Ma Nhân kia thấy vậy bèn quát lớn một tiếng, cánh tay đột nhiên thô to gấp bội, theo đó linh văn màu tím cùng roi dài trong tay lập tức loé lên vung mạnh lên trời. Đồng thời một đạo tiên mang màu tím dài hơn trăm trượng lập tức xông ra nghênh đón công kích của đối phương.
(*tiên: cây roi)
Rầm rầm!
Trong không trung, tử mang cùng xích quang va đập với nhau liên hồi, từ đó từng đạo hào quang lẫn lộn hai màu tím đỏ bắn ra bốn phía. Theo sau đó, hai bên sơn cốc vốn là một ngọn núi đã không còn trọn vẹn, lúc này lại thình lình xuất hiện thêm một đám hố đen lớn gần trượng.
"Ầm" một tiếng giòn vang, đao mang màu đỏ bị bóng roi cắt ra làm hai lập tức ầm ầm tan vỡ.
Một đoạn đao mang màu đỏ trong đó thì lại quay tròn trong không trung rồi biến mất, cuối cùng lại xén phẳng một ngọn núi ở phía xa.
Lợi dụng sơ hở này, Liễu Minh nhanh chóng lấy ra một tấm phù lục màu trắng vỗ lên đầu vai, liền đó một luồng khí diễm chui vào bên trong vết thương làm miệng vết thương dần dần liền lại như lúc đầu. Tiếp đó, thân hình hắn lần nữa nhoáng một cái hoá thành bốn bóng người xông tới phía Ma Nhân, trong tay mơ hồ loé lên vài tia sáng màu đen.
Ma Nhân thấy thế liền không chút do dự vung tay lên, theo đó trước người hiện ra một bóng roi màu tím hoá thành mảng lớn tử mang gống như bão táp mưa sa, bao phủ cả bốn bóng đen do Liễu Minh biến ra.
"Phốc" "Phốc" "Phốc" ba tiếng, ba cái bóng đen trong đó vừa chạm đến bóng roi màu tím liền nhao nhao tán loạn ra.
Còn cái bóng đen cuối cùng khi vừa bị đánh trúng thì một bóng người bao bọc trong luồng ánh sáng trắng thình lình loé hiện bên cạnh, lập tức hướng lên trời mạnh mẽ vung lên bắn ra một dải tinh quang màu trắng cứng rắn ngăn cản thế lao xuống của cây roi dài màu tím kia.
Ầm!
Ma tiên vừa quất xuống, đã khiến cho tinh quang màu trắng lập tức toán loạn, liền đó thân thể Kim Thiên Tứ cũng loạng choạng bay ngược ra phía sau.
Nhưng trong một hơi thở này, bản thể Liễu Minh thừa dịp xoay người, đột ngột xuất hiện tại một chỗ trước người Ma Nhân cách mấy trượng giống như là thuấn di vậy, tay áo lập tức vung lên bắn ra ba tia sáng màu đen.
Bên trong hắc mang rõ ràng là ba cái vòng tròn màu đen chỉ lớn bằng ngón tay cái.
Ba cái vòng tròn đón gió lớn lên, trong nháy mắt đã to như cái cối xay, lơ lửng giữa không trung nhẹ nhàng run rẩy, từ đó phát ra từng tràng tiếng vù vù trầm thấp.
Đúng là vật mà Liễu Minh năm xưa đoạt được từ người ma thi Thiên Tượng cảnh cùng Kim Man lão tổ vô cùng công hiệu khi dùng để đối phó với Ma Nhân, Cấm Ma Hoàn!
"Cấm Ma Hoàn! Tới tận ba cái, ngươi làm sao có thể có được vật ấy!"
Những cái vòng tròn đen vừa được xuất ra thì sắc mặt Ma Nhân lần đầu tiên đại biến, hắn lập tức cuộn roi dài lại, ma khí màu xám xanh chuyển động quanh thân, liền đó thân hình nhoáng một cái xuất hiện bên ngoài trăm trượng, hai mắt nhìn chằm chằm cái vòng tròn màu đen mà lộ ra dáng vẻ sợ hãi không thể chối bỏ.
