Mục lục
Ma Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau, trong thính đường tinh xảo tại một tòa cung điện dưới đáy biển. Hải Yêu Hoàng mặc áo trắng, ngồi trên chỗ chủ tọa chính giữa hai hàng bạch ngọc. Đại sảnh không lớn lắm, bên cạnh cửa sổ có mấy bồn hoa tươi màu lam nhạt không biết tên Ngoài y còn có một nam, một nữ đứng hai bên. Nữ nhân có khuôn mặt tuyệt sắc, mặc một bộ quần áo màu xanh lá thướt tha, da thịt trắng hơn tuyết, ước chừng hơn hai mươi tuổi. Đúng là Già Lam! Giờ phút này, khuôn mặt nàng không biểu tình, đang cúi đầu nhìn xuống mũi chân, không biết suy nghĩ gì. Người đàn ông là một lão giả lưng còng gần sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng, mặt mũi hiện nhiều nếp nhăn. Trong tay cầm sổ sách, nghiêng mình, lưu loát bẩm báo sự tình gì đó với Hải Yêu Hoàng.

"Yêu Hoàng đại nhân, lúc trước người thả ra tin tức bị trọng thương trong thiên kiếp, quả nhiên đã khiến đám người Hải Tộc buông lỏng cảnh giác. Trong vòng một năm, chúng ta đã dùng thế lôi đình nhanh chóng quét sạch một ít thế lực nhỏ yếu bên phía Kim Lân tộc. Ngoại trừ những kẻ hồ đồ ngu xuẩn đã bị tiêu diệt tại chỗ, các thế lực còn lại nhao nhao nguyện ý quy hàng Hải Hoàng đại nhân, cũng dâng lên. . ."

Bỗng nhiên Hải Yêu Hoàng biến sắc, thoáng đưa tay cắt đứt câu chuyện, sau đó khoát tay ra hiệu cho lão bảo lui xuống. Lão giả lưng còng miệng há to, dù không hiểu nhưng không dám trái ý, liền ôm quyền vội vàng thối lui ra khỏi đại sảnh.

"Ngươi cũng lui xuống đi a." Sắc mặt Hải Yêu Hoàng có chút âm trầm, cũng phân phó một tiếng cho nữ tử bên cạnh.

"Vâng."

Dường như Già Lam mới hồi phục lại tinh thần, có chút sợ hãi, khom người thi lễ với Hải Yêu Hoàng, rồi cũng vội vã lui ra ngoài. Sau khi Già Lam đã đi ra khỏi đại sảnh, thanh niên áo báo trắng liền xuất ra một quyển trục tản ra ngân quang nhàn nhạt, chậm rãi mở ra một bức họa thiếu phụ Yêu Tộc tuyệt sắc, trông cực giống Diệp Thiên Mi. Chỉ thấy nguyên bản chân dung nữ tử sống động, giờ này đã có thêm một tầng hơi nước mỏng, thình lình mơ hồ rất nhiều so với trước kia, đồng thời trên người thiếu phụ còn nổi lên một tầng huyết quang nhàn nhạt.

"Thời gian đã không còn kịp rồi ư! Nếu đã vậy, xem ra không cách nào chờ thêm mười năm rồi, nhất định phải sớm tìm ngày lành tháng tốt rồi." Sau một hồi âm tình bất định ngắm nhìn chân dung mỹ nữ, Hải Yêu Hoàng lẩm bẩm nói.

Tiếp theo, y liền thu lại họa trục, bấm niệm pháp quyết, há miệng phun ra một quả phù văn màu lam nhạt, lóe lên, chui vào cột đá phía sau chỗ ngồi.

"Phốc" một tiếng trầm đục, mặt ngoài cột đá lóe lên ánh sáng màu lam, rồi bỗng nhiên hiện ra một cánh cửa nhỏ hắc ám. Không chút chần chừ, thanh niên áo bào trắng khẽ động thân hình phi vào trong, đi xuống dưới dọc theo thềm đá màu xanh nhạt. Phía sau, linh quang lóe lên, cửa nhỏ liền đóng lại. Trong bóng đêm, thanh niên áo trắng đi khoảng một chén trà nhỏ công phu, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, thì ra y đã đi vào trong hầm băng.

Hầm băng này lớn gần mẫu, bên trong rỗng tuếch, chỉ có một cái trụ băng kích thước cực lớn, đứng ở trung tâm. Bên trong trụ băng, có một thiếu phụ cung trang tuyệt sắc, hai mắt khép hờ, không nhúc nhích.

Dung nhan của nàng không ngờ giống hệt mỹ nhân trên họa trục lúc trước!

