"Chuyện gì xảy ra lại khiến bọn họ bỏ chạy trối chết như vậy!"
Nhìn thấy thật nhiều cường giả tỏa ra khí tức mạnh mẽ của cảnh giới Hóa Tinh lại đang bỏ chạy tán loạn, Liễu Minh dù có tâm tính kiên định cũng không khỏi cảm thấy ngơ ngác. Không lâu sau khi những độn quang xuất hiện ở chân trời, ở một phương cách đó không xa lại truyền tới một tiếng nổ vang, vọng khắp bầu trời. Sau đó một mảnh ánh sáng màu xanh lam cuồn cuộn che ngợp bầu trời thình lình xuất hiện, hơn nữa còn không ngừng đuổi theo đám người phía trước với tốc độ không thể tin nổi. Nhưng vào lúc này, bên trong đám người đang chạy trốn kia, một giọng nói kinh hoảng bất ngờ truyền ra:
"Đừng giết ta, ta nguyện quy hàng. . ."
Lời nói còn chưa xong, đã thấy bên trong đám người có một đạo độn quang bất ngờ rơi lại phía sau có vẻ như muốn dừng lại.
Thế nhưng ánh sáng màu xanh lam lại không hề có ý định dừng tay. Chỉ thấy khí tức do nó phát ra vẫn mênh mông cuồn cuộn, giống như con ngựa thoát cương mang theo tiếng nổ vang rền, thoáng chốc hóa thành một cơn sóng thần dường như muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ. Vị tu sĩ Hóa Tinh kỳ kia vừa dừng lại đã bị ánh sáng màu xanh lam ập đến bao trùm vào giữa khiến y phát ra một tiếng kêu rên thê lương thảm thiết giống như gặp phải chuyện gì cực kỳ khủng bố. Bất quá chỉ vài giây sau lại không có một tiếng động nào truyền ra nữa.
Với sự tình này đám người phía trước làm như không nghe thấy, tiếp tục điên cuồng lao đi về phía trước nhưng trên mặt của tất cả mọi người đều hiện lên một vẻ kinh hãi hơn trước mấy phần. Liễu Minh thấy vậy, tuy vẻ mặt tỏ ra bình thường không chút gợn sóng nhưng trong lòng đã kinh hãi tới cực điểm, mơ hồ có chút suy đoán. Mà Diệp Thiên Mi đứng ở một bên, trong đôi mắt đẹp tinh quang lưu chuyển, không nói lời nào tay áo vung lên theo một ánh bạc lóe lên, phi kiếm màu trắng bạc trong nháy mắt lao lên không trung hóa thành cự kiếm dài đến mấy trượng.
"Nhanh"
Một tiếng quát từ trong miệng của Diệp Thiên Mi truyền ra, đồng thời chỉ trong vài giây hai tay đánh ra mấy đạo pháp quyết, tay áo bào vung lên thân ảnh hai người liền biến mất và xuất hiện ở bên trên cự kiếm. Bên ngoài thân cự kiếm toả ra ánh sáng trắng bạc nhàn nhạt có phù quang lưu chuyển không ngừng, cự kiếm khẽ rung lên hóa thành một vệt cầu vồng gia nhập vào đám người đang bỏ chạy trối chết kia, điên cuồng lao về hướng phía trước.
Trong một nơi sâu bên trong ánh sáng màu xanh lam che ngợp bầu trời đó, một tên thanh niên thân mặc trường bào màu trắng thần niệm của hắn quét đến thấy tình cảnh này, trong mắt tinh quang lóe lên, trên mặt toát ra một tia cân nhắc mà ở phụ cận xuất hiện có mấy đạo mơ hồ không rõ bóng người, dường như là thủ hạ.
Hắn đưa mắt về phương hướng mà hai người Liễu Minh vừa đi, chân phải hơi hạ xuống phía trước phụ cận ánh sáng màu lam nhất thời giống như nước biển từng đợt dập dờn, hướng về phía trước bao phủ mà đi.
Giữa bầu trời quang hải màu xanh lam thanh thế kinh người, so với lúc trước càng tăng lên mấy phần.