Liễu Minh căn bản không thèm để ý đến tên Ma Nhân lúc này, hai tay thoáng mơ hồ bỗng nhiên liên tục vạch ra mấy cái hình bán nguyệt.
Liền đó những cái vòng tròn màu đen khẽ run lên giữa không trung, bỗng nhiên lại không động đậy thêm chút nào nữa. Điều này làm cho ánh mắt Liễu Minh lập tức trở nên ngưng trọng.
"Hắc hắc, không biết ngươi từ đâu có được những vật này, chỉ sợ là không biết cách dùng thì phải. Chẳng bằng dâng lên cho bổn toạ, ta có thể phá lệ tha cho các ngươi rời đi!" Sau một lúc lâu, Ma Nhân bỗng nhiên lộ ra một chút giễu cợt nói, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng đặt lên trên người Liễu Minh cùng ba cái vòng tròn đen, bộ dáng như muốn dò xét cân nhắc thật giả.
Nhưng Liễu Minh vẫn tỏ ra điềm tĩnh như núi, hai tay tự nhiên vạch lên nửa hình bán nguyệt nhưng trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng.
Hắn đã từng ở trong huyễn cảnh học hỏi cách thức thao túng của Kim Man lão tổ ngày đó, cũng từng thử qua thúc giục một cái Cấm Ma Hoàn này mà không có gì bất ổn. Không ngờ tới hôm nay lại phải dùng nó để đối địch, trong lúc vội vàng này thì lại không cách nào điều khiển, không biết cách thức sử dụng rốt cuộc đã mắc phải sai sót gì.
Kim Thiên Tứ ở bên kia thấy cảnh này, trong mắt lại loé lên một tia dị sắc không tài nào phát hiện được, miệng khẽ mấp máy truyền âm vài câu cho Liễu Minh rồi sau đó tinh quang màu trắng xoáy lên hoá thành một đạo cầu vồng trắng bắn về phía Thiên Tượng Ma Nhân.
Thiên Tượng Ma Nhân thấy thế lập tức liên tục điểm mấy cái về phía ánh sáng trắng, tia sáng lục trên đầu ngón tay không ngừng chớp động. Theo đó bắn ra từng đạo cột sáng màu xám xanh to bằng ngón tay, khí thế như muốn che trời lấp đất.
Tinh quang toàn thân Kim Thiên Tứ lập loè không ngừng, tại giữa không trung vẽ ra một đường vòng cung mỹ lệ lướt qua lướt lại khéo léo tránh được những cột sáng này.
Ma Nhân thấy thế khuôn mặt liền loé lên vẻ dữ tợn, ngón tay chỉ một đám cột sáng uốn lượn đầy trời, sau khi lượn một vòng liền mãnh liệt từ bốn phương tám hướng quét về phía Kim Thiên Tứ.
Nhưng Kim Thiên Tứ điều khiển độn thuật tinh quang vô cùng huyền diệu, dễ dàng len lỏi giữa từng đạo cột sáng đi qua.
Đúng lúc này, sau khi Liễu Minh hít sâu một hơi, pháp quyết trên mười ngón tay đột nhiên một mạch biến ảo ra nhiều loại, đem ba luồng khí diễm màu đen như có như không bắn vào trong cái vòng tròn. Theo đó ba cái Cấm Ma Hoàn lần nữa có chút dao động, cuối cùng phát ra tràng âm thanh vù vù trầm thấp.
Âm thanh này vừa truyền ra lập tức khiến cho Thiên Tượng Ma Nhân vốn đang kịch đấu cùng Kim Thiên Tứ bất chợt kinh hãi, năm ngón tay vội vàng mở ra, từng cột sáng màu xám xanh đột nhiên tăng tốc dồn dập quây quanh Kim Thiên Tứ bắn ra.
Ầm ầm!
Ngay tại chỗ Kim Thiên Tứ, sau khi từng luồng ma khí màu xám xanh cùng tinh quang màu trắng đan vào nhau lập tức hoá thành một mảng sương mù mờ ảo lần nữa bao phủ thân hình hắn lại.
