Sau khi Liễu Minh phát hiện năm con kiến này nắm giữ được loại độn thuật kinh người như Phong độn thì tất nhiên không còn ý định lưu thủ nữa. Hắn chẳng những thúc giục Minh Cốt Quyết tới cực hạn, thanh đoản kiếm màu xanh trong tay bổ ra liên tục, đồng thời trong tay kia, từng đạo Phong Nhận màu xanh còn nối đuôi nhau hóa thành từng đường sáng màu xanh bắn ra không ngớt.
Hai con kiến lớn vây quanh hắn tấn công điên cuồng không thôi, mặc dù nắm giữ Phong độn thuật nhưng trước sự phản công sắc bén của Liễu Minh, đã dần dần không tránh kịp.
Bên cạnh Liễu Minh, một trong hai con kiến vừa công kích không có kết quả, đang muốn dùng Phong độn để chạy trốn nhưng lại không tránh kịp, bị một đạo kiếm khí sắc bén bổ ngã, lập tức bảy tám đạo Phong nhận đồng thời chém tới, để lại trên người nó mấy cái lỗ rất sâu, cũng làm cho nó liên tục phải tránh né, cơ bản không còn thời gian thi triển Phong độn chạy đi.
Tiếp đó một tiếng “đinh đương” vừa vang lên, một sợi xích màu bạc phá không bay tới, chỉ nhoáng lên một cái đã trói chặt con kiến lớn lại.
Đúng lúc này, Liễu Minh cảm thấy sau lưng chấn động, con kiến còn lại hiện ra, hai chân trước khẽ động, lập tức lặng yên không một tiếng động bổ về phía hắn.
Liễu Minh không thèm quay đầu lại, chỉ lật tay một cái, một đạo kiếm khí màu xanh bổ ra.
Thân hình con kiến lớn bỗng nhiên uốn éo, không ngờ lại có thể dùng một góc độ không thể tưởng tượng nổi né khỏi kiếm khí lành lạnh bay sượt qua trước mặt.
Nhưng đúng lúc này, cánh tay kia của Liễu Minh khẽ chuyển động, một nắm đấm màu vàng rực đánh ra.
Con kiến lớn này kinh hãi, hai chân trước đan chéo nhau vẽ một đường về phía trước, muốn phá vỡ nắm đấm màu vàng.
Nhưng khi hai chân trước của nó vừa mới tiếp xúc với nắm đấm màu vàng, một cỗ man lực từ trong nắm đấm tuôn ra.
Con kiến lớn gào lên một tiếng, hai chân trước bị cỗ man lực này mạnh mẽ chấn nát.
Nắm đấm màu vàng lại mờ đi một cái liền xuyên thủng đầu lâu của nó, đánh chết ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, mặt ngoài sợi xích màu bạc đang trói con kiến còn lại bỗng hiện phù văn màu bạc, sau đó đột nhiên siết mạnh, chia con kiến này này thành mấy đoạn.
Ngay khi Liễu Minh giải quyết xong hai con kiến lớn này, Phi Lâu bên kia, tóc dài đang bay đầy trời đột nhiên cùng lúc chui vào hư không không thấy đâu nữa.
Tiếng xé gió chợt vang lên!
Hai con kiến lớn vốn đang trốn trong gió bị đám tóc dài vô hình cưỡng ép bức ra, đồng thời bên người bọn chúng xuất hiện những sợi tơ màu lục chớp động liên tục, thân hình thoáng cái liền biến thành hơn mười khối rơi xuống.
Lúc này, ánh mắt Liễu Minh mới dời đi, nhìn về phía đầu Yêu trùng từ khi thả ra bốn con kiến lớn không có hành động nào khác kia.
Yêu trùng này thấy bốn con kiến lớn bị giết chết nhanh như vậy, gương mặt mỹ nữ lộ vẻ kinh hoảng, sau khi thét lên một tiếng quái dị, hai cánh sau lưng khẽ động, xoay người bay lên không bỏ trốn.
