầng tầng lớp lớp tu sĩ vẫn cứ chạy theo như vịt, hai vị tu sĩ Thiên Tượng Phong, Lôi bắt gặp, tự nhiên cũng không thể chống lại sự hấp dẫn này.
“Tạm thời liên thủ cũng có thể, nhưng chỉ đến khi thoát khốn được nơi đây, về sau có thể tìm được di tích của Nam Hoang Khôi Đế thì là cơ duyên của từng người.” Ma Cật trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi nói ra.
“Tốt, Ma Cật đạo hữu quả là người sảng khoái, liền quyết định như vậy đi!” Liệt Chấn Thiên nghe thấy Phong Yêu đồng ý, liền ngửa mặt lên trời cười to, nói.
Chẳng qua trong lòng hai người đều biết rõ, liên minh này cũng chẳng có gì ước thúc, chỉ khi đến lúc tìm thấy di tích thì đó chính là thời điểm trở mặt.
Lại nói, tình hình bên trong Quỷ Mặc trong truyền thuyết thì cực kỳ nguy hiểm, nhưng hai người không chút nào để trong lòng.
Dù sao tu sĩ tiến nhập vào nơi đây, cao nhất cũng chỉ có tu vi Chân Đan mà thôi.
“Xem ra bão cát này còn phải đợi một khoảng thời gian nữa mới có thể tan đi, ta và ngươi hay là lợi dụng chút thời gian này khôi phục một chút pháp lực, sau đó liên thủ cùng ra tay xông ra ngoài.” Liệt Chấn Thiên nhìn bão cát đầy trời, đề nghị.
“Cũng tốt.” Ma Cật gật đầu, đồng ý.
Sau đó hai người đồng thời ăn vào đan dược khôi phục pháp lực, sau đó tìm một nơi ngóc ngách ngồi xuốngtĩnh tọa.
Bên ngoài Sa Mạn Thành của Sa Tộc, thỉnh thoảng xoáy lên một hồi bão cát, nhưng bất kể là bao nhiêu bão cát, cứ đến phụ cận ốc đảo đều tự động tiêu tán, hoặc đổi phương hướng đi vòng qua.
Từ bên trong Sa Mạn Thành có một gã thanh niên mặc áo bào xám chậm rãi đi ra, ánh mắt nhìn về bốn phía, sau đó đi đến một đồi cát cách đó không xa, khoanh chân ngồi xuống.
Đúng là Liễu Minh, không may đi lạc vào sa mạc màu đen này.
Hắn đến ốc đảo này đã được nửa tháng, đối với tình huống nơi này cũng hiểu rõ không ít.
Đặc biệt là sau khi đọc qua những bản thảo của những tu sĩ lưu lạc vào đây còn sót lại, về lại lịch quỷ dị của phiến sa mạc này, rồi những lời đồn liên quan đến nó, hiện tại cũng rõ ràng trong đầu của Liễu Minh.
Những tin đồn đến Quỷ Mặc, trước kia hắn chưa nghe nói qua cũng không có gì là kỳ quái.
Liễu Minh dù đến Nam Hoang cũng được một thời gian, nhưng đại bộ phận thời gian đều dùng để luyện đan, tu luyện, thời gian tiếp xúc với người ngoài cũng không nhiều, sao có thể để ý đến những đồ vật trong truyền thuyết như vậy.
Mà hiện tại, trong lòng Liễu Minh cũng không mấy quan tâm đến di tích của Nam Hoang Khôi Đế, điều quan trọng duy nhất hiện giờ là tìm được đường ra được bên ngoài.
Dù sao thì vị Nam Hoang Khôi Đế kia chính là một đại năng Thông Huyền, nhiều thứ lưu lại thì căn bản một gã Hóa Tinh cũng đừng mơ tưởng đến, chỉ cần một cái cấm chế lưu lại một cách tùy tiện cũng dễ dàng diệt sát hắn.
Mà theo những điều tai nghe mắt thấy tại đây, những người Sa Tộc này tựa hồ như có nguồn gốc với vị Nam Hoang Khôi Đế này, nói gần nói xa thì đều có ý tôn thờ vị đại năng Thông Huyền đã vẫn lạc vài vạn năm trước giống như thần linh.
Đáng tiếc là những tin tức cụ thể, hỏi kĩ càng thì cũng bất tiện.
Sau một hồi suy nghĩ về sau, hai tay Liễu Minh bấm pháp quyết, nhắm mắt lại bắt đầu nhập định.
Sau một lúc lâu, hắn khẽ mở mắt, khẽ thở dài một tiếng.
Những người Sa Tộc nói không sai, thiên địa nguyên khí nơi đây mỏng manh dị thường, căn bản là không thích hợp với những tu sĩ từ bên ngoài tu luyện.
Những người Sa Tộc nơi đây, dựa vào thể chất đặc thù, có thể trực tiếp hấp thu nguyên khí từ sâu trong lòng đất tiến hành tu luyện, nhưng đối với những tu sĩ đến từ bên ngoài, tốc độ hấp thu đâu chỉ kém hơn một trăm lần, căn bản như là muối bỏ bể, thậm chí thời gian dài thì pháp lực chậm rãi mà tản đi, từ đó làm cho cảnh giới bị tụt xuống.
May mà hắn còn mang theo một ít Uẩn Linh Đan và Kim Nguyên Đan, trong khoảng thời gian ngắn thì không phải lo việc này, nhưng theo như lời của đại trưởng lão Sa Tộc, nếu mà ở đây đến vài năm thì hậu quả chắc chắn không thể chịu được.
Việc tu luyện khó khăn như vậy, Liễu Minh cũng lười làm việc vô ích như vậy, dứt khoát nằm ngửa trên cồn cát, ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông màu vàng, có chút ngẩn người kinh ngạc.
Từ khi bước vào con đường tu đạo, trong lòng hắn chưa bao giờ có ý nghĩ đến việc bỏ qua hai chữ tu luyện, nhiều năm như vậy cũng khiến hắn có chút mệt mỏi.
Sa mạc trước mắt, dải cát đen dài đằng đẵng, trên bầu trời cũng là một mảnh u ám mờ mịt, có thể nói là không hề có cảnh trí gì, nhưng trong mắt Liễu Minh lại là một khung cảnh khó gặp.
Hoang mạc màu đen mênh mông bát ngát, bãi cát vạn dặm, bằng phẳng bao la bát ngát, dưới sắc màu mờ nhạt của bầu trời càng thêm nổi bật, lộ ra khung cảnh cực kỳ đồ sộ.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho người con người dâng lên một cảm giác tịch liêu bi thương.
Liễu Minh nhìn bên ngoài một hồi, tâm tình có một chút biến ảo.
Không biết bao lâu sau, nội tâm khẽ động, một tay Liễu Minh khẽ đảo, trong tay liền xuất hiện một viên khoáng thạch màu trắng bạc.
Phần phật!
Trong tay Liễu Minh sinh ra một luồng lửa đỏ bao lấy khoáng thạch, trong khoảnh khắc liền biến khoáng thạch thành một đoàn chất lỏng màu bạc.
Tay kia nhanh chóng vỗ ra, chất lỏng liền ngưng kết thành hình, sau một lát thì hóa thành một cây tiêu dài hai thước.
Trong mắt Liễu Minh hiện lên một tia hồi ức, đem tiêu màu bạc lên miệng thổi.
Tiếng tiêu vang lên âm thanh âm u, khi thì như lẩn khuất trên mây, khi thì lượn lờ bất định.
Tiếng tiêu uyển chuyển, lạnh lẽo, chốc lát thì lại bi thương cao vút, trong chốc lát lại trầm thấp như tơ, làm cho người ta nghe thấy không khỏi cảm động, thần sắc ngơ ngẩn.
Khả năng thổi tiêu này là lúc nhỏ còn trên hung đảo, hắn học được từ sở học của một gã tù nhân, tuy rằng sau khi bắt đầu tu tiên đây mới là lần đầu thôi tiêu, nhưng so sánh với trước kia vẫn là một trời một vực.
Trong nội tâm đăm chiêu, tiếng tiêu theo đó không tự chủ cũng ẩn chứa nhàn nhạt nỗi nỗi nhớ nhà, âm điệu phát ra càng trầm thấp, uyển chuyển.
Đúng lúc này thì một nữ tử mặc quần sam màu trắng, che lụa trên mặt vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Liễu Minh một đoạn không xa, chính là thiếu nữ Sa Tộc có tu vi Hóa Tinh mà Liễu Minh chú ý lúc trước.
Giờ phút này, thiếu nữ lộ ra đôi chân xinh đẹp, mà đôi cánh tay trắng như tuyết bắt chéo phía sau lưng, đôi mắt đẹp như nước chảy mùa thu nhìn về phía thanh niên mặc áo bào xám đang nằm trên đồi cát.
Gió nhẹ phía xa, thỉnh thoảng làm cho tấm lụa trắng bay lên một chút, lộ ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, đồng thời một ít cát bụi màu đen bay lên, phụ trợ với tiếng tiêu du dương uyển chuyển, khẽ lướt qua khuôn mặt nhu hòa của thiếu nữ.
Liễu Minh phảng phất như chưa phát hiện ra, vẫn thổi tiêu màu bạc, dường như giờ phút này ở giữa thiên địa chỉ có tiếng tiêu này, không có bất cứ cái gì khác.
Mà thiếu nữ cứ lẳng lặng đứng đó, không nhúc nhích lắng nghe tiếng tiêu, trong mắt ẩn chứa vẻ mê ly.
Thời gian lúc này như dừng lại.
Hoang mạc bột phán, cồn cát cô quạnh, một nam tử thổi thiêu, một thiếu nữ đứng lẳng lặng nghe, hết thảy là một bức họa đẹp mà thê lương, mơ hồ lộ ra một cảm giác phiêu dật, kỳ ảo.
Kết thúc một khúc, tiếng tiêu dần trầm thấp, cuối cùng hóa thành hư vô.
“Cô nương đến đây đã lâu, không biết có chuyện gì?” Liễu Minh nhẹ nhàng thả ra cây tiêu màu trắng, chậm rãi đứng lên, sau đó quay người hỏi.