“Sau khi rút lui, thế công của Hải tộc không còn mạnh mẽ như lúc khai trận. Không bằng chúng ta cũng ra lệnh rút lui, trở về Nội thành thương lượng một chút. Đám cao thủ Hóa Tinh kỳ của Hải Tộc đã ra tay trái với hiệp ước, bản thân chúng ta không thể không cẩn thận đề phòng một hai.” Diệp Thiên Mi thấy vậy khẽ nhướng mày nói.
“Ân, việc này quả thật không bình thường, mấy tông chúng ta cần bàn bạc kĩ lưỡng lại một phen” Ngạn sư thúc nghe vậy, thần sắc nghiêm nghị đáp lời.
Sau khi truyền âm thương lượng với mấy lão quái Hóa Tinh kỳ trong thành vài câu, hai người lập tức hạ lệnh lui binh. Vì vậy liên quân của chư tông liền thả ra phi chu cùng chiến xa các loại, lại một phen chỉnh đốn dọn dẹp chiến trường rồi mang theo thi thể đồng môn đồng loạt trở về thành. Lần chiến đấu này tuy không quá dai dẳng nhưng cũng khiến cho nhân thủ chư tông tổn thất mấy trăm đệ tử, đồng môn quen biết với người chết cũng theo đó không khỏi có chút ảm đạm
Vừa trở về thành, Ngạn sư thúc cũng không có truy vấn Liễu Minh làm cách nào mà thoát được một kích trí mạng của lão giả Hải Tộc kia mà chỉ dặn dò hắn vài câu liền vội vàng rời đi, cho kịp buổi gặp với cường giả Hóa Tinh của mấy nhà còn lại.
Liễu Minh đương nhiên không có tâm tư cùng người khác nói chuyện, chỉ chào hỏi đồng môn vài câu khách khí liền vội vàng trở về chỗ ở. Vừa mới khoanh chân ngồi xuống trong căn nhà đá hắn liền lập tức cởi bỏ mấy tấm áo bên ngoài để lộ ra nội giáp Giao Lân tiềm phục bên trong. Tại phần lưng giáp, một miếng lân phiến đỏ sậm che chỗ trái tim bị lõm sâu vài tấc, da thịt che dưới nó cũng bị sưng phù lên một mảnh tím đen.
Sau khi sử dụng Tinh Thần lực cảm ứng tình hình bản thân, họ Liễu không khỏi cười khổ một tiếng. Hiển nhiên nếu không có tấm Giao lân giáp này, cái mạng nhỏ của hắn chắc chắn đã không giữ được. Tùy tiện một kích của cường giả cấp Hóa Tinh không ngờ lại có uy lực kinh khủng như vậy, trách không được các tông đều coi tu luyện giả ở cảnh giới này là căn cơ để tông môn tồn tại. Khi nghĩ đến chuyện vì đánh chết tên Linh sư họ Lệ kia mà bản thân lại bị bậc tồn tại khủng bố kia theo dõi, hắn liền cảm thấy toàn thân phát lạnh. Bất quá cũng may hiện giờ chư tông cùng Hải Tộc là đại địch sinh tử, gã cường giả Hóa Tinh Kỳ của Hải tộc đã có Ngạn sư thúc cùng những cường giả còn lại của Nhân tộc kiềm chế nên không thể nào đơn giản ra tay với hắn. Chỉ cần trong cuộc chiến về sau hắn cẩn thận một chút, chắc sẽ không phải một mình đối mặt với tồn tại bậc này.
Liễu Minh yên lặng suy nghĩ chỉ trong chốc lát, tâm thầm thêm chút bình tĩnh. Một tay hắn khẽ động lấy ra một tấm Phù Lục màu xanh vỗ vào sau lưng. Chỉ thấy bạch quang nhàn nhạt lưu chuyển, vết thương đen nhánh liền theo đó trở nên nhạt dần. Chỗ sưng tấy cũng nhanh chóng tiêu biến trở lại bình thường. Bất quá đấy chỉ là chút ít ngoại thương mà thôi, cho dù không sử dụng phù lục chỉ dựa vào thân thể mạnh mẽ của hắn cũng không có gì đáng ngại. Phiền toái ở chỗ một kích này lại khiến cho thể nội của hắn chấn động mãnh liệt gây ra tổn thương không nhỏ. Loại thương thế giống như vậy cho dù có đan dược phụ trợ cũng cần hơn mười ngày tĩnh dưỡng mới có thể khôi phục lại như lúc ban đầu.
