Chương 678: Trụ Đồ đằng
Tác giả: Vong Ngữ
Dịch: Vong Mạng
Nguồn: bachngocsach.com
“Không đúng! Chẳng phải Hoa đạo hữu nói mấy ngày này, con ong chúa kìa vừa đẻ trứng xong, đang suy yếu vô cùng, tu vi rớt xuống khoảng trung kỳ thôi sao? Thế mà ngược lại, trông như là cảnh giới Chân Đan hậu kỳ đại viên mãn, tại hạ thấy nhiệm vụ này có vẻ cũng không quá an toàn, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng một phen cho thật ổn thỏa.” Âm thanh vừa sợ vừa giận từ sau cái mặt nạ đầu bò truyền ra.
“Ta cũng không có rõ chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ con ong chúa này không có đẻ trứng, hoặc là đúng khi đẻ trứng lại có biến dị.” Âm thanh có phần chua chát và tràn ngập nghi hoặc của Hoa Thanh Ảnh đáp lại.
Lần này, Ngô Khuê chỉ hừ lạnh một tiếng chứ không mở miệng nói điều gì cả.
Liễu Minh híp hai mắt lại nhìn chằm chằm về phía xa xa, mí mắt khẽ giật một cái.
Nguyên do là vào đúng lúc này, khí tức khủng bố của con ong chúa bắt đầu lộ ra.
Thân thể khổng lồ của ong chúa chỉ chớp động một cái là liền xuất hiện ở sau lưng tên Yêu tộc Giả Đan mặc áo xám kia, cái nọc của nó thoáng mờ đi rồi thình lình xuyên thủng qua trán y.
Tên này vất vả lắm mới nâng được hai tay lên hòng thúc giục pháp quyết, giờ lập tức trở nên vô lực, rớt thẳng xuống, hơn nữa thân thể nhanh chóng héo rũ, chỉ trong khoảnh khắc đã hóa thành một cái xác khô héo.
Một vị cường giả tu vi Giả Đan mà lại không hề có sức trở tay, không chỉ bị đánh chết ngay mà còn bị hút cạn máu thịt.
Trông thấy thế, Liễu Minh không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Thực lực con ong chúa này lại mạnh như thế, tuy nói Giả Đan và Chân Đan hậu kỳ đại viên mãn cách nhau một đại cảnh giới, nhưng có thể giơ tay nhấc chân là lập tức có thể chém giết sạch sẽ thì thực sự có phần khiến người nghe kinh sợ.
Thấy một màn như vậy, Ngô Khuê cũng phải nhíu mày nhăn mặt vài lần.
“Không hay rồi, chạy nhanh thôi!”
Tên tu sĩ yêu tộc có lông vũ màu rám nắng thấy thế, lập tức kinh sợ cực độ hét lớn, đồng thời ngoài thân y tỏa ra một quầng sáng, từng đám gai nhọn dày chi chít nhanh chóng bắn ra.
Sau đó y bay nhanh, xoay người một cái hóa thành một luồng sáng dài, nhắm một ngọn núi ở hướng khác mà chạy trốn, chỉ sau thời gian một hơi thở đã thấy xuất hiện ở chỗ cách đó hơn trăm trượng.
Còn tên yêu tu có hai cái tai dài hẹp kia cũng rung tay áo, thả ra một đám sương mù màu trắng dày đặc, đồng thời gã quay người hóa thành một đoàn ánh sáng màu vàng, nhắm một hướng khác xé gió lao đi.
Con ong Ngũ Quang chúa kia thấy thế liền phát ra một tiếng kêu kỳ quái, tức thì linh văn màu tím trên khắp người nó lóe lên, sau đó nó lại bỗng mờ đi rồi thình lình biến mất khỏi đó khiến những gai nhọn kia bắn vào khoảng không.
Một khắc sau, ánh sáng tím lại lóe lên rồi thân hình khổng lồ của con ong chúa đột ngột xuất hiện ở trướcngười gã yêu tu tai dài khiến gã chỉ có thể ngừng độn quang, nhưng ở sau lưng gã lại có chấn động nổi lên, hai luồng sáng khác đồng thời gào thét bay tới.
