“Cầu sư huynh, ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì, chỉ là vừa rồi ta đã vận dụng một môn kiếm thuật có từ thời Thượng cổ khiến cho nguyên khí tiêu hao hơi nhiều mà thôi, chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là sẽ không sao.” Cầu Long Tử thở dài một hơi rồi mới trả lời, sắc mặt cuối cùng cũng khôi phục một chút hồng hào.
Những người khác nghe vậy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Từ khi Kim Thiên Tứ ngoài ý muốn bị truyền tống ra khỏi phế tích Thượng giới, Cầu Long Tử đã nghiễm nhiên trở thành chỗ dựa đáng tin cậy trong lòng nhóm đệ tử Thái Thanh Môn. Hơn nữa, một kiếm vừa thi triển đã dễ dàng đánh chết cự thú thuộc tính lửa khó nhằn kia, càng làm tăng thêm sự tin phục của mọi người đối với y.
“Mau mau thu dọn thi thể của con thú kia rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi, vừa rồi chiến đấu diễn ra kịch liệt như vậy, có khả năng sẽ thu hút sự chú ý của những thế lực khác.”
Cầu Long Tử không nhanh không chậm phân phó một câu rồi mới lấy ra một quả đan được cho vào miệng, sau đó nhanh chóng khép chặt hai mắt, bắt đầu tĩnh tọa tại chỗ. Những người khác tự nhiên sẽ không có điều gì dị nghị, vội vàng chia nhau thu thập những tài liệu có giá trị trên người của hỏa diễm cự thú kia.
Nửa tháng sau, trên không trung phụ cận một đầm nước rộng gần một dặm tràn ngập sương mù màu xanh lá, có thể nhìn thấy một người một thú đang giằng co, gầm ghè lẫn nhau. Người nọ chính là Liễu Minh. Cách hắn không xa là một yêu thú Thiềm Thừ tướng mạo xấu xí, toàn thân mọc đầu da cóc màu xám đen, nhưng điểm đặc biệt của nó là cái cằm căng phồng phát ra từng tràng oa oa vô cùng khó nghe.
Nếu quan sát kĩ có nhìn thấy trên mặt đầm nước dưới chân hai bên là vài tấm lá sen trôi nổi bập bềnh, hơn nữa còn lóe ra lục mang kỳ dị. Mà nằm giữa sự bao bọc của lá sen là một đóa hoa xinh đẹp lớn như đầu người, trên thân tản ra lục quang lấp lánh giống như quỷ hỏa không ngừng thiêu đốt.
“Ta biết súc sinh nhà ngươi đã khai mở linh trí, có thể nghe hiểu được lời nói của nhân loại! Bích U Hỏa Liên dưới kia là vật ta nhất định phải có, ngươi nếu thức thời thì nên tránh sang một bên.” Liễu Minh nhàn nhạt nói ra sau đó khẽ nâng một tay, để lộ Sơn Hà Châu lóe lên hào quang màu vàng đất cùng một cỗ linh áp trầm trọng quét ra bốn phương tám hướng.
Đôi mắt khổng lồ của yêu cóc kia vừa nhìn thấy Sơn Hà Châu trước người Liễu Minh liền lóe lên vẻ sợ hãi thế nhưng rất nhanh cảm giác này đã bị hung tính trời sinh áp đảo. Huống chi Bích U Hỏa Liên dưới kia là bảo vật mà nó trông coi nhiều năm, làm sao có thể đơn giản buông tha như vậy?
“Oa…”
Thiềm Thừ chợt mở rộng chiếc miệng khổng lồ, phun ra một đoàn sương mù màu xanh lá nồng đậm đến cực điểm, phô thiên cái địa càn quét về phía Liễu Minh khiến hắn cảm thấy một mùi tanh hôi dị thường bất ngờ xộc thẳng vào mũi… Ngay lập tức, sắc mặt của hắn liền trầm xuống, thân hình chớp động một cái liền tránh thoát khỏi biên giới của đoàn sương mù đồng thời trên người bắn ra một đạo kiếm quang màu tím linh hoạt như linh xà xuất động, nghiêng nghiêng đâm vào hai mắt của yêu thú hình cóc trước mặt. Nào ngờ thân thể của yêu cóc kia thoạt nhìn có chút mập mạp nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt. Chỉ thấy chân sau của nó đạp mạnh một cái, thân thể đồ sộ liền theo đó búng lên, dễ dàng tránh thoát công kích của phi kiếm của đối phương rồi búng người rơi vào đầm nước xa xa bên cạnh.
