Ánh sáng của tinh thể màu đen bên trong ống đồng bỗng nhiên lưu chuyển, “Phốc” một tiếng, một luồng hắc khí từ đó cuốn ra, quấn quanh theo năm đầu ngón tay của hắn.
Liễu Minh chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt, sau một khắc thì hắc khí theo bàn tay nhanh chóng lan ra toàn thân, gần một hô hấp công phu sau thì đã bao trùm toàn thân hắn, ngay cả khuôn mặt cũng được bao phủ toàn bộ.
Âm thanh “Ken két” vang lên, theo đó thì một kiện chiến giáp phát ra hắc quang mờ mịt bỗng nhiên hiện ra, bảo hộ chặt chẽ lấy toàn thân của hắn.
Hai bên tay của chiến giáp thì có khắc hai đồ án đầu sói bằng tinh ti, thoạt nhìn trông vô cùng sống động.
Lại để cho Liễu Minh thấy kinh ngạc chính là, mặc dù toàn thân hắn bị chiến giáp bao trùm nhưng mà lại không bị ảnh hưởng một chút nào đến giác quan của hắn cả.
Hắn thả thần thức, quét xuống phía dưới thì liền phát hiện ở trong ngực của chiến giáp có một khối tinh thạch màu trắng, ẩn hiện linh quang, hiển nhiên đây chính là hạch tâm của bộ chiến giáp này.
Còn các nơi trên khải giáp thì có vô số phù văn trông như những con nòng nọc, chớp động không ngừng, thỉnh thoảng lại tản mát ra khí tức Thổ thuộc tính nồng đậm.
Nhìn qua từ bên ngoài thì năng lực phòng ngự của bộ cơ quan chiến giáp này hiển nhiên là không tệ.
Liễu Minh nhìn về hai đồ án lang thủ trên hai đầu vai, sau đó đem pháp lực trong cơ thể hướng về hai cánh tay, một luồng pháp lực vừa mới nhập vào trong đồ án lang thủ thì tinh quang trong hai đồng tử của lang thủ bỗng lóe lên, phần áo giáp chỗ bờ vai bỗng nhiên nhô lên hai phù đồ màu đen hình đầu sói trông rất sống động.
Nội tâm Liễu Minh khẽ động, tiếp tục đem pháp lực trong cơ thể rót vào trong hai đầu sói.
Hai đầu sói mở miệng rộng ra, sau đó phun ra hai quang thuẫn đen nhánh, trông như hai miếng vỏ sò, che chắn Liễu Minh tại chính giữa.
“Chiến giáp của Thiên Công Tông quả nhiên là có chút ý tứ...”
Liễu Minh thử qua một chút thì thấy quang thuẫn có thể lợi dụng pháp lực thay đổi mà có thể cải biến hình dạng, hai khối biến thành bốn khối, còn có thể biến ảo thành tấm chắn, quang nhận các loại, khiến cho hắn có chút thỏa mãn.
Bên kia, La Thiên Thành giờ phút này cũng tỏ vẻ hăng hái thao túng cơ quan chiến giáp, bao trùm toàn thân, rồi quen thuộc với những tác dụng của nó.
Trong nhất thời, hai người Liễu Minh có vẻ ngoài như hai cỗ khôi lỗi màu đen, trong pháp trận bắt đầu chuyển động, mới đầu động tác còn cẩn thận từng li từng tí một, nhưng phát hiện ra là vô luận chính mình hành động như thế nào nhưng mà “Tiểu Sơn” xa xa kia vẫn không có phản ứng gì, sau đó hai người trong trận bắt đầu hoạt động bình thường.
Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, Kim Thiên Tứ và Ôn Tăng từ đằng xa bay trở lại, nhìn vẻ mặt của hai người thì hiển nhiên là không có phát hiện diều dị thường gì.
Mà Liễu Minh sau khi trải qua một phen luyện tập thì đã quen với cơ quan chiến giáp này, khi thấy Kim Thiên Tứ trở lại thì trong miệng nói lẩm bẩm, hai tay bấm niệm pháp quyết, hắc quang trên người hắn lưu chuyển, một lần nữa biến thành một ống kim loại màu đen.