Bên trong lam quang người thanh niên giống như đi bộ trên sân vắng, nhìn như cực kỳ chậm nhưng chỉ phất tay một cái đã đi xa mười mấy trượng.
Khi Diệp Thiên Mi cùng Liễu Minh gia nhập vào đám người chạy trốn, ngoại trừ lão giả cầm đầu mặc áo bào đen trong mắt loé ra một tia tinh quang còn lại trưởng lão Hóa Tinh của Hắc Diễm cung cũng không có bất kỳ phản ứng nào tiếp tục bấm quyết gia tốc. Ngược lại, đám người Hồng Tam cùng Thánh Cơ tiên tử nhìn thấy Diệp Thiên Mi đều không khỏi có chút giật mình nhưng sau đó lại cười gượng rồi lắc lắc đầu không nhìn về phía này nữa.
Già Lam vốn đang ở trong độn quang phía sau, lúc này nhìn thấy Liễu Minh đứng trên cự kiếm, đôi mắt đẹp không khỏi có chút ảm đạm nhưng vẻ mặt lại lóe qua một tia dị dạng. Lại qua mấy canh giờ, bởi thời gian dài sử dụng pháp lực hơn nữa tu vi của mọi người không giống nhau nên giờ khắc này đội ngũ đang trốn chạy đã bị kéo dãn không ít so với ban đầu. Thế nhưng màn sáng màu lam đằng sau vẫn như cũ theo sát không ngừng bao phủ về phía trước. Kể từ đó, đội ngũ phía sau bao gồm những người có tu vi hơi yếu, chỉ cần bất cẩn một chút hoặc pháp lực không thể chèo chống làm cho tốc độ có phần bị trì hoãn, liền bị ánh sáng màu lam nhấn chìm trong chớp mắt.
Những người bị màn ánh sáng màu xanh lam trên bầu trời nuốt chửng, gần như không kịp phát ra bất cứ âm thanh nào khác ngoài tiếng kêu thê lương thảm thiết giống như có vô số ác quỷ quấn quanh người truyền tới trong tai mọi người ở phía trước. Tuy trên mặt bọn họ không thể hiện ra bất cứ điều gì nhưng mỗi người đều có thể cảm thấy một luồng khí tức khủng bố đang không ngừng lan ra.
Nhưng vào lúc này, thanh niên áo bào trắng bên trong ánh sáng lam quang dường như không thể tiếp tục kiên nhẫn với màn truy đuổi này nữa.
Chỉ thấy thân hình của gã đột nhiên ngừng lại giữa hư không, trong mắt tinh quang lấp loé đột nhiên há mồm phun ra một luồng sương mù màu xanh lam, phía trước trong hư không nhất thời bị sương mù bao phủ. Lại thấy gã vung tay chộp về phía trước, trong nháy mắt sương mù màu xanh lam cuồn cuộn một hồi rồi co rút lại và ngưng tụ, trong vài giây sương mù tiêu tan hiện lên một cây cờ nhỏ tinh xảo màu xanh lam bên trên mặt cờ tựa hồ dùng màu vàng thêu hình gì đó. Vật này vừa xuất hiện ở trong hư không liền xoay quanh một cái rồi rơi vào trong lòng bàn tay thanh niên áo bào trắng.
Thanh niên áo bào trắng nhàn nhạt nhìn phía trước một chút, ngón tay bắn vào cờ nhỏ một tia pháp lực, mặt ngoài của cờ nhỏ một tầng màu xanh lam lần nữa hiện ra sau đó đánh ra mấy đạo pháp quyết. Cờ nhỏ tỏa ra ánh sáng xanh chói mắt, cờ nhỏ bỗng nhiên theo gió điên cuồng to ra chỉ một thoáng liền hóa thành một cự kỳ to bằng cái bát dài hơn mười trượng, trên mặt cờ phù văn màu lam nhạt lưu chuyển không ngớt. Phụ cận ánh sáng màu xanh lam thấy chiếc cờ nhỏ biến to lớn dường như có cảm ứng vang lên những tiếng ong ong.