Đúng vào lúc này, chỉ thấy một bóng người hoa lên, thân ảnh của Liễu Minh đã xuất hiện trước người Thiềm Thừ một cách quỷ dị. Một tay của hắn vừa giơ lên, Sơn Hà Châu đã lập tức bắn ra, sau khi quay tít một vòng liền tỏa ra hào quang màu vàng đất, ngưng kết thành hư ảnh ngọn núi nhỏ đè xuống trong nháy mắt.
Một tiếng “Ầm ầm đì đùng” truyền đến.
Một cỗ linh áp trầm trọng đến cực điểm đột nhiên bộc phát. Ảo ảnh tiểu sơn còn chưa hạ xuống, nửa người của yêu cóc kia đã bị man lực từ trên không trung trực tiếp đính chặt vào mặt đất. Lúc này, Thiềm Thừ kia mới chính thức biết được sự lợi hại của Sơn Hà Châu, trong tình thế nguy cấp nó bèn há miệng phun ra một viên Yêu Đan màu xanh đen lớn bằng đầu người, mang theo sương mù cuồn cuộn màu lục đánh tới hư ảnh tiểu sơn.
“Hừ!” Liễu Minh thấy vậy liền lóe lên ánh nhìn tàn khốc, hai tay tức thì phóng ra một đạo pháp quyết khiến cho hư ảnh tiểu sơn bên trên bỗng nhiên hiện lên tầng tầng tinh quang màu vàng đất.
Yêu Đan kia vừa chạm phải hư ảnh tiểu sơn liền ầm ầm bạo liệt sau đó lập tức bị ảo ảnh ngọn núi trực tiếp đè ép.
Ầm ầm!
Sau một tiếng nổ long trời lở đất, mặt đất lập tức trở nên nhấp nhô kịch liệt giống như sóng nước cuồn cuộn, kéo theo một cái hố sâu hơn mười trượng thình lình xuất hiện ở trên mặt đất. Tiếp theo, chỉ thấy Liễu Minh khẽ ngoắc tay, ảo ảnh ngọn núi đã nhanh chóng trở lại hình dáng của Sơn Hà Châu lúc ban đầu rồi lập tức bay trở về trong tay của hắn. Chỉ thấy bên dưới lỗ hổng sâu hoắm vừa tạo thành, thân thể to lớn của Thiềm Thừ kia đã biến thành một đống thịt nhão, hầu như không thể nhìn ra bộ dáng lúc trước. Sau khi kiểm tra cẩn thận, Liễu Minh mới khẽ lắc đầu rồi từ từ đáp xuống phía trên đầm nước, cẩn thận ngắt lấy Bích U Hỏa Liên xinh đẹp, cho vào bên trong Tu Di Giới.
Sau một lát, trên không trung đã xuất hiện một đạo kiếm quang tím biếc phá không rời đi một cách vội vã.
Cùng lúc đó tại một bãi đá vụn bên trong sa mạc trực thuộc phế tích, gió xoáy cuốn lên từng trận cát đá tán loạn bốn phía, cảnh tượng khắp nơi chỉ thể nghĩ đến bốn chữ hoang sơ tiêu điều để hình dung. Mà tại khu vực trung tâm của sa mạc, có thể nhìn thấy một ngọn tháp bằng đá tọa lạc sừng sững hiên ngang. Tòa tháp này có lối kiến trúc vô cùng cổ xưa, từ chân tháp đến đỉnh tháp là một khoảng ước chừng bảy tám chục trượng. Nhìn từ bên ngoài, công trình này mơ hồ chia làm chín tầng.
Lúc này, tầng thứ chín của thạch tháp chợt sáng lên một mảnh lam mang chói mắt. Chỉ nghe một tiếng ầm vang, một bên của tháp thình lình bị đánh thủng thành một lỗ hổng sâu hoắm, một nữ tử áo lam cũng bay ra từ đó một cách vội vã. Nếu như Liễu Minh có mặt ở chỗ này nhất định có thể nhận ra nữ tử vừa rồi chính Lam Tư của Lam Mộc tộc.
Vẻ mặt của Lam Tư lúc này có chút mỏi mệt. Chỉ là bàn tay của nàng vẫn đang nắm chặt một khối tinh thạch màu vàng, phía trên có vẽ một hình người màu vàng lớn cỡ bàn tay đang khoanh chân tĩnh tọa, thần thái hiền lành, trông rất sống động. Mặt ngoài hình người màu vàng đang tản mát ra từng vòng hào quang, thoạt nhìn cực kỳ thần bí.
