Tu sĩ họ Tôn sau khi giới thiệu tất cả một lượt, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Liễu đạo hữu đến đây thật là đúng lúc, chúng ta đã thương lượng cùng Yêu tộc giải quyết việc này bằng cách tỷ thí."
"Tỷ thí?" Liễu Minh nghe vậy khẽ giật mình.
"Đúng vậy! Hôm qua Yêu tộc bất ngờ thay đổi thái độ, đề nghị cùng chúng ta liên thủ mở di tích, chia nhau bảo vật trong đó. Còn về số lượng, đối phương đề nghị chia ra làm bảy phần, thông qua bảy trận tỷ thí theo thể lệ một chọi một để quyết định rồi tiến hành phân chia." Họ Tôn bình tĩnh giải thích.
"Hừ, bọn hắn làm gì có lòng tốt như thế? Nếu không phải hôm qua Tôn sư huynh vô ý bị thương khi đối địch với hai gã tu sĩ Chân Đan thì làm sao bọn chúng lại tốt bụng đưa ra phương thức tỷ thí như vậy, đúng là vô liêm sỉ!" Tên đệ tử Hạo Nhiên thư viện có nốt ruồi trên mặt thẳng thắn nói ra, kèm theo vài tiếng hừ hừ.
"Đúng vậy! Tôn sư huynh, nếu chúng ta đáp ứng đề nghị này chẳng phải giống như đem sính lễ tặng không cho bọn chúng, đem bảo vật trong di tích hai tay dâng cho đám Yêu tộc đó sao?" Một gã đệ tử trẻ tuổi của Hạo Nhiên thư viện nghe vậy liền lên tiếng phụ họa.
Lời vừa dứt, những người khác đều đăm chiêu suy xét cẩn thận, không khỏi lưỡng lự một phen.
Ở đây ai cũng biết, bọn hắn có thể đối chọi lại Yêu tộc, chính là nhờ vào ưu thế nhân số cùng chiến thuật. Huống hồ tình hình giằng co hiện tại cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi thật sự thì trong những lần tranh đấu bọn họ vẫn thắng ít thua nhiều. Bên Yêu tộc cũng lo lắng về việc Nhân tộc bài trừ cấm chế bất ngờ đánh lén cho nên mới trì hoãn không chính thức quyết chiến sinh tử.
Hiện nay người có thực lực mạnh nhất trong bọn hắn đã chịu ít nhiều tổn thương, không có ai có thể đối phó với hai tên tu sĩ Chân Đan của đối phương. Còn lại năm cuộc tỷ thí còn lại, chỉ sợ Nhân tộc cũng không nhất định chiến thắng được một nửa. Cũng chỉ vì tu sĩ Yêu tộc đến từ Man Hoang đại lục, trời sinh thân thể cường hãn, vốn chiếm ưu thế rất lớn trong những tình huống một đối một.
Liễu Minh hiểu ra, thì ra hai tên đệ tử Hạo Nhiên thư viện khi trước nóng lòng muốn hắn gia nhập liên minh cũng vì cho rằng hắn có thể đảm nhiệm một trận tỷ thí.
"Hai vị sư đệ không nên gấp gáp. Đối với việc này ta cũng đã suy nghĩ tường tận! Bản thân ta cảm thấy hành động này vẫn có khả năng thành công không nhỏ. Trước hết, những ngày vừa qua hai bên đã không ngừng chiến đấu quyết liệt, không tránh khỏi việc tổn thương thực lực lẫn nhau. Xem tình cảnh trước mắt, hai bên nhất thời không thể tiêu diệt hoặc đuổi đối phương rời khỏi nơi này, nếu như thế chỉ sợ sẽ giúp các thế lực khác được lợi. Thứ hai, nếu đối phương muốn giở trò sau lưng chúng ta, tại sao chúng ta không cho bọn chúng biết thời biết thế, tương kế tựu kế?" Tôn Tính khoát tay áo, thần thần bí bí nói với mọi người.
Lời vừa ra liền khiến đám đông lộ ra vẻ nghi hoặc, ánh mắt đều tập trung lên người họ Tôn, đợi hắn nói rõ.
