Thấy mọi người đã đi xa, Ngọc Thanh sư thái phất hai tay áo biến ra một tòa pháp trận có màn sáng màu vàng nhạt, bao phủ toàn bộ phạm vi hơn mười trượng xung quanh trong nháy mắt.
“Được rồi, nơi đây đã được bần ni bố trí cấm chế, phạm vi trăm trượng xung quanh đã không còn ai nữa rồi. Thí chủ có lời gì cần nói thì cứ nói, không phải ngại.” Ngọc Thanh sư thái đề nghị một cách thản nhiên.
Liễu Minh không giấu nữa mà kể hết chuyện Lục Âm tổ sư năm đó lưu lạc đến khu vực Thương Hải rồi sáng lập ra Man Quỷ Tông như thế nào tiếp đó bởi vì đường trở về quá xa xôi nên không thể quay trở lại đại lục Trung Thiên được, chỉ còn cách ở lại đảo Vân Xuyên đến khi tọa hóa mà thôi. Đương nhiên, hắn cũng nói đến chuyện gặp được một tia thần niệm do Lục Âm tổ sư lưu lại khi đang lĩnh hội Lưu Ảnh Bích sau đó nhận được hai bản điển tịch. Điều duy nhất họ Liễu còn giấu chính là lời nhắn nhủ của Lục Âm tổ sư về chuyện Thái Cương Kiếm Phôi, hay cả chuyện về phân niệm Ma hồn bên trong bọt khí thần bí mà ngay đến hắn cũng không giải thích nổi. Đặc biệt, chuyện liên quan tới bọt khí thần bí thì Liễu Minh tuyệt đối không để lộ cho bất cứ ai biết.
Ngọc Thanh sư thái nghe xong mọi chuyện thì vẻ mặt xuất hiện chút kinh ngạc. Câu chuyện mà Liễu Minh kể thật sự có chút ly kỳ và đặc biệt. Sau khi suy nghĩ một lát, nàng lấy từ trong tay áo ra một chiếc ngọc như ý màu xanh có khắc vô số ký hiệu màu bạc thoắt ẩn thoắt hiện trên bề mặt. Ngọc Thanh vừa chạm nhẹ ngón tay, ngọc như ý bỗng lóe lên ánh sáng màu trắng, từ đó hiện ra bóng của một con thú nhỏ trông giống mèo mà không phải là mèo. Đôi mắt của con thú nhỏ mờ mờ xuất hiện một lớp ánh sáng âm u, nó nhìn Liễu Minh một cách lạnh lùng, sau đó khẽ kêu lên một tiếng rồi trở về bên trong cái như ý. Họ Liễu bị nó nhìn lướt qua, đáy lòng thình lình nổi lên cảm giác lành lạnh, giống như đã bị nó nhìn thấy hết bí mật trên người. Cùng lúc đó, Liễu Minh hơi thấy Hồn Thiên Bia trong thức hải cũng chợt biến mất rồi sau đó lại trở lại bình thường. Sau khi nghe được tiếng kêu khẽ của con thú nhỏ, Ngọc Thanh sư thái nhìn Liễu Minh một cái, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng, gật nhẹ đầu.
“Ngọc Thanh tiền bối, những gì tại hạ vừa nói đều là thật, tuyệt đối không có nửa phần gian dối nào. Không biết cái vừa nãy là...”
Trong lòng Liễu Minh bỗng xuất hiện chút hơi lạnh, hiện giờ hắn cảm thấy bên thần thức của mình có chút mơ hồ.
“Không phải lo, bóng con thú nhỏ vừa nãy chính là tinh phách của một loại kỳ thú trong thiên hạ đã bị tế luyện và phong ấn ở trong ngọc như ý. Tác dụng của nó chính là để phân biệt lời nói thật, giả của bất cứ ai trong thiên hạ.” Cô gái mặc áo bào trắng thu ngọc như ý vào trong tay áo rồi lạnh nhạt giải thích mấy câu.
Liễu Minh nghe vậy mới cảm thấy nhẹ lòng.
“Còn về câu chuyện mà thí chủ vừa nói, mặc dù bần ni là trưởng lão của Diệu Âm Viện nhưng chính ta cũng không biết quá nhiều chuyện của Thái Thanh Môn. Hơn nữa, chuyện này kể ra cũng quá ly kỳ và phức tạp, bần ni cũng không tiện quyết định chuyện này ra sao. Trước mắt bần ni chỉ có thể đưa tiểu hữu đến Thái Thanh Môn để cho trưởng lão của bản môn quyết định chuyện này. Phúc hay họa thì phải dựa vào số phận của thí chủ vậy."