"Tất cả đều dừng lại cho bổn hoàng!"
Một lời nói lạnh lùng từ bên trong ánh sáng màu xanh lam truyền ra. Thanh niên áo bào trắng một tay rung lên ngay khi cự cờ dùng thế sét đánh không kịp bưng tai thì màn ánh sáng màu xanh lam tỏa ra bốn phía chỉ trong vài giây màn ánh sáng màu xanh lam giống như biển xanh vô tận hùng hổ bao phủ bọn họ vào trong.
Đám người chỉ trước mắt một hồi ánh xanh lóe lên sau một khắc đã phát hiện mình ở bên trong một vùng hư không trống trải. Bốn phương tám hướng tất cả đều là màu xanh lam, giống như màn ánh sáng màu xanh lam hình thành một tầng không gian tù lung bao vây họ ở trong đó. Tất cả mọi người thấy vậy trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ, không hẹn mà cùng tụ tập chung một chỗ. Một tên cường giả Hóa Tinh mặc áo bào đen, đột nhiên quyết đoán vung tay áo phóng ra một đạo ánh sáng màu xanh, xoay quanh ở trên đỉnh đầu trôi nổi bất động mơ hồ ẩn chứa một thanh phi kiếm màu xanh, toả ra khí tức mạnh mẽ.
"Oanh " một tiếng.
Chỉ thấy phi kiếm màu xanh lóe lên hóa thành kiếm quang kinh người dài hơn mười trượng, mạnh mẽ lao về phía màn ánh sáng màu xanh lam một tiếng nổ đinh tai nhức óc, dường như lão muốn đánh vỡ màn ánh sáng mỏng manh này để chạy trốn.
"Hừ! Không biết tự lượng sức mình!"
Thanh niên áo bào trắng cách đó không xa, nhìn thấy một màn như thế trên mặt không chút biểu tình nhưng trong mắt lộ ra lộ ra vẻ châm biếm, lẩm bẩm một câu. Tầng màn ánh sáng màu xanh lam kia đột nhiên bùng nổ ra một đoàn tia sáng chói mắt, quang kiếm màu xanh run lên lúc này mặt ngoài ánh sáng đã vỡ vụn thành từng mảnh, nhưng nó lại bao vây phi kiếm màu xanh đang lao nhanh ra. Tên cường giả Hóa Tinh kia thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi bèn vung tay áo lên thu lại phi kiếm, đồng thời không dám tùy tiện ra tay thêm nữa. Những người khác thấy vậy, thần sắc đều trở nên âm tình bất định. Cuối cùng lão giả mặt đen cưỡi con rối cự cầm màu vàng sắc mặt âm trầm tới cực điểm nhìn khắp không gian tù lung này một lượt, đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói:
"Tại hạ là Vũ Nhan, cung chủ Hắc Diễm cung. Kính xin Hải Yêu Hoàng hiện thân gặp mặt!"
Âm thanh của Vũ Nhan tuy rằng không lớn nhưng lại tràn ngập uy nghiêm, giống như oanh lôi tản ra bốn phía.
"Vũ đạo hữu, quả thật có tư cách để ta hiện thân gặp mặt."
Giọng nói của Vũ Nhan vừa hạ xuống, ở ngoài màn ánh sáng truyền đến một câu nói khẽ, đồng thời ở chỗ biên giới màn ánh sáng có một đoàn ánh sáng màu lam bỗng dưng xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Đợi đến khi ánh sáng tiêu tan, một tên thanh niên mặc trường bào màu trắng hờ hững đứng ở trước màn ánh sáng, trong lúc phất tay toả ra khí thế khủng bố ép cho tất cả mọi người hô hấp hơi ngưng lại. Chỉ thấy thanh niên áo bào trắng tướng mạo tuấn tú dị thường, đôi môi ngọc diện da thịt trắng nõn óng ánh long lanh, toả ra một vẻ nhu hòa kỳ lạ, hai mắt sâu sắc sáng sủa, tóc dài đen thui xõa xuống ngang vai bộ trường bào trắng như tuyết. Tất cả tạo nên dáng vẻ tiêu sái nhưng lại có vẻ quỷ dị của y.