"Ha ha, nhắc đến cùng trùng hợp. Trong tay tại hạ có một loại bí thuật đặc thù có thể đánh dấu lên người khác, người bị đánh dấu này có thể bị ta Truyền Tống đi." Tôn Tính cười ha ha nói.
"Bị Truyền Tống đi?" Những người khác kinh ngạc.
"Đúng vậy! Loại dấu hiệu này không có hiệu quả công kích cho nên sẽ không bị phát hiện, chỉ có điều thời gian thi triển cấm chế yêu cầu tương đối dài, muốn thực hiện ít nhất cũng cần thời gian một nén nhang. Kế hoạch của ta là, ta sẽ bố trí cấm chế hỗ trợ tại nơi tỷ thí, cho nên lúc mọi người tỷ thí, hãy ra sức trì hoãn thời gian, tranh thủ trong quá trình tỷ thí vùi sâu dấu hiệu vào trong cơ thể đối phương. Lập tức ta sẽ thông qua thuật phân thân, trong lúc tỷ thí lẻn vào cửa di tích, bố trí tại đó Truyền Tống cự ly xa tương ứng với dấu hiệu. Đến khi chúng ta bài trừ cấm chế, ta sẽ kích phát Truyền Tống trận đặc thù kia, Yêu tộc có tầm hơn mười người, bảy tên tu sĩ hạch tâm bị Truyền Tống bất ngờ những người còn lại tự nhiên cũng không thể uy hiếp chúng ta. Đến khi bảy người này trở về từ hơn trăm vạn dặm, di tích sớm đã bị chúng ta quét sạch không còn thứ gì." Ánh mắt Tôn Tính khẽ quét qua mọi người từ từ mở miệng giải thích.
"Tôn sư huynh không hổ là người đa mưu túc trí, quả là kế hay!" Nam tử cao gầy nghe thấy thế ánh mắt sáng lên, khẽ phất tay áo liền lên tiếng khen ngợi.
Mọi người ngẫm nghĩ, nhận thấy được kế hoạch không có vấn đề gì cùng nhau gật đầu đồng ý.
Liễu Minh tuy không nghi ngờ tính khả thi của kế hoạch nhưng trong lòng vẫn có cảm giác có điều không ổn, tuy vậy lại không có cách nào nhận biết chính xác là vấn đề gì, vì thế sau khi cân nhắc một lát cũng liền gật đầu.
"Cùng tỷ thí với Yêu tộc là chuyện vô cùng nguy hiểm, đặc biệt đội hình của đối phương còn có hai gã tu sĩ cấp bậc Chân Đan, ngộ nhỡ chúng ta chết xui xẻo vẫn lạc trong lúc tỷ thí, kế hoạch dù có áp dụng thành công liệu có cách nào chia sẻ bảo vật trong di tích?" Đúng lúc này, tu sĩ mặc đồ trắng của Ma Huyền Tông suy nghĩ một chút liền mở miệng truy vấn.
"Người tham gia tỷ thí, đúng thật có chút nguy hiểm. Dù bên Yêu tộc nói ra rõ trong thời điểm lúc tỷ thí, chỉ cần đối phương chủ động đầu hàng, thì sẽ không gây bị nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng kết quả sắp tới lại ảnh hưởng đến quyền phân chia bảo vật, chắc chắc hai bên đều dùng đem tính mạng bản thân quyết một phen sống mái mà đọ sức. Đối với việc này thì tại hạ chỉ có thể cam kết với các vị, hễ là người tham gia tỷ thí, trong lúc phân chia bảo vật, có thể nhận thêm một ít. Về phần đối phương có hai gã tu sĩ Chân Đan, một cuộc tất nhiên sẽ do tại hạ sẽ đích thân ứng chiến. Trận còn lại giao cho người khác, thân thể mạnh mẽ có thể kéo dài trận chiến trong thời gian một nén nhang. Vị đạo hữu nào sau khi suy nghĩ kỹ nguyện ý thì nói cho ta, chỉ cần gieo dấu hiệu lên đối phương thành công, người này trong lúc bắt đầu phân chia bảo vật có thể dựa theo đó nhận thêm một phần." Tôn Tính vừa nói, ánh mắt liên tục chớp động cuối cùng không biết vô tình hay hữu ý lại bất ngờ đặt trên người Liễu Minh.