Ngọc Thanh sư thái nói xong liền chắp tay trước ngực, khẽ niệm một câu “A di đà phật!”. Đến lúc này Liễu Minh chỉ biết cười gượng. Đây không phải là chuyện mà hắn có thể cự tuyệt, đành phải gật đầu đáp ứng.
…
Ba ngày sau, bên trong đại điện ở tổng đàn Trường Phong Hội, các vị đường chủ cùng khách khanh đều đã tập trung hết ở đây. Cảnh sắc lúc này rất hòa nhã, hiển nhiên là mọi người đến để chúc mừng vụ đánh cược kia đã giành được thắng lợi. Ngay lúc này, Phong Trạm đang mặc một bộ tạo bào ngồi ở vị trí chủ tọa, hai người đứng hai bên trái phải phía dưới y lúc này chính là Liễu Minh và Tân Nguyên.
“Tuy lần đánh cược này có một số tình huống phát sinh ngoài ý muốn, nhưng sự thật cuối cùng vẫn là Trường Phong Hội chúng ta giành được chiến thắng. Mà sở dĩ lần này có thể giành được thắng lợi đều là do công lao của hai vị khách khanh Liễu Minh và Tân Nguyên. Phong mỗ từng đồng ý ban thưởng cho những người tham gia thi đấu ba mươi vạn linh thạch. Nếu như chúng ta giành được chiến thắng thì người tham gia thi đấu sẽ được quyền lựa chọn bảo vật bên trong bảo khố của hội. Vì vậy hai vị trước tiên hãy nhận lấy cái này.”
Phong Trạm tươi cười nói, trong lời nói không hề nhắc tới tên Vệ Trọng kia. Ngay sau đó, y vung tay áo bào lên, hai túi linh thạch từ bên trong chia nhau bay về phía hai người Liễu Minh.
“Đa tạ Phong hội chủ.”
Tân Nguyên đưa một tay bắt lấy túi linh thạch. Sau khi gã dùng thần thức khẽ lướt qua thì vẻ mặt bỗng trở nên vui mừng, hai tay chắp lại thành quyền. Liễu Minh sau khi nhận được túi linh thạch cũng chắp tay thi lễ.
“Liễu đạo hữu lần này vượt qua cả bốn vòng thi đấu và giành được chiến thắng cuối cùng. Việc này thật sự không dễ dàng, không cần phải nói nhiều thêm nữa. Cho nên đạo hữu có quyền được lựa chọn thêm hai món bảo vật bên trong bảo khố.”
Lời này vừa được nói ra, phần đông đám đệ tử chấp sự cùng khách khanh cao cấp ở xung quanh đều giật mình. Sau đó tất cả mọi người đều nhìn Liễu Minh bằng ánh mắt hâm mộ.
Việc Liễu Minh giành được chiến thắng lần này không những giúp cho Trường Phong Hội lập uy với rất nhiều tông môn ở Nam Hải mà còn mang lại cho Phong Trạm sự vinh dự và vẻ vang. Hơn thế Ngũ Linh Tông cũng cảm thấy tương đối hài lòng với kết quả của lần đánh cược này. Trước lần đánh cược ngày đó, Phong Trạm đã từng ngầm đồng ý rằng nếu Liễu Minh giành được chiến thắng thì sẽ tặng thêm cho hắn hai món bảo vật. Bây giờ y tuyên bố ra công khai như vậy cũng chính là chứng tỏ thái độ thưởng phạt phân minh của mình. Nửa canh giờ sau, cánh cửa đại điện bỗng nhiên được mở ra, Phong Trạm bước ra đầu tiên, theo sau là hai người Liễu Minh và Tân Nguyên.
Sau đó, ba người cùng nhau đi vào một căn phòng tiếp khách rất u nhã và tĩnh mịch ở cách đó không xa. Bên trong phòng tiếp khách được trang trí rất trang nhã, người đang ngồi đối diện cửa ra vào chính là một cô gái trẻ mặc áo bào trắng sở hữu khuôn mặt đẹp như ngọc. Đó chính là người đã xuất hiện ở Hỏa Diễm Cốc hôm đó, Ngọc Thanh sư thái của Diệu Âm Viện.
“Ngọc Thanh tiền bối, xin người đợi cho chốc lát, Phong mỗ dẫn hai vị khách khanh đến bảo khố lấy bảo vật làm quà tạ ơn xong sẽ quay trở lại ngay.”