Trên mặt Liễu Minh hiện vẻ kinh ngạc, nhưng gần như không cần suy nghĩ, hai tay bấm niệm pháp quyết, lúc này từng điểm sáng màu xanh tụ lại tạo thành một đạo Phong nhận khổng lồ lơ lửng trước người.
Cổ tay hắn run lên, Phong nhận khổng lồ phát ra tiếng rít chói tai, phá không bắn đi.
Sau một khắc, bên ngoài cơ thể Yêu trùng hiện ra một màn hào quang màu hồng phấn, nhưng sau khi ánh sáng màu xanh lóe lên, lưỡi Phong nhận khổng lồ đã chém cả thân hình Yêu trùng lẫn màn hào quang thành hai đoạn.
Yêu trùng hét một tiếng thảm thiết, hai phần thân thể rơi thẳng từ trên cao xuống mặt đất.
Bỗng nhiên hai tiếng “phốc” “phốc” vang lên, hai luồng lục diễm bắn tới, biến thân hình Yêu trùng thành đống tro tàn.
Đây chính là do ma đầu Phi Lâu kia bay nhanh tới, há miệng phun ra hai luồng Ma diễm.
Yêu trùng thoạt nhìn quỷ dị lại dễ dàng bị giải quyết như thế, khiến cho trong lòng Liễu Minh cũng buông lỏng xuống.
Tuy bốn con kiến lớn do Yêu trùng này thả ra đúng là rất lợi hại, nhưng bản thân nó lại quá yếu. Cũng không biết có phải là do trong quá trình ngưng Sát xảy ra vấn đề gì đó, cho nên thực lực của nó mới giảm đi nhiều như vậy.
Liễu Minh cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng đi tới chỗ Sát Khanh.
Mặc dù người Bạch gia nói nhiều năm qua Sát Khanh này chưa từng có người đến, có lẽ tích góp được không ít Canh Lam Chân Sát. Nhưng hôm nay lại phát hiện một con Yêu trùng ở đây, cũng khiến cho hắn cảm thấy lo lắng.
Cho dù đúng thật là không có người nào khác phát hiện ra nơi đây. Nhưng ai biết được trong thời gian qua đã có bao nhiêu Yêu thú, Yêu trùng từng dùng qua Chân Sát Khí trong Sát Khanh này.
Liễu Minh nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi càng thêm lo lắng.
Một lát sau, hắn đi tới bên cạnh hố sâu, tập trung tinh thần quan sát phía dưới, kết quả là khiến thần sắc hắn hơi đổi.
Chỉ thấy Sát Khanh này khác rất nhiều so với cái trong động quật dưới mặt đất ở Tiên Hà Sơn kia.
Từ trên nhìn xuống, Sát Khanh nhìn như một cái phễu, nơi sâu nhất ước chừng vài chục trượng, ngoại trừ chính giữa có một chút sương mù màu lam chớp động ra thì những chỗ khác đều chỉ là những hòn đá không rõ tên bán trong suốt, có lớn có nhỏ, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Ánh mắt Liễu Minh dừng lại trên đám sương mù màu lam một lát, khẽ cau mày.
Một tay hắn bấm niệm pháp quyết, thân hình bay lên trời, từ từ rơi xuống chỗ trung tâm Sát Khanh, khi thấy chỉ còn cách sương mù màu lam khoảng hơn một trượng, mới trảo một phát xuống hư không phía dưới.
Lập tức một đoàn sương mù màu lam khá lớn phóng lên trời, bay thẳng tới gần chỗ Liễu Minh mới đột ngột dừng lại.
Hai mắt Liễu Minh nheo lại, cẩn thận quan sát.
Chỉ thấy trong đoàn sương mù màu lam này dường như có một ít tinh quang màu xanh hình dạng như những viên sỏi đang chớp động không thôi, giống như từng ngôi sao vậy, có chừng hơn mười viên.
Liễu Minh thấy vậy, trên mặt lập tức hiện vẻ cực kỳ vui mừng.