Bên kia, bảy người Diệp Quýnh sau khi đã thảo luận xong, cũng hướng về phía này đi đến.
“Đều đã chuẩn bị xong. Vậy việc này không nên chậm trễ nưa, sớm lên đường thôi.” Kim Thiên Tứ vung tay áo lên thu lại Câu Linh Trận, sau khi thấy không có dị thường nào thì trầm giọng nói.
Bọn người Liễu Minh, Diệp Quýnh tự nhiên không có ý kiến gì, vì vậy đoàn người liền đem khí tức thu liễm, cẩn thận từng li từng tí một, xuất phát theo chân núi, trên tầng trời thấp bay về phía rừng cây cao lớn phía trước.
Vì không muốn đánh rắn động cỏ, đoàn người bay được hai mươi dặm, sau đó theo ý của Diệp Quýnh hạ xuống, bắt đầu đi bộ. Sau khi đi bộ hơn nửa khắc thì khó khăn lắm mới có thể đến được chỗ cách “Tiểu Sơn” vài dặm, lặng yên dừng lại.
Tại hơn trăm dặm lúc trước thì đối với thể tích của cự thú này cũng chưa có khái niệm nào rõ ràng, nhưng khi vừa tiếp cận thì thấy đầu cự thú Man Hoang này cực lớn, khiến cho đám đệ tử tinh anh của Thiên Công Tông và Thái Thanh Môn cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Cho dù như là Kim Thiên Tứ với kiến thức rộng rãi, cũng có chút ngây người.
Ở khoảng cách gần như vậy nhìn lại thì cự thú này trông như một tiểu sơn mạch, khí thế mạnh mẽ của nó tỏa ra cũng khiến cho phiến rừng cây hơi nghiêng, mặt ngoài thân thể hiện đầy bụi đất màu xám, thoạt nhìn trông như một ngọn núi sừng sững đứng bất động, xung quanh là một tầng sương mù màu xám quanh quẩn.
Nếu như không có người thông báo từ trước thì người bình thường mặc dù đi bên cạnh cũng không cách nào mà phân biệt được.
“Bắt đầu đi.”
Kim Thiên Tứ thu hồi ánh mắt, sau đó hướng về phía Diệp Quýnh nhẹ gật đầu, thấp giọng nói.
Diệp Quýnh nghe vậy thì miệng khẽ nhúc nhích, nhỏ giọng phân phó mấy tên đệ tử của Thiên Công Tông.
Sau đó, năm tên đệ tử trong đó nhanh chóng chạy như bay, lặng yên không một tiếng động mà phân tán ra bốn phía của thổ sơn, chỗ đứng và phương vị ẩn ẩn hiện ra hình dạng của sao năm cánh.
Thân hình của Diệp Quýnh lóe lên liền xuất hiện trên đỉnh đầu của thổ sơn, chỉ thấy trong tay hắn cầm một khối trận bàn ngũ sắc, ngón tay nhanh như thiểm điện điểm lên trận bàn liên tục, bắt đầu khởi động.
Động tác của năm tên đệ tử Thiên Công Tông cũng rất thành thạo, bắt tay vào làm việc, hiển nhiên lúc trước đã tập luyện không biết bao nhiêu lần, những cây trận kỳ đủ mọi màu sắc được cắm một cách ngay ngắn, trật tự, nhanh chóng bố trí thành năm pháp trận hình tròn chừng hơn trượng.
Bọn người Kim Thiên Tứ và Liễu Minh thì chắp tay đứng, lẳng lặng nhìn một màn phía trước, đồng thời khắc khắc chú ý đến động tĩnh của “Thổ sơn”.
Theo màu sắc của trận kỳ nhìn lại thì năm pháp trận phân biệt ra các màu hồng, hoàng, lam, lục, kim, phân biệt ra các phù văn khác nhau, đại biểu cho Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ hành.
