Lam Tỳ chỉ nói một câu như vậy với mọi người rồi lắc mình đi tới một chỗ đất trống ở dưới bệ đá. Lão khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, trong tay chẳng biết lúc nào đã xuất hiện mấy khối Linh Thạch trung phẩm. Lão bắt đầu điều tức và dùng tốc độ nhanh nhất để khôi phục pháp lực. Cùng lúc đó, trên bệ đá mọi người sớm đã vận sức chờ phát động, cũng nhao nhao thúc giục bí thuật của riêng mình, chuẩn bị triển khai công kích sắc bén đối với màn sáng màu bạc mới xuất hiện này.
Người đầu tiên phát động công kích chính là Tân Nguyên.
Ngay khi Lam Tỳ vừa nói xong, toàn thân Tân Nguyên liền hiện lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt màu vàng. Y lắc người rồi nhảy dựng lên, hai tay cầm Thiết Bổng cực lớn quét một vòng, sau đó nhắm ngay màn sáng màu bạc ở trung tâm, đập mạnh vào hư không truyền đi. Sau một khắc, vô số đạo côn ảnh đen sì biến ảo thành ngọn núi, rồi đổ ập xuống đánh vào màn sáng màu bạc bên trên. Từng đoàn sóng khí lúc này va chạm vào màn sáng rồi bạo liệt mà vỡ ra, vang vọng khắp động quật, cũng mơ hồ hình thành từng đạo kình phong đen kịt thổi tới khắp nơi. Tân Nguyên không quan tâm đến mọi việc diễn ra xung quanh, tay y vẫn đang điên cuồng liên tục công kích. Trên người Tân Nguyên, cơ bắp bỗng nhiên vừa thô vừa to hơn, từng đạo Linh văn màu đen mơ hồ hiện ra bên ngoài cơ thể y.
Nữ tử Kim Lân tộc, thân hình khẽ động liền bay lơ lửng ở giữa không trung, tay nàng khua một vòng, trong tay lập tức xuất hiện một chiếc kính cổ.
"Phốc" một tiếng.
Từ trong kính phun ra vô số quang điểm rất nhỏ, hướng lên không trung rồi tụ lại, trong chớp mắt liền ngưng tụ thành một cột sáng vàng như ẩn như hiện. Cột sáng vàng lóe lên rồi chợt biến mất.
Phụ cận gần bệ đá, ở trên cao, một nữ tử tên là Thanh Kỳ, trong tay nàng cầm một lá cờ có hắc vụ lượn lờ bay xung quanh. Thanh Kỳ dốc sức liều mạng điên cuồng tấn công xuống phía dưới, vô số Hắc Vụ từ đó tuôn ra, rồi nhao nhao hợp lại thành một quái thú có mặt là quỷ ưng thân là quái cầm. Quái thú điều khiển từng cỗ quái phong, cũng đánh về phía màn sáng màu bạc.
Lúc này, bên kia bệ đá cũng diễn ra một hồi cát bay đá chạy, đồng thời xen lẫn tiếng xé gió "Phốc phốc". Mấy tên Hải Tộc đều cầm một chiếc cung lớn làm bằng xương bắn ra từng đạo mũi tên nhiều màu sắc, mũi tên như lưu tinh từng cái bay đến hư không phía xa. Động tác bọn Hải Tộc nhìn cũng thì không nhanh, nhưng mỗi một lần công kích đều làm màn sáng màu bạc bị rung lên, có thể thấy uy lực rất lớn.
Các Quáng Nô khác lúc này cũng nhao nhao xuất ra bảo vật áp rương của chính mình, đồng dạng gia nhập vào đợt công kích. Công kích của đám Quáng Nô tuy rằng yếu hơn đám người Tân Nguyên, nhưng thắng vượt ở nhân số, hơn nữa cùng một thời gian ra tay. Từ xa nhìn lại dường như đằng không bay lên một mảnh ngũ sắc Vân Hà, thanh thế ngược lại càng thêm mạnh mẽ. Từng đợt tiếng nổ vang cùng tiếng bạo liệt ở bên trong, màn sáng màu bạc rút cuộc cũng mơ hồ bắt đầu vặn vẹo.