Chính là hai con ong thợ cảnh giới Chân Đan cảnh kia. Cả ba con ong yêu cùng cứng rắn ngăn gã lại.
Bởi khoảng cách có phần hơi xa nên Liễu Minh cũng không cách nào nhìn thật rõ ràng tình cảnh chiến đấu ở bên kia, chỉ cảm thấy từng đợt chấn động pháp lực kịch liệt mơ hồ truyền đến, đồng thời thấy những tia sáng màu sắc khác nhau phóng lên trời.
Gã yêu tu tai dài nhoáng cái lại mờ đi rồi biến ảo thành một con chuột khổng lồ màu xám, dốc sức liều mạng chống đỡ công kích của ba con ong kia.
“Muốn cả hai tên cùng chạy thoát là chuyện tuyệt đối không thể, xem ra chỉ có một người có thể sống được. Chỉ tiếc tên Yêu tộc tai dài này là tên tu vi mạnh nhất trong ba người, vậy mà phải bỏ mạng ở nơi này.” Tráng hán ở bên cạnh bỗng nhiên nói khẽ.
“Ngô đạo hữu, theo ý ngươi thì sáu người chúng ta cộng thêm Đàn Hồn hương này phụ trợ thì có thể bắt con ong chúa này lại không?” Ánh mắt phu nhân che mặt tức thì chớp động vài cái, sau đó đột nhiên hỏi một câu.
“Mặc dù có Đàn Hồn hương phụ trợ nhưng muốn diệt sát con ong yêu Chân Đan hậu kỳ đại viên mãn này cũng không phải một sớm một chiều là xong. Huống chi bên người nó còn có hai con ong thợ cảnh giới Chân Đan cảnh hỗ trợ, nếu mặt đối mặt mà chiến đấu thì bên nào thắng cũng khó mà nói đấy.”
Ngô Khuê nhìn lướt qua mấy người Liễu Minh rồi đột nhiên thay đổi phong thái cuồng ngạo vốn có, lạnh lùng nói.
Trong thời gian nói chuyện hai ba câu này, ở dưới chân núi, yêu tu tai dài mới biến thành chuột khổng lồ mãnh liệt rống lên một tiếng xé gan đứt ruột.
"Đi chết đi!"
Sau đó chỉ thấy vô số những tia sáng màu xám từ trong cơ thể y bắn ra.
Ngay sau đó, một tiếng “Ầm” cực lớn truyền ra, đồng thời ánh sáng chói mắt biến thành một vầng sáng cực lớn màu xám, thình lình bao trùm cả ba con ong kia vào trong đó.
Yêu tu chuột khổng lồ Chân Đanh cảnh này lại chọn cách cho Chân Đan tự nổ.
Cả một vùng đất rộng xung quanh rung động kịch liệt một hồi còn ngọn núi nhỏ gần đó cũng bị vụ nổ phạt bay mất một góc.
Không gian nhất thời mịt mù cát bay đá chạy chạy khiến người ta không cách nào nhìn rõ tình hình cụ thể trong đó.
“Không ngờ được tên yêu tu này cũng có chút cương liệt, ở khoảng cách gần như thế, nếu có thể làm con ong chúa kia bị thương thì chính là đại ân giúp đỡ chúng ta rồi.” Nữ tử đầu đội áo choàng thấy vậy, mặt hiện vẻ ngoài ý muốn, thì thào một câu.
Liễu Minh nhíu hai mắt lại, chăm chú nhìn về chỗ chỗ chân núi mới xảy ra vụ nổ, sắc mặt âm tình bất định, hình như có điều suy nghĩ.
“Vị đạo hữu này nghĩ nhiều quá rồi. Mặc dù chân đan tự nổ có uy lực không nhỏ nhưng khí tức con ong chúa kia rõ ràng chẳng thay đổi chút nào, hẳn nó đã dùng cách nào đó để tránh được, nhưng mà có một con ong đực bị thương không hề nhẹ, khí tức rõ ràng giảm đi không ít.” Ngô Khuê đưa mắt nhìn thoáng qua nữ tử mặc áo choàng, hừ một tiếng rồi nói.