Sau khi Ma Nhân làm xong hết thảy liền không chút chần chờ vung cánh tay phải, linh quang trên cây roi dài màu tím lóe lên liền thoáng mơ hồ hoá thành ba cái bóng roi chia nhau gào thét lao về phía ba cái Cấm Ma Hoàn.
Lúc này, mười ngón tay Liễu Minh khuấy động liên tục lả lướt như đánh đàn, trong miệng lẩm bẩm vài tiếng chú ngữ gần như không thể nghe thấy. Linh quang trên ba cái vòng tròn đen theo đó chớp động, bỗng nhiên hoá thành ảo ảnh mơ hồ khiến cây roi màu tím gào thét lao đến nhưng căn bản không cách nào chạm đến mảy may.
Thiên Tượng Ma Nhân thấy vậy đột nhiên trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc, cây roi dài màu tím trong tay lại run lên, theo đó mấy cái bóng roi lại thay đổi phương hướng lần nữa, hướng chỗ Liễu Minh quất qua bằng một tốc độ ánh sáng.
Liễu Minh thấy vậy, ánh mắt lóe lên đang muốn tránh né thì trước người hắn bỗng nhiên sáng chói, Kim Thiên Tứ trên người chồng chất vết thương thoáng hiện ra, toàn thân lập loè tinh quang. Trên ngực chỗ một cái phù văn hình ngôi sao màu trắng nhạt đang quay tròn chuyển động không ngừng, trong nháy mắt bắn ra một cột sáng màu trắng to lớn xông tới mấy cái bóng roi, sau một cái chớp động xuyên qua liền ầm ầm đánh tới chỗ Ma Nhân.
Khuôn mặt Ma Nhân hoảng sợ vô thứ đem ma khí cuộn dâng lên che ở trước người, ngay tức thì một tiếng nổ "Oanh" vang lên, cột sáng bắn tới bỗng nhiên nổ văng tung tóe, vô số bạch mang giống như kim châm bắn ra.
Xì xì, xì xì!
Bạch mang loé lên rồi đi qua, Ma Nhân ngay trong gang tấc lại không kịp đề phòng làm cho trên người lập tức nhiều ra một đám lỗ máu, huyết tương màu xanh đen phun mạnh ra.
Không biết những bạch mang này có loại uy năng huyền diệu nào mà có thể xuyên thẳng qua đám ma khí hộ thể đậm đặc trên người tên Ma Nhân kia!
Ma Nhân bất ngờ bị thương, trong lòng tự nhiên cực kỳ giận dữ, đang định khống chế vết thương trên người để rồi hung hãn đánh trả lại thì ở xa xa, khóe miệng Liễu Minh đột nhiên lại nhếch lên, một tay liên tục vạch ra ba hình bán nguyệt giữa không trung, liền đó ba cái vòng tròn đang lơ lửng bỗng nhiên loé lên rồi tan biến trong hư không.
"Không xong!"
Tinh thần Ma Nhân đã sớm chú ý ba cái Cấm Ma Hoàn, sắc mặt gã liền lập tức đại biến, chợt nhớ tới một điều gì đó tương tự, liền thân thể cuộn trào ma khí thình lình bắn ngược ra phía sau.
Nhưng mà tất cả đều đã trở nên vô ích.
"Phốc phốc phốc" ba tiếng, ba luồng sáng đen sau khi cuộn tròn một cái liền dồn dập hiện ra ba cái vòng tròn đen nhánh phía cánh tay trái cùng hai chân.
Trong ánh mắt tên Ma Nhân toát lên vẻ kinh hãi, ba cái vòng tròn đen trùm bên ngoài thân thể hắn lập tức phát ra ánh sáng đen rực rỡ, ma văn quỷ dị dày đặc theo đó không ngừng hiện ra đồng thời chui vào trong cơ thể hắn.
Ma Nhân lập tức bị giam cầm giữa không trung, toàn thân run rẩy không ngừng, ngay cả tay chân cũng không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể khàn giọng điên cuồng gào thét liên hồi, đồng thời ma khí màu lục cuồn cuộn xông ra liều mạng ngăn cản khiến cho ma văn màu tím chớp động dữ dội.