Xem ra vận khí hắn cũng không tệ, trong một đoàn sương mù này đã có nhiều Canh Lam Chân Sát như vậy, xem ra việc gom được hai phần Chân Sát khí trong Sát Khanh này có lẽ cũng không thành vấn đề.
Liễu Minh suy nghĩ như thế, sau đó liền vô cùng hưng phấn lấy từ trong tay áo ra một đống bình nhỏ.
******
Hai tháng sau, trong đại điện trên đỉnh Cửu Anh Sơn, Man Quỷ Tông.
Liễu Minh vừa mới trở lại tông, đang đứng trước mặt Khuê Như Tuyền, cung kính thuật lại kinh nghiệm bản thân trải qua trong mấy năm tại Huyền Kinh cho vị Sơn chủ chi Cửu Anh này.
“Ngươi hoàn thành rất tốt công việc ở Huyền Kinh, xem như đã làm cho chi Cửu Anh chúng ta nở mày nở mặt. Quả thực, nếu không phải vào mấy năm trước một mẻ hốt gọn toàn bộ Hải tộc nhân bên trong Huyền Kinh, e là đã liên lụy tới rất nhiều tinh lực của năm tông chúng ta, không có cách nào toàn tâm đối phó với việc bên ngoài. Đáng tiếc sư phụ ngươi và Chu sư bá vừa mới phụng mệnh đi biên giới rồi, nếu không sẽ rất vui mừng khi biết ngươi trở lại. Đúng rồi, sau đây sư điệt có tính toán gì không? Chung sư muội đã đích thân xin cao tầng trong tông khôi phục lại tên thật cho ngươi rồi, về sau có thể trực tiếp dùng tên ‘Liễu Minh’ vốn có. Nếu không có gì thay đổi, với thân phận đệ tử hạch tâm của ngươi, sớm thì vài tháng, chậm thì vài năm, có lẽ cũng sẽ bị phái tới biên giới để ma luyện một phen.” Khuê Như Tuyền nghe xong, trên mặt hiện vẻ hài lòng nói.
“Đa tạ sư bá quan tâm, đệ tử trải qua mấy năm tu luyện này, tự nhận thấy Pháp lực có chút hùng hậu, cũng đã tìm được Chân Sát Khí phù hợp, cho nên chuẩn bị xin trùng kích cảnh giới Linh Sư. Nếu đệ tử nhớ không lầm, phàm là đệ tử trong lúc trùng quan, trừ việc liên quan tới sinh tử tồn vong của tông môn, nếu không sẽ được miễn hết thảy việc chiêu mộ trong lúc bế quan.” Liễu Minh suy nghĩ một lát bèn nói.
“Đúng thật là có quy định này. Nhưng hiện tại ngươi thật sự định trùng kích cảnh giới Linh Sư sao? Nếu tích lũy thêm hai năm nữa, sẽ có phần nắm chắc hơn đấy!” Khuê Như Tuyền nghe Liễu Minh nói vậy, trên mặt có phần động dung.
“Không cần. Nếu lần này đệ tử không thể đột phá thành công, chỉ cần tĩnh dưỡng vài năm, có lẽ trước ba mươi tuổi còn có thể có cơ hội đột phá lần thứ hai. Nhưng nếu chậm thêm hai năm, chỉ sợ thời gian sẽ không đủ.” Sau một phen suy tính Liễu Minh liền trả lời như thế.
“Ừm, sư điệt suy nghĩ như vậy cũng không phải là sai. Tuy nhiên ngươi phải nhớ kỹ một điểm, vô luận trùng kích cảnh giới nào đi nữa, lần đầu luôn là cơ hội tốt nhất để thành công, nếu không bất kể sau này áp dụng phương pháp bổ cứu nào đi chăng nữa, tỉ lệ thành công cũng càng ngày càng nhỏ đi.” Khuê Như Tuyền nghiêm mặt nói.