Liễu Minh nghĩ như vậy, liền lấy ra vài viên đan dược trị thương nuốt xuống bụng. Sau khi ngẫm nghĩ một hồi tay áo hắn khẽ rung lên. Hai luồng hắc quang từ trong đó bay ra quay tít một vòng phát ra thanh âm ô ô liền biến thành hai cái cái thủ trạc màu đen được khảm nạm vỏ sò lơ lửng trước mặt. Hắn vẫy tay một cái liền đem một cái thủ trạc bắt lấy. Sau khi xem xét một chút, hắn liền vận dụng Tinh Thần lực hướng vào bên trong tìm kiếm.
“Ồ”
Liễu Minh khẽ thốt lên kinh ngạc một tiếng, chỉ thấy tay hắn vỗ lên thủ trạc một cái.
“Phốc” một tiếng.
Một cỗ lam hà bay ra, trước người hắn lúc này hiện ra một đám đồ vật, trong đó hơn phân nửa đều là Linh Thạch cao giai màu lam cùng một ít vỏ sò, một nửa còn lại là vài bình đan dược cùng phù lục, còn có vài kiện hạ phẩm Linh Khí hình phi xoa dài độ vài tấc giống nhau như đúc có lẽ là do thú cốt chế tạo mà thành. Nhưng bắt mắt nhất lại là một quả trứng yêu thú vô danh lớn bằng nắm đấm, vỏ trứng bên ngoài minh ấn Linh văn hai màu tím đỏ mơ hồ tản ra một cỗ uy áp như không như có, vừa nhìn liền biết không phải trứng của Linh thú bình thường.
Liễu Minh thấy vậy, cảm thấy có chút ngoài ý muốn liền đưa tay bắt lấy nó. Thế nhưng ngón tay vừa tiếp xúc với thú noãn thì lập tức có vài tia tử điện từ trứng đánh tới phát ra âm thanh “Đùng Đùng”. Luồng điện quang này thoạt nhìn không chút nào thu hút nhưng vẫn khiến cho bàn tay của hắn trở nên tê dại. Liễu Minh thấy vậy lập tức cả kinh. Thú noãn trước mắt không ngờ lại là một quả trứng Linh thú thuộc tính Lôi điện. Kể từ đó, chỉ cần con thú này tiềm lực về sau không thấp, giá trị của nó lớn thế nào thì không cần phải nghĩ nữa rồi. Hơn nữa loại tử sắc hồ quang điện này hắn dường như là lần đầu tiên thấy qua. Liễu Minh hai tay ôm lấy tử noãn, khuôn mặt theo đó có chút âm tình bất định.
(Nguồn: bachngocsach.com)
Cùng lúc đó, tại phương hướng mà đại quân Hải tộc đang rút lui, ở trên không, một con ngân sắc cửu thủ phi ngư đang kéo một chiếc phi xa cực lớn, được trang trí tinh xảo. Bên trong đó, một gã nam tử Hải tộc phong thái nho nhã, thân mặc lam sắc chiến giáp đang tựa tiếu phi tiếu nói với lão giả khô gầy bên cạnh:
“Lệ huynh quả nhiên dũng mãnh hơn người, lấy lực của một người mà dám xông vào đại quân Nhân tộc, lại đối mặt với hai gã đồng giai mà vẫn toàn thân trở ra. Hơn nữa một trong hai người bọn họ chính là nữ Kiếm tu đại danh đỉnh đỉnh của Nhân tộc. Chậc chậc, nếu việc này mà lan truyền ra ngoài, uy danh của Lệ huynh nhất định sẽ tăng lên ba phần đấy.”