Liễu Minh thấy vậy liền trở nên vui mừng quá đỗi, hai tay run lên, khí đen sau lưng theo đó cuồn cuộn cuốn ra liền biến thành năm đầu giao long màu đen gào thét lao thẳng tới chỗ Ma Nhân kia.
Kim Thiên Tứ cũng không chút do dự, hai tay bấm niệm pháp quyết, phù văn trước ngực cũng lập tức quay tít một vòng, lại lần nữa bắn ra một cột sáng màu trắng xông tới phía tên Ma Nhân.
Hiển nhiên hai người liên thủ đánh ra một kích toàn lực như vậy có ý định muốn đánh gục tên Ma Nhân có tu vi Thiên Tượng cảnh lúc này.
Tên Thiên Tượng Ma Nhân thấy vậy tự nhiên trong lòng trở nên run sợ, mắt thấy vụ giao cùng cột sáng lao xuống lập tức trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn, hướng lên trời thét to một tiếng, toàn thân linh văn màu tím theo đó hiện ra.
Ầm ầm ầm!
Hai chân cùng cánh tay trái của hắn bị Cấm Ma Hoàn trói chặt thình lình mãnh liệt căng ra, cứ như vậy mà nổ tung hoá thành từng luồng ma khí màu xám xanh lẫn với huyết nhục quét ra bốn phương tám hướng.
Có điều những ma khí này lượn một vòng giữa không trung liền bị ba cái Cấm Ma Hoàn lần nữa lại hút vào bên trong.
Thiên Tượng Ma Nhân Lúc này lại quyết định thật nhanh vứt bỏ tay chân bị giam cầm, cũng dựa vào lực tự bạo mà thân thể hoá thành đoàn ánh sáng màu máu bắn ngược về phía sau, khó khăn lắm mới tránh khỏi năm đầu vụ giao cùng cột sáng đang gào thét lao tới.
Có điều Ma Nhân ở giữa không trung sau vài cái chớp động, cánh tay còn sót lại lập tức nắm chặt cây roi dài màu tím rồi bỗng nhiên vang lên một tiếng đùng, bất ngờ quất về phía ba cái vòng tròn màu đen đang hấp thu ma khí kia.
"Phanh phanh" vài tiếng, ba cái Cấm Ma Hoàn bị bóng roi đánh trúng liền văng ra ngoài, vài tiếng "loảng xoảng" từ trên mặt đất vang lên.
Liễu Minh thấy thế, khoé mắt thoáng co lại một phát, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tên Ma Nhân kia, cũng không để ý đến ba cái Cấm Ma Hoàn nọ.
Dù sao thì hắn tại trong huyễn cảnh đã nhiều lần kiểm tra, khả năng hấp thu ma khí cũng có hạn, sau mỗi lần thúc giục thì trong thời gian ngắn không thể sử dụng lần nữa, nếu không thì cũng không đơn giản bị bóng roi đánh trúng như thế.
Lúc này, tên Ma Nhân sau khi hợp thể, vốn bị năng lực áp chế của cái không gian này cắn trả, khi trước lại bị Cấm Ma Hoàn hút đi không ít ma khí, cộng thêm một lần tự bạo vừa rồi nên giờ phút này bản thân thực lực mười phần thì có lẽ còn lại không tới ba bốn rồi. Nhưng dù vậy thì trong tay hắn chính là ma tiên cấp bậc pháp bảo, vẫn không thể xem nhẹ.
Liễu Minh trong lòng nhanh chóng suy nghĩ.
Tên Ma Nhân đối diện mặt mũi tràn đầy âm vụ nhìn Liễu Minh, cũng thở hổn hển liên hồi.
Khí tức trên người hắn bây giờ cũng đã giảm xuống hơn một nửa, vết thương chỗ cánh tay trái cùng hai chân vẫn không ngừng có ma diễm màu xám xanh lượn lờ, có vẻ đang khôi phục lại. Còn cây roi dài màu tím trong tay thì giống như quái xà co lại, từ chỗ cánh tay lượn vòng trên thân thể.