Phong Trạm tiến lên vài bước, cung kính nói với cô gái mặc áo bào trắng. Cô gái mặc áo bào trắng nghe vậy chỉ khẽ gật đầu rồi sau đó liền nhắm mắt dưỡng thần. Sau khi Phong Trạm căn dặn thị nữ bưng thêm trà cho ni cô kia xong, y liền quay người dẫn Liễu Minh cùng Tân Nguyên ra khỏi phòng tiếp khách. Cả ba cùng đi về hướng phía sau đại điện. Sau khi cùng nhau đi qua một cái hành lang dài tới một cánh cửa nhỏ ở đằng sau đại điện, bọn họ bước vào tiếp đó đi qua một cái mật đạo có hướng dốc xuống dưới hết chừng nửa thời gian uống hết một chén trà thì thấy phía trước mặt mình xuất hiện một cánh cửa lớn được chạm bằng ngọc.
“Phong hội chủ, bảo khổ nằm ở phía sau tổng điện mà lại không có người canh giữ, ngài không lo có điều gì sơ xuất xảy ra hay sao?”
Tân Nguyên trông thấy thế thì có hơi nghi hoặc, gã mở miệng hỏi.
“Tân khách khanh không biết rồi. Bảo khố này là do một vị cao nhân luyện khí tạo ra, chính bản thân nó cũng là một món linh khí rất kiên cố. Nếu như có ai muốn xông vào đây thì người đó sẽ đụng phải cấm chế và bị nhốt ở trong này.”
Phong Trạm cười một tiếng, trả lời. Tiếp theo, y vỗ vào đai lưng mình một cái, từ bên trong bắn ra một miếng ngọc nho nhỏ màu sắc óng ánh rơi vào trong lòng bàn tay mình. Sau đó, y liền bắn nó vào một vết lõm bên trên cánh cửa lớn được chạm bằng ngọc.
Phong Trạm đánh ra một cái pháp quyết vào bên trong miếng ngọc!
Cánh cửa lớn được chạm bằng ngọc bất chợt rung rung vài cái, bên trên cánh cửa lớn bỗng lóe lên ánh sáng màu xanh rồi sau đó phát ra tiếng động "Rầm rầm". Sau khoảng thời gian vài lần hít thở, cánh cửa lớn của bảo khố bỗng từ từ được mở ra. Tiếp đó, Phong Trạm dẫn hai người Liễu Minh vào bên trong. Sau khi ba người đặt chân vào bên trong bảo khổ, cánh cửa lớn phía sau cũng từ từ đóng lại. Mặc dù bảo khố trông không lớn nhưng nó cũng phải rộng hơn mười trượng. Bên trong bảo khố có các bức tường bằng ánh sáng chia nơi này ra thành sáu khu vực. Mỗi một khu vực đều có những cái giá để đồ, bên trên giá chất chồng đầy các hộp bằng ngọc có màu sắc và kích cỡ đa dạng. Theo như Liễu Minh tính toán qua thì bảo khố của Trường Phong Hội cũng phải có tầm ba bốn trăm món bảo vật.
“Hai vị không cần khách khí, cứ thoải mái mà lựa chọn, bảo vật thích hợp cho thể tu nằm ở phía bên kia.”
Phong Trạm thấy vẻ mặt hai người có chút ngượng nghịu, bộ dạng giống như không biết chọn thế nào thì liền chỉ tay về phía khu vực đang được mấy bức tường màu xanh lam bao quanh, nói.
“Cảm ơn Phong hội chủ.”
Sau khi cảm ơn một tiếng, Tân Nguyên liền bước nhanh tới khu vực màu xanh lam. Gã tiện tay cầm lấy một chiếc hộp ngọc. Sau khi mở ra thấy bên trong là một cái khóa nhỏ màu đen kịt thì gã liền truyền vào nó một chút pháp lực. Cái khóa nhỏ sau khi được truyền pháp lực liền biến thành một cái giáp trụ màu đen.
“Đây là Hắc Tỏa Giáp, được luyện chế từ Thiết Tinh nghìn năm, bên trong ẩn chứa mười chín tầng cấm chế, là một món linh khí thượng phẩm.”
Phong Trạm nhìn qua vật ở trong tay Tân Nguyên rồi lên tiếng giải thích. Tân Nguyên nghe vậy thì gật đầu. Dường như gã cũng không thích nó lắm nên đã thu pháp lực lại biến nó trở về hình dạng cái khóa nhỏ giống như ban đầu rồi đặt nó lại vào trong hộp ngọc trả về vị trí cũ rồi mới tiếp tục lựa chọn.