Ở trung tâm pháp trận, tương ứng là năm viên châu màu sắc khác nhau to cỡ nắm tay, chắc hẳn là năm bộ khôi lỗi ngũ hành rồi.
Đột nhiên, Diệp Quýnh thân ở giữa không trung, thần sắc nghiêm nghị, bỗng hơi động.
Năm tên đệ tử liền không hẹn mà cùng nhanh chóng thúc giục pháp lực, đánh ra từng đạo pháp quyết vào trận kỳ bốn phía.
Sau khi pháp quyết chui vào thì hào quang của trận kỳ tỏa sáng, bắt đầu nhẹ nhàng rung động, từ đó hiện ra từng khối ánh sáng to cỡ nắm tay.
Những quang đoàn này cùng với màu sắc của trận pháp đều độc nhất vô nhị, hơn nữa càng tụ càng nhiều, trong chớp mắt, trong trận pháp đã có hơn trăm khỏa.
Lúc này sắc mặt năm người có chút căng thẳng, nhưng pháp quyết trong tay cũng đã đâu vào đấy, không lộ ra bất kỳ vẻ bối rối nào.
Tiếp theo, pháp quyết trong tay đám người đồng thời ngừng lại, mà những quang đoàn bên trong pháp trận thì ngưng tụ giữa không trung, sau đó hóa thành những viên ngũ sắc tinh quang phóng thẳng lên bầu trời.
Tiếp đó, ngũ sắc tinh quang bắt đầu vỡ nứt ra ngay phía trên pháp trận, hóa thành vô số tia sáng nhỏ bé trong suốt rơi xuống, chui vào bên trong viên ngọc nơi pháp trận bên dưới.
Ngay lập tức tinh quang đại phóng.
Năm viên ngọc mang màu sắc khác nhau lần lượt trôi nổi lơ lửng, sau khi quay tròn biến hóa thì bắt đầu theo gió tăng vọt, bỗng chốc có năm tên khôi lỗi giáp sĩ hình người cao mấy chục trượng xuất hiện trước mắt mọi người.
Năm cột sáng thô to mang các màu Hồng, Hoàng, Lam, Lục, Kim từ trên người khôi lỗi giáp sĩ phóng thẳng lên trời, một luồng linh áp mạnh mẽ bắt đầu bao phủ ra ngoài.
“Chư vị sư đệ, mỗi người một nơi!” Kim Thiên Tứ thấy vậy, vội vàng thấp giọng nói với bọn người Liễu Minh.
Đám người Liễu Minh lập tức biến sắc, lần lượt tản ra ngoài.
Ầm ầm!
Ngay lúc này, “Thổ Sơn” bị vây phía trong đang rung lắc mạnh mẽ, bên ngoài bắt đầu xuất hiện vết rạn, sau đó từng khối đá vỡ màu nâu xám lẫn bùn đất ào ào lăn xuống dưới.
Hai bên tiểu sơn, phía trên hai hòn đá màu nâu xám, âm thanh bùn đất soạt soạt tróc ra vừa vang lên thì một đôi mắt khổng lồ lớn khoảng tòa nhà bỗng mở ra, đồng thời cả ngọn “núi nhỏ” thuận thế mà đứng thẳng lên.
“Gào!!!”
Bỗng đâu một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, cả ngọn thổ sơn đã sụp đổ trong nháy mắt, thân thể một con cự thú to lớn dần dần trở nên rõ ràng.
Con thú này toàn thân có màu nâu xám, giống như một con nhím khổng lồ vậy, cao ước chừng hai, ba trăm trượng, dài chừng sáu bảy trăm trượng.
Phần lưng là mấy chục cái gai xương như thạch trụ, còn cái đầu khổng lồ kia lại hơi có chút giống giao long, nơi đỉnh đầu có một cái sừng đen cao hơn mười trượng, sau lưng còn có một cái đuôi dài màu xám, phần cuối đuôi lại giống hình tam giác, bốn chân ngắn to khỏe giống như bốn ngọn núi nhỏ, một chân đạp xuống, cây cối mười trượng xung quanh liền ào ào đổ gãy.