Lam Tư vừa rời khỏi thạch tháp không lâu, sau lưng đã truyền đến một tiếng nổ mạnh. Chỉ thấy bề mặt tháp đá bắn ra từng khối đá vụn tung tóe, một con quái xà hai cánh dài chừng hai ba mươi trượng đã từ trong chui ra. Sau khi phát ra một tiếng gầm rống chói tai, quái xà liền đề cao tốc độ đuổi theo phương hướng mà Lam Tư vừa rời đi.
Yêu xà này toàn thân ố vàng, thoạt nhìn giống như dải đất di động. Một đôi đồng tử hẹp dài màu đỏ nhìn qua hết sức dữ tợn, nhưng kỳ lạ là ngoài đôi cánh trên lưng giống như cự cánh của chim ưng, phía dưới phần cổ của nó còn có một đôi vuốt nhỏ giống như phần chi của loài chim bị tiêu biến. Tốc độ của quái xà này nhanh đến không ngờ, sau vài cái chớp động đã vượt qua không ít khoảng cách để tiến sát bên người cô gái trước mặt.
Đúng lúc này, Lam Tư bỗng nhiên quay đầu nhanh như chớp, ngón tay nhẹ nhàng chỉ tới, ba sợi lông vũ màu lam trên đầu đã lập tức kích bắn về phía bụng dưới của quái xà. Một đạo công kích nhanh như thiểm điện, quái xà còn chưa kịp phản ứng đã thấy vùng bụng bị xuyên thủng thành ba cái lỗ máu khiến nó rít lên một tiếng thống khổ sau đó trở mình ngã xuống rồi giãy giụa một cách thống khổ. Lam Tư thấy vậy liền dừng lại thân hình, lạnh lùng quan sát quái xà đang lăn lộn một cách khổ sở trên mặt đất. Sau khi liếc nhìn tinh thạch màu vàng trên tay, nàng mới thở dài một tiếng.
“Coi như súc sinh ngươi đã có công trông coi Ngọc Tinh Tượng nhiều năm qua, hôm nay ta tạm tha cho nhà người một mạng.”
Lời vừa dứt, nàng liền cất tinh thạch màu vàng vào trong người sau đó hóa thành một đạo lam quang phá không mà đi.
…
Tại một huyệt động u ám dưới mặt đất, thỉnh thoảng có thể nghe được xa xa truyền đến từng tràng “Tí tách” vang vọng khiến cho vẻ bí hiểm của nơi này càng được tăng thêm một bậc. Đảo mắt nhìn quanh, chỉ có thể nhìn thấy từng tảng cự thạch đen kịt không ngừng lóe ra hắc quang quỷ dị, hơn nữa thỉnh thoảng còn có từng sợi hắc khí đục ngầu toát ra nhè nhẹ, không ngờ chính là Ma khí cực kỳ tinh thuần.
Trên một đống đá vụn, một cái đầu lâu tóc dài đang nhắm nghiền hai mắt, lẳng lặng lơ lửng, không ngờ chính là đầu lâu của Ma Nhân Thiên Tượng cảnh đã trốn thoát từ tay hai người Liễu Minh cùng Kim Thiên Tứ. Chẳng qua khí tức trên người gã này đã bất ngờ rớt xuống cảnh giới Chân Đan trung kỳ.
Vào lúc này, đầu lâu Ma Nhân đang hé miệng cắn nuốt Ma khí tinh thuần chung quanh. Thật lâu về sau, gã mới từ từ mở to hai mắt.
“Không ngờ lại có thể tìm được một huyệt động có chứa Ma Khế Thạch như vậy, dựa vào Ma khí tinh thuần ở đây, ta cuối cùng có thể khôi phục một ít Nguyên khí. Chẳng qua nếu muốn khôi phục thực lực, chỉ sợ cần đến thời gian vài năm tĩnh dưỡng, hành trình tầm bảo tại phế tích lần này xem như công cốc rồi.”
“Thái Thanh Môn của đại lục Trung Thiên! Món nợ lần này sẽ có ngày bổn tôn thu hồi cả vốn lẫn lãi!” Sau khi oán hận thốt lên một câu, đầu lâu Ma Nhân mới không cam lòng khép chặt hai mắt, lần nữa bắt đầu thu nạp Ma khí chung quanh.