Thanh niên áo trắng vừa thấy nữ tử trong trụ băng, thần sắc trên mặt liền nhanh chóng chuyển từ lạnh lùng sang si ngốc, từng bước đi về phía trụ băng.

. . .

Giờ phút này trong thạch động tại mạch khoáng dưới đáy biển, Liễu Minh đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, biểu hiện trên mặt hình như có chút ít thống khổ, từng hạt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng trượt xuống hai bên gò má, bên ngoài thân thì tản mát ra một tia hắc khí, cuồn cuộn phấp phới bất định. Trước người hắn có một cái bình nhỏ màu đen, nắp bình đã bị mở, bên trong rỗng tuếch. Ước chừng sau nửa chén trà nhỏ công phu, Liễu Minh khẽ động, há miệng phun ra một đoàn huyết độc màu xanh biếc có chứa mấy cây chỉ đen. Máu độc rơi xuống, lập tức một cỗ tanh hôi tràn ngập thạch động. Tại chỗ máu độc rơi xuống, trong chốc lát mặt đất bị ăn mòn thành một cái lỗ nhỏ.

Liễu Minh thở dài một hơi, mở mắt rồi lập tức thả thần thức xem xét tình hình trong cơ thể mình. Vừa lúc nãy, thời hạn phát tác kịch độc trong cơ thể lại đến, hắn liền ăn vào cái trứng côn trùng trong bình nhỏ màu đen. Kết quả thứ này liền lập tức hóa ra một đoàn lục dịch tanh hôi, nhanh chóng bao bọc lục phủ ngũ tạng họ Liễu vào trong. Về phần sương mù màu đen bên trên tạng phủ, khi đụng phải lục dịch này, tốc độ khuếch tán bỗng chậm lại rõ ràng. Nhìn chung, tình hình chẳng qua cũng chỉ là phương án áp chế tạm thời, bất quá lục dịch rõ ràng có thể tạo hiệu quả không khác biệt lắm so với giải dược, còn việc chính thức giải trừ độc dược thì không tính đến.

Trong thời gian đạt được trứng côn trùng vô danh này, hắn tự nhiên đã sớm kiểm tra nhiều lần. Tuy không cách nào phân biệt lai lịch, nhưng hắn xác định được bản thân trứng này vô hại, đồng thời không bị động tay động chân gì, sau đó hắn mới yên tâm ăn vào. Về phần giải dược tháng này, vẫn đúng hạn như trước hắn đã tiến hành trao đổi; một là đảm bảo không sơ hở, hai là không muốn tạo chú ý cho người khác. Dù sao từ ngày hắn một kiếm chém giết Sa lão đại, tuy không có kẻ nào dám tìm hắn làm phiền, nhưng cũng đồng dạng bị không ít thế lực chú ý.

Lần này, hai đại thế lực trong quặng mỏ liên thủ chuẩn bị trốn chạy, chắc hẳn đã có kế hoạch chu đáo. Đối với hắn, tự nhiên là một cơ hội tốt để thoát ly. Chỉ cần có thể ly khai, hắn cũng đã có biện pháp tạm thời ngăn chặn chất độc trong cơ thể, có khi còn tìm được luôn cách giải độc. Điều duy nhất hiện nay khiến họ Liễu băn khoăn chính là bản tính của Lam Tỳ và Nhan La. Đối với hai người này, hắn chưa hiểu rõ lắm, lại vẫn chưa nắm được lộ tuyến đào thoát. Mà theo khẩu khí của Tân Nguyên thì biện pháp ly khai quặng mỏ dưới đáy biển này cũng ẩn chứa không ít rủi ro mạo hiểm. Dưới tình huống chưa hiểu rõ toàn bộ kế hoạch, hắn cũng muốn làm thêm chút chuẩn bị, phòng ngừa bị đối phương lợi dụng, bị bỏ rơi hoặc làm tốt thí.

Nghĩ đến đây, Liễu Minh tựa hồ nhớ ra cái gì đó, liền cười cười. Tình hình lúc này chính là tương tự lúc trước khi tiến vào giới tu luyện, hắn đã từng trải qua một màn chạy trốn lúc Hung Đảo chìm nghỉm. Lúc ấy, nguyên hơn trăm người tuyên thệ son sắt cùng nhau chạy trốn, vậy mà cuối cùng chỉ có rải rác vài người leo lên được chiếc thuyền nhỏ, nhờ đó thoát chết. Mà mấy người này, có ai không phải là người nổi tiếng mạnh mẽ và xảo trá trên Hung Đảo.

"Nếu thật sự có người còn sống chạy khỏi nơi đây, ta nhất định phải là một trong số đó." Hàn quang trong mắt Liễu Minh lóe lên, thì thào nói rồi nhắm hai mắt lại lần nữa.

. . .

Mấy ngày sau.