“Dư đạo hữu, ngươi đang châm chọc lão phu sao!” Khô gầy lão giả sắc mặt vốn đang âm trầm, nghe xong lời này liền không kìm được quát to một tiếng.
“Hắc hắc, ta sao dám châm chọc Lệ huynh. Nhưng mà một đứa chất tử bị giết cũng sẽ không khiến ngươi thất thố quá mức như vậy, lại bất chấp kỳ hiểm đi đối phó với một gã Linh Sư nhỏ bé của đối phương. Nếu ta nhớ không nhầm, thì Lệ huynh chất tử dù không đủ ba bốn mươi thì cũng có hơn mười bảy mười tám đứa kia mà.” Lam Giáp nam tử liếc xéo lão giả một cái rồi nói ra.
“Hừ, ngươi thì biết cái gì! Những chất tử khác sao có thể sánh được với Lệ Sa cơ chứ. Đứa cháu này của ta chẳng những trời sinh đã có Cửu Mạch Lôi Linh Căn, bản thân nó còn có thể chất biến dị ẩn chứa năng lực vô cùng cường đại, chính là đứa nhỏ có hi vọng lớn nhất tu luyện được tới cảnh giới Hóa Tinh.” Khô gầy lão giả ánh mắt lóe lên, nhưng miệng lại không chút khách khí trả lời.
“Quả thật như thế? Lệ huynh không nên dấu giếm ta, cho dù Lệ Sa có là đứa được ngươi coi trọng thế nào, nhưng đối với chúng ta mà nói cũng chỉ là coi trọng nhiều hơn một chút, nghĩ đi nghĩ lại đều không đáng để ngươi phải mạo hiểm đến mức phải tự mình ra tay như vậy. Phải biết rằng nếu như ngươi ra tay vào thời điểm này, rất có thể gặp phải Nhân tộc phản kích, vạn nhất làm hỏng đại kế hoạch chúng ta thương lượng lúc trước, đến lúc đó thì dù là ai cũng đều không thể tha thứ.” Lam Giáp nam tử nghe vậy trầm mặt nói.
“Dư đạo hữu, ngươi đang uy hiếp ta đấy sao?” Khô gầy lão giả nghe xong lời này hai mắt nhíu lại, đồng tử lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Uy hiếp chưa nói tới, nhưng quả thật ta rất muốn biết nguyên nhân thực sự khiến Lệ huynh làm ra hành động như vậy. Phải biết rằng vì thi hành đại kế sắp tới, mấy tộc chúng ta đã chuẩn bị mấy trăm năm, lúc này quyết không cho phép bất kì việc nào khác ảnh hưởng tới thành bại của nó. Tuy nhiên ta lại không phải là người của Ngân Lân nhất tộc, đương nhiên là không quản được chuyện của Lệ huynh, thế nhưng theo như lời nói của quý tộc tộc trưởng có lẽ có chút tác dụng chứ.” Lam Giáp nam tử thu liễm vẻ mặt âm trầm, bình tĩnh nói.
Khô gầy lão giả nghe được truyện đó, sắc mặt thình lình trở nên xanh mét, hai mắt theo đó nhìn chằm chằm về phía đối phương, hai bàn tay trong tay áo cũng không ngừng nắm chặt dường như chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào. Nhưng Lam Giáp nam tử làm như không thấy, y chỉ nhàn nhạt nhìn lão giả mà không nói tiếng nào.
“Tốt, coi như ngươi thắng. Nhưng sau khi nghe xong việc này, ngươi vĩnh viễn không được tiết lộ cho kẻ thứ ba biết được. Nếu không ta chỉ có thể lĩnh giáo thần thông của Dư đạo hữu một phen.” Khô gầy lão giả rốt cuộc cũng mở miệng lạnh lùng nói.
Lam Giáp nam tử nghe vậy bật cười nói:
“Lệ huynh yên tâm, chỉ cần sự tình theo lời ngươi không liên quan đến đại kế của mấy tộc chúng ta, tại hạ tự nhiên sẽ không tiết lộ bí mật này.”
