Rống!
Đám khô lâu trắng ởn nhao nhao gầm lên một tiếng trầm thấp, rồi huơ múa đủ loại đao kiếm, cung nỏ trong tay, chém bừa, bắn loạn mà tràn lên vây công ba người Liễu Minh.
Âu Dương Minh và Triệu Thiên Dĩnh cùng hừ lạnh một tiếng, từ hai bên người Liễu Minh lướt qua, phi thân vào trong thạch thất.
Thân hình Triệu Thiên Dĩnh còn chưa tới thì dây cung của cây tử văn đoản cung đã rung nhẹ lên. Mấy đạo ánh sáng tím chợt quét qua, chỉ hơi chạm phải một chút đã quấy cho mấy con khô lâu nát bấy.
Âu Dương Minh thì lại vung lên hai tay, quyền ảnh chi chít, rập rạp liền hiện lên như hoa sen bung nở, điên cuồng công kích về phía hai con khô lâu gần nhất, hai con khô lâu đó lập tức biến thành bột xương.
Đám khô lâu này tuy cao lớn nhưng thực lực cao nhất cũng chỉ tương đương với tu sĩ Hóa Tinh Kỳ mà thôi, cơ bản không phải đối thủ của hai người Triệu Thiên Dĩnh.
Liêu Minh cũng không đi vào trong, hắn nhanh chóng đảo mắt nhìn qua bên trong thạch thất, kích thước của không gian ở bên trong cũng không chênh lệch mấy so với gian thạch thất mà lúc trước ba người bọn họ đã đi qua.
Chỉ khác là trong này thì trống rỗng, chỉ duy nhất vách tường trong cùng là có đặt mấy cái giá gỗ màu đen, phía trên để vài đồ vật gì đó.
Nhưng rồi hắn cũng chả nhìn nhiều, rất nhanh sau đó đã thu lại ánh mắt, chuyển tới phía những mũi tên màu vàng kim rơi bên cạnh.
Những mũi tên này được chế tạo chỉ bẳng một loại khoáng thạch có tên là Kim Diễm Thiết, rất có giá trị.
Tay hắn nhấc lên, một cỗ hắc khí được phóng ra, quấn lấy những mũi tên kia rồi thu lại.
Cùng lúc đó, hai người Âu Dương Minh và Triệu Thiên Dĩnh đã dùng thế như phong quyển tàn vân mà đuổi giết sạch sẽ đám khô lâu kia.
Hai người đưa mắt nhìn lại rồi cùng phi thân tới bên mấy cái giá gỗ bên vách tường kia.
Trên kệ có để vài thứ, chỉ có điều phần lớn đều là những thứ như nguyên liệu, khoáng thạch, không có giá trị gì lớn. Ngoài đó ra thì trên kệ còn đặt vài cái thẻ tre cũ kỹ, bên trên có thể thấy vài nét chữ mơ hồ, dường như là chữ viết ma tộc cổ.
Âu Dương Minh thấy thế thì trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Thật ra, trong lòng hắn cũng hiểu rõ rằng Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn mà Thanh Linh đã cho biết manh mối có quá nửa khả năng là nằm ở những tầng cao của Ma Uyên Tháp, tại tầng hai chắc hẳn không thể nào có. Chỉ có điều Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn có liên quan trực tiếp tới tính mạng của hắn, vậy nên cho dù khả năng có nhỏ mấy thì hắn cũng không dám bỏ qua.
Trong Ma Uyên Tháp, từ tầng dưới đi lên tầng trên luôn có một cửa truyền tống để đi qua, nhưng lại không có cách nào để đi từ tầng trên xuống được tầng dưới, một khi đã bở lỡ đi qua thì không làm cách nào để có thể quay trở lại được.
Triệu Thiên Dĩnh cũng không hứng thú với đám khoáng thạch kia, nhưng khi thấy những thẻ tre trên giá sách thì trên mặt lại hiện lên vẻ vui mừng, liền cầm lấy nhanh chóng đọc qua.
Lúc này, Liễu Minh cũng đã vào trong phòng, đi đến trước giá sách, lấy ra một cuốn thẻ tre.