Quả nhiên như sở liệu của Liễu Minh, Tân Nguyên đã xuất hiện trong thạch động. Giờ phút này, y đã hoàn toàn khôi phục thương thế trong nghiệt tai. Tuy rằng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng khí tức phát ra quanh thân đã hoàn toàn như trước.

"Liễu huynh, thời gian qua tính tính toán toán, chắc hẳn đã có quyết định rồi chứ?" Vừa thấy Liễu Minh, Tân Nguyên đã cười hì hì rồi nói.

"Vật lúc trước ngươi đưa, chính xác có thể tạm thời khắc chế chất độc của Hải Hoàng Đan trong cơ thể, nhưng không biết thời gian trấn áp có thể được bao lâu?" Liễu Minh cũng không trực tiếp trả lời ngay vấn đề của Tân Nguyên, ngược lại hắn mỉm cười mà hỏi.

"Dựa theo lời của Nhan La huynh, vật này có thể áp chế độc tính trong khoảng nửa tháng. Thực tế ta mới dùng thứ ấy một lần cách đây mấy tháng, hiệu quả của nó cũng đúng như lời nói. Mặc dù thời gian áp chế không được lâu như giải dược đổi ở chỗ thủ vệ, nhưng cũng may trứng côn trùng có thể bảo tồn trong thời gian dài." Sau khi nghe xong, Tân Nguyên sờ lên cằm thản nhiên nói.

"Nói như thế, chỉ cần số lượng đủ thì trong thời gian ngắn, chúng ta không cần lo lắng chất độc trong cơ thể bị phát tác rồi. Đã như vậy, tại hạ nguyện ý gia nhập." Liễu Minh cũng không cảm thấy bất ngờ đối với câu trả lời này, gật đầu nói.

"Như vậy tốt quá, ta sẽ trở về chuyển lời tới Nhan huynh." Trên mặt Tân Nguyên lập tức lộ ra vẻ tươi cười.

"Chậm đã! Trước đó, Liễu mỗ muốn gặp mặt Nhan huynh cùng Lam tiền bối, để xin hỏi đáp chút nghi vấn, kính xin Tân huynh đệ chuyển cáo luôn a." Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, rồi gọi với theo thanh niên, trịnh trọng nói.

"Cái này là lẽ tất nhiên, Liễu huynh đệ nếu đã đồng ý gia nhập, dù không nói, hai người bọn họ cũng sẽ chủ động mời gặp." Sớm có sở liệu giống Liễu Minh, Tân Nguyên khoát tay áo nói.

Sau đó, kẻ này cáo từ rời đi như một cơn gió.

. . .

Năm ngày sau.

Tại một thạch động bí ẩn cách khá xa mạch chính của mỏ khoáng dưới biển sâu. Liễu Minh bình tĩnh đứng sóng vai cùng hai gã dị tộc khí thế bất phàm.

Trước mặt bọn họ không xa, có một người đang ngồi, chính là Lam Tỳ!

Chỉ thấy một lão giả có khuôn mặt bình thường, không có chút thu hút nào. Thân hình của lão có chút gầy gò, sắc mặt phơn phớt hồng nhuận, con mắt đục ngầu. Phần gây chú ý nhất chính là bộ tóc dài màu xanh đậm cùng một cái sừng ngắn óng ánh trên đầu. Ánh mắt Liễu Minh ngưng tụ, liền chú ý tới hai cánh tay trên thân thể của Lam Tỳ. Hiển nhiên hai cánh tay bị mất của vị cường giả Hóa Tinh trong truyền thuyết, hôm nay đã tái sinh lại thông qua bí thuật nào đó. Giờ phút này, Lam Tỳ ngồi ở một ghế đá trung tâm, mặt không chút biểu tình, còn đồng nhân Nhan La thì tự tiếu phi tiếu đứng bên cạnh. Thấy vậy, theo bản năng Liễu Minh thấy nhíu lông mày một cái. Cảnh này thật sự có chút ít vượt quá dự đoán trước kia, xem ra thực lực của hai người quả đã phân biệt rõ ràng, căn bản các tin đồn chỉ để che tai mắt người khác mà thôi.

Thực lực Lam Tỳ tuyệt đối cường đại trên Nhan La.

"Các ngươi đều là những người gần đây được đề cử cho Lam mỗ, hơn nữa cũng đều muốn tận mắt gặp mặt tại hạ. Hiện tại, Lam mỗ đã ở đây, mọi người có gì cứ hỏi, bất quá ta chỉ có thể trả lời một vấn đề cho từng người, tốt nhất nên nghĩ kỹ rồi hãy hỏi." Ánh mắt Lam Tỳ thâm thúy quét qua ba người, sau đó liền nhàn nhạt mở miệng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK