Sau khi Liễu Minh nhận ra lão giả sau lưng có thể đang dùng một loại bí thuật nhiếp hồn nào đó thì liền nghiến răng giơ tay phải bắt quyết ngầm thôi động Trấn Hồn Tỏa. Chỉ thấy ấn đường của hắn lập lòe ngân quang, rồi một luồng tinh thần lực mạnh mẽ phóng ra bảo hộ tâm thần. Lúc này hắn mới không ngừng biến đổi pháp quyết điều khiển phi chu bay hết tốc độ, kéo giãn khoảng cách với thanh đồng phi xa. Thấy Liễu Minh dường như không bị mê hoặc, ánh mắt Lưu lão lộ vẻ tàn khốc, nhưng ngữ khí lại càng nhu hòa, mơ hồ ẩn chứa vẻ quan tâm:
”Đạo hữu, phi chu này quả thực không tầm thường, có thể bay được lâu như vậy hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, nhưng lão phu khuyên ngươi nên nhìn xuống dưới chân một chút.”
Liễu Minh nghe vậy thì bất giác quét thần thức xuống dưới, lập tức thấy không ổn. Phi chu này do bay đường dài lại thêm lúc trước dùng phù lục gia tốc nên giờ đã xuất hiện vết nứt, hiển nhiên không còn cầm cự được bao lâu nữa. Nếu lại cưỡng ép nó bay tiếp chỉ sợ nó sẽ trực tiếp vỡ tan trên không. Nghĩ tới đây, Liễu Minh đã có chủ ý khác, bất giác pháp quyết trong tay dừng lại khiến tốc độ của phi chu giảm đi một chút. Lưu lão thấy thế liền đại hỉ, lập tức bắt quyết khiến phi xa tăng tốc, đồng thời lại truyền âm khuyên dụ Liễu Minh:
“Xem ra tiểu đạo hữu là người thông minh. Tục ngữ có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Huống hồ ta và Diệp tiên tử vốn là bạn cũ, ta chẳng qua chỉ muốn nhờ Diệp tiên tử giúp một việc nhỏ, nhưng do nàng tâm cao khí ngạo, ta lại nóng nảy nói sai vài câu dẫn đến hiểu lầm rồi động thủ. Ta do lỡ tay đã đánh nàng bị thương hôn mê. Quả thực là do lão phu quen sống trong sơn cốc, không hiểu nhân tình thế thái mới gây ra chuyện như vậy, mong tiểu đạo hữu bỏ qua cho.”
Lưu lão thấy Liễu Minh dường như đã động tâm thì vội nói ra điều kiện:
“Tiểu đạo hữu cứ yên tâm, chỉ cần ngươi dừng lại, để ta mang Diệp tiên tử đến một nơi, chẳng những ta có thể bảo đảm an toàn cho hai người mà còn có thể tặng đạo hữu một kiện linh khí cực phẩm.”
Thấy độn tốc của Liễu Minh lại chậm đi một ít, Lưu lão không khỏi thầm đắc ý về bí thuật “Nhiếp Hồn Câu Phách” của mình. Với thần thức của một tu sĩ Hóa Tinh trung kỳ như lão, lại thêm bí thuật này phụ trợ, đối phó với một tên tiểu bối Ngưng Dịch kỳ đương nhiên là dư sức. Nhưng giây lát sau, nụ cười trên mặt lão liền đông cứng lại, nét mặt cũng trở nên âm trầm như nước. Chỉ thấy phi chu phía trước đang nhanh chóng bay xuống đất, hiển nhiên đối phương không hề chịu chút ảnh hưởng nào của lão. Lưu lão cũng thấy kinh hãi, tên tiểu tử này tuy tu vi không cao nhưng thần thức lại mạnh như vậy. Sát ý của lão với Liễu Minh càng nặng thêm, lão tuyệt đối không thể để hắn sống, nếu không sẽ trở thành đại họa về sau.
Nơi Liễu Minh hạ xuống là một vùng rừng núi âm u, lúc còn cách mặt đất ba bốn trượng hắn liền rung tay áo khiến phi chu hóa thành một quang cầu màu xanh rồi thu vào tay áo. Lưu lão thấy vậy thì hơi ngẩn người rồi lại chuyển giận thành vui cười lạnh. Theo lão thấy, Liễu Minh chẳng qua là tự cho mình thông minh, nghĩ rằng trên không bay không thoát, liền muốn lợi dụng rừng núi địa hình phức tạp để chạy trốn. Với thần thức của lão dù hắn chạy đi đâu cũng có thể dễ dàng tìm ra. Huống hồ đối phương cũng không thể bỏ mặc Diệp Thiên Mi, lúc này xuống khỏi phi chu đương nhiên cũng phải mang nàng theo, thế thì làm sao thoát khỏi tay lão. Lão nghĩ thế rồi cũng điều khiển phi xa hạ xuống, đồng thời không ngừng giám sát nhất cử nhất động của Liễu Minh. Có điều, tuy sát khí trong mắt lão càng đậm nhưng cũng không vội đuổi theo, có vẻ như đã tính trước mọi việc.
Chỉ thấy Liễu Minh mang theo Diệp Thiên My nhảy xuống rồi nhanh chóng lấy ra một phù lục dán lên người sau đó lại vỗ vào túi da bên hông, một đạo hắc quang lóe lên, Cốt Hạt liền xuất hiện. Hắn lại nhanh chóng bắt quyết điểm về phía Cốt Hạt mấy cái. Chỉ thấy hai càng Cốt Hạt giao nhau, vĩ câu cũng rung lên, trên người như có lân phiến màu đỏ hiện lên đồng thời phun ra khói đen cuồn cuộn, tiếp đó lại như cá bơi trong biển nhanh chóng đưa Liễu Minh và Diệp Thiên Mi đi vào lòng đất. Một loạt tiếng động “Ầm ầm” vang lên, nơi bọn Liễu Minh độn thổ xuất hiện một cái hố lớn, sau khi đất đá cuộn lên, lộ ra khuôn mặt Lưu lão lúc này đã phát xanh.
“Hừ, xem ra ta đã coi thường ngươi, tuổi trẻ như vậy mà đồ tốt trên người không ít. Tấm phù kia thì không nói, không ngờ lại có một con Cốt Hạt tinh thông thổ tính, tình hình này thì hơi khó giải quyết rồi.”
Lưu lão nhanh chóng suy nghĩ rồi đưa ra quyết định.
“Hừ, lão phu tuy không tinh thông độn thổ nhưng con dê béo đã đến miệng cũng không thể thả ra. Ngươi có Cốt Hạt tinh thông thổ tính thì đã làm sao, lão phu tu vi Hóa Tinh trung kỳ không lẽ lại sợ ngươi chạy mất.”
Nói xong, hai lông mày dài màu xanh của lão không gió tự rung lên, tiếp theo lão lật tay lấy ra chiếc tam lăng thích kia. Một tay lão bắt quyết, tam lăng thích liền phát ra vô số quang mang màu lam đậm bao phủ toàn thân lão. Tiếp đó lão chỉ về phía mặt đất, tam lăng thích tỏa ra lam sắc quang mang rực rỡ liền bay ra rồi ầm một tiếng, trên mặt đất đã xuất hiên một cái lỗ to khoảng một người chui lọt sâu mười mấy trượng. Lưu lão nhíu mày rồi không chút do dự nhảy xuống truy theo khí tức của Diệp Thiên Mi. Lúc này Liễu Minh đang mang theo Diệp Thiên Mi ngồi trên lưng Cốt Hạt lớn bảy tám trượng nhanh chóng chạy thật nhanh dưới lòng đất. Cốt Hạt tỏa ra một luồng hoàng quang bao phủ bọn Liễu Minh, nơi hoàng quang chiếu đến, đất đá giống như không tồn tại khiến cả bọn dễ dàng xuyên qua. Chỉ qua mấy hơi thở, Cốt Hạt đã đi được mấy chục trượng, độn tốc của nó dưới lòng đất không hề kém tốc độ bay của phi chu chút nào. Khả năng mang theo người khác đi trong lòng đất của nó cũng là do Liễu Minh phát hiện ra sau khi nó biến dị tiến giai Ngưng Dịch kỳ, nhưng hắn vẫn luôn giữ bí mật, xem đó như một thủ đoạn sau cùng để giữ mạng. Hiện tại gặp nguy hiểm hắn liền bất ngờ để Cốt Hạt thi triển ra thần thông này, quả nhiên có thể kéo giãn khoảng cách với lão già kia. Mà sau lưng hắn hơn mười trượng, Lưu lão đang dùng tam lăng thích mở đường nhanh chóng tiến về phía trước, nhưng nhất thời không thể đuổi kịp hơn nữa còn có xu thế để đối phương trốn thoát.
Lúc này lão giả mày xanh không khỏi vừa giận vừa kinh hãi. Kinh hãi là vì không ngờ đối phương lại có linh thú tinh thông thổ tính như vậy khiến lão nhất thời không cách nào đuổi kịp. Giận là vì lão đường đường là một cường giả Hóa Tinh kỳ lại liên tiếp mấy lần để một tên linh sư Ngưng Dịch chạy thoát. Nhưng lão cũng hiểu rõ, độn thổ là một loại thần thông cực kỳ tiêu hao pháp lực, chác hẳn Cốt Hạt kia cũng không thể cầm cự được lâu. Nghĩ tới đấy lão mới yên tâm một chút tiếp tục thôi động tam lăng thích không nhanh không chậm đuổi theo.
Sau thời gian một nén hương, Cốt Hạt đã bỏ xa đối phương mười mấy dặm, nhưng nét mặt Liễu Minh lại trở nên âm trầm. Nhờ liên hệ tinh thần với Cốt Hạt, hắn đã nhận ra nó vì phải toàn lực độn thổ nên pháp lực tiêu hao quá nhiều, đã có dấu hiệu đuối sức, tốc độ cũng dần chậm lại. Hắn lật tay lấy ra một phù lục mày vàng rồi vỗ lên lưng Cốt Hạt, phù lục liền hóa thành một luồng hoàng quang nhập vào người nó. Tiếp theo hắn thông qua một chân truyền một lượng lớn pháp lực qua cho Cốt Hạt. Cốt Hạt phấn chấn tinh thần, hoàng quang quanh thân lại sáng rực lên rồi độn tốc cũng nhanh trở lại. Liễu Minh thấy pháp lực bản thân không ngừng thoát ra nét mặt không khỏi cực kỳ ngưng trọng, cứ tiếp tục như vậy thì hắn không thể cầm cự được lâu. Nhưng trước mắt hắn cũng không còn cách nào, sau khi uống một viên đan dược lại cắn răng tiếp tục truyền pháp lực cho Cốt Hạt. Sau khi tốc độ của Cốt Hạt lại giảm xuống lần nữa, Liễu Minh có thể cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa hắn và Lưu lão đang không ngừng rút ngắn. Cốt Hạt thông qua lên hệ tinh thần với hắn biết được tình hình cũng rất lo lắng liền tăng tốc trở lại.
Lưu lão phía sau cảm ứng được tình hình tuy buồn bực nhưng cũng không lo lắng. Tuy tam lăng thích của lão không nhanh bằng Cốt Hạt, nhưng bản thân mình pháp lực hùng hậu, đan dược phù lục dù sao cũng không phải là thứ có thể dùng lâu dài, bắt được đối phương chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cứ thế đôi bên một đuổi một chạy suốt nửa canh giờ.
Lúc này Liễu Minh vì pháp lực tiêu hao quá lớn nên sắc mặt tái nhợt, ánh mắt cũng mờ đi. Trong khi đó lão già kia đã thu hẹp khoảng cách với hắn còn dưới mười dặm, lại không ngừng sử dung bí thuật tinh thần để quấy nhiễu hắn. Liễu Minh nhờ Trấn Hồn Tỏa nên không việc gì nhưng lúc này pháp lực đã tiêu hao quá nhiều, đan dược hồi phục pháp lực cũng không thể bù đắp kịp lượng tiêu hao.
“Không lẽ lần này lại phải giao thủ với một cường giả Hóa Tinh trung kỳ?” Liễu Minh nhếch môi cười khổ.
Hắn nắm rất rõ thực lực của mình, nếu là ở lúc toàn thịnh mà gặp một tu sĩ Hóa Tinh sơ kỳ thì hắn nhờ vào các loại thủ đoạn vẫn có cơ hội rất lớn để trốn thoát. Nhưng muốn thoát khỏi một kẻ có tu vi Hóa Tinh trung kỳ thì quả là rất khó. Huống hồ lúc này hắn đã như đèn cạn dầu. Hắn nghĩ tới đây bất giác đưa thần thức vào cơ thể nhìn qua hư ảnh tiểu kiếm trong Linh hải một cái.