Liễu Minh thấy vậy, lúc này cũng không do dự nữa. Hắn không nói hai lời cổ tay run lên, lúc này trong tay lóe lên lam mang, một ngón tay hướng vào tiểu kiếm màu lam. Vận dụng Pháp lực toàn thân điên cuồng rót vào tiểu kiếm. Tiểu kiếm màu lam một hồi run rẩy, sau đó bỗng nhiên tản mát ra một cỗ hàn khí rét thấu xương. Liễu Minh mặt không biểu tình, cổ tay run lên, lúc này kiếm ảnh chằng chịt biến ảo xuất ra. Sau đó bỗng nhiên năm ngón tay hắn buông lỏng xuống, tất cả kiếm ảnh lúc này phá không kích tới, khi đang bay trên không thì kiếm ảnh dung hợp lại với thành một thể. Lập tức hình dạng kiếm ảnh điên cuồng phình lên. Trong chớp mắt kiếm ảnh hóa thành một thanh kiếm lớn tới ba mươi bốn mươi trượng, kiếm quang màu lam bắn ra lất phất như mưa.
Một âm thanh chói tai sắc bén vang lên!
Liễu Minh bắt quyết thúc giục, kiếm quang màu lam liền hóa thành một đạo cầu vồng óng ánh quét sạch mọi thứ trên đường đi của nó. Rất nhanh sau đó, khi đạo kiếm quang trảm tới đã có chút ít vặn vẹo ở phía trên màn sáng.
"Oanh" một tiếng nổ mạnh, kinh thiên động địa!
Màn sáng màu bạc lúc này bị một kiếm quang cực lớn ở phía trên trảm tới, thoáng một lúc sau màn sáng gần như có chút lung lay sắp đổ! Liễu Minh đứng ở trên bệ đá, mặt không biểu tình, cánh tay hắn khẽ động, một ngón tay lại cách không mà điểm một cái. Kiếm quang màu lam lúc này lại bắn ra, sau khi xoay quanh lần nữa rồi chém xuống kiếm thứ hai...
Sau khoảng thời gian ăn xong bữa cơm!
Trên mặt hồ màn sáng màu bạc, các loại công kích điên cuồng đánh xuống phía dưới, rút cuộc một tiếng thanh thúy như vật gì đó tan vỡ truyền ra. Đám người Liễu Minh còn chưa kịp vui vẻ, ở chỗ màn sáng màu bạc tan vỡ bỗng nhiên từng đám tơ máu đỏ rực lăng không xuất hiện, chúng không ngừng đan vào nhau rồi cuồn cuộn bay đi, đám này giống như vật sống, khi chúng lại gần liền phủ lên và sửa lại bức tường ánh sáng. Liễu Minh thấy vậy, tâm niệm vừa động, lập tức tạm dừng công kích. Ở phía dưới những người khác cũng rùng mình, phần lớn cũng đình chỉ động tác trong tay. Nhưng vẫn có hai người hình như vẫn còn phấn khích mà tiếp tục công kích, một người tựa như theo bản năng đưa tay hướng về bức tường ánh sáng huyết sắc bắn ra một mũi tên diễm lệ. Người thứ hai tay giơ lên, kích ra một luồng Xích Hồng Lôi Hỏa.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Công kích của hai người vừa mới đến bức tường ánh sáng màu đỏ trước mặt, thì "Phốc" "Phốc" hai tiếng, tất cả công kích đều quỷ dị trực tiếp chui vào trong bức tường, không thấy bóng dáng. Tiếp theo bên trong bức tường ánh sáng truyền ra tiếng "Oanh long long" nổ mạnh, hào quang lóe lên, hai đạo huyết sắc từ cột sáng đó một bắn ra, lóe lên tức thì về sau, đã đến trước mặt hai người. Hai gã Quáng Nô sắc mặt lập tức đại biến, trong lòng biết không ổn, lúc này một người cầm trong tay cốt cung nhoáng một cái, lập tức huyễn hóa ra một màn sáng màu trắng, phát ra âm thanh ô ô quái dị rồi đem màn sáng màu trắng bảo hộ chính mình. Còn người kia tức thì há miệng thật to, phun ra một cỗ Xích Diễm, đón cột sáng một cuốn mà đi.