Hắn cũng có nghiên cứu một chút ngôn ngữ Cổ Ma nên có hơi hiểu được một chút những gì được viết trên thẻ tre, còn Âu Dương Minh thì lại không biết nhiều mấy về ngôn ngũ này, thế nên cũng không hứng thú gì với những thẻ tre đó.
Liễu Minh nhanh chóng xem lướt qua một lượt những thẻ tre trên giá gỗ, bên trong đó đều ghi lại những việc bình thường hàng ngày, nội dung phần lớn đều có chút liên quan tới việc cung cấp vật tư cho binh sĩ gia tộc Cổ Ma.
“Xem ra nơi này chẳng có thứ gì giá trị.” Liễu Minh nhàn nhạt nói một câu.
Trên mặt Triệu Thiên Dĩnh cũng đầy vẻ thất vọng, buông thẻ tre trong tay xuống.
Ba người lại tìm tòi trong thạch thất một lần nữa, sau khi không tìm thêm được gì thì lập tức rời khỏi đó một cách nhanh chóng, tiếp tục thăm dò một lối đi khác.
Sau nửa canh giờ, ba người đã dò xét xong toàn bộ tầng thứ hai một lần.
Những thông đạo đó gần như đều giống nhau, ở cuối đường đều là một thạch thất có bố cục không khác nhau là mấy, cơ bản đều rỗng tuếch, đôi khi cũng sẽ có khô lâu binh sĩ bảo vệ ở bên trong. Chỉ có điều hầu hết là không có gì giá trị, bảo sao mà đám người Liễu gia chả hứng thú gì với nơi này.
“Đi thôi, lên trên một tầng.” Ba người nhanh chóng đi tới tế đàn trong thạch thất, tiến vào cửa dẫn tới tầng thứ ba.
Một lát sau, cả ba đã xuất hiện tại một quảng trường ngoài trời vô cùng khổng lồ.
Diện tích của quảng trường rất lớn, vào khoảng trên dưới hai mươi, ba mươi mẫu. Ở chính giữa được chia ra làm mười khu vực, mỗi khu đều có một loạt các cột đá xếp thành vòng tròn bao quanh, nhìn qua thì dường như đó là một loạt các “diễn võ đài” được đặt song song nhau.
Phía trên quảng trường là vòm trời mờ nhạt, xung quanh có thể thấy được một số kiến trúc và đường đi, bề ngoài gần như vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có điều phần lớn trong số đó đều đã trỗng rỗng cả, nhìn qua thì đây có vẻ đã từng là một phường thị lớn.
Ba người đang tập trung tư tưởng đề phòng xung quanh, khi thấy không có gì nguy hiểm thì mới hơi chút thả lỏng.
Liễu Minh nhìn quanh bốn phía mấy lần, rồi đột nhiên thân khẽ động, bay lên không trung, trong mắt có tử quang mờ mờ lóe sáng.
Từ vị trí này, tầng ba của Ma Uyên Tháp đã nằm hết trong tầm mắt hắn, phế tích này cũng không lớn, chỉ có hơn mười dặm, đại bộ phận đều nằm trong phạm vi của quảng trường và phường thị trước mặt.
Sắc mặt Liễu Minh khẽ động.
Từ tin tức hắn biết được từ chỗ Ma Thiên và những gì đã quan sát được ở đây thì có vẻ như mỗi một tầng trong số chín tầng Ma Uyên Tháp đều có những đặc điểm riêng.
Không gian của tầng thứ nhất rất lớn, có rất nhiều Ma Nguyên, ma khí ở đó nồng đậm dị thường, chắc hẳn là nơi tu luyện của Thượng Cổ Ma Nhân. Tầng thứ hai nhìn giống như nơi Thượng Cổ Ma Nhân cổ chức các loại hội nghị, còn tầng thứ ba ở trước mặt thì dường như là phường thị và diễn võ trường.
Thân hình hắn lại hơi chuyển động, phi thân hạ xuống đất.
“Diện tích tầng này cũng không lớn, vừa giờ ta quan sát kỹ một lượt cũng không phát hiện được tung tích của người Liễu gia. Xem ra bọn hắn đã đi tới tầng trên rồi.” Liễu Minh nhàn nhạt nói vậy.
Nghe nói thế thì hai người Triệu Thiên Dĩnh cũng hơi buông lỏng một chút, lập tức thở ra một hơi.