Lúc này Liễu Minh đang đứng phía sau Diệp Thiên Mi, nhìn thấy thanh niên này trong lòng cũng là khẽ run lên có ai có thể tưởng tượng cường giả chân đan cảnh duy nhất của khu vực Thương Hải vực lại là người trẻ tuổi như vậy!
Vũ Nhan cùng Hải Yêu Hoàng đứng ở trong hư không, đối diện nhìn nhau. Rất nhanh, họ Vũ đã cảm giác được khí tức sâu không thấy đáy trên người Hải Yêu Hoàng bèn không ngừng đề cao phòng bị.
Giờ khắc này Hải Yêu Hoàng vẫn tỏ ra lạnh lùng như cũ. Chỉ thấy sau lưng gã chợt lóe lam quang mang theo bốn bóng người bao gồm hai tên yêu tộc là Thanh Cầm và Xích Lý và hai gã tu sĩ Nhân tộc. Một tên trong số đó chính là lão giả lông mày xanh gọi là Lưu lão, cũng chính là kẻ truy sát hai người Diệp Thiên Mi cùng Liễu Minh dạo trước.
Chỉ là lúc này, thân thể vốn bị đứt đôi của lão đã được khôi phục như lúc ban đầu dường như không nhìn ra chút nào đã từng bị trọng thương. Vừa xuất hiện, Lưu lão đã dùng ánh mắt ác độc gắt gao nhìn chòng chọc vào hai người Liễu Minh cùng Diệp Thiên Mi, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không. Diệp Thiên Mi thấy vậy, trong con ngươi một tia hàn quang lóe lên còn Liễu Minh thì nhắm hai mắt lại dường như chả quan tâm đến tình huống này.
Khi cung chủ Hắc Diễm cung nhìn thấy phía sau Hải Yêu Hoàng có một ông lão tóc trắng thân vận tử bào trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, thất thanh nói:
"Tôn cốc chủ! Ngươi tại sao lại xuất hiện ở chỗ này!"
Sau khi nói xong, Vũ Nhan không ngừng nhìn thẳng ông lão tóc trắng, đồng thời sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Kẻ gọi là "Tôn cốc chủ" nghe vậy bèn cười mỉm nhìn qua Hải yêu hoàng phía trước một chút rồi mới trả lời:
"Có gì mà phải kinh ngạc, ta đã quy thuận Hải Yêu Hoàng bệ hạ từ nhiều năm trước, chỉ là không để các ngươi biết được mà thôi !"
"Cái gì? Ngươi lại dám cả gan làm loạn như vậy! Chẳng lẽ ngươi không sợ các trưởng lão khác của Tinh Cốc môn biết được sẽ liên thủ thanh lý môn hộ!"
Vũ Nhan thực sự không thể nào tưởng tượng được nhân vật vốn là bá chủ một trong ba thế lực lớn lại chịu trở thành tôi tớ cho kẻ khác.
"Trong Tinh Cốc, kẻ nào có can đảm đối chọi với Hải Yêu hoàng đại nhân đều sớm bị ta thanh trừ sạch sẽ. Bây giờ trong cốc còn có người nào dám không phục?"
Tôn cốc chủ nhìn Vũ Nhan, tựa như cười mà không phải cười nói ra sau đó liền đứng im ở một bên không nói một lời nào nữa. Hắc Diễm cung chủ nghe vậy, sắc mặt lập tức biến ảo không ngừng. Lúc này, Lưu lão bên cạnh tàn nhẫn nhìn Diệp Thiên Mi một chút, sau đó vội vã tiến đến thì thầm gì đó với Hải Yêu hoàng. Thanh niên áo bào trắng nghe vậy trong tròng mắt lộ ra từng luồng tinh quang, đồng thời ngẩng đầu lên quan sát tỉ mỉ Diệp Thiên Mi vài lần khẽ gật đầu một cái không biết trong lòng suy tính điều gì.