Những tu sĩ Nhân tộc xung quanh sắc mặt đều trầm lắng, không nói gì, trong đó cũng có người như hữu ý vô ý đặt ánh mắt lên người Liễu Minh.
Tuy nói rằng chỉ cần kéo dài thời gian, nhưng mọi người trong lòng đều rõ ràng, tu sĩ Chân Đan xuất hiện ở phế tích này chắc chắn không phải tu sĩ Chân Đan bình thường, có thể dễ dàng đối phó, kiên trì cùng đối phương trong thời gian một nén nhang không phải tu sĩ Giả Đan bình thường nào cũng làm được.
Liễu Minh thấy vậy, vẻ mặt thoáng xao động nhưng cũng không lập tức lên tiếng.
"Nếu mọi người nguyện ý tham gia tỷ thí thì bây giờ có thể nói cho ta biết hoặc là trở về suy nghĩ ngày mai mới trả lời cũng không muộn. Đúng rồi, chút nữa quên nói cho chư vị rằng hai tộc quyết định thời gian tỷ thí là vào hai ngày sau. Trừ chuyện đó ra, nếu mọi người có ý kiến gì khác thì đừng ngại nói ra tại đây." Tu sĩ họ Tôn thấy mọi người đều không mở miệng nói lời nào nữa bèn bổ sung thêm.
Thời gian ước chừng một nén nhang trôi qua, vài tu sĩ đang có mặt đều tỏ vẻ nguyện ý tham gia tỷ thí nhưng vẫn chưa có người nào nguyện ý đứng ra đối chiến với tu sĩ Chân Đan bên phía Yêu tộc.
Trong thời gian kế tiếp, mọi người lại cùng nhau thảo luận về một số chi tiết liên quan đến lần thi đấu sắp tới, hơn nữa lại quyết định kéo dài thời gian thêm vài ngày để phái thêm một ít nhân thủ lảng vảng quanh khu vực gần đấy với hi vọng có thể lôi kéo thêm một vài cường giả Nhân tộc gia nhập vào Liên Minh tạm thời này.
Hơn một canh giờ sau, hội nghị lần này kết thúc, tất cả nhao nhao đứng lên cáo từ rồi rời đi.
Trong nháy mắt, thính đường chỉ còn lại có tên tu sĩ họ Tôn kia và Liễu Minh.
Lí do Liễu Minh lưu lại một mình ktrong lòng mọi người đều hiểu rõ.
"Liễu đạo hữu, chắn hẳn ngươi cũng đoán được nguyên nhân ta mời ngươi ở lại rồi nhỉ." Tu sĩ họ Tôn thấy mọi người đã đi hết liền không khách khí gì mà thản nhiên nói.
"Tại hạ đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Tôn huynh. Yên tâm đi, tên yêu tu Chân Đan còn lại cứ giao cho Liễu mỗ ứng phó. Tuy rằng hi vọng thủ thắng của tại hạ không lớn nhưng việc kéo dài nhất thời nửa khắc liền không thành vấn đề." Liễu Minh thản nhiên nói.
"Tốt, rất tốt! Ta biết Liễu đạo hữu chắc chắn sẽ đáp ứng việc này. Liễu đạo hữu từng đại phóng dị sắc ở Thiên Môn Hội, thực lực sớm đã có thể so với Chân Đan. Tại hạ tin tưởng trận chiến này dù là đại thắng cũng không có gì bất ngờ." Tu sĩ họ Tôn nghe vậy lập tức trở nên mừng rỡ.
"Thiên Môn Hội đã là chuyện của nhiều năm trước, lúc đó bản thân tại hạ cũng gặp chút ít may mắn mà thôi. Nếu không còn chuyện gì khác tại hạ cũng xin cáo lui." Liễu Minh mỉm cười trả lời.
"Tốt! Trước lúc tỷ thí cũng cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho thật tốt, tại hạ cũng không giữ thêm nữa. Đạo hữu có thể mở một cái động phủ tạm thời ở bên cạnh, nếu có chuyện gì thì ta cũng có thể nhanh chóng truyền âm thông báo cho ngươi." Tu sĩ họ Tôn gật gật đầu nói khách khí vài câu.