Lệ lão giả nhìn gã tươi cười, nhưng trong lòng phiền muộn hết sức, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói:
“Trên người chất tử của ta có một quả thú noãn biến dị Lôi thuộc tính do Thánh thú của Ngân Lân nhất tộc chúng ta sinh hạ cách đây không lâu.”
“Cái gì, trứng non do Thánh Thú của quý tộc hạ sinh, lại còn là Lôi thuộc tính! Ngươi chẳng lẽ điên rồi phải không?” Lam Giáp nam tử vốn đang mỉm cười, nghe xong lời ấy thần sắc đại biến, thiếu chút nữa nhảy dụng lên, hướng lão giả mắng to.
“Ngươi kích động cái gì. Mặc dù là quả trứng Thánh Thú phát sinh biến dị nhưng thứ này sinh ra đã kém cỏi, trên cơ bản không có khả năng nở thành thú non, cùng lắm về sau chỉ có thể đem ra luyện đan hoặc trực tiếp phục dụng. Ta sở dĩ đem cho Lệ Sa, cũng chỉ là ý định để cho hắn mượn nhờ biến dị lôi điện chi lực bên trong trứng, hy vọng nó có thể đem khả năng khống chế lôi điện tăng thêm một tầng. Thật không nghĩ đến đứa cháu này lại ngu xuẩn đến mức bị một gã Linh Sư sơ kì của Nhân tộc đánh chết, ngay cả Thánh Thú chi noãn cũng bị đối phương thu mất. Do đó ta mới không thể không mạo hiểm ra tay để đoạt lại nó.” Khô gầy lão giả âm trầm giải thích.
Lam Giáp nam tử nghe xong, rốt cuộc thần sắc cũng bình tĩnh lại, dáng vẻ tươi cười mà hỏi: “Nguyên lai là một cái trứng chết biến dị quả thật đáng tiếc. Nếu không quý tộc về sau chỉ sợ sẽ nhiều thêm một gã cường giả Hóa Tinh với chiến lực khủng bố. Nhưng dù sao thì một quả trứng Thánh Thú dù đã chết nhưng cũng là quý hiếm muôn phần, nếu lợi dụng tốt đối với ta và ngươi bậc này tồn tại cũng có lợi thật lớn đấy. Nhưng ngươi cứ yên tâm, Dư mỗ nói lời giữ lời, ta sẽ tuyệt đối bảo toàn bí mật này. Bất quá xem bộ dạng của Lệ huynh chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho tiểu tử Nhân tộc kia để giành lại thú noãn. Đến lúc đó, huynh có muốn ta giúp một tay hay không?”
“Chỉ là đối phó với một gã tiểu bối Linh Sư mà thôi, ngươi cho rằng ta còn phải nhờ kẻ khác giúp đỡ hay sao?” Lệ lão giả nhướn mày lộ vẻ giận dữ nói.
“Hặc hặc, là Dư mỗ lỡ lời. Hi vọng Lệ huynh sau này có thể mã đáo thành công.” Lam Giáp nam tử nghe vậy khẽ cười, nhưng tâm niệm chuyển động nói.
Lúc này đây, khô gầy lão giả chỉ “Hừ” một tiếng, ngược lại cũng không nói thêm cái gì nữa.
(Nguồn: bachngocsach.com/forum)
Tại đại thành của Nhân tộc, trong một căn nhà đá, Liễu Minh đang bỏ tử sắc thú noãn vào một cái hộp ngọc óng ánh. Sau khi đóng nắp hộp kỹ càng , hắn còn cẩn thận dán lên phía trên vài tấm Phù Lục.
Thông qua một phen kiểm tra lúc trước, hắn tuy không cách nào nhận biết đây là loại nào trứng Linh thú, nhưng hắn vẫn cảm ứng được rõ ràng sinh cơ mỏng manh yếu ớt bên trong.
Cho nên Liễu Minh trước dùng phù lục phong ấn, đợi sau này có cơ hội sẽ tìm người đến phân biệt một chút, xem cái trứng có đáng để dốc hết sức lực cứu trị hoặc ấp nở ra hay không.