Nhưng sau một khắc, hai đạo cột sáng đột nhiên tản ra, lại biến thành những tơ máu chằng chịt. Chỉ thấy âm thanh "Xùy xùy" vang lên, hỏa diễm màu đỏ cùng màn sáng màu trắng đã bị xuyên thủng qua, rồi tơ máu nhanh chóng đem hai người bao bọc lại một cách cực kỳ kín kẽ, nhìn từ xa trông như hai cái kén máu. Hai người này kinh hãi, ở bên trong kén máu dốc sức liều mạng giãy giụa, lớn tiếng gọi ra ngoài, nhưng tơ máu liên tục không ngừng quấn quanh cơ thể, trong khoảnh khắc cả hai không cách nào nhúc nhích được.
Ở phía dưới, mấy người bên cạnh liền hoảng sợ, định thi pháp tới trợ giúp, những tia máu kia đột nhiên siết chặt lại. Hai cái kén máu lúc này đánh "Phanh" một tiếng, trực tiếp tại chỗ bạo liệt vỡ ra, biến thành hai luồng huyết vụ nồng đậm mang theo huyết khí tràn ngập toàn bộ động quật. Mà lúc này bức tường ánh sáng huyết sắc chớp động vài cái, sau đó thình lình liền khôi phục lại như ban đầu.
"Cái này đến cùng là vật gì, chẳng lẽ là vật sống hay sao?"
Tất cả xảy ra chỉ mấy hơi thở, khiến cho mọi người chung quanh trên bệ đá không khỏi hít một hơi lạnh, phía sau lưng mồ hôi lạnh đầm đìa, phần lớn đều thầm mừng lúc trước chính mình không mạo muội ra tay. Một người có giao tình với hai gã Quáng Nô lúc trước, giận dữ hỏi.
"Hừ, cái gì là vật còn sống, bất quá là một mảnh huyết chướng mà thôi. Thứ này tuy không có linh tính, nhưng một khi gặp công kích, thì bản năng của nó sẽ công kích tới những vật sống ở gần nó. Lão phu nếu không tiến vào nơi đây trước, mượn nhờ uy lực của bảo vật trừ bỏ vật này là chuyện dễ như trở bàn tay, hiện tại đành phí chút ít công phu rồi. Hơn nữa lão phu lúc trước đã nói rõ, ở đây là tầng cấm chế thứ ba, sẽ là do ta xử lý. Bọn hắn không chịu nghe lời, tự nhiên không trách được người khác rồi."
Lam Tỳ đang ngồi khoanh chân đột nhiên trợn mắt lên, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, chậm rãi mở miệng nói ra. Tiếp theo lão đứng dậy, đột nhiên thân ảnh trở nên mơ hồ, liền quỷ dị xuất hiện ở trước mặt hai gã Hải Tộc, năm ngón tay như thiểm điện xuất kỳ bất ý bắt lấy Thiên Linh Cái bọn họ.
"Lam tiền bối, người muốn làm gì!"
Hai gã Hải tộc quá sợ hãi, nhưng toàn thân giống như nghìn cân đè trên người không cách nào nhúc nhích được, đành kêu to hỏi.
"Hừ, làm gì? Đương nhiên là muốn lấy phá cấm huyết phù giúp mọi người chạy trốn rồi."
"Cái gì, không phải ngươi đã nói..."
Hai người còn chưa nói hết câu, trong mắt Lam Tỳ chợt lóe lên dữ tợn, năm ngón tay dùng sức bóp, dưới một cỗ man lực, đầu hai người đột nhiên bạo liệt. Ngay lúc hai cỗ thi thể không đầu rơi xuống, Lam Tỳ hai tay đột nhiên nhanh chóng biến ảo, ở phần cổ của hai thi thể đột nhiên tuôn ra một cỗ tinh huyết, trong chớp mắt ngưng thành hai luồng huyết cầu, quay tít một vòng sau đó lơ lửng giữa không trung. Trong mắt Lam Tỳ lam mang lóe lên, một tay điểm lên hư không hai cái, huyết cầu lăng không biến ảo thành hai quả huyết sắc phù văn không rõ tên. Lam Tỳ tiếp tục thúc giục pháp quyết, hai quả huyết sắc phù văn bỗng điên cuồng lớn lên đến hơn một trượng, đồng thời lập lòe bất định. Đám người Tân Nguyên tự nhiên cả kinh khi nhìn thấy một màn máu tanh như vậy. Nếu không phải lão vừa mới nói "Mượn nhờ cấm chế huyết phù chạy trốn" câu nói, không thì thật sự xảy ra một cuộc đại loạn rồi.
