“Chưởng môn sư điệt, tuy rằng lời nói của ngươi cũng có lý, thế nhưng ngươi đã từng thử nghĩ xem Nguyên Ma đạo hữu là loại người gì chưa? Nếu hắn đã dám đưa ra đề nghị bậc này, tất nhiên đã có tính toán. Huống hồ đề nghị lúc trước hắn mới chỉ nói ra một phần mà thôi.” Ngạn sư thúc chợt cười cười bảo.
“Ý Sư thúc nói Nguyên Ma tiền bối có huyết khế đỉnh giai hay vật gì tương tự, có thể làm chư tông chúng ta hết băn khoăn ư?” Chưởng môn Man Quỷ Tông nghe vậy, có chút động dung.
“Hắc hắc, hơn phân nửa là như vậy. Nếu không với thân phận của y nếu đưa ra đề nghị bực này mà bị chư tông cự tuyệt thì chẳng phải rất mất mặt sao? Về phần ngọn nguồn sự tình, ta tin rằng khi chính thức tổ chức Vân Xuyên chư tông đại hội thì sẽ phải công bố thôi.” Ngạn sư thúc ung dung cho ý kiến.
Chưởng môn Man Quỷ Tông nghe xong sắc mặt hơi đổi nhưng vẫn gật gật đầu.
Sau khi ra khỏi thạch điện, Liễu Minh do dự một chút, không lập tức trở về nơi ở mà bay tới một nơi khác. Một lát sau, hắn bay xuống trước một tòa thạch ốc đóng chặt cửa, tay áo khẽ vẫy. Hắn giơ một ngón tay khẽ bắn lên cánh cửa, nảy ra những tiếng đập cửa cực kỳ rõ ràng.
“Liễu Minh, ngươi có thể bình yên trở về là tốt rồi, nhưng ta không muốn gặp ai trong vòng hai ngày này, trước hết ngươi về nghỉ ngơi thật tốt đi.” Sau một hồi yên ắng, từ phía sau cửa truyền ra âm thanh bình tĩnh của Chung đạo cô.
“Ta biết rồi sư phụ. Còn việc xảy ra với Chu sư thúc, ta cũng rất tiếc, nhưng mong sư phụ bảo trọng”
Nghe đạo cô nói vậy, Liễu Minh cũng không biết an ủi ra sao, chỉ hạ giọng nói hai câu, sau thấy thạch thất yên tĩnh không còn thêm âm thanh truyền ra thì mới lặng lẽ rời đi.
Một lát sau, Liễu Minh đã về thạch ốc của mình, thở dài một hơi rồi khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn, ánh mắt chớp động khẽ hồi tưởng, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười khổ. Tuy rằng lúc trước ở trên Hung Đảo, hắn đã biết rõ đạo lý mạnh được yếu thua, nhưng mấy ngày nay bị tên Hóa Tinh Kỳ Lệ Côn kia truy đuổi làm cho cảm giác nhỏ yếu bất lực trong nội tâm hắn dâng trào, lại gần như chết trong tay Kim Giáp Nhân, làm khát vọng trở nên cường đại của hắn càng thêm mãnh liệt. Sau khi yên lặng ngồi xếp bằng hơn một canh giờ, hắn mới phất tay, lấy hộp ngọc trong tay áo ra, khẽ đánh bay nắp hộp. Một Phù Lục màu vàng có chút cũ kỹ liền hiện ra.
Ánh mắt Liễu Minh chớp động, khẽ kẹp phù lục giơ lên, cẩn thận lật qua lật lại quan sát. Lúc ở sơn mạch hắn đã kiểm tra tấm phù lục này một lần, nhưng khi đó vội vã chạy trốn nên chỉ xem qua. Hiện thời đã trở về Tông môn, đương nhiên có thời gian chậm rãi nghiên cứu. Chỉ thấy xung quanh tấm phù lục có in rất nhiều linh văn vàng nhạt, ở chính giữa lại có bức họa tiểu nhân mặc quần mỏng màu vàng, trông rất giống hư ảnh cự nhân màu vàng hiện ra sau lưng Kim Giáp Nhân. Khi hắn thử rót pháp lực vào bên trong, ngay lập tức kim quang lóe lên, một luồng khí tức cực kỳ cổ xưa phát ra, đem lại cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Thấy vậy, Liễu Minh liền cả kinh, vội vã thu pháp lực lại, tấm phù lại trở về yên ổn như cũ.