Liễu Minh đến đây đã có mục đích từ trước, hắn không đến vì linh khí mà đến vì vật bản thân mình đang rất cần: Hư Không Trúc. Nơi đầu tiên hắn đưa mắt tới chính là khu vực được bao quanh bởi những bức tường ngũ sắc nằm ở chỗ sâu nhất bên trong bảo khố. Nơi này được đặt tổng cộng sáu chiếc hộp ngọc màu trắng dài ngắn khác nhau. Trong đầu Liễu Minh chợt nghĩ, hắn liền bước tới trước một cái giá để đồ. Hắn khẽ vẫy tay hất một chiếc hộp ngọc vào tay mình. Sau khi mở nó ra, một luồng ánh sáng chói mắt màu ngũ sắc bỗng lóe ra từ trong hộp ngọc. Đợi sau khi luồng sáng kia biến mất, Liễu Minh cúi đầu nhìn vào trong hộp ngọc thì thấy một miếng quặng màu ngũ sắc nhìn rất lấp lánh. Nó được ánh sáng trong phòng chiếu vào phản xạ lại ánh sáng năm màu đỏ, vàng, lam, xanh, tím rất là kỳ diệu.
Sau khi Liễu Minh mở lần lượt từng chiếc hộp ngọc còn lại thì đến chiếc hộp thứ năm, hắn đã tìm thấy một đoạn cây trúc màu bạc bên trên có linh văn màu ngũ sắc đang nằm im trong hộp. Liễu Minh âm thầm cảm thấy vui mừng, mặc dù hắn biết cái này chính là Hư Không Trúc nhưng vẻ mặt lại không hề có chút thay đổi khác biệt nào. Hắn đóng nắp hộp lại rồi đặt nó về vị trí cũ. Khoảng nửa canh giờ sau, Liễu Minh cuối cùng đã chọn được hai món bảo vật. Hắn giống như vô tình quay lại khu vực này rồi tiện tay cầm chiếc hộp có chứa đoạn trúc kia. Khi hắn cầm ba chiếc hộp ngọc quay lại cửa ra vào, Tân Nguyên cùng Phong Trạm đã đứng ở đó nói chuyện, trong tay Tân Nguyên còn đang cầm một chiếc hộp ngọc màu đen.
“Liễu huynh chọn lâu như vậy đã tìm được bảo vật gì rồi?”
Tân Nguyên thấy Liễu Minh đi tới liền cười khà khà rồi hỏi.
“Liễu mỗ cũng không tìm được món linh khí nào thích hợp nên chọn bừa vài loại tài liệu thoạt nhìn có vẻ phi phàm mà thôi. Ta định khi nào đến được đại lục Trung Thiên sẽ tìm người giúp mình luyện chế vài loại linh khí.”
Liễu Minh đương nhiên sẽ không nói đến Hư Không Trúc mà chỉ trả lời ậm ừ vài câu. Tân Nguyên cũng không hỏi nhiều mà chỉ mở hộp ngọc trên tay mình ra, bên trong chiếc hộp đựng ba viên thuốc tròn màu đen.
“Ta chọn được ba viên Hổ Sát Hoàn. Theo như lời Phong hội chủ nói, viên thuốc này không chỉ có tác dụng tăng tiến thể chất mà còn có công hiệu chiết xuất pháp lực, rất có lợi cho việc tiến giai của thể tu. Sau khi ra khỏi đây ta sẽ chuẩn bị bắt đầu bế quan, trùng kích cảnh giới hậu kỳ.”
Tân Nguyên giống như nhặt được báu vật, cười nói với Liễu Minh. Phong Trạm đứng bên cạnh chỉ nhìn lướt qua hộp ngọc trên tay Liễu Minh rồi gật đầu nói.
“Nếu hai vị đã chọn xong thì chúng ta đi thôi.”
Phong Trạm nói xong liền dẫn hai người bọn họ rời khỏi bảo khố.
…
Bên trong một thiên điện của Trường Phong Hội, Ngọc Thanh sư thái vẫn đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, chén linh trà đặt trên bàn vẫn chưa được nàng động tới. Cửa phòng bỗng nhiên được đẩy vào, Phong Trạm dẫn theo hai người Liễu Minh và Tân Nguyên đã quay trở lại chỗ này.
“Liễu Minh, chuyện ở đây đã xong, thí chủ có thể lên đường cùng bần ni rồi.”
Cô gái mặc áo bào trắng bỗng mở mắt, đứng dậy nói một cách thản nhiên.