…
Trong một thông đạo nối xuống hang động bên dưới một hòn đảo tuyết, Ôn Tăng đang bước vội về phía trước. Dưới mặt đất chỉ có ánh sáng âm u do đá vôi phát ra, bất quá lại không thể gây ra trở ngại quá lớn đối với tu luyện giả sở hữu thần thức mạnh mẽ hơn người thường. Khi Ôn Tăng tiến vào được một thời gian, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cái sơn động tối đen như mực, rõ ràng có thể nhìn ra dấu vết sửa chữa của con người.
“Cuối cùng ta cũng tìm được!” Ôn Tăng thấy vậy, khuôn mặt liền hiện lên vẻ hưng phấn không thể che giấu, trong tay bạch quang lóe lên, một khối ngọc giản ố vàng với phong cách cổ xưa đã thình lình xuất hiện.
“Hừ! Liễu Minh, La Thiên Thành, hai người các ngươi đừng tưởng Ôn mỗ dễ dàng để các ngươi thu hết danh tiếng trong hành trình tầm bảo tại phế tích lần này!” Ôn Tăng vừa vuốt ve ngọc giản trong tay vừa tự lẩm một câu.
Không thể không nói, họ Ôn này từ khi tiến vào phế tích của Thượng giới đã gặp phải vận khí không tốt, dù phải liên tiếp tao ngộ cường địch thế nhưng vẫn không thể tìm được cho mình một món bảo vật. Nhưng trước đó không lâu, vận may rốt cuộc đã mỉm cười với tên xui xẻo này khiến hắn tìm được một kiện ngọc giản cổ xưa, phía trên ghi lại vị trí của một di tích bí ẩn vì vậy hắn lập tức tìm lấy cơ hội thoát ly đoàn đội, một mình tìm kiếm tung tích của bảo tàng này.
Lúc này, thân hình của hắn khẽ nhoáng một cái đã tiến về phía trước mười trượng. Một thạch môn cực lớn phát ra ánh sáng màu lam âm u đã xuất hiện trước mặt. Ôn Tăng nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt lập tức nổi lên vẻ vui mừng. Bên trên ngọc giản chỉ ghi lại vị trí của nơi này nhưng lại không nói rõ đặc điểm đồ vật bên trong, thế nhưng dựa theo tình hình trước mắt, di tích này cũng không phải là một địa phương tầm thường. Sau khi hít vào một hơi thật dài, hắn mới phất tay tế ra một tấm tiểu thuẫn hình lục giác màu xám, tiếp đó đánh ra một đạo pháp quyết khiến cho mặt thuẫn nổi lên một tầng hào quang màu bạc nhạt bảo vệ toàn thân. Làm xong hết thảy, Ôn Tăng mới cảm thấy nội tâm trấn tĩnh bèn dùng sức đẩy mạnh cửa đá trước mặt.
Một tiếng “Cọt kẹt…t…tttt” vang lên, cửa đá dày nặng trước mắt không ngờ lại được mở ra một cách dễ dàng. Ôn Tăng vốn khẽ giật mình nhưng sau khi suy tính một hồi vẫn quyết định cất bước đi vào. Phía sau cánh cửa là một thông đạo tối đen như mực nhưng khi họ Ôn đi về phía trước, ngã rẽ phía trước liền xuất hiện ánh sáng leo lét, vô cùng nổi bật trong bóng tối. Lúc này, Ôn Tăng mới vui vẻ, bước nhanh vào thì thấy một gian đại sảnh xuất hiện trước mắt.
Đại sảnh này có chút rộng rãi, chính giữa là một bệ đá hình vuông cao chừng mấy trượng, mặt trước còn có một đoạn cầu thang làm từ bạch ngọc dẫn lên đỉnh phòng. Phía trên bệ đá hình vuông có đặt một khối hộp hình vuông làm từ bạch ngọc, nhìn qua giống như một bộ quan tài thiết kế tinh xảo, hai bên là hai ngọn đèn rực sáng, chiếu rọi toàn bộ đại sảnh.
Phía trước quan tài, có thể nhìn một thiếu nữ thân vận cung trang Nghê Thường màu đỏ với dáng người yểu điệu thướt tha. Chỉ là vào lúc này nàng đang quay lưng về phía đại môn khiến người bước vào căn bản không có cách nào nhìn rõ dung mạo của mình.