Liễu Minh chắp tay với hắn xong liền nhanh chóng rời khỏi thính đường.
Cùng lúc đó, tại nơi đóng quân của Yêu tộc trên núi tuyết ở góc phía Tây Bắc.
Trong một cái sơn động tối om không chút ánh sáng đang có hai âm thanh thì thầm to nhỏ.
"Ưng huynh, ngươi nghĩ thế nào? Sao phải đề nghị cùng Nhân tộc phá cấm, lại còn thông qua việc tỷ thí để quyết định sở hữu bảo vật nữa chứ?" Một âm thanh hùng hồn mạnh mẽ nói ra.
"Hùng đạo hữu đừng nóng, tuy nói là tiến hành bảy trận tỷ thí nhưng lấy thực lực vốn có của chúng ta thì làm sao lại thua dưới đám tu sĩ Nhân tộc này? Huống hồ đối phương chỉ có vẻn vẹn một tên tu sĩ Chân Đan mà hôm nay cũng đã bị thương rồi. Theo ta biết, sắp tới đối phương cũng không có cường viện nào gia nhập, chúng ta nắm chắc năm sáu trận trong lòng bàn tay hoàn toàn không là vấn đề gì cả." Một giọng nói nghe có vẻ khô khốc vang lên.
"Hừm, lúc trước cả hai ta đều tin chắc là đoạt được chỗ di tích này trước khi Cực Ảnh và Hổ Tàng đến ấy thế mà không ngờ lại gặp đám tu sĩ Nhân tộc từ đại lục Trung Thiên. Bây giờ chỉ chờ hai người họ đến liền ra tay tiêu diệt cả đám, mà không hiểu sao hai tên kia cứ như bốc hơi vậy." Bộ dáng của chủ nhân giọng nói hùng hồn kia có vẻ như đang rất tức giận.
"Tên Cực Ảnh này cực kỳ tự phụ chỉ sợ tới đây cũng chỉ gây thêm phiền phức mà thôi, e rằng một phần bảy bảo vật cũng chưa đủ để đuổi hắn đi nữa là. Chi bằng chia một chút cho Nhân tộc cũng đỡ làm chúng ta phải căng thẳng hơn, có khi lại bị người khác làm ngư ông đắc lợi." Giọng nói khô khốc hừ một tiếng khinh thường nói.
"Xem ra cũng chỉ có thể như vậy. Có điều đối với thuộc hạ xuất chiến cũng cần phải cân nhắc kỹ lưỡng một phen rồi."
Sau khi một âm thanh khác tỏ vẻ đồng ý thì trong sơn động thoáng cái đã trở nên im lặng không còn tiếng động nào nữa.
Chếch về một bên nơi tu sĩ Nhân tộc đóng quân là một vùng đồng bằng bị băng tuyết bao phủ. Nơi tận cùng của đồng bằng là những ngọn núi nhấp nhô cao thấp không đều nhau. Có ngọn riêng phần chân núi đã cao hơn trăm trượng nhưng cũng có ngọn chỉ cao quá mấy trượng mà thôi.
Mặc dù nơi này là một phần của vùng địa cực băng tuyết nhưng không hiểu sao tuyết trắng xoá trước mặt lại không có một chút xíu cảm giác mát lạnh nào cả.
Dưới một ngọn núi nhỏ, trong sơn động bằng nham thạch, Liễu Minh đang khoanh chân ngồi, trong tay vuốt ve một viên châu sáng long lanh còn mặt mũi thì tràn đầy vẻ suy tư.
Đúng lúc này, một đạo độn quang bay nhanh đến hướng chỗ động phủ được bố trí tạm thời của Liễu Minh.
"Liễu đạo hữu có bên trong không? Tại hạ là Lý Vĩnh Hoành đặc biệt tới bái phỏng!" Trong tiếng gào thét xé gió, một câu truyền âm theo sát đến.
Liễu Minh nhờ thần thức cường đại của mình, đã phát hiện ra người này từ khi hắn còn ở xa mười dặm. Hắn chính là người lúc trước đã cùng nghị sự trong đại sảnh, Lý tu sĩ, một người trong Bát đại thế gia.