Nếu như không đụng phải người Liễu gia thì sẽ bớt phải tranh đấu. Tuy vậy, lúc này ba người đang ở đằng sau đám Liễu gia, vậy nên trong Ma Uyên Tháp có gì tốt thì cũng bị người ta lấy hết cả rồi, từ lúc ba người tiến vào Ma Uyên Tháp tới nay, cơ bản là chưa tìm được dạng bảo vật nào cả.
“Dù sao thì cũng phải tìm được cửa đi thông tới tầng thứ tư. Triệu đạo hữu, ngươi có cảm ứng được khí tức người Liễu gia để lại hay không?” Liễu Minh mở miệng nói.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy thì nhắm hai mắt lại, sau một lát mở mắt ra, nhưng ánh mắt lại có chút buồn phiền, lắc đầu nói: “Không được rồi, không gian của nơi này khá lớn, khí tức cũng đã phiêu tán hết, không cách nào cảm ứng được nữa.”
Trên mặt Liễu Minh hơi hiện lên vẻ thất vọng, lập tức trầm giọng nói:
“Chúng ta nên chia nhau ra mà hành động thôi, tìm kiếm cửa vào thông đạo có lẽ cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian. Chỉ có điều, thi khí của tầng này rất nặng, chỉ sợ có ma thi tồn tại, phải cẩn thận ngàn vạn lần.”
Triệu Thiên Dĩnh và Âu Dương Minh nghe gật đầu, ba người lập tức phân tán ra, bay về các phía xung quanh.
Liễu Minh bay về hướng những tòa kiến trúc gần diễn võ trường, còn hai người Âu Dương Minh thì bay về hướng phường thị.
Sau khi liên tục tìm kiếm mấy tòa kiến trúc mà không thu được kết quả gì, Liễu Minh đã rơi xuống trước một tòa kiến trúc màu xanh nhìn qua không chút bắt mắt.
Kiến trúc màu xanh trước mặt cao vài chục trượng, bên ngoài được phủ kín một tầng vầng sáng màu xanh nhàn nhạt, hiên nhiên là nơi này có trang bị một loại cấm chế nào đó.
Cửa lớn của kiến trúc mở ra một nửa, không gian bên trong nhìn qua thì đen kịt.
Vẻ mặt của Liễu Minh đầy thận trọng, Lôi Trạch Bào trên người ẩn hiện lóe lên lôi quang màu vàng nhạt.
Hắn đẩy cửa lớn bước vào, một hành lang sâu thẳm lờ mờ đen tối hiện ra trước mắt hắn.
Liễu Minh chậm rãi đi vào, từ từ đi dọc theo hành lang tới cuối đường. Trước mặt hắn hiện ra một cái cửa đá tản mát ra nhàn nhạt bạch quang.
“Chẳng lẽ là ở nơi này?” Sắc mặt Liễu Minh hiện lên vẻ vui mừng, đi tới bên cạnh cửa đá rồi vận lực đẩy một cái, nhưng cửa đá vãn đứng yên sừng sững.
Mắt hắn hiện lên vẻ tập trung, quát khẽ một tiếng rồi tung một quyền đánh lên trên cửa đá.
Một luồng bạch quang chói mắt lóe lóe lên trên cửa đá, chặn lại nắm đấm của Liễu Minh.
Liễu Minh lập tức cảm thấy một quyền của mình như đánh lên bông gòn, không cảm nhận được chút lực nào truyền ra.
Với lực lượng giờ đây của hắn thì dù là một ngọn núi cũng có thể đánh nát bằng một quyền, vậy mà lại không làm gì được cái cửa đá nho nhỏ này.
“Chẳng lẽ phải có thủ đoạn đặc thù gì mới mở ra đươc hay sao?” Hắn thì thào như tự nhủ, thu lại nắm đấm rồi nhìn lên cửa đá.
Đuôi lông mày hắn lập tức nhảy lên, giữa bạch quang ở trên cửa đá có ẩn hiện vài hoa văn kỳ dị, làm cho hắn cảm thấy một cảm giác quen mắt.
“Đúng rồi, là Ma Uyên Chi Thược.” Trên mặt Liễu Minh hiện lên nét vui vẻ, lật tay lấy ra Ma Uyên Chi Thược, so sánh một cái thì thấy những đồ án kì lạ trong bạch quang rất giống với hoa văn trên Ma Uyên Chi Thược.