Đúng lúc này, tiếng xé gió xung quanh con thú này vang lên không ngừng, bóng người liên tục xuất hiện.
Kim Thiên Tứ, Ôn Tăng, còn có một đệ tử của Thiên Công Tông lăng không đứng trên trời, ba người hình thành xu thế giáp công vây con thú này vào chính giữa, như có như không bảo vệ đám sáu người Diệp Quýnh.
Còn Liễu Minh và La Thiên Thành thì cùng nhau bay lên lơ lửng giữa không trung, vô cùng chăm chú mà chờ đợi thời cơ tới.
Thế nhưng dù cho kiến thức Liễu Minh có rộng đến đâu đi nữa, sau khi nhìn thấy Man Hoang cự thú trước mắt thì trong lòng quả thực cũng bị chấn động một phen.
Con thú to lớn như thế, có thể nói nó là con có hình thể to lớn nhất trong đám yêu thú hắn thấy được từ lúc bước vào giới tu luyện đến nay.
Nhìn cự thú trước mắt, trong lòng Liễu Minh đột nhiên có phần hoảng hốt, sâu trong ký ức bỗng hiện ra một hình ảnh.
Lúc đó hắn vẫn còn là một thiếu niên mười mấy tuổi, trong thời khắc cuối cùng thoát đi Hung đảo hắn đã gặp phải một con cự thú khổng lồ, hình thể dường như chỉ nhỏ hơn một phần so với con trước mắt này mà thôi.
Bất quá dùng thân thể phàm nhân lúc đó của hắn, hiển nhiên lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, lại thêm đang chạy trối chết nên chỉ vội vàng nhìn thoáng qua mà thôi.
“Gàooo!!”
Cự thú lúc đầu còn hơi tỉnh tỉnh mê mê dần đà đã có thêm chút vẻ tỉnh táo, sau khi nhìn rõ tình huống xung quanh, trong đôi đồng tử khổng lồ toát ra một ngọn lửa giận, rồi lại ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống giận rung trời một lần nữa.
Những chiếc vảy xám đen ngoài thân nó bỗng nổi lên những vòng sáng, bốn chân sinh gió, cả cơ thể hóa thành một đoàn khôi ảnh đánh về phía không trung.
Diệp Quýnh đang lơ lửng trên đỉnh đầu cự thú thấy cảnh này lập tức biến sắc, nhẹ nhàng ném tấm ngũ sắc trận bàn trong tay vào hư không, pháp quyết hai tay biến hóa rất nhanh, hướng về phía trận bàn đánh ra từng đạo pháp quyết.
Ngũ sắc trận bàn vốn chỉ lớn chừng hai ba tấc, trong nháy mắt đã biến lớn khoảng vài trượng, đồng thời nhanh chóng xoay tròn giữa không trung.
“Vù” một tiếng!
Trận bàn chợt hiện phía trên đỉnh đầu cự thú và xoay một cách mãnh liệt, bỗng chốc phóng ra hàng vạn luồng ánh sáng, phảng phất như một mặt trời ngũ sắc rực rỡ.
Cũng thời gian đó, trong tay năm tên đệ tử Thiên Công Tông đang ngồi canh giữ ở một bên pháp trận cũng có thêm một cây cờ nhỏ năm màu, đồng thời âm thanh niệm chú trầm thấp từ trong miệng phát ra, dưới sự vũ động của trận kỳ, ngũ sắc hào quang bắt đầu tuôn ra rồi lần lượt chui vào bên trong khôi lỗi khổng lồ phía trước.
Năm khôi lỗi giáp sĩ khổng lồ bên trong năm cột sáng thô to phóng thẳng lên bầu trời, sau khi lóe lên một cái lập tức hợp lại với nhau, tạo thành một lồng sáng năm màu hình bán nguyệt trông như một cái bát úp ngược, lồng sáng bao phủ cự thú cùng với bọn người Liễu Minh vào bên trong, đồng thời bên ngoài phóng ra những vầng sáng chói mắt.