Lúc này, Lam Tỳ mặc kệ người khác không hỏi han gì, mười ngón tay bắn ra, trong miệng hắn niệm chú ngữ tối nghĩa, hai quả phù văn huyết sắc liền hóa thành hai đạo huyết hồng lóe lên chui vào trong bức tường ánh sáng huyết sắc. Bức tường ánh sáng huyết sắc sau khi dung nhập huyết sắc phù văn, phía ngoài linh quang chớp động, bất chợt co giãn, Lam Tỳ cách không điểm một chỉ "xì... " một tiếng, hóa thành chất lỏng huyết sắc chảy ra. Mà trước mặt mọi người, lúc này hiện ra một đạo vết nứt không gian dài hơn mười trượng, vô cùng nhỏ hẹp, hơn nữa bên trong là một mảnh đen kịt lạnh lẽo. Điều này làm cho mọi người đại hỉ đồng thời nhìn vết nứt không gian trước mắt cũng đều biểu hiện một tia chần chờ.
Lam Tỳ đối với điều này tựa hồ như sớm có chuẩn bị, tay áo hắn run lên ném ra ngoài một cái cốt cầu. Cốt cầu ở trước vết nứt không gian quay tròn một vòng, sau đó bỗng nhiên hóa thành một bộ hài cốt Khôi Lỗi không lớn không nhỏ, trực tiếp lung la lung lay bay vào trong cái khe. Tiếp theo, Lam Tỳ một tay bấm niệm pháp quyết, hai mắt hắn đang khép hờ liền dựng lên. Trong chốc lát, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào gương mặt Lam Tỳ, không ai nháy mắt. Không ai biết vết nứt không gian bên kia có an toàn hay không, thế nhưng việc này quyết định vận mệnh tất cả mọi người ở đây.
"Rất tốt, bên kia hiện tại rất an toàn, cũng không phát hiện bóng dáng Nghiệt Thú. Khe hở này có lẽ có thể tiếp tục duy trì được một canh giờ. Chư vị hiện tại có lẽ lão phu sẽ lấy ra cốt bài cùng với linh dịch, nghỉ ngơi thêm một chút, sau đó liền nắm chắc thời gian tiến vào bên trong." pháp quyết Lam Tỳ trong tay buông lỏng lại, hai mắt lại trợn mắt mở, chậm rãi hướng mọi người nói.
Lời lão nói ra, làm mọi người vô cùng mừng rỡ. Mà Lam Tỳ tức thì chậm rãi đi tới trước cửa vào, rồi lần nữa khoanh chân ngồi xuống, tay áo vung lên, trước người lập tức xuất hiện một đống túi da. Lúc này đây, không cần Lam Tỳ thúc giục, lúc này đã có người lập tức tiến lên nhận lấy đồ vật. Liễu Minh sau khi nhận được một cái túi liền dùng thần thức quét qua từ đó phát hiện một cốt bài độc nhất vô nhị cùng với một lọ máu của Nghiệt Thú đã được luyện chế thành linh dịch, hắn không có ý kiến gì, rồi tìm một chỗ đất trống, ngồi xuống.
Hơn nửa canh giờ sau.
"Xuất phát!"
Lam Tỳ đột nhiên đứng dậy, trước tiên lấy ra một quả cốt bài, treo tại bên hông, tiếp theo xoay người một cái, thân hình lóe lên chui vào trong cái khe. Những người khác nội tâm rùng mình đứng dậy, nhao nhao bay thật nhanh vào trong vết nứt không gian.