Hắn nhìn chằm chằm vào tấm Phù Lục một lúc lâu, khi xác định không có gì bất thường, mới một lần nữa truyền pháp lực vào trong. Lần này, phù lục lại chớp động kim quang tỏa ra khí tức Man Hoang, mặt khác hình vẽ tiểu nhân màu vàng dần trở nên mờ nhạt. Ở một bên quan sát, sắc mặt Liễu Minh khẽ đổi, đang muốn truyền pháp lực vào thêm nữa thì đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, vừa nhìn sang bên cạnh liền sợ hãi kêu lên một tiếng. Chỉ thấy cách vài thước bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh một gã mặc kim sắc chiến giáp.
Điều này làm cho Liễu Minh tưởng tên Kim Giáp Nhân kia xuất hiện, thiếu chút nữa đã lấy đoản kiếm trong tay áo bổ ra, nhưng lập tức hắn liền phát giác tên màu vàng này có điểm khác biệt với Kim Giáp Nhân. Tên Kim Giáp Nhân kia toàn thân ngưng thực không khác gì người bình thường, hơn nữa khuôn mặt còn cực kỳ giống tên Lệ Côn Hải tộc. Mà tên Kim Giáp Nhân trước mắt thân hình lại vô cùng mơ hồ, gần như một đạo hư ảnh, khuôn mặt lại có bảy tám phần tương tự hắn.
Đến lúc này, Liễu Minh tự nhiên cũng biết kim sắc nhân ảnh này do phù lục biến ảo mà ra, con mắt xoay chuyển một lúc kiềm chế sự kinh ngạc lại, tiếp tục truyền pháp lực vào trong phù lục. Kim sắc nhân ảnh liền từ chỗ mơ hồ chậm rãi trở nên chân thực, “Phốc” một tiếng Phù lục trong tay hắn bỗng nhiên hóa thành từng điểm kim quang tiêu tán. Cùng lúc đó, kim sắc nhân ảnh trở nên không khác biệt mấy so với người thường, không những áo giáp trên người lấp lánh, mà ngũ quan cũng trở nên giống hệt Liễu Minh. Cơ mặt Liễu Minh thoáng trở nên co quắp, chậm rãi đứng dậy, đi quanh Kim Giáp Nhân, ánh mắt chớp động khẽ thì thào:
“Đã sớm nghe nói đại năng chi sĩ có thể hóa đậu thành binh, vẽ bùa thành thật, không thể ngờ được đó lại là sự thật. Không ngờ đây lại là phù binh trong truyền thuyết, thế nhưng ta chưa từng nghe nói phù binh có thể có được linh trí độc lập.”
Nói đến đây hắn dùng Tinh Thần lực quét kỹ càng tên phù binh trước mặt một lần, khó khăn lắm mới nhận thấy khí tức Linh Đồ sơ kỳ, gương mặt đờ đẫn không chút biểu cảm, căn bản không cách nào đánh đồng cùng tên Kim Giáp Nhân lúc trước.
“Chẳng lẽ do phương pháp thúc giục không đúng?”
Liễu Minh chỉ có thể đánh giá như thế. Hắn đương nhiên không biết, thứ trước mặt hắn không phải Phù Binh thông thường, mà là mật phù Hoàng Cân lực sĩ vốn không còn sót lại nhiều lắm trên thế gian. Hai thứ thoạt nhìn cực giống nhau, nhưng trên thực tế lại cách biệt với Kim Giáp Phù Binh một trời một vực.
Hai mắt Liễu Minh khẽ nhíu lại, bỗng nhiên thò tay sờ lên áo giáp Kim Giáp Phù Binh, một cảm giác ấm áp truyền tới khác hẳn với sự lạnh buốt thường thấy trên áo giáp bình thường. Sau đó hắn lại dùng đủ loại phương pháp thử nghiệm lên kim giáp Phù Binh hồi lâu, rút cuộc khẳng định tên Phù Binh trước mắt thực sự không tồn tại chút linh trí nào, chẳng qua chỉ là một cái xác rỗng. Hơn nữa tên Phù Binh này như một cái động không đáy, nó có thể tiếp nhận pháp lực quán chú thời gian dài mà không có dấu hiệu tràn ra, hơn nữa cùng với lượng lớn pháp lực rót vào, tu vi của nó vốn dĩ là Linh đồ sơ kỳ cũng từ từ tiến giai lên trung kỳ.
Lúc này hắn đã đem một phần tư pháp lực trong cơ thể quán chú vào trong Kim Giáp Phù Binh. Nếu đúng như tính toán, khi hắn vận toàn bộ pháp lực bản thân quán chú vào, có lẽ làm cho Kim Giáp Phù Binh tiến giai tới Linh Đồ hậu kỳ cũng không có vấn đề gì, thậm chí nếu hắn thiêu đốt pháp lực thì có thể khiến nó phát ra công kích trình độ Ngưng Dịch sơ kỳ một lát, chuyện này dường như cũng có nhiều khả năng xảy ra. Tất thảy, cũng hoàn toàn giống với tên Kim Giáp Nhân thiếu chút nữa giết chết hắn tại dãy sơn mạch kia, về cơ bản không khác biệt lắm.