“Chẳng lẽ?” Trong đầu hắn bỗng hiện ra một ý nghĩ, liền phất tay, đánh ra một đạo pháp quyết vào Ma Uyên Chi Thược.
Bên trên Ma Uyên Chi Thược lập tức hiện lên một vầng hắc sắc quang mang, rồi bay lên khỏi bàn tay Liễu Minh, trôi nổi trước cửa đá.
Tiếp theo, hào quang trên mặt ngoài chìa khóa lóe sáng, bắn ra một luồng hắc quang lên trên cửa đá.
Mặt ngoài đồ án màu trắng lập tức sáng ngời, một tiếng két két vang lên, cửa đá từ từ mở ra, một đại sảng sáng ngời hiện ra ở phía trong.
Ngay lúc đó, mặt ngoài cửa đá hiện ra một vòng xoáy sáng trắng, rồi “vụt” một tiếng, Ma Uyên Chi Thược đang lo lửng trước người Liễu Minh liền bị hút vào đó.
Vòng xoáy màu trắng cũng lập lòe một cái rồi lập tức biến mất không chút dấu vết, như thể nó chưa từng xuất hiện vậy.
Sắc mặt Liễu Minh đại biến, còn chưa kịp phản ứng thì Ma Uyên Chi Thược đã bị vòng xoáy màu trắng hút đi, biến mất vô ảnh vô tung rồi.
“Đáng chết! Chuyện gì vừa xảy ra!”
Hắn không nhịn được thầm mắng một tiếng.
Với những tin tức đã lấy được trước mắt thì xem ra Ma Uyên Chi Thược rất có thể là một loại bằng chứng mà các tướng lĩnh ma tộc cổ đại cần phải chiếm được để có thể đi lại trong Ma Uyên Tháp.
Bởi vậy nên trong Ma Uyên Thá này, không cần nói cũng biết tầm quan trọng của Ma Uyên Chi Thược lớn đến cỡ nào. Thế mà nó lại biến mất ngay trước mắt của Liễu Minh, vậy nên hắn đương nhiên là vô cùng phiền muôn.
Hắn ngây người cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được cách gì, chỉ có thể thở dài tự nhận là mình không may.
Sau nửa ngày, hắn thở nhẹ ra một hơi, chậm rãi đi vào đại sảnh.
Diện tích của đại sảnh cũng không lớn, chỉ cỡ vài chục trượng, nhìn qua giống như là một thư phòng vậy.
Hai bên đại sảnh được đặt hai hàng giá sách, phía trên được phủ ánh sáng vàng nhàn nhạt, trên đó bày đầy các loại điển tịch, ngọc giản, ngọc sách.
Nhờ có các lại cấm chế bao phủ nên những thứ này nhìn đều còn mới tinh, nguyên vẹn, không dính chút bụi bặm nào cả.
Cách giá sách một đoạn ngắn còn có một cái lư hương, từ bên trong bay ra một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, phiêu đãng tràn ngập đại sảnh.
Tận trong cùng đại sảnh là một cái bàn viết bằng hắc ngọc, bên trên đặt đủ giấy bút, nghiên mực, tất cả đều như còn mới nguyên.
Nếu không phải Liễu Minh đã biết nơi này thực sự là một phế tích từ lâu thì có khi hắn sẽ thực sự nghĩ rằng ở đây vẫn có người sống.
Ánh mắt Liễu Minh quét qua đại sảnh một vòng, lập tức nhìn tới giá sách ở bên cạnh.
Giá sách tản ra hào quang màu vàng đất nhàn nhạt, nhìn vào vòng tuổi trên thân gỗ thì không ngờ đó lại là một loại linh mộc nổi danh Vạn Ma Đại Lục, gọi là Đồng Gia Mộc.
Nhìn vào số vòng tuổi thì đó còn là loại Đồng Gia Mộc vạn năm tuổi hiếm thấy dị thường.
Loại gỗ này chính là tài liệu thuộc loại cực phẩm dùng để luyện chế pháp bảo mộc thuộc tính, thế mà ở đây lại lấy làm giá sách. Đúng là quá mức xa xỉ!