Đúng lúc này, một cái bóng tím từ trong quầng sáng xám ở phía xa xa lóe lên rồi bay ra, đúng là con ong Ngũ Quang chúa lông tóc chẳng hề bị thương kia. Nó dừng lại ở cửa động trong chốc lát, nhìn quanh bốn phía một lượt sau đó liền từng ngụm, từng ngụm đem đám máu thịt văng đầy đất kia lên căn nuốt sạch sẽ, sau đấy nó lại phát ra một tràng âm thanh “xuy xuy” vui thích, xong liền bay về trong tổ ong.
Mọi người thấy thế thì đều lộ vẻ kinh ngạc.
Lúc này, vầng sáng màu xám do chân đan tự nổ chậm rãi thu lại để lộ ra thân hình hai con ong thợ, cả hai con cũng chậm rãi bay về cửa động.
Một con trong đó lại bất ngờ mất đi một bên cánh, trên người nó còn có một cái lỗ lớn màu đen, từ trong đó mờ mờ thấy có một ít huyết dịch màu tím chảy ra.
Hai con ong thợ Chân Đan sau khi tuần tra qua lại phía ngoài cửa động một lượt, một con liền bay vào trong.
Một con ong thợ khác tức thì xoay trong không trung một lúc rồi đột nhiên thu hai cánh lại, lao nhanh xuống dưới rồi biến mất trong tầm mắt mọi người.
Không bao lâu sau, nó lại phi thân bay lên, lúc này sáu cái chân của nó cắp theo một một cái xác chuột khổng lồ, toàn thân chẳng có chút khí tức nào, tiếp đó nó vỗ vỗ cánh, bay về phía cửa động.
“Xem ra đúng là con ong thợ bị thương kia đã thay ong chúa nhận một kích chân đan tự nổ này rồi.” Hoa Thanh Ảnh nhìn tới đây bèn thu ánh mắt lại rồi đột nhiên từ trong mây mù cạnh đó hiện thân ra, đồng thời than nhẹ một tiếng.
“Nếu như con ong chúa này lông tóc cũng không bị tổn thương thì xem ra chúng ta cần phải lập kế hoạch khác mới được.” Nam tử mặc áo bào màu lục cũng như thế trầm giọng nói.
Đám người Liễu Minh ở quanh đó cũng đồng loạt hiện thân, dù không có nói gì nhưng thần sắc lại chẳng ai giống ai.
Lúc này, Hoa Thanh Ảnh chợt quay đầu nhìn Ngô Khuê ở phía bên.
“Hoa đạo hữu, ngươi là người triệu tập hành động lần này, tính xem tiếp đây phải làm thế nào?” Ngô Khuê xòe tay nhún vai, có vẻ không đồng tình, nói.
“Ngô đạo hữu, nếu người có biện pháp nào có thể đối phó con ong chúa này, đừng ngại nói ra. Man tộc các người có nhiều loại đồ đằng bí thuật, đồ đằng pháp trận huyền diệu, điều này ta cũng từng nghe qua một chút đấy. Cùng lắm thì sau này chỗ tốt sẽ chia cho người nhiều thêm một phần là được chứ gì.” Hoa Thanh Anh bỗng nhiên cười cười nói.
“Hắc hắc, nếu Hoa đạo hữu đã nói như thế rồi thì ta cũng không tiện giấu giếm nữa. Đúng là có một phương pháp, có điều phải nhờ các vị đạo hữu hỗ trợ một phen mới được.” Ngô Khuê sờ cằm rồi lại nhìn lướt qua tráng hán, bỗng nhiên lộ ra nét quỷ dị nói.
“Ngô đạo hữu nói chẳng lẽ là...” Man hán nghe vậy, thần sắc sẽ động tiếp lời.
“Không sai, chính là cái trụ đồ đằng đó. Đạo hữu cùng là người Man tộc, không cần ta phải nhiều lời. Đồ đằng của tại hạ vừa khéo có được loại pháp môn này, nếu lúc này dùng gia tăng phạm vi của trụ thì có thể hạn chế hành động của đối thủ trên phạm vi lớn, cùng với Đàn Hồn hương hỗ trợ lẫn nhau nữa thì việc đối phó với con ong chúa này hắn không phải vấn đề lớn nữa. Chỉ có điều muốn phát huy uy lực chân chính của cái trụ đồ đằng này thì còn cần phải bố trí một bộ pháp trận khác quanh mặt trụ. Đến lúc đó, ta phải đích thân ra tay cuốn lấy ong chúa nên cần đạo hữu thay ta chủ trì pháp trận.” Ngô Khuê nhìn tráng hán rồi chậm rãi nói.
“Ngô đạo hữu đã nắm chắc như vậy thì việc tại hạ chủ trì pháp trận thay một chốc tự nhiên không có vấn đề.” Lông mày tráng hán chỉ thoáng do dự một chút rồi liền gật đầu.
Đám người Liễu Minh tự nhiên càng không có ý kiến.
“Nếu như tất cả đều không có ý kiến gì thì việc này không nên chậm trễ, trước tiên chúng ta bố trí trụ đồ đằng và pháp trận, sau đó liền lập tức động thủ.” Ngô Khuê thấy vậy bèn không cần nghĩ ngợi nói.
Vì vậy, sau khi mọi người đưa mắt nhìn nhau liền bay thật nhanh xuống rừng cây phía dưới.
Sau thời gian ăn một bữa cơm, mọi người đã đáp xuống một bãi cỏ có phần trống trải.
“Chọn luôn chỗ này đi. Nơi này cách tổ ong một khoảng, khi giao chiến chắc có lẽ không kinh động những con ong khác.” Nữ tử che mặt nhìn xung quanh một hồi sau đấy ra quyết định.
Ngô Khuê nghe vậy gật gật đầu, tiếp đấy tay áo hắn run lên, một vật hình trụ màu xanh lá bé chỉ bằng ngon trỏ từ trong tay áo hắn bắn ra rồi nhanh chóng quay trong trong không trung.
Sau đó, Ngô Khuê liên tiếp đánh mấy đạo pháp quyết vào trong không trung, mặt ngoài trụ nhỏ màu xanh lá phát ánh sáng màu xanh lập lòe vài lần rồi liền đón gió tăng kích thước lên hơn một trượng, đồng thời “ầm” một tiếng rồi nặng nề rơi lên đám cỏ trước người.
Liễu Minh thần sắc khẽ động, cẩn thận đánh giá cái trụ cực lớn này.
Chỉ thấy mặt ngoài trụ có khắc tầng tầng linh văn tỏa ánh sáng xanh mờ mờ, đỉnh trụ thình lình có một đồ án yêu thú hình con hổ nằm sấp trông rất sống động.
Theo pháp quyết liên tục trong tay Ngô Khuê, từng vòng màu xanh nhạt rung động rồi lấy trụ đồ đằng làm trung tâm mà tỏa ra bốn phía, phút chốc đã nhuộm khoảng không gian hơn mười trượng quanh đó thành màu xanh lá.
Liễu Minh đưa thần thức quét qua, lập tức cảm nhận từ trong đấy có lực cấm chế như có như không.
“Cái trụ đồ đằng của Ngô đạo hữu này quả nhiên muôn phần kì diệu.” Nữ tử che mặt vừa cười vừa nói.
Nhưng Ngô Khuê không có đáp lời mà lại lấy từ trong tay áo ra một bộ tám cây trận kỳ màu vàng, đem ném lên không trung.
"Tản!"
Trong không trung, một quầng sáng vàng mờ mờ lóe lên, sau đấy tám cái trận kỳ nhằm bốn phương tám hướng bay đi rồi bố trí đồng đều ở bốn phía quanh trụ đồ đằng, sơ bộ tạo thành một cái pháp trận có phạm vi ước chừng khoảng gần một mẫu.
Sau khi làm xong hết thảy, Ngô Khuê lại cuộn bàn tay một cái, lấy ra một trân bàn màu vàng rồi đánh mấy đạo pháp quyết vào trong nó.
Trận bàn vang lên một tràng những tiếng vù vù, tức thì có một đám sương mù mờ mịt từ tám cái trận kỳ ở bốn phía hiện ra rồi lan khắp khoảng không gian trong pháp trận.