“Đa tạ Khuê sư bá chỉ điểm, đệ tử xin ghi nhớ. Đúng rồi, mấy năm trước đệ tử nhận được tin tức từ trong tông truyền tới, nói năm tông chúng ta hình như đã bị gian tế của Hải tộc lẻn vào, mà gian tế trà trộn vào bổn tông năm đó chính là Già Lam sư tỷ, hơn nữa nàng còn trộm đi đầu lâu của Man Lực Quỷ Vương mà Lục Âm sư tổ điều khiển năm xưa. Không biết những việc này có phải là thật không?” Sau khi khom người cảm ơn, Liễu Minh lại có chút do dự hỏi.
“Tất cả những điều đó đương nhiên đều là thật. Người phát hiện Già Lam là gian tế của Hải tộc là Băng sư muội của chi Âm Sát, cũng chính là sư phụ của Già Lam. Vốn là Băng sư muội mang theo Già Lam tìm ra Man Lực Quỷ Vương bị mất tích năm đó, thậm chí còn lấy được đầu lâu Quỷ Vương từ trong phong ấn ra ngoài. Thế nhưng đúng lúc này, Già Lam mới hiển lộ thân phận Hải tộc nhân, dùng thủ đoạn ác độc ám toán Băng sư muội, trộm đi đầu lâu Quỷ Vương. Bốn tông môn kia cũng xảy ra việc không khác lắm, nếu không phải chí bảo bị trộm thì cũng là cao tầng trọng yếu trong tông bị hại. Bị tổn thất lớn nhất trong đó chính là Thiên Nguyệt Tông, Lãnh Nguyệt sư thái, một trong hai Đại trưởng lão đã trúng phải một loại kỳ độc của Hải tộc, bây giờ vẫn còn đang hôn mê trong cấm địa của Thiên Nguyệt Tông.” Sau khi Khuê Như Tuyền nghe Liễu Minh hỏi, sắc mặt trầm xuống nói.
“Thì ra những việc này đều là sự thật. Xem ra lần này Hải tộc xâm lấn cũng đã chuẩn bị tỉ mỉ nhiều năm.” Liễu Minh nghe vậy, cũng có phần động dung.
Sau đó, hắn nghe Khuê Như Tuyền chỉ điểm một ít kinh nghiệm lúc trùng kích cảnh giới rồi cáo từ rời khỏi đại điện.
Tiếp đó hắn tới Chấp Sự đường đưa tin, cũng thuận tiện giao lại nhiệm vụ giám sát Huyền Kinh của mình, đồng thời nhận một ít phần thưởng tương ứng.
Lúc này, Liễu Minh mới phát hiện trong Man Quỷ Tông lại có thêm một đám thiếu niên thiếu nữ, trông bộ dạng có vẻ là đệ tử nội môn, đồng thời những gương mặt cũ lại thiếu đi rất nhiều.
Xem ra trong mấy năm qua, Man Quỷ Tông lại tuyển nhận thêm một đám đệ tử mới, đồng thời cũng có rất nhiều đệ tử cũ bị chiêu binh, tới biên giới Đại Huyền quốc.
Trong bốn ngày sau đó, Liễu Minh không hề đi ra ngoài, một mực nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tại chỗ ở của mình.
Thẳng đến một ngày vào nửa tháng sau, Liễu Minh mới lặng lẽ đi tới một hạp cốc ẩn giấu giữa hai ngọn núi nằm ở đâu đó trong Man Quỷ Tông.
Ở lối vào hạp cốc, có một tòa lầu các khổng lồ ba tầng, trước đại môn treo một cái bảng hiệu, trên đó viết bốn chữ to “Linh Khuyết Thiên Các”.
Liễu Minh sờ sờ thứ gì đó trong tay áo, sau đó bước đi tiến vào trong lầu các.
Trong đại sảnh ở tầng một tòa lầu các, ngoại trừ một cái pháp trận màu trắng nhạt trên mặt đất, khắp nơi đều trống rỗng, ngay cả một bóng người cũng không có.