Sau khi thoáng do dự một chút, Liễu Minh liền lùi về sau hai bước, một tay bấm pháp quyết, lập tức thả thần niệm từ trong thức hải ra, cẩn thận xâm nhập vào trong đầu Phù Binh.
“ Ầm” một tiếng.
Một tay Kim Giáp nhân hung hăng đấm xuống đất, kim quang chợt hiện, để lại một cái hố sâu hơn một xích, sóng địa chấn tiếp tục tỏa ra vách tường bốn phía khiến cấm chế khẽ rung lên, đến lúc này mới không còn bất kỳ âm thanh gì nữa.
“Quả nhiên dùng phương thức thao túng khôi lỗi cũng có thể miễn cưỡng thao túng Phù Binh. Nhưng có lẽ phải có pháp quyết chuyên môn dùng để khống chế nó, nếu không Phù Binh sẽ không có tên tuổi lớn vậy, xem ra phải cố công tra xem có tư liệu liên quan không.” Sau khi Liễu Minh nhìn thấy công kích của kim qiáp Phù Binh bèn đăm chiêu tự nói hai tiếng.
Sau đó ”bộp” một tiếng.
Cánh tay Liễu Minh khẽ động, một tay đặt lên vai kim sắc Phù Binh, đem pháp lực từ cơ thể Phù Binh hấp thụ trở lại. Bên ngoài thân thể Phù Binh chợt hiện lên một phiến phù văn màu vàng, lập tức hóa thành một đoàn kim quang tán loạn tỏa ra. Lúc này toàn bộ hào quang thu lại, miếng phù lục màu vàng lại một lần nữa hiện ra. Hắn rung tay áo lên, cẩn thận thu lại tấm phù, sau khi chứng kiến sự lợi hại của Kim Giáp Nhân, đương nhiên hắn không dám có chút sơ sảy, còn dán lên vài cái Phù Lục cấm chế nữa. Sau khi làm xong hết thảy Liễu Minh một lần nữa lại khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn, bắt đầu giơ tay tinh tế đánh giá một đồ vật. Trên một bàn tay hiện lên vòng ánh sáng bảo vệ, một hạt gạo lớn đỏ thẫm xuất hiện, cũng nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt to cỡ hai tấc.
Nhìn vào lân phiến đỏ thẫm trên tay, sắc mặt hắn trở nên âm trầm dị thường. Hắn thường xuyên mặc giao lân giáp, tự nhiên đơn giản nhận ra vật trong tay chính là Xích Giao lân phiến. Nhớ lại khi tỉnh lại bên trong sơn mạch, hắn kiểm tra đồ vật Tu Di Loa, ngoại trừ phát hiện Kim Linh Tức Thổ cùng Lưu Ly Dong Hỏa Kim đã qua sử dụng, tự nhiên cũng phát hiện lớp xác Xích Giao không còn nữa. So sánh với hai vật kia, giá trị của xác Xích Giao còn lớn hơn mấy phần.
Nhưng tại thời điểm xuất hiện giáp da đỏ thẫm, đã biết cái này đích xác do Giao bì luyện chế mà thành, nhưng không nhận ra chút đặc điểm nào của Giao Long lân phiến. Lúc đó Liễu Minh cảm giác thân thể trở nên mạnh mẽ, không khỏi liên hệ tới việc lân phiến biến mất. Nhưng trên đường cưỡi cơ quan phi chu trở về, một lần vô tình thúc giục pháp quyết kích thích da thịt ở cánh tay, liền xuất hiện một cái mảnh lân phiến xích giao.
Lúc đó kiểm tra thể nội, lại không hề phát giác chút bóng dáng lân phiến nào. Cũng may cái lân phiến này khi không có Pháp Lực kích thích, rất nhanh đã nhập vào da thịt không còn bóng dáng. Thấy vậy Liễu Minh tuy khiếp sợ, nhưng đang trên đường chay trốn, chỉ có thể tạm quên chuyện này đi để sau tính.
Bây giờ mới hắn bắt đầu dùng các pháp quyết bất đồng kích thích đên da thịt quanh thân. Sau đó, vừa quan sát lòng bàn tay vừa liên tục bấm niệm pháp quyết, lúc này hắc khí cuồn cuộn tuôn ra từ từ chuyển động xung